Bạn đang đọc Nha Đầu Em Mắc Mưu Rồi: Chương 14: Người Đáng Ghét
Không ngờ, mấy ngày trước, KING lại đi trang trí căn phòng trống đó, bày trí giống như một gian phòng công chúa hoa lệ, làm các cô âm thầm mơ tưởng, đi tới đi lui, có phải KING đột nhiên thay đổi chủ ý, muốn họ dọn vào sống?
Suy cho cùng trong học viện, có thể cùng bọn họ nói chuyện chỉ có hai người các cô mà thôi.
Nhưng làm tâm họ vỡ tan, người vào sống ở đó không phải các cô, mà là nữ sinh bình dân Tiêu Mộng Mộng không rõ từ đâu đến, trông chả ra sao cả!
Bọn họ ghen tị mấy ngày liền, cuối cùng kìm chế không được, bàn bạc ra một kế hoạch thâm hiểm, dự định làm cho Tiêu Mộng Mộng lập tức cuốn gói khỏi biển thự, cho cô ta vĩnh viên không thể ngóc đầu lên làm người!
Thu Hải Đường và Thành Duyệt Duyệt ngồi ở phòng khách, tỏ ra lịch sự, Tiêu Mộng Mộng vào nhà bếp rót cho họ hai cốc nước hoa quả. Thu Hải Đường và Thành Duyệt Duyệt thấy Tiêu Mộng Mộng cư xử rất tự nhiên, giống như chủ nhân, mà còn đặc biệt tỏ ra các cô là khách, rất không cao hứng, nhưng trên mặt lại không để lộ ra, Tiêu Mộng Mộng miễn cưỡng ngồi xuống bên cạnh bọn họ, liên tục bắt chẹp hỏi cô với Giang Dập Huân, Minh Thiếu Vũ, và mấy người kia có quan hệ gì.
Tiêu Mộng Mộng bị bọn họ hỏi liên tục, không còn cách nào, chỉ kể lại một cách ngắn gọn lần cô với Minh Thiếu Vũ quen nhau.
Khi Thu Hải Đường và Thành Duyệt Duyệt làm rõ ràng Tiêu Mộng Mông với Minh Thiếu Vũ là tình cờ, vốn dĩ chẳng có bất kỳ quan hệ gì, mà là thương hại hoàn cảnh bần cùng của cô ta, mới thở nhẹ nhõm.
Lại quấn Tiêu Mộng Mộng nói chuyện một lát nữa, thấy Tiêu Mộng Mộng đối với Giang Dập Huân và Minh Thiếu Vũ không có hiểu biết gì, hai người Thu Hải Đường mới mỉm cười mãn nguyện ra về, ngay một khác Tiêu Mộng Mộng đóng cửa, nét mặt tươi cười dịu dàng của bọn họ cùng lúc biến mất, hai mắt nhìn nhau, coi Tiêu Mộng Mộng không đáng được như thế.
“ Thật không biết cái nữ nhân đó có phẩm vị gì để người khác thích, cậu xem quần áo cô ta mặc trên người, đơn giản đến mức mình buồn nôn.” Thu Hải Đường trên mặt đều là đố kỵ, ghen ghét.
“ Chính là, mình cầu Vũ rất lâu, cũng không được đến đây sống, dựa vào cái gì con nha đầu không rõ lai lịch có thể, thật tức chết người mà!” Ghen ghét của Thành Duyệt Duyệt so với Thu Hải Đường vẫn kém hơn một chút.
“ Nhưng………mình đã nghĩ ra cách rồi!” Ý cười trên môi Thu Hải Đường càng đậm, từ trong túi áp lấy ra một sợi dây chuyền hình hoa tuyết.
“ A, đây là dây chuyền mà Tuyết Không thích nhất! Hải Đường, cậu thật lợi hại!” Thành Duyệt Duyệt nhếch miệng cười, đoạt lấy sợi dây chuyền từ trong tay Thu Hải Đường, nâng niu đặt trên tay “ Đây là bảo bối của Dương Tuyết Không, bình thường ngay cả chạm cũng không cho chúng ta chạm vào, nếu anh ấy biết dây chuyền bị Tiêu Mộng Mộng trộm đi nhất định sẽ đuổi cổ ta ra khỏi biệt thư!”
“ Không sai, cho nên, tiếp theo, chúng ta cần tiến hành theo kế hoạch, chúng mình sẽ như thế này……….như thế này………….” Thu Haair Đường thì thầm bên tai Thành Duyệt Duyệt, sau khi nói xong, cả hai cùng vui sướng cười lớn, dường như đã nhìn thấy cảnh Tiêu Mộng Mộng bị đuổi ra khỏi biệt thự, học sinh học viện Tinh Hải đều khing thường cô ta, muốn đổ nước bẩn, vứt rác rưởi lên người cô ta, giống như một phạm nhân bị diễu hành trên phố.
Tiêu Mộng Mộng hoàn toàn không có cảnh giác với bộ mặt ác quỷ của Thu Hải Đường và Thành Duyệt Duyệt, mặc dù cô không thích bọn họ lắm, nhưng chỉ là đơn thuần không thích mùi nước hoa trên người họ mà thôi, mà không nhìn ra hai nữ sinh xinh đẹp như hoa này, tâm địa đối với cô vô cùng đen tối, , càng không nghĩ tới, Thu Hải Đường nhân lúc cô đi xuống phòng bếp lấy nước hoa quả cho bọn họ, chạy lên phòng Dương Tuyết Không, trộm đi sợi dây chuyền mà Dương Tuyết Không trân trọng, muốn đổ vạ cho cô