Nha Đầu Em Mắc Mưu Rồi

Chương 11: Hảo Nguy Hiểm


Bạn đang đọc Nha Đầu Em Mắc Mưu Rồi: Chương 11: Hảo Nguy Hiểm


Trước đây làm sao cô không có cảm thấy, Giang Dập Huân có một loại cảm giác làm cô cảm thấy rất quen thuộc chứ?
Còn làm cho cô cảm thấy cảm giác vừa quen thuộc vừa bất an!
Tiêu Mộng Mộng thích Giang Dập Huân rất lâu rất lâu rồi, nhưng, khi Giang Dập Huân bằng xương bằng thịt đứng trước mặt cô, cô cảm thấy nam thần ( thần tượng nam) trong tim cô tan vỡ.
Anh ta và nam thần trong tưởng tượng của cô hoàn toàn không giống nhau.
Anh trong tâm cô, nên giống Minh Thiếu Vũ, cao quý, nho nhã, thân sĩ ( chỉ những người quan trọng), ngọn lửa sáng giữa nhân gian, chứ không phải giống như hiện tại, miệng hỏi cô có phải làm phục vụ không!
Thật sự làm cho cô quá thất vọng!
“ Xin lỗi, mời tránh ra một chút, tôi phải trở về phòng.” Hứng thú của Tiêu Mộng Mộng bay mất tiêu rồi.
Hóa ra không chỉ truyện trẻ con là lừa người, thần tượng cũng sẽ lừa người!
“ Muốn đi?” Anh cong môi, con ngươi phân biệt trắng đen như cười như không, Tiêu Mộng Mộng lại ở trong nét mặt cười của anh giật mình.
Nét mặt cười này……….làm sao…….làm sao……..quen thuộc như vậy?

Nụ cười của Giang Dập Huân trên sân khấu là hoàn mỹ không có điểm gì để chê, như ánh mặt trời chói lóa, xán lạn, giống như cây thuốc phiện mê hoặc lòng người, có thể đồng thời làm cho đôi mắt và linh hồn của con người chết lặng trên người anh, hận không thể chết trước mặt anh, vì anh đi cướp giật làm hại đất nước cũng không tiếc.
Nhưng Giang Dập Huân hiện tại, lại chỉ làm cho cô sợ hãi.
Rất đáng sợ a!
Cô cảm thấy sau lưng lạnh toát, não chấn động, có loại cảm giác bị người khác tính kế!
Cô, đây rốt cuộc là làm sao vậy?
“ Anh…….Anh muốn như thế nào?” Tiêu Mộng Mộng cố gắng chấn tĩnh, nhưng thân thể đã bán đứng cô, cô lùi về sau mấy bước, va mạnh vào tường, không còn đường lui.
“ Chúng ta nói chuyện một lát đi!” Giang Dập Huân tiến lại gần, nâng cánh tay, chống lên trên tường, đặt cô ở giữa hai tay anh.
“ Tôi cảnh cáo anh, anh thức thời liền cách xa tôi một chút! Anh dám chạm vào tôi, thì nửa đời sau của anh đừng hòng ra khỏi tù!” Tiêu Mộng Mộng tuyệt đối không phải nói phóng đại, cha cô là cảnh sát cao cấp, cục cảnh sát tương đương với ngôi nhà thứ hai của mình.
“ Lộn xộn đủ chưa? Là cô tự mình mở cửa! Nhưng, nếu cô muốn báo cảnh sát, trực tiếp gọi cho tôi là được rồi.” Khóe miệng Giang Dập Huân nhếch lên, thò tay lấy giấy chứng nhận đưa lên phía trước mắt cô lắc lư
Tiêu Mộng Mộng lườm, nháy mắt liền rốn loạn !
Giấy chứng nhận sĩ quan cảnh sát!

Anh mặc nhiên là sĩ quan đặc biệt của cảnh giới!
Cái quái gì chứ!
Anh!
Thiên Vương Cự Tinh châu Á!
Là sĩ quan đặc biệt!
Anh lấy cái gì đấu với những kẻ xấu?
Mỹ nam kế sao?
Nhân sinh quan của Tiêu Mộng Mộng một khắc hoàn toàn bị lật đổ!
Tiêu Mộng Mộng cố gắng chấn tĩnh, mãi mới bình phục được, bình tĩnh nói : “ Đã là sĩ quan cấp cao, càng không thể phạm pháp, tôi thừa nhận tôi tự tiện vào phòng anh là không đúng, nhưng tôi đã xin lỗi anh rồi, anh không thể cưỡng ép tôi làm bất kì việc gì tôi không thích!”
“ Cô thật không nên?” Giang Dập Huân hơi nhăn mày
Mặc dù nhìn bộ dáng nhăn mày của anh cũng đẹp muốn chết, Tiêu Mộng Mộng vẫn rất kiên quyết cúi đầu, “ Tôi chính là đơn thuần thích anh, sùng bái anh, với tôi chưa từng có ý nghĩa không yên phận khác!”
“ Vậy bây giờ cô còn thích tôi không?” Giang Dập Huân nhàn rỗi, để hai tay lên hai vai của Tiêu Mộng Mộng.
Tiêu Mộng Mộng lưỡng lự.
Nếu cô nói, cô bây giờ không những không thích anh, thậm chí còn rất ghét anh, sẽ không bị anh ngay lập tức chặt tay chân chứ


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.