Đọc truyện Nhà Có Tiểu Ngốc – Gia Hữu Tiểu Ngốc – Chương 19: Bạn trai
Tề Huy lớn như vậy cũng chưa từng chịu uất khí lớn như vậy. Hắn nghĩ chính mình bị hạ nhục, mạnh vỗ bàn chuẩn bị mắng to Cao Chấn, nhưng không ngờ tới nhất là vừa mở miệng liền đem cơm trong miệng toàn bộ phun ra.
Hạt cơm phun đầy một bàn, khóe miệng còn dư lại vài hạt, ánh mắt mọi người nhất tề bắn tới, Tề Huy chưa từng chật vật như bây giờ, trong khoảng thời gian ngắn hận không thể đào một hầm ngầm đem chính mình vùi xuống.
Ngay thời khắc xấu hổ này, hết lần này tới lần khác có người không cảm thấy được, dĩ nhiên không sợ chết cười ra tiếng.
Tiểu Đệ nghẹn một mặt tiếu ý, đưa khăn tay ra: “Tề thiếu lau miệng a, anh cái dạng này thoạt nhìn hảo hoạt kê!”
Tề Huy đang lo đầy bụng hỏa không chỗ phát, vừa vặn tới một đối tượng phát tiết, hắn một bả đẩy tay Tiểu Đệ, rống giận: “Hắn thay ngươi xuất đầu, ngươi rất đắc ý ba? Xem lão tử chê cười, có đúng hay không rất hài lòng a?!”
Tiểu Đệ ngạc nhiên, lắc đầu giải thích: “Không có, em không có ý này.”
“Vậy ngươi cười cái gì cười?!”
“Em chỉ là…” Nói phân nửa liền líu lo mà dừng, Tiểu Đệ bỗng nhiên không biết giải thích thế nào mới tốt.
Kỳ thực Tề Huy nói đúng phân nửa, Cao Chấn vì cậu bênh vực kẻ yếu, cậu tại thụ sủng nhược kinh song song ngực thật là có điểm nho nhỏ đắc ý, nhưng cậu cũng không ôm tâm tính nhìn có chút hả hê cười nhạo Tề Huy. Muốn trách chỉ có thể trách cậu không có đại não, thấy chuyện vui liền nhịn không được nở nụ cười, vừa vặn đụng vào họng thượng, chọc giận Tề Huy.
“Chỉ là cái gì? Suy nghĩ của ngươi bị ta nói trúng rồi, không có cách nào khác nói sạo đúng không?”
Nhìn Tề Huy một bộ ‘ta cứ thích gây sự đó, làm gì được ta’, Tiểu Đệ cảm thấy rất không nói gì, còn không kịp đáp lời, lại nghe hắn kêu gào bên tai: “Ngươi bớt tranh cãi, ta cho ngươi mặt mũi nói cái gì cũng chưa nói, thế mà hắn lại làm trò trước mặt mọi người cố ý khiêu khích ta, khẩu khí này ta nuốt không trôi!”
Người khác nào có cố ý khiêu khích ngươi …
Tiểu Đệ thở dài một hơi, đem toàn bộ sai lầm ôm tới trên người mình: “Tề thiếu, anh đừng nóng giận! Đều là em sai!! Em không nên gọi y tới ngồi cùng, em cam đoan với anh, sau này không bao giờ phát sinh loại sự tình này nữa!”
Thấy đối phương chủ động nhận lỗi, Tề Huy tự nhiên không tốt tiếp tục phát giận. Nhưng lúc này Tiểu Ngốc nói một câu đơn giản liền đưa lửa giận trong lòng hắn một lần nữa châm ngòi.
Tiểu Ngốc ngồi ngay ngắn tại ghế trên, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Viên Viên không có cười nhạo anh, Cao Chấn cũng không có cố ý khiêu khích anh, là anh suy nghĩ nhiều quá. Hơn nữa Cao Chấn nói rất có đạo lý, Viên Viên vẫn bị anh sai tới gọi lui, anh cho tới bây giờ không nghĩ qua cậu ấy có đúng hay không tự nguyện nghe anh sai sử, có lẽ những hành vi này của anh có thể mang đến phức tạp cho cậu ấy.”
