Nhà Có Shota

Chương 43: Học bổng


Đọc truyện Nhà Có Shota – Chương 43: Học bổng

Với tôi chỉ có hai loại người, một là bạn bè, hai là kẻ địch.

Dịch: Apry618

Chung Mạn lao như bay vào trong thang máy đang dừng ở đại sảnh. Bốn phía thang máy đều gắn gương sáng chói mắt, cho dù mặt quay về phía nào, cô đều có thể nhìn thấy khuôn mặt đỏ như trái táo của mình.

“Chung Mạn, mày mất mặt quá đi!” Cô giậm chân, khinh bỉ mình trong gương.

Về tới nhà, cô vén rèm cửa sổ nhìn xuống phía dưới, Mạc Lâm đang dựa bên cạnh xe vẫy tay với cô, cô hốt hoảng vội vàng thả rèm xuống, mãi cho tới khi nghe thấy tiếng máy khởi động, cô mới lại thò đầu ra, nhìn biển số xe quen thuộc dần dần đi xa.

Phù. Cô thở phào một hơi, lại có đôi chút hụt hẫng.

Đi về phía sô pha ngồi xuống, Diệp Minh Hy lẽ ra nên ngủ lại mở cửa bước ra, dựa vào lòng cô nói chuyện linh tinh một hồi, cô đáp lại mà bụng dạ cứ để đâu đâu, bỗng một câu của Diệp Minh Hy làm cô giật mình:

“Có phải chú Mạc sắp về Mỹ rồi không?”

“Ai bảo em vậy?”

“Anh Lục nói với tôi. Vậy có phải là, sau này sẽ không bao giờ gặp chú ấy nữa sao?”

Chẳng để ý tại sao Diệp Minh Hy lại quen thân với Lục Hữu Lương như thế, Chung Mạn thất thần sa vào suy nghĩ của chính mình, lâu sau mới nhớ là phải trả lời câu hỏi, đôi môi khẽ động đậy, vài chữ thốt ra như quả bom nguyên tử nổ ầm ầm trong màn đêm yên tĩnh này…

“Anh ấy xin ở lại.” Dường như còn lo tin tức này không đủ chấn động, Chung Mạn lẩm bẩm bồi thêm một câu: “Hơn nữa còn yêu cầu huỷ bỏ chế độ thuyên chuyển theo năm, nhiệm kỳ từ 5 năm trở lên.”

Tin tức này của Mạc Lâm quả là khiến cô ngây ngẩn. Một buổi tối, cấp trên bỗng trở thành người theo đuổi, thì ra mình được theo đuổi đã được tận hai tháng, nghiêm trọng hơn là, cô còn chưa biết mình đang được theo đuổi, Mạc Lâm đã quyết định từ bỏ tất cả ở Mỹ, ở lại Trung Quốc vì cô.

Tình huống như trong tiểu thuyết này, tại sao lại xuất hiện trong cuộc đời cô chứ?! Cô đã lớn từng này rồi, chưa từng nghĩ mình lại có sức hấp dẫn tới vậy, đáng để người khác từ bỏ quỹ đạo vốn có, đặc biệt là với kiểu người có cả tiền lẫn tài như Mạc Lâm mà nói, chẳng phải mình chỉ như củ khoai tây khoai lang không đáng được để mắt tới sao?

Giờ cô vừa mừng vừa lo, thậm chí còn hí hửng, mặt khác lại cảm thấy mình là một miếng thuỷ tinh bị nhận nhầm thành kim cương, vô cùng thiếu chân thật.

Đầu óc Chung Mạn trở nên rối rắm, không để ý tới sắc mặt đau khổ và u ám của Diệp Minh Hy trong lòng.


Cậu hiểu rõ cô, biết rằng Mạc Lâm bỏ ra như vậy, cô nhất định sẽ mềm lòng.

Cậu đã rất cố gắng rồi, tại sao vẫn không được chứ? Tại sao lại không được?

Tại sao cậu cố gắng như vậy, cô vẫn cứ rời xa cậu, ngả vào cái ôm của một kẻ khác, lấy lại sự dịu dàng và quan tâm đã từng chỉ thuộc về cậu, đặt lên người một kẻ khác?

