Nha Đầu Em Mắc Mưu Rồi

Chương 37: Lưu Lại Cho Tôi Chút Mặt Mũi Được Không?


Bạn đang đọc Nha Đầu Em Mắc Mưu Rồi: Chương 37: Lưu Lại Cho Tôi Chút Mặt Mũi Được Không?


Diệp Trành trách móc, ” Ông nội, cô ấy vẫn còn nhỏ, mà gia giáo nhà cô ấy rất nghiêm, cháu nếu bắt nạt cô ấy, bố cô ấy không băm cháu ra thành từng mảnh mới lạ.”
” Không sao không sao, xảy ra chuyện gì có ông chống đỡ cho!” Diệp lão gia hào hùng tuyên bố, ” Mày với tiểu nha đầu ăn chút gì đi, sau đó lên lầu chơi….”
Diệp Trành mặt đầy hắc tuyến.
Ông nội, ông đây có phải gấp quá không?
” Nha đầu, qua đây ăn cơm với ông.” Diệp lão gia khua khua tay, mười mấy món sơn hào hải vị được bày lên bàn, Diệp lão gia ân cần khuyên cô, mỉm cười vô cùng thân thiết, ” Nha đầu mau ăn đi, cháu gầy quá, ăn nhiều mới lớn a!”.
Lẽ nào Tiêu Ấu Ấu mới là cháu gái ruột của ông, còn anh là được nhặt về nuôi sao? Diệp Trành ở một bên oán thầm
Tiêu Ấu Ấu từ 6 tuổi thì đã không ở bên cạnh cha mẹ, cùng ông nội ở nước ngoài sinh sống, nên về mặt chăm sóc người già rất có kinh nghiệm, sự ân cần và quan tâm của Diệp lão gia, làm cô cảm thấy vô cùng thân thiết.

Trên thế giới này, người thương cô nhất là ông nội, nghĩ như thế, mắt cô không nén được có chút ươn ướt.
” Nha đầu, mắt của con sao đỏ vậy? Có phải cái tên tiểu tử Diệp Trành bắt nạt con không?” Diệp lão gia đùng một tiếng đặt ngay đôi đũa xuống bàn ăn, ” Nha đầu đừng sợ, nó nếu dám ức hiếp con, cứ nói cho ông nội biết, ông nội sẽ đánh nát cái mông của nó!”
Diệp Trành co rút khóe miệng liên tục.
Ông nội, ông chừa cho cháu chút mặt mũi được không?
” Không phải đâu, ông nội,” Tiêu Ấu Ấu
vội vàng giải thích, ” Con sống chung với ông nội từ nhỏ đến lớn, ông đối với con rất tốt, nghĩ đến ông đã mất, nên trong lòng có chút buồn.”
” À, như thế sao, thật là một đứa bé trọng tình cảm, không giống như tiểu tử thối Diệp Trành, cả ngày làm ông tức chết!” Diệp lão gia tức giận lườm anh.

” Không có đâu, anh ấy không như thế đâu!” Tiêu Ấu Ấu không muốn nhìn người già tức giận, vội vàng nói,” Diệp Trành luôn nói gia gia là tấm gương cho anh ấy, sau này anh ấy nhất định phải học tập theo, anh ấy sùng bái ông nội nhất đấy!”
” Nó nói thế thật sao?” Diệp lão gia trong lòng rất vui, lại cố ý bày ra bộ mặt nghi ngờ nhìn Diệp Trành.
” Thật ạ.” Tiêu Ấu Ấu cảm thấy, con người khi sống, có những khi nói dối có thiện ý cũng rất cần a!
” Cái tên tiểu tử thối nhà ngươi có thể hiểu chuyện bằng một phần cuau tiểu nha đầu này thì ta an tâm rồi!!” Diệp lão gia càng nhìn Tiêu Ấu Ấu càng hài lòng, nhìn trúng Diệp Trành nhà mình, kêu hai người mau ăn cơm.
Sau khi hai người ăn no, ở phòng khách chưa nói được câu nào đã bị Diệp lão gia đuổi lên phòng ngủ của Diệp Trành, lại còn nháy mắt ra hiệu, bắt lấy thời cơ Tiêu Ấu Ấu không chú ý, hướng Diệp Trành đưa ra thông điệp cuối cùng—— tối nay nhất định phải bắt được tâm hồn thiếu nữ của Tiêu Ấu Ấu, tranh thủ thời gian cưới Tiêu Ấu Ấu về nhà!
Diệp Trành và Tiêu Ấu Ấu vừa bước vào phòng, Tiêu Ấu Ấu liền hướng anh làm mặt quỷ, ” Người xấu! Ông nội đối với anh tốt như thế, anh lại lừa ông! Gia gia tuổi đã cao, chỉ muốn có cháu để bồng,
có gì sai chứ? Anh cứ cưới một bà vợ về là được, nếu không đợi gia gia không còn nữa, khi đó anh mới hối hận!!”
” A! Kết hôn là việc đại sự cả đời, tộ lại không phải là loại người tùy tiện, tùy tiện bắt một cô gái là có thể cưới được!” Diệp Trành không có khách khí trừng mắt nhìn cô, lập tức lại cười xấu xa, quan sát cô từ trên xuống dưới, ” Tuy nhiên, nếu cô nguyện ý gả cho tôi, tôi cũng không để ý, nếu không thì cô lấy tôi đi!”
” Cút!” Tiêu Ấu Ấu giẫm lên chân Diệp Trành, ” Tôi đã giúp anh đến đây rồi, giữa hai chúng ta không ai nợ ai, sau này không cần tìm tôi nữa, tạm biệt!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.