Tiểu Ngốc nhìn Tề Huy bô bô nói một tràng dài, căn bản không phát hiện Tiểu Đệ đang không ngừng nháy mắt với cậu, ý bảo cậu không nên nói thêm gì nữa. Khi cậu thấy mặt Tề Huy đã biến thành than đen, tựa hồ thoạt nhìn rất tức giận, lúc này mới ý thức được tự mình nói quá bén nhọn một điểm. Cậu nhanh chóng đem sắc mặt hòa hoãn xuống, chuẩn bị nói vài câu dễ nghe dùng để trấn an đối phương, miệng còn không có mở, một tiếng hổn hển rống giận đã đưa những lời cậu còn không có nói ra miệng bóp chết tại trong bụng.
“Ta thao! Ngươi nghĩ ta tại cố tình gây sự có đúng hay không? Hảo a, ta không hiểu tôn trọng người khác, cũng không hiểu tôn trọng chính mình! Nếu trong mắt các ngươi ta là một người xấu, vậy hai tên khửu tay hướng ra phía ngoài quải các ngươi sau này đừng nói nhận thức ta!”
Tề Huy bỏ lại câu này liền căm giận đi ra căn tin.
Tiểu Ngốc nghệch ra, nhìn theo hướng hắn rời đi hơn nữa ngày mới thu hồi đường nhìn, đầu óc vẫn như cũ bị vây mộc lăng trạng thái. Quay đầu nhìn phía Tiểu Đệ, ôm tâm lý may mắn hỏi: “Hắn tại nói giỡn ba? Sau đó sẽ không không để ý tới chúng ta ba?”
Tiểu Đệ than nhẹ: “Ảnh không nói giỡn, là thực sự sinh khí.”
Mong muốn duy nhất cũng tan biến, Tiểu Ngốc buồn bã cúi đầu, mặt nhăn thành một đoàn, cậu vi chính mình làm việc ngốc mà cảm thấy hối hận không ngớt.
Tiểu Đệ còn nói: “Cậu hiểu lầm Tề thiếu. Tôi đích xác bị ảnh đem làm chạy vặt sai tới gọi lui, người khác hay là cho rằng ảnh luôn thích khi dễ tôi, nhưng tôi không ngờ tới cậu cũng nghĩ như vậy. Cậu cùng anh ấy tiếp xúc âu như vậy, thái độ làm người của ảnh cậu hẳn là rất rõ ràng, ảnh là một người khẩu xà tâm phật, ngoài miệng luôn luôn không buông tha người, thế nhưng tâm địa cũng rất thiện lương, hơn nữa tôi là cam tâm tình nguyện để ảnh sai sử, bởi vì tại lúc tôi tuyệt vọng nhất ảnh đã từng giúp tôi.”
Nghe xong câu đó, Tiểu Ngốc ở trong lòng hung hăng chửi chính mình quá ngu ngốc, không nói hai lời nhấc chân đuổi theo.
Cậu một bên gọi điện thoại cho Tề Huy, một bên tìm kiếm chung quanh vườn trường, thế nhưng vòng vo 1 vòng lớn cũng không phát hiện thân ảnh đối phương, điện thoại di động cũng gọi không thông, vẫn để trạng thái tắt máy. Đột nhiên ý thức được tính nghiêm trọng của tình thế, cậu nhất thời luống cuống, chạy thẳng đến phòng ngủ Tề Huy, gõ cửa, nhưng không ai ra mở.
