Nha Đầu Em Mắc Mưu Rồi

Chương 16: Tôi Phải Chuyển Đi!


Bạn đang đọc Nha Đầu Em Mắc Mưu Rồi: Chương 16: Tôi Phải Chuyển Đi!


Anh tin Tiêu Mộng Mộng sẽ không trộm đồ của Tuyết Không, nên hai người con gái đó là mấu chốt.
“ Bọn họ một người tên Thu Hải Đường, còn người kia hình như tên…….tên…..” Tiêu Mộng Mộng nghĩ mãi, cô đối với bọn họ không thân thiết gì nên không có để tâm, vì vậy quên tên của Thanh Duyệt Duyệt, “ Tôi bây giờ nghĩ không ra…..”
“ Thành Duyệt Duyệt?” Minh Thiếu Vũ hỏi thăm dò
Thu Hải Đường và Thành Duyệt Duyệt như hình với bóng không rời.
“ Đúng đúng đúng! Chính là Thành Duyệt Duyệt!” Tiêu Mộng Mộng ra sức gật đầu.
“ Cô có biết cô đang nói gì không?” Sắc mặt của Dương Tuyết Không so với ban nãy càng lạnh hơn.
“ Làm sao?” Tiêu Mộng Mộng không hiểu sao cả, nhìn anh ta
Cô nói sai cai gì ư?

“ Cô biết Thu Hài Đường là ai không?” Ánh mắt của Dương Tuyết Không lạnh lùng nhìn cô.
“ Là ai?” Mu quang của Tiêu Mộng Mộng nháy mắt mơ hồ, chợt nhớ đến lời giới thiệu bản thân của Thu Hải Đường hôm qua, chỉ muốn cốc vào đầu mình một cái, “ Cô ta là biểu muội của anh!”
Dương Tuyết Không vẫn lạnh lùng nhìn cô.
Tiêu Mông Mộng cũng có chút phát cáu rồi, “ Nên…….ý của anh là, biểu muội của anh khẳng định sẽ không trộm đồ của anh, nên dây chuyền của anh nhất định là do tôi trộm, đúng không?”
Dương Tuyết Không liếc mắt nhìn cô, chầm chậm nói “ Tôi nghĩ, có lẽ là cô không cẩn thận cầm nhầm đồ, chỉ cần trước khi tôi quay lại có thể thấy được sợi dây chuyền đó, tôi sẽ coi như là chưa từng xảy ra chuyện gì.”
Sau khi nói xong, anh quay đầu liền đi, Tiêu Mộng Mộng nhanh chân chạy mấy bước chắn trước người anh ta, ánh mắt trong trẻo nhìn anh, “ Tuyết Không học trưởng, cảm ơn sự khoan dung của anh, nhưng tôi xác định rõ cho anh biết, tôi không cần! Anh bây giờ có thể báo cảnh sát, bảo cảnh sát đến đây xử lí việc này, hoặc là tôi giúp anh báo cảnh sát!”
Tiêu Mộng Mộng lấy điện thoại ra, bị Dương Tuyết Không giật lấy, chau mày nhìn cô, “ Không cần, việc của chúng tôi không muốn cảnh sát can thiệp”
Dương Tuyết Không ngoài miệng thì nói như thế, nhưng trong lòng lại nghĩ khác.
Phụ thân của Tiêu Mộng Mông giống như một vị thần trong giới cảnh sát, Tiêu gia trong giới cảnh sát nói một không ai dám nói hai, cục cảnh sát chẳng khác nào nhà của Tiêu Mộng Mộng, cảnh sát có thể tra ra cái gì?

Tiêu Mộng Mộng cảm giác như ngực bị tắc nghẹn.
Cô mặc dù không biết lai lịch thân phận của bọn Giang Dập Huân, Minh Thiếu Vũ, nhưng cô biết, thân phận địa vị của bọn họ đều không đơn giản, phải giấu đi danh tính vào đây học, che giấu bản thân, khẳng định là không muốn cảnh sát vào biệt thự này điều tra, cô thông cảm ấy người, nhưng, không tìm cảnh sát đến điều tra, lẽ nào cô không làm gì lại bị vu oan sao?
Cắn chặt môi, trong lòng cô vô cùng buồn bã.
“ Mộng Mộng, cậu đừng buồn, có lẽ Tuyết Không quên để ở đâu thôi, nói không chừng tìm một lát nữa là thấy ngay.” Minh Thiếu Vũ đi qua vỗ vai, “ Chúng ta trước lên lớp đã, sắp muộn giờ rồi!”
Bây giờ cũng chỉ có thể như thế thôi, Tiêu Mộng Mộng chạy đi lấy sách vở, trong tâm không cam lòng đi ra ngoài.
Cô cũng nghĩ không ra dây chuyền của Dương Tuyết Không lại vô cớ bị mất, nói hai người Thu Hải Đường cầm, bản thân cô cũng thấy vô lí.
Thu Hải Đường có lý do gì trộm đi dây chuyền của anh trai mình chứ?
Cô gái có tâm địa trong sáng như thủy tinh giống Tiêu Mộng Mộng như thế này, làm sao nhìn ra được lòng dạ ác quỷ của Thu Hải Đường?
Trên lớp, cô nghe giảng mặc dù rất chăm chú, nhưng tâm lại vô cùng nặng nề.
Sau khi tan học, cô quay về biệt thự, bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình!
Cô phải chuyển đi rồi ! ! !


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.