Nhà Có Shota

Chương 46: Tiểu nhân


Đọc truyện Nhà Có Shota – Chương 46: Tiểu nhân

Chưa được mấy hôm, một chuyện lớn long trời lở đất đã xảy ra

Dịch: Apry618

Tên tuổi của trường Hoằng Văn nổi lên, tiếng tăm của trường tốt, danh tiếng của lãnh đạo học sinh Trương Dũng cũng được nâng lên đôi chút, nhưng Tần Tâm Lan lại không hề bị dìm xuống dưới, hai bên vẫn duy trì thế cân bằng một cách kỳ lạ.

Chưa được mấy hôm, một chuyện lớn long trời lở đất đã xảy ra.

Một đoạn ghi âm được phát tán trên mạng với tốc độ chóng mặt, mà giọng nói của nhân vật chính, có chín phần giống với Tần Tâm Lan.

“Tráo đổi các chất cho nhau, làm to nút lọ để tăng sức công phá, rưới đường trắng lên que khuấy nhựa… Nếu vẫn không được thì mở nắp lọ oxy già ra để gây nổ… Chỉ cần phá hỏng lần đánh giá này, Trương Dũng chắc chắn sẽ bị người người chỉ trích, muốn không thất thế cũng khó…”

Đoạn ghi âm rõ ràng cộng thêm lời khai của những người có mặt tại phòng thực hành Hoá hôm đó, để hãm hại Trương Dũng, Tần Tâm Lan bỏ mặc lợi ích chung, chứng cứ chuyện bày kế độc đã vô cùng xác thực, không thể bác bỏ.

Không ngờ lại có kẻ muốn phá hỏng buổi đánh giá mà mọi người muốn tổ chức thành công!

Tần Tâm Lan trước giờ hiền hoà nhã nhặn với người khác hoá ra lại là tiểu nhân đạo đức giả lòng dạ độc ác!

Lẽ ra Trương Dũng không nhận được ca ngợi rầm rộ gì, nhưng đem so với Tần Tâm Lan, mọi người liền cảm thấy cậu ta đáng kính trọng và khâm phục, là anh hùng bảo vệ danh tiếng và hình tượng của trường, là người có công giúp trường Hoằng Văn nhận được đánh giá cao của đoàn đánh giá!

Ngày thường cảm thấy cậu ta khiếm nhã, giờ cảm thấy thật ra cậu ta không câu nệ tiểu tiết.

Ngày thường thấy cậu ta dung tục, giờ cảm thấy chẳng qua cậu ta không làm bộ làm tịch thôi.


Ngày thường thấy cậu ta ngang ngược, giờ cảm thấy cậu ta có phong thái của bậc vương giả.

Còn về Tần Tâm Lan, đúng là trở thành kẻ thù chung của toàn trường, may mà gia thế nhà cô hùng hậu, không ai dám làm gì cô, nhưng đi trong trường, người đứng gần thì phớt lờ cô, người đứng xa thì chỉ chỉ trỏ trỏ vào cô, đám lúc trước vây quanh nịnh bợ cô giờ chỉ còn lại một hai người, hai người này cũng cảm thấy mình chưa rời xa cô là ban ơn, coi như tận tình tận nghĩa rồi, thái độ đối với cô từ ngày thường a dua nịnh hót thành vô cùng lạnh nhạt, nếu tình hình này kéo dài, sẽ trực tiếp ảnh hưởng tới địa vị của Tần Tâm Lan trong gia tộc.

Phải biết là bố mẹ dốc hết tâm sức đưa cô tới ngôi trường này, học hành là việc thứ yếu, quan trọng nhất là đưa con gái tới nơi tập trung con cái của các gia đình giàu sang quyền thế, từ nhỏ đã bồi dưỡng quan hệ thân thiết với những người có thân phận khác nhau, tới khi ra ngoài xã hội thì đám người này sẽ trở thành mạng lưới quan hệ rộng lớn không thể phá vỡ nổi của cô, có giúp đỡ vô cùng lớn với việc kinh doanh của gia tộc, đây cũng là lý do vì sao Tần Tâm Lan phải tìm đủ mọi cách để tranh giành lợi ích với Trương Dũng.

Tần Tâm Lan biết mình cần phải nhanh chóng xoay chuyển tình thế, mà nhiệm vụ đầu tiên là bắt được hung thủ hãm hại cô.

Kẻ khả nghi nhất, hiển nhiên là Diệp Minh Hy, người đã giúp cô bày mưu hiến kế và cũng có mặt khi cô bị ghi âm.