Thời gian phảng phất như dừng lại, tư vị đợi chờ quả thực là một loại dày vò. Tiểu Ngốc ở cửa đợi một hồi, cảm giác tựa như đợi mấy tiếng đồng hồ như nhau, vừa nghĩ đến Tề Huy muốn cùng mình tuyệt giao, tâm cậu liền tràn ngập tự trách cùng hổ thẹn. Lại đợi gần 10’, cậu tựa hồ xác định Tề Huy không ở phòng trong, không thể làm gì khác hơn là xoay người đi ra KTX, chuẩn bị đến bên ngoài vườn trường thử vận may, nhìn có thể hay không tìm được đối phương.
Tiểu Ngốc mới vừa đi, Tề Huy liền từ trên giường leo xuống, sau đó châm một điếu thuốc yên lặng hút.
Hắn thừa nhận chính mình là một tên keo kiệt, trong khoảng thời gian này Hướng Thành nhiều lần xuất hiện trong sinh hoạt của bọn họ vốn đã khiến cho hắn cực đại bất mãn, chuyện phát sinh ngày hôm nay chỉ là một đạo hỏa tác, để hắn đem bất mãn triệt để phát tiết đi ra.
Hắn thật thật nhất thiết cảm thụ được nguyên lai thích một người sẽ mệt như thế, hắn vô pháp từ cái loại tâm lý trạng thái lo được lo mất này giải thoát đi ra, sợ một phen tình ý của mình bị người nhìn như không thấy, lại sợ khi có lại mất đi sẽ càng thêm thương tâm, do đó khiến cho hắn trở nên do dự, thủy chung do dự có nên đem cái câu đã chôn dấu dưới đáy lòng lâu nay nói ra hay không.
Hắn biết rõ Tiểu Ngốc ở ngoài cửa cũng không dám mở, hắn sợ chính mình đang nổi nóng sẽ nhịn không được nói rất khó nghe. Hay là cho chính mình một không gian lãnh tĩnh cùng tưởng niệm, gặp lại thì sẽ gặp quên mất không hài lòng trước đó.
Tại mấy ngày kế tiếp, Tề Huy hình như đột nhiên tiêu thất trong sinh hoạt của Tiểu Ngốc, điện thoại di động không ai tiếp, trong phòng ngủ cũng tìm không ra. Tiểu Ngốc từ trong miệng Đỗ Hàng biết được hắn ra điểm sự, hắn đã sớm xin nghỉ đi trở về.
Biết tin tức này sau, Tiểu Ngốc đầu tiên là thở dài một hơi, hoàn hảo Tề Huy không có cố ý trốn cậu, sau lại vì đối phương mà lo lắng, không biết rốt cuộc hắn xảy ra chuyện gì khiến hắn vội vàng trở lại xử lý.
Tiểu Ngốc mỗi ngày đều đếm từng ngày trôi qua, tiếp qua một ngày đêm sẽ là sinh nhật Tề Huy, cậu vắt hết óc cũng nghĩ không ra nên mua cái dạng gì lễ vật đưa cho đối phương, không thể làm gì khác hơn là ăn mặc dùng toàn bộ đều chuẩn bị một phần, ăn chính là 1 hộp chocolate, mặc chính là một bộ nội y giữ ấm, dùng chính là một chén trà bằng gốm chính tay cậu làm. Cái chén vẻ ngoài không quá đẹp, bị cậu niết xiêu xiêu vẹo vẹo, bất quá cậu bắt chước theo hình dạng tức giận của Tề Huy ở trên vẽ một Q bản, kia làm cái chén thoạt nhìn có vài phần khả ái đẹp đẽ.
Mấy ngày này Hướng Thành đến trường học đi tìm cậu vài lần, cậu chỉ là cùng đối phương nói vài câu liền tìm cớ chuồn mất. Thời gian dài, cậu rốt cục có điều phát hiện. Cậu nghĩ Hướng Thành đối mình thật tốt, vượt qua quan hệ thân thích, nhãn thần đối phương nhìn cậu bao hàm rất nhiều cảm tình, động tác cũng vô cùng tối, tổng thích niết mặt cậu, sờ đầu cậu, có khi còn có thể hôn trán cậu, tất cả đều làm cậu cảm thấy da đầu tê dại. Nếu như Tề Huy đối cậu làm những mờ ám này, cậu tịnh không có cảm giác khác thường, tương phản còn có thể cảm thấy rất ngọt ngào, đổi thành người khác, cậu nhưng nghĩ không được tự nhiên muốn chết.