Không có cô, sau này sẽ chẳng còn ai dặn dò cậu ra ngoài phải cẩn thận chú ý, chẳng còn ai sẽ lo lắng cậu ở trường có bị người ta bắt nạt không, chẳng ai sẽ để ý xem cậu có đói bụng không, chẳng ai để ý tay cậu có lạnh không, càng đừng nói tới chuyện bọc tay cậu vào hai lòng bàn tay để thổi hơi và xoa nóng, làm mọi cách để sưởi ấm cho cậu.

Sẽ chẳng còn nữa, sẽ chẳng còn nữa rồi.

Bây giờ được dựa vào trong lòng cô, cảm nhận sự ấm áp truyền tới từ cơ thể mềm mại của cô, cậu bỗng hi vọng lúc này là ngày tận thế. Như vậy thì ai cũng sẽ không cướp đi được sự ấm áp của cậu.

Sự ấm áp còn sót lại của cuộc đời cậu.

Chung Mạn bị đôi tay đột nhiên siết lại của Diệp Minh Hy kéo về thực tại. Hai tay bị cậu ôm rất đau, cô không thể không mở miệng: “Nhóc con, em lấy tay chị rèn lực cánh tay à?” Vừa nói ra lời này, cô bỗng như phát hiện được lục địa ới, “Hình như em cao lên không ít rồi đấy! Nào, đứng dậy để chị xem.”

Diệp Minh Hy đứng thẳng dậy với tâm trạng rất mâu thuẫn, Chung Mạn trượt khỏi sô pha, đứng dậy đo với cậu, không ngờ lại chỉ chênh nhau nửa cái đầu. Cô lại kéo Diệp Minh Hy xoay hai vòng, tấm tắc khen: “Tuổi dậy thì quả nhiên là khác thật, cứ y như cây đậu thần của Jack vậy!” Nói xong lại duỗi ngón trỏ ra chọc vào bắp tay cậu. “Rất chắc nha… Giờ em đúng là có khả năng làm cao thủ sát gái đấy! Nếu trên đường có người mời em chụp hình quảng cáo, nhớ về nói cho chị đấy, đừng đồng ý linh tinh, biết chưa?”

Cậu gật gật đầu, Chung Mạn lại lượn một vòng quay cậu, “Em như này chắc chắn sẽ làm mê mẩn không ít mấy em gái trẻ nhỉ?  Trong trường có bạn nữ nào tỏ tình với em không, hay là em đã có bạn gái rồi?” Thấy Diệp Minh Hy lắc đầu, Chung Mạn liền có chút bất bình: “Mắt mấy đứa đấy mọc đâu vậy, đúng là không biết thưởng thức mà.”

“Tôi không thích gái trẻ.” Diệp Minh Hy bỗng thốt lên một câu như vậy. Đáng tiếc Chung Mạn hoàn thành kiểm tra, đang tìm một vị trí đẹp để cuộn lại trên sô pha, không nhìn thấy ánh mắt vô cùng nghiêm túc của cậu.

“Con gái trẻ tốt biết mấy, loli tràn đầy hơi thở thanh xuân…” Chung Mạn cuộn người lại trên sô pha, ôm lấy gối ôm lẩm bẩm nói. Làm việc cả một ngày, lại trải qua sự hoảng sợ vì Mạc Lâm, cô quả thật là mệt lắm rồi, nhắm mắt lại chưa tới ba giây đã nặng nề ngủ say, hoàn toàn không biết Diệp Minh Hy đang đứng trước mặt cô, cố gắng đè nén khát vọng và đau đớn trong lòng, nhìn xuống vẻ mặt ngây ngô lúc ngủ của cô.

Mong đợi lâu như vậy, cuối cùng cô cũng phát hiện cậu cao lên, cuối cùng cũng thấy thành quả cố gắng của cậu. Nhưng tới lúc nào cô mới biết, người cậu thích, người cậu để ý trước giờ đều không phải “gái trẻ”?