“Diệp Minh Hy, cho tôi biết chứng cứ có thể chứng minh cậu trong sạch đi.”

“Tiền bối, giờ luật pháp quy định mọi người đều được coi là vô tội.” Diệp Minh Hy vẫn mang cái vẻ bình tĩnh. “Nếu tiền bối có chứng cứ chứng minh tôi hãm hại chị, vậy hãy đưa ra.”

“Giờ cậu không nói, tôi e là sau này cậu sẽ phải van xin tôi nghe đấy.” Tần Tâm Lan cười như không hề bận tâm. “Tới lúc đó tôi có muốn nghe hay không, khó nói lắm.”

“Vậy sao…” Diệp Minh Hy cũng cười, lắc lắc đầu như thể hết cách với Tần Tâm Lan. “Tiền bối, có thể cho mượn điện thoại không?

Tần Tâm Lan ngẩn người. “Cậu giở trò gì vậy?!”

“Mượn điện thoại thôi mà, không được sao?” Cùng lắm thì cô không cho mượn, cậu sẽ không nói.


Cũng không tính là yêu cầu quá đáng gì, Tần Tâm Lan cân nhắc một lát, đưa tay vào trong túi lấy ra một chiếc điện thoại đưa tới tay Diệp Minh Hy.

Diệp Minh Hy tắt điện thoại đi, mới thong thả nói: “Người đầu tiên tiền bối hỏi tội chắc là tôi đúng không? Nhưng tôi làm việc này thì có được ích lợi gì? Rõ ràng biết là chuyện rất dễ bị vạch trần, rõ ràng biết tiền bối gọi bừa một cú điện thoại là có thể khiến tôi không thể sống tiếp ở thành phố này, tôi đâu có gan làm như vậy?”

Cậu nói thế, Tần Tâm Lan cảm thấy rất có lý. Giờ cậu chẳng nhận được lợi lộc gì, còn bất chấp nguy hiểm bị cô báo thù, hoàn toàn không đáng.

Là người bình thường đều sẽ không làm vậy, bởi họ không đương đầu được với mối nguy lớn như thế.

“Được rồi, tôi tạm thời tin tưởng cậu.” Chuyện lần này quá đột ngột, trong lòng Tần Tâm Lan có chút hoang mang, rất muốn thảo luận bàn bạc với người khác, cùng nghĩ biện pháp. “Vậy cậu nói xem giờ chúng ta phải làm sao?”

“Lần này người nghiêng về phía Trương Dũng chắc chắn rất nhiều, tôi nghĩ chúng ta nên mượn cơ hội cử người xâm nhập vào nội bộ của họ, lấy được lòng tin của họ rồi hẵng lập bước kế hoạch tiếp theo, phải một lần đánh đổ anh ta.” Diệp Minh Hy ngừng một lát, lại nói. “Tôi cảm thấy có thể họ đã dùng cách này rồi, nên lần này chúng ta mới thua triệt để như vậy.”

“Ý cậu là, người bên cạnh mà tôi tin tưởng nhất, có thể là người của Trương Dũng?”

“Đúng vậy, nếu không anh ta sao có thể dễ dàng phá hỏng kế hoạch của chúng ta như vậy? Tiền bối, chị phải đặc biệt chú ý những người ra vẻ không ghét bỏ không rời xa chị, trong số họ có thể có người thừa cơ thể hiện lòng trung thành với chị để giành được tín nhiệm, nhưng trên thực tế thì kẻ đó đã bán đứng chị.”

“Ừ…” Không sai, xã hội hiện tại đặt lợi ích lên đầu, đã không còn phổ biến cái gì mà “thề chết đi theo”, đổi lại là cô thì cũng sẽ không có chuyện không rời xa kẻ đã thất thế. “Tôi sẽ chú ý. Vậy chúng ta cử ai đi quy hàng?”

“Người này cần được chị tin tưởng, nhưng lúc trước quan hệ với chị không được tốt cho lắm, nếu không Trương Dũng rất dễ sinh nghi.”


Lúc này Tần Tâm Lan có chút khó xử, quan hệ không tốt với cô thì sao cô có thể tin tưởng? Cô nghĩ mất một lúc cũng chẳng nghĩ ra, ánh mắt dừng trên khuôn mặt Diệp Minh Hy, trong đầu loé lên. “Hay là cậu đi!”

“Tôi?” Diệp Minh Hy kinh ngạc.

