Đọc truyện Nhà Có Shota – Chương 13: Về nhà
Không ngờ lại làm trò này với mình!
“Con gái rượu ơi, khi nào chuyến tàu của con vào ga thế?” Chung Mạn đang bận đóng gói đồ đạc, cô vơ lấy di động, vừa nghe máy thì câu hỏi han của mẹ cô vang lên.
“Mẹ à, con đã nói rất nhiều lần rồi, 4 giờ 10 phút chiều là vào ga.”
“Thì mẹ quên mất, con nói thêm một lần thì đã sao?” Cằn nhằn con gái mình xong, bà Chung lại bắt đầu dặn dò. “Ở ga thì nhớ trông hành lý cho cẩn thận, ra khỏi ga mà không tìm thấy ba con thì nhớ gọi điện thoại, đừng có mà tự về nhà…”
“Có phải là lần đầu tiên con về đâu, mẹ còn lo con không biết sao?” Chung Mạn hơi chán nản day day huyệt thái dương. Cô học ở thành phố X, có tết nào mà không về nhà? Nên chú ý điều gì, nên đi theo đường nào, chỉ sợ cô còn rõ hơn ấy chứ? “Con tự về nhà thì hơn, mẹ bảo ba đừng tới đón nữa, trong ga nhiều người.”
“Sao vậy được, trước kia con đem theo hành lý, có lần nào mà ba mẹ không đi đón đâu, mà huống chi giờ còn dẫn thêm một người.”
“Đúng rồi, lần trước có nói là đưa Minh Hy đi thăm họ hàng, mẹ đã báo với họ hàng của nó chưa?” Tết – dịp quan trọng nhất của một năm, dù có lười như thế nào thì cũng phải lịch sự mà đi thăm hỏi một chút chứ, vả lại tháng này 2000 tệ hàng tháng tiền chăm sóc Diệp Minh Hy đã thống nhất trước vẫn chưa nhận được đồng nào, Chung Mạn cảm thấy việc đến nhà thăm hỏi là hoàn toàn cần thiết.
“Mấy ngày này mẹ có gọi cho mấy người họ hàng của nó mà không ai nghe máy, chắc là đi nơi khác du lịch rồi.” Bà Chung sợ con gái nghĩ mình làm không đến nơi đến chốn bèn nói linh ta linh tinh một hồi, Chung Mạn để kệ bà nói rồi mới đáp lại: “Dù sao vẫn còn thời gian, chuyện này tới nhà rồi bàn sau cũng được.”
“Con cũng đừng so đo quá, cái nhà họ hàng kia cũng không tính là thân lắm, hai ba bữa không nghĩ tới thì cũng có thể lắm, nói không chừng ngày mai sẽ chuyển khoản cho con luôn đấy.”
“Mong là vậy.”
Thực tế là, tới lúc Chung Mạn dắt theo Diệp Minh Hy đi tìm xe của ba mình ở bên ngoài ga tàu, khoản tiền chăm sóc chưa từng đầy đủ ấy vẫn chẳng xuất hiện.
“Ba, con về rồi.” Chung Mạn nhíu mày nhìn ba mình đứng dựa vào chiếc xe vô cùng cũ kĩ, “Chẳng phải lần trước đã nói là đổi chiếc xe này đi rồi sao? 5 ngàn tệ kia ba mẹ chưa nhận được ạ?”
“Nhận được rồi, nhưng em trai con nôn nóng mua laptop gì gì đấy nên ba cho nó mua trước.” Ông Chung cho hành lý vào cốp xe hộ con gái rồi mới quay lại ghế lái.
“Lại mua laptop? Trong nhà có máy tính, bản thân nó cũng có một cái laptop rồi, sao còn phải mua cái mới?” Chung Mạn dẫn Diệp Minh Hy ngồi vào khoang xe cũ kĩ, còn chưa ngồi yên vị thì một mùi mốc đã xộc vào mũi, cô vội vàng quơ tay mở cửa sổ, lông mày nhíu lại chặt hơn.