Cậu khom lưng ngồi trước sô pha, cách xa khuôn mặt cô chỉ có mười mấy phân. Lông mi cô rất dài, khi hít thở sẽ nhẹ nhàng rung, nhẹ nhàng níu lấy nhịp tim cậu. Mỗi một hơi thở của cô, đều sẽ mang theo mùi hương và độ ấm của cô tới chóp mũi cậu, rồi đi thẳng vào nơi sâu thẳm trong nội tâm cậu, trở thành một phần xong máu thịt của cậu, mà từng hơi thở của cậu, cũng sẽ hoà tan vào trong cơ thể cô.

Bàn tay ngày một lớn thêm xoa lên khuôn mặt cô, dường như cô cảm nhận được độ ấm của cậu nên nhẹ nhàng dụi dụi vào lòng bàn tay cậu, rồi mới mang theo nụ cười hài lòng đi vào giấc mộng.


Diệp Minh Hy dùng ngón cái nhẹ nhàng vuốt qua lông mày thanh tú của cô, nhẹ nhàng in một nụ hôn lên ấn đường của cô, sau đó ngồi trước mặt cô, trong đêm tối yên tĩnh này, lặng lẽ cùng cô trao đổi hô hấp, trao đổi mùi hương, trao đổi độ ấm của cơ thể.

Cứ như vậy, mãi tới khi đêm tàn.

※※※※※

Cứ mỗi tối, dưới khu chung cư của Chung Mạn vẫn xuất hiện tiếng động cơ quen thuộc.

Đúng vậy, Mạc Lâm đã lật bài rồi, Chung Mạn lại chẳng hề từ chối lên xe của Mạc Lâm như trước kia cô từng nghĩ.

Cô vô cùng hiểu rằng mình đã tới cái tuổi cần có một người bạn trai, tốt nhất là hai người đang lên kế hoạch kết hôn. Bây giờ có một anh chàng độc thân kim cương không moi ra được khuyết điểm lại tự hạ thấp mình, bỏ ra thời gian hai tháng ngày ngày chờ ở ngoài cổng trung tâm dạy thêm, tranh thủ để được bên cạnh cô một khoảng thời gian ngắn ngủi, thậm chí quyết định ở lại Trung Quốc lâu dài vì cô, lòng thành quá là rõ ràng. Cô cảm thấy nếu mình từ chối, chắc chắn sẽ bị sét đánh, có lẽ đánh một lần còn chưa đủ, phải đánh mạnh cho vài phát mới xong.

Lời của Giang Tuyết Lâm vẫn đang lởn vởn bên tai… “Sao em không tự mình tìm một người có điều kiện phù hợp mà lấy? Như thế vừa là lựa chọn của em, mà cũng hoàn thành mong muốn của ba mẹ.”

Cho dù là điều kiện gì, Mạc Lâm đều phù hợp được, thậm chí còn tốt hơn cả yêu cầu… Sống chung được với cô, bình thường có rất nhiều chủ đề chung, biết chú ý đến cảm nhận của cô, thân thiện với người khác, không có sở thích không lành mạnh… Trước kia mình phản cảm với anh, là bởi vì tuyên bố dễ dàng vứt bỏ bạn gái của anh, nhưng giờ anh đã quyết định sống lâu dài ở Trung Quốc, nếu bắt cô cố bới móc, cô cũng chẳng bới ra được nửa cái khuyết điểm.

“Có lẽ chính là anh ấy nhỉ?”

Khi Mạc Lâm lại xuất hiện ở trước trung tâm dạy thêm, trong đầu Chung Mạn nhảy ra câu này, lại thêm vẻ hờ hững và lời lẽ của Mạc Lâm, cuối cùng nửa muốn nửa không lại lên “xe giặc” của Mạc Lâm, dẫn tới tình trạng về sau chẳng thể nào từ chối lên xe nữa.

Tối nay cô bước xuống từ trong xe của Mạc Lâm, có hơi lúng túng chào tạm biệt anh, lấy ra thư từ hòm thư rồi lên lầu. Tuy kỳ thi đã kết thúc, nhưng cô vẫn bắt Diệp Minh Hy phải đi ngủ sớm, cho nên thứ chào đón cô vẫn là một màn ối om.

Không giống với trước kia, lần này cô không vội bật đèn, mà đi tới trước cửa sổ phòng khách vén rèm lên vẫy vẫy tay với Mạc Lâm ở dưới lầu, anh còn bật hẳn đèn lên chào cô rồi mới lái xe rời đi.

Đêm đen này dường như không tối đen tới vậy nữa.

Chung Mạn đứng trước cửa sổ nhìn mấy ngọn đèn đường ảm đạm, còn có ánh đèn sáng chói ở phía xa xa, lúc lâu sau mới xoay người về bật đèn trong nhà lên, vớ lấy bức thư nãy mới vứt sang một bên, nằm trên sô pha bóc ra.

Bóc ra một cái, tâm trạng tốt lúc nãy bỗng nhiên biến mất.


Trời ơi! Tiền tham gia là hơn ba vạn tệ? Sau khi cô thăng chức tiền lương cũng chưa tới bảy nghìn tệ, sinh hoạt phí của Diệp Minh Hy lại mất tiêu không tăm tích, cô lấy đâu ra được thêm ba vạn tệ này? Mà hơn ba vạn tệ này mới chỉ là tiền tham gia, trường Hoằng Văn còn có đủ các loại tiền phải nộp, tính như vậy, không có bốn vạn tệ thì không thể nào giải quyết được.

Bốn vạn! Kể cả cô không ăn không uống, tiền nhà cũng phải nộp chứ!

Bóp lấy bức thư thúc giục này, Chung Mạn cảm thấy vai mình nặng thêm. May mà ban đầu thăng chức cô vẫn chưa nôn nóng bỏ việc dạy thêm, giờ bạt mạng bên trung tâm dạy thêm một chút, mỗi tháng hơn ba ngàn tệ chắc không thành vấn đề, nhưng nếu làm như vậy thật, đến cả thứ bảy chủ nhật cô cũng phải dùng để làm thêm…

Hay là không học nữa, đổi sang học trường khác!

Ý định này của Chung Mạn vừa nhen nhúm, cô lập tức lật người mở máy tính tra thông tin, lại bắt đầu bắt tay sắp xếp lại lý lịch của Diệp Minh Hy, lăn qua lăn lại hai ba ngày, cuối cùng gửi tới vài trường coi như không tệ. Chuyện này cô chưa cho người khác biết, lần nào cũng đều là tối muộn về nhà rồi mới làm, nhưng cô đâu có biết rằng, khi người khác ngủ luôn cảm thấy âm thanh bên ngoài phòng quấy nhiễu, ngày nào Diệp Minh Hy cũng đều ở trong lòng im lặng lắng nghe, mãi tới khi lặng lẽ như tờ, mới hài lòng đi vào giấc ngủ như vừa trải qua một kiếp người.

Tiếng gõ bàn phím bất thường khiến Diệp Minh Hy bắt đầu kiểm tra toàn diện những thứ trong máy tính. Chẳng tốn mấy thời gian đã tìm được địa chỉ vài trường trung học trong mục “Yêu thích” của Chung Mạn, lại nhìn thấy bản lý lịch của mình trên màn hình chính, cùng với vài bức thư từ chối của các trường khác nhau.

Các trường bình thường đều vô cùng cẩn thận với việc nhận học sinh chuyển trường hay không, thường sẽ gọi tới trường cũ thăm dò tình tình. Cái bộ máy mưu lợi như trường Hoằng Văn sao có thể vứt bỏ miếng thịt béo đã tới tay chứ? Không những nói học lực và hạnh kiểm của Diệp Minh Hy be bét, còn lôi chuyện hồi trước cậu đánh nhau với người ta ra. Qua sự dốc sức “tuyên truyền” này, có trường nào nhận đơn xin của cậu mới lạ.

Biết được chuyện xảy ra ắt có lý do, Diệp Minh Hy chẳng tốn mấy hơi sức đã biết vụ tiền tham gia. Chỉ cần tiếp tục ở thành phố, chuyển trường hay không cậu chẳng hề quan tâm, chỉ là Chung Mạn đã đủ mệt mỏi rồi, không nên phiền muộn thêm vì việc của cậu.

Ngày hôm sau cậu chạy tới trường lật xem tất cả những học bổng có thể xin được, phát hiện chỉ cần Lạc Văn chịu tiến cử, mình muốn lấy được “Học bổng vận động viên” chắc không khó.

Học bổng này có bốn năm vạn, có thể giải quyết cấp bách trước mắt chứ?

Mang theo thư tiến cử Lạc Văn tự tay viết, kèm theo hồ sơ của mình, cẩn thận kiểm tra năm lần mới đảm bảo không sai sót, Diệp Minh Hy đi tới phòng giáo vụ nộp bản khai.

Nhưng cậu còn chưa xuống tầng đã bị chặn lại.

“Diệp Minh Hy, cậu định đi đâu đấy?” Tần Tâm Lan hỏi, cười tươi như hoa.

Đổi lại là Diệp Minh Hy trước kia thì sẽ chẳng thèm để ý cô, nhưng giờ cậu sẽ nghĩ, không đáp lại Tần Tâm Lan sẽ khiến người ta nói ra nói vào, thành trò cười cho họ, nên cậu mở miệng:

“Phòng giáo vụ.” Không chỉ phản ứng, còn mỉm cười một cái, “Phiền tiền bối nhường đường.”

“Ồ, xin học bổng đúng không?” Tần Tâm Lan cười thân thiện, dịch dịch sang bên cạnh, nhường ra lối đi. “Quan trọng như thế, tôi có thể không nhường sao?”

Tuy thấy lạ là Tần Tâm Lan lại dễ tính như vậy, nhưng nếu cô đã nhường thì cậu cứ nhấc chân đi thôi. Sau khi lướt qua vai định rời đi, sau lưng vang lên câu hỏi châm chọc:

“Nhưng mà tôi nhường rồi thì cậu có thể lấy được học bổng sao?”


Diệp Minh Hy nghe xong, liền dừng bước quay đầu lại: “Tiền bối có ý gì vậy?”

“Đâu có, tôi chỉ tiện miệng hỏi thôi, cậu còn không đi là phòng giáo vụ sẽ đóng cửa đó.”

Chuyện vốn tưởng đã mười phần chắc chín, giờ lại có thêm mây đen, Diệp Minh Hy tới phòng giáo vụ với dự cảm không lành, quả nhiên gặp trở ngại.

“Học bổng này năm nay đã bị huỷ bỏ rồi.”

“Vậy học bổng khích lệ học sinh có năng khiếu thì sao?”

“Đã hết hạn xin rồi.”

“Học bổng giúp đỡ kinh tế cho học sinh khó khăn thì sao?”

“Đầy danh sách rồi.”

Kết quả là tất cả học bổng đều không thể xin.

Bước ra khỏi phòng giáo vụ, Tần Tâm Lan đã ung dung ngồi đợi ngoài cửa.

Diệp Minh Hy chẳng hề tự lừa dối mình, trực tiếp đi qua hỏi: “Tiền bối Tần, chị định thế nào?”

“Rõ ràng cậu biết tôi muốn thế nào mà.” Tần Tâm Lan ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt hờ hững của cậu. “Với tôi chỉ có hai loại người, một là bạn bè, hai là kẻ địch, nếu cậu đã không chịu làm bạn tôi, tất nhiên tôi sẽ không nể nang kẻ địch.”

Thao túng khoản thu của một trường dân lập, kiểm soát việc phát học bổng, với người có hậu thuẫn là tập đoàn tài chính lớn như Tần Tâm Lan thì chẳng phải việc khó khăn gì, nếu cô muốn, việc có thể làm chắc chắn nhiều hơn bây giờ, vì vậy mà nhìn khắp trường trung học Hoằng Văn, chẳng có mấy người dám đối đầu với Tần Tâm Lan.

“Quên không nói với cậu, ngày phụ hội phụ huynh lần trước tôi có nói chuyện vài câu với chị cậu, công việc của chị ấy có vẻ không được thoải mái, hi vọng là sẽ không gặp phải chuyện rắc rối nào đó làm tăng thêm gánh nặng cho chị ấy.”

Ánh mắt Diệp Minh Hy lạnh đi, mạnh mẽ quét về phía Tần Tâm Lan.

“Đừng căng thẳng, người bạn như cậu tôi vẫn muốn có mà.” Tần Tâm Lan đứng dậy, cằm hơi hất lên. “Diệp Minh Hy, tôi có thể cho cậu một cơ hội nữa.”

Cô người ngọt ngào.

“Tất cả đều nằm ở quyết định của cậu.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.