“Trước giờ cậu đều không quá thân thiết với ai, nhân cơ hội này ngả về phía Trương Dũng cũng không phải là chuyện lạ.” Tần Tâm Lan càng nghĩ càng thấy khả thi. “Nói tin tưởng thì chi bằng nhìn vào thực tế, tôi nghĩ cậu cũng không dám lấy chính mình và chị gái ra mạo hiểm đâu nhỉ?”

Diệp Minh Hy sao lại không biết Tần Tâm Lan đang nhắc nhở cậu đừng phản bội? “Tất nhiên, đến ba vạn tệ tôi cũng không có, lấy đâu tiền vốn để mạo hiểm chứ?”

“Cứ vậy đi, sau này chúng ta đừng gặp nhau nữa, có gì thì có thể gọi điện hoặc lên mạng chat.” Tần Tâm Lan vô cùng hài lòng với câu trả lời của Diệp Minh Hy, vui vẻ bỏ đi.

Diệp Minh Hy lại không rời đi, mà lại nhàn nhã ngồi xuống dưới gốc cây, thưởng thức vườn hoa của trường.

“Nó đồng ý rồi à?”

Giọng nam đột nhiên vang lên, một bàn tay to đặt lên vai Diệp Minh Hy, Diệp Minh Hy lại chẳng kinh ngạc chút nào, bình tĩnh đáp: “Chị ta không có lý do để không đồng ý.”

“Tao đúng là không hiểu nổi mày.” Trương Dũng thô lỗ ngồi xuống cạnh Diệp Minh Hy. “Rõ ràng kế hoạch đó nhất định có thể khiến tao rớt đài, vậy mà mày lại giở quẻ, lẽ nào mày không sợ Tần Tâm Lan báo thù?”

“Tôi theo phe chị ta, anh sẽ tha cho tôi sao?” Cậu hờ hững hỏi.

“Ông đây đâu có nhỏ nhen như đàn bà, cùng lắm thì cho mày gặp ít bất lợi. Nhưng Tần Tâm Lan…” Trương Dũng chậc chậc hai tiếng. “Con nhỏ đó chắc chắc là đàn bà nhất trong đám đàn bà, lòng dạ còn hẹp hòi hơn cái lỗ kim, nếu để nó phát hiện mày chơi nó như thế, mày cứ chuẩn bị mà đón vận xui lớn.”

“Anh Dũng, lần này món quà của tôi đủ lớn, đủ thành tâm rồi chứ?” Diệp Minh Hy nói xong, cười với Trương Dũng. “Nếu anh không bảo vệ tôi, món quà như vậy tôi có thể tặng Tần Tâm Lan thì đương nhiên có thể tặng cho anh, mà hình tượng trung nghĩa mà anh vất vả xây dựng cũng sẽ bị huỷ hoại trong chốc lát.”

Trương Dũng quan sát cậu một hồi, khó có được một câu nói nghiêm túc:


“Giờ tao thật sự cảm thấy, mày không nói chuyện vẫn tốt hơn.”

Lúc trước rõ ràng là đứa trẻ ngây thơ, sao học được cách nói chuyện thì lại thành con cáo xảo quyệt rồi?

Diệp Minh Hy cười cười, không trả lời.

Lựa chọn đã đưa ra thì cậu sẽ không thay đổi, vả lại, đây chỉ là mở đầu.

Hai người im lặng một lúc, Trương Dũng vỗ đùi, đối diện Diệp Minh Hy mà hỏi:

“Này, thằng ranh, mấy lý do của mày nghe đúng là có vẻ rất có lý, nhưng tao biết đó đều không phải là nguyên nhân thật sự.” Trương Dũng thay lại cái vẻ bất cần thường ngày, nghiêm túc hỏi. “Mày cứ nói thật đi, rốt cuộc tại sao mày không chọn Tần Tâm Lan?”

Diệp Minh Hy thu lại ánh mắt đặt ở nơi xa, chuyển về trên khuôn mặt Trương Dũng, đôi mắt ôn hoà chớp một cái, từ từ nói ra sáu chữ. “Chị ta nguyền rủa cô ấy.”

“Gì cơ?” Trương Dũng ngẩn người. “Ai với ai? Tần Tâm Lan nguyền rủa ai?”

Trương Dũng còn muốn làm rõ, Diệp Minh Hy lại chỉ mỉm cười lắc lắc đầu, không nói thêm gì.

Có đôi khi, nguyên nhân còn đơn giản hơn tưởng tượng, ngọn lửa cháy lan chẳng qua cũng bắt nguồn từ tia lửa nhỏ bé.

Gió thổi nhẹ tới, khẽ xua đi cái cảm giác oi bức.

Sắp tới rồi…

Mùa hạ dữ dội như ngọn lửa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.