“Cái của nó cũ quá, không dùng được.” Chung Mạn xoay người vài cái, cuối cùng thì chiếc xe cũng bắt đầu rung lên ầm ầm.
“Không dùng được? Cái đấy của nó mới mua chưa được một năm thì phải?” Đây đã không phải lần đầu tiên Chung Minh tiêu mất tiền cô gửi về nhà rồi, mỗi lần Chung Mạn mắng, ông Chung bà Chung lại quay qua khuyên cô, tới mức cứ như kẻ sai là cô vậy. “Chẳng phải lần trước con đã nói là đừng cho nó tiền nữa rồi sao? Ba mẹ cũng đồng ý rồi còn gì?”
“Xe này không cần thay vội.” Ông Chung thấy con gái nổi giận, không dám trêu vào cô nữa, liền chuyển chủ đề luôn. “Trên tàu có nhiều người không?”
Chung Mạn cũng không muốn vừa gặp nhau đã cãi cọ tới độ mất vui, cô hít thở sâu một hơi, bình tĩnh nói: “Cũng bình thường.”
Thấy con gái vẫn làm mặt lạnh, ông Chung không dám mở miệng nói linh tinh, cẩn thận lái xe về nhà. Chung Mạn hơi xuôi xuôi, quay qua nhìn Diệp Minh Hy. Rõ ràng là thằng bé không có tâm trạng nhớ nhà, chỉ ngồi ngay ngắn, chẳng thích thú gì với cảnh vật bên ngoài.
Trong nhà vẫn chẳng có gì thay đổi, vẫn là nhà cửa ấy vẫn là đồ đạc ấy, chắc vì đón tết nên được dọn dẹp ngăn nắp. Ngay cả kiểu tóc và cách ăn mặc của bà Chung rõ ràng cũng được chú ý thay đổi. Chung Mạn thấy trên bàn ăn được bày biện rất thịnh soạn, hơn nữa còn là những món lâu lắm rồi không được ăn, ngón trỏ không khỏi động đậy, tiện tay nhón một miếng sườn bỏ vào miệng, cúi đầu nhìn Diệp Minh Hy, lại thuận tay đút cho cậu một tiếng, còn nháy nháy mắt với cậu, sau đó giả vờ như thiên hạ thái bình.
“Con lại ăn vụng rồi đúng không?” Bà Chung bưng thức ăn đi ra từ nhà bếp, vừa khéo thấy được vẻ mặt của Chung Mạn, “Chỉ có lo ăn thôi, còn không mau đi cất hành lý?!”
“Dạ dạ dạ.” Chung Mạn làm ra vẻ thẽ thọt khúm núm, quay đầu lại tìm hành lý bị cô quăng trên sàn, nhưng lại thấy ông Chung đi ra từ phòng cô. Hành lý của cô không còn ở trên sàn từ lâu rồi.
Chung Mạn không có thói quen lấy hết đồ trong vali hành lý ra sắp xếp, sắp xếp phải tốn thời gian, bỏ lại vào phải tốn thời gian, ra ra vào vào còn hay bị để sót vài thứ nữa, tại sao phải lãng phí thời gian để cất gọn gàng?
Thế nên mỗi sáng thức dậy cô không gấp chăn cũng là vì thế.
Không có việc gì làm, Chung Mạn bèn kéo Diệp Minh Hy đi tham quan nhà mình, sau khi lượn một vòng mới nhớ tới một vấn đề: “Mẹ ơi, hôm nay Minh Hy ngủ đâu?”
Tay cầm xẻng nấu ăn của bà Chung không dừng lại, “Nằm chung với Chung Minh là được.”
“Sao thế được? Ai mà biết khi nào nó mới ngủ!” Chung Minh mê game online không phải là chuyện ngày một ngày hai, thường xuyên thức thâu đêm để tải bản sao gì đấy. Diệp Minh Hy lại là đứa bé ngoan ngủ nghỉ đúng giờ, muộn nhất thì 11 giờ là đã nằm trên giường rồi, nếu đang ngủ dở mà bