Đọc truyện Nhà Có Shota – Chương 35: Email
Mạc Lâm liếc cảnh tượng hài hoà ở bên ngoài một cái, ngón trỏ nhấn xuống nút chuột trái.
Dịch: Apry618
“Gì cơ? Thi?” Buổi tối cuối tuần hiếm hoi, Chung Mạn đang cuộn người trên sô pha giả chết, Diệp Minh Hy đọc thông báo từ nhà trường cho cô nghe như trước, kết quả là cô vừa nghe thấy từ “thi”, lập tức ngồi dậy giằng thông báo qua, đọc từng chữ từng chữ một. Thông báo đó cũng chẳng dài mấy, có viết cũng chỉ là thời gian thi, cô xem xong mắt sáng như đuốc hỏi Diệp Minh Hy: “Em đã ôn kĩ chưa?”
Cậu biết Chung Mạn xem trọng thành tích nên không bị doạ sợ, ngoan ngoãn gật đầu nói. “Đã ôn rồi, nhưng vài chỗ vẫn không hiểu.”
“Hỏi thầy cô hoặc bạn bè đi?”
“Những gì họ nói tôi nghe chẳng hiểu…” Diệp Minh Hy buồn bã cúi đầu hỏi: “Có phải tôi dốt quá không?”
“Sao có thể, lúc chị nói với em thì em đều hiểu mà.”
“Điều chị nói tôi đều hiểu, nhưng tôi nghe không hiểu những gì họ nói…” Diệp Minh Hy gật đầu, hơi nhút nhát hỏi cô: “Tôi có thể đợi buổi tối chị về rồi hỏi chị không?”
“Vậy thì muộn quá, em đi thi sẽ ngủ gật đấy. Đem giới hạn thi ra để chị xem nào, giải quyết những gì em không hiểu trước.” Chung Mạn vừa hạ lệnh, Diệp Minh Hy liền bê một chồng sách lớn phục mệnh, còn tìm ra từng vấn đề một từ trong hết cuốn này tới cuốn khác.
Chung Mạn kiên nhẫn giải thích một số bài, từ phản ứng của Diệp Minh Hy cũng biết là cậu hiểu rồi. Nhưng những mấy bài này cũng tốn của họ cả một tối. Cô nhìn Diệp Minh Hy liệt kê ra chỗ vướng mắc, lại nhìn thời gian thi đang vô cùng gấp rút, chán nản lấy ra lịch làm việc của mình để tìm ra thời gian rảnh, tiếc là tìm kiểu gì cũng không ra.
Nhìn vào thông báo thi của cậu, Chung Mạn bỗng thấy bài thi của mỗi ngày chỉ tới 12 giờ trưa, cô liền chỉ vào phần đó hỏi: “Sau 12 giờ là em có thể về nhà à?”
Thấy Diệp Minh Hy gật đầu, trong lòng Chung Mạn có một tính toán. Cô mở ví da ra, cắn răng lấy hết tiền ở trong ra, đưa vào tay Diệp Minh Hy. “Nhóc con, mỗi ngày sau khi tan học thì em bắt taxi đến thẳng tiệm cafe dưới lầu công ty chị, giờ cơm trưa chị sẽ ôn bài cho em.”
Diệp Minh Hy giật cả mình, chẳng thèm nghĩ ngợi bèn định trả lại hết tiền trong tay cho cô, nhưng Chung Mạn lại không nhận, lừ cậu một cái, nói: “Chị cho em thì em cứ nhận đi.”
“Có thể đi tàu điện ngầm.”
“Thời gian của em nhiều không? Đi tàu điện ngầm đi đi về về ít nhất cũng phải ba tiếng, thời gian trong những ngày thi là tiền bạc đó.”
“Trên tàu điện ngầm có thể xem sách, lại còn không bị kẹt xe.” Cậu đã đủ áy náy rồi, nếu giờ còn cầm tiền cô vất vả kiếm được để đi taxi, buổi tối cậu sẽ gặp ác mộng sợ tỉnh giấc mất.
“Em đi từ trường đến công ty chị cũng đã 1 giờ rưỡi rồi, 2 giờ chị bắt đầu làm việc, có nửa tiếng thì làm được gì?”
“1 giờ là có thể tới.”
“Giao thông của thành phố tiện lợi đến vậy sao?” Chung Mạn nghi ngờ hỏi. “Nhanh thế nào chăng nữa cũng không thể đến lúc 1 giờ chứ?”
“Được mà, nếu không thì buổi tối tôi đợi chị về…”
“Ôi, như vậy… Thôi được, buổi trưa em tới đi, nếu còn gì không hiểu thì sau khi tan làm chị sẽ gọi điện cho em, tuy giảng trong điện thoại không được rõ ràng, nhưng cũng tốt hơn là không có.” Cô bỏ tiền vào lại ví, cầm theo sách của cậu đi tới bàn ăn rồi ngồi xuống, vẫy tay với cậu. “Giờ vẫn còn thời gian, chúng ta nói thêm một chút.”
Sau khi Diệp Minh Hy ngồi xuống, Chung Mạn bắt đầu giới thiệu cho cậu về bài văn: “Cuốn tiểu thuyết bài là do Lỗ Tấn viết, ngoài viết tiểu thuyết thì ông còn viết tạp văn, còn dịch tiểu thuyết nước ngoài…”
Vẻ mặt chuyên chú, ánh mắt nghiêm túc, cho dù là ai cũng đều sẽ tưởng Diệp Minh Hy đang cố gắng hiểu lời của Chung Mạn, nhưng thật ra những gì Chung Mạn nói, đa phần cậu đã từng đọc ở thư viện rồi, nhưng chỉ cần cô sẵn lòng nói, cậu sẽ nghe.
Tình hình tương tự được tiếp tục diễn ra vào tuần này ở một tiệm cafe nọ.
12 giờ 45 phút Diệp Minh Hy tới được tiệm cafe. Bình thường mà nói thì 45 phút là không thể nào từ trường trung học Hoằng Văn tới đây được, nhưng cậu nộp bài sớm nửa tiếng trước ánh mắt ngạc nhiên của học sinh cả lớp, rồi lại chạy vội chạy vàng cả quãng đường để tới. Còn chưa bước vào, qua cửa sổ kính thấy Chung Mạn đang cười nói chuyện với mọt người đàn ông khoảng hai mươi ba mươi tuổi.
“Tôi cảnh cáo anh nhé, lát nữa đừng doạ nó sợ, nếu không tôi sẽ cắt anh thành tám khúc ném xuống biển cho cá ăn!” Nếu không phải sợ mình không hiểu toán lý sẽ không dạy Diệp Minh Hy được, cho dù Lục Hữu Lương có nói bao nhiêu lần, cô đều sẽ không gọi anh tới.
“Được rồi, tôi vẫn luôn là anh hàng xóm nhiệt tình thân thiện mà.” Lục Hữu Lương làm ra vẻ chỉnh chỉnh cái nơ, Chung Mạn lập tức không nể mặt hừ vài cái.
“Anh hàng xóm chưa chắc đã nhiệt tình thân thiện đâu.”
“Không may tại hạ lại chính là một người như vậy.”
Chung Mạn cho anh một cái lườm trắng mắt, đang định mở miệng châm chọc anh, Lục Hữu Lương chỉ vào cậu bé mới bước vào cửa, hỏi: “Có phải đứa này không?”
Cô quay đầu lại nhìn, cười cười giơ tay lên: “Minh Hy, bên này.” rồi lại quay lại hỏi Lục công tử: “Thế nào, có phải rất đáng yêu không?”
Lục Hữu Lương đánh giá cậu bé đang đi về phía này, ngũ quan đường nét rõ ràng, tóc mang màu chút màu hạt dẻ, làn da lại là màu cafe nhạt rất khoẻ mạnh, tuy có thấp một chút, nhưng đã khiến mấy bàn có con gái ở trong tiệm cafe nhìn cậu chằm chằm không rời, có một cô gái khi thấy cậu đi vào, còn trợn tròn mắt điên cuồng vỗ vào người bạn bên cạnh, cứ như thấy ngôi sao xuất hiện vậy.
Mang theo không ít ánh mắt mến mộ tới trước bàn, Diệp Minh Hy tự nhiên ngồi bên cạnh Chung Mạn, đôi mắt đen trắng rõ ràng nhìn về phía Lục Hữu Lương một cái, trong đầu Lục công tử liền thấy vang lên một tiếng “đùng đoàng”.
Đứa trẻ này ghê đấy, đôi mắt biết nói chuyện cơ!
“Chẳng trách cô suốt ngày nhắc tới.” Anh cười cưởi trả lời câu hỏi lúc nãy của Chung Mạn.
“Tất nhiên, mắt nhìn của tôi tốt mà. Em đã ăn chưa?” Chung Mạn đắc ý đáp lại, câu cuối cùng là hỏi Diệp Minh Hy, thấy cậu lắc đầu, cô bèn xin thực đơn từ phục vụ để cậu tự chọn.
Chung Mạn đang giở sách giáo khoa Diệp Minh Hy mang đến nên không chú ý tới, Lục Hữu Lương thì lại để ý thấy ánh mắt Diệp Minh Hy đều là nhìn vào giá tiền, thứ đắt thì chẳng hề xem, cuối cùng chọn món mỳ Ý sốt thịt bằm bình thường nhất, trong lòng không khỏi khen ngợi, đúng là trẻ nhà nghèo sớm lo việc nhà, tuổi còn nhỏ thế đã hiểu chuyện như vậy. Lục Hữu Lương nghĩ lại mấy đứa con của họ hàng mình, thở dài một hơi.
Chọn món xong, Chung Mạn tranh thủ từng giây để bắt đầu ôn tập ngay, Diệp Minh Hy tất nhiên sẽ ngoan ngoãn lắng nghe, thêm Lục Hữu Lương hay chen vài câu, cảnh này nhìn qua cửa sổ kính của quán cafe, đúng là một bức tranh nhà ba người yên vui.
Người may mắn được thưởng thức bức tranh này có Lâm Thành, Trương Minh Nghi, Tiểu Triệu,… Bọn họ cùng ra ngoài ăn cơm, mà hôm nay Mạc Lâm cũng vừa khéo đi cùng họ.
Bình thường Mạc Lâm không có nhóm để dùng bữa chung cố định. Tuy nói là ở Mỹ có tác phong cởi mở hơn, nhưng lãnh đạo không nên thường xuyên cùng một nhóm cấp dưới nào đó ăn cơm, nếu không chẳng những ảnh hưởng tới sức khoẻ của cấp dưới, một khi quen thân rồi thì trong văn phòng có rất nhiều việc đều không dễ xử lý.
“Nhìn kìa, không ngờ Chung Mạn lại tới tiệm cafe dùng bữa!” Một nữ nhân viên trong nhóm Lâm Thành chỉ vào cửa kính nói, những người khác bèn vô cùng tò mò thò đầu quan sát, Tiểu Triệu và Trương Minh Nghi giả vờ vô tình nhìn hai cái bèn ngoảnh mặt đi, dù gì bây giờ hai người họ cũng coi như người của Chung Mạn, không tiện rời nhóm người Lâm Thanh nhưng cũng không thể quá đáng quá.
“Nói cái gì vậy, cô ta không thể tới ăn cơm sao?” Lâm Thành cười hỏi.
“Anh Thành, anh cũng biết cô ta keo kiệt mà, em đoán hôm nay chắc chắn là Lục Hữu Lương thanh toán, nếu không…” Nữ nhân viên còn đang định nói tiếp, thấy ánh mắt nghiêm khắc của Lâm Thành liền ngậm miệng ngay lại, trong lòng thấy không hiểu tại sao lại không cho cô ta nói, lẽ nào anh Thành nghiêng về phía Chung Mạn rồi?
Chẳng phải Lâm Thành có hảo cảm gì với Chung Mạn, chỉ là thời gian này Chung Mạn và Mạc Lâm thân thiết, giờ dùng bữa trưa hai người lại thường xuyên ở văn phòng nói chuyện, thêm việc Chung Mạn ra ngoài làm thêm mà không sao, anh ta hành động không thể không cẩn thận.
Dùng ánh mắt cảnh cáo cấp dưới xong, ánh mắt của Lâm Thành lại lặng lẽ hướng về phía Mạc Lâm. Vẻ mặt Mạc Lâm nhìn không ra vui buồn, tầm mắt cũng chỉ nhìn một chút rồi rời đi, điều này càng khiến Lâm Thành sinh nghi. Tiểu Triệu và Trương Minh Nghi còn có lý do, Mạc Lâm tại sao lại cố tình không nhìn?
“Ơ, sao bên cạnh Chung Mạn lại có một đứa bé?” Lẽ nào là cô ta và Lục Hữu Lương lén lút sinh ra?
Câu cuối cùng tuy chưa nói ra, nhưng mọi người đoán cũng ra. Lâm Thành hắng họng, nói: “Đó là em họ của Chung Mạn.”
“Sao anh Thành lại biết?”
“Lúc trước cùng Mạc tổng tình cờ gặp một lần.”
“Đứa trẻ đó xinh xắn thật đấy.” Nữ nhân viên gần như dán lên trên lớp kính, cô ta vừa nói vậy, đến cả Trương Minh Nghi đang ngoảnh mặt đi cũng tò mò thò đầu nhìn lại.
Khi cả đám đang nhoài người ở cửa sổ kính nhìn trộm, Mạc Lâm nhấc chân vào trong toà nhà, Lâm Thành thấy thế lập tức đuổi theo, miệng không quên gọi đám người còn chưa chịu đi: “Qua về thôi!”
Mạc Lâm về tới phòng làm việc của mình thì đóng cửa lại, tới trước máy tính mở hòm thư ra, tìm một bức mail ở trong hòm thư nháp, chỉnh sửa lại một vài từ ngữ, bèn để con chuột dừng lại trên nút gửi. Lúc này Chung Mạn và Lục Hữu Lương cùng cười nói trở về, Mạc Lâm liếc cảnh tượng hài hoà ở bên ngoài một cái, ngón trỏ nhấn xuống nút chuột trái.
Email đã được gửi.