Cậu tìm một cơ hội cùng Hướng Thành hảo hảo nói chuyện, cậu nghĩ nói cho đối phương chính mình thích Tề Huy, điểm này tuyệt không hội cải biến.
Tới ngày sinh nhật Tề Huy, Tiểu Ngốc học xong, mang theo 1 bao lớn lễ vật trực tiếp chạy đến KTX đối phương, liền thấy người mình tâm tâm niệm niệm từ trong KTX đi ra, cậu còn không kịp vui vẻ, liền phát hiện phía sau Tề Huy còn theo một người nam nhân.
Người nọ cùng Tề Huy giống nhau có một mái tóc dài phiêu dật, vóc người cao ngất, ăn mặc khéo léo, tẫn hiển khí chất quý công tử. Gã rất tự nhiên vãn trụ cánh tay Tề Huy, Tề Huy lăng một chút, thần sắc có chút mất tự nhiên, nhưng cũng không có từ chối.
Một loại đau nhức xé tim bỗng nhiên đột kích, Tiểu Ngốc nhìn bọn họ chậm rãi hướng chính mình đi tới, tâm một điểm một điểm trầm xuống.
Hai người trước mắt đứng chung một chỗ, nhìn qua cư nhiên có loại cảm giác hài hòa nói không nên lời. Tiểu Ngốc muốn chạy trốn, nhưng phát hiện ánh mắt Tề Huy đã dừng lại trên người mình. Không có biện pháp cậu không thể làm gì khác hơn là kiên trì chào hỏi.
“Hi, hảo xảo…”
Chỉ nói vài câu liền kẹt, những câu đã nghĩ trước đó dĩ nhiên một từ cũng nói không ra.
“Ân.” Tề Huy lộ ra một bộ biểu tình rất khách khí nhưng lại xa cách, “Ngươi tìm ta?”
Tiểu Ngốc bị biểu tình này thương tới rồi, trái lương tâm phủ nhận: “Không đúng không đúng, tôi vừa vặn đi ngang qua ở đây.”
“Nga.” Tề Huy đột nhiên đem đường nhìn chuyển qua túi trong tay cậu, cậu nhanh chóng đem túi giấu tới phía sau. Cậu đang thất kinh không có thấy trong mắt Tề Huy hiện lên một tia giảo hoạt tiếu ý.
“Cái túi trong tay ngươi là cái gì?”
“Không có gì, tất cả đều là vật dụng hàng ngày tôi mới vừa mua trong siêu thị.”
Tề Huy liền nga một tiếng, sau đó ý vị thâm trường nhìn cậu một cái.
Tiểu Ngốc có điểm ngốc không chịu nổi nữa, ở chỗ này đứng nhiều một giây với cậu mà nói đều là một loại dày vò, cậu nói tạm biệt liền chuẩn bị chạy đi, lại nghe tiếng nam nhân kia hỏi: “Tề Huy, đây là ai vậy?”
“Tiểu học đệ của ta.”
“Là học đệ anh hay nhắc kia? Lương Tiểu Hạ?” Trong giọng nói của nam nhân lộ ra kinh ngạc, gã thấy Tề Huy sau khi gật đầu lập tức đi tới bên người Tiểu Ngốc, vươn tay tự giới thiệu, “Nhĩ hảo, tôi là Chu Trữ, tôi là bạn trai Tề Huy, thật cao hứng nhận thức ngươi.”
Tôi là bạn trai Tề Huy…
Những lời này không thể nghi ngờ là một quả bom nặng ký, đem Tiểu Ngốc triệt để tạc mộng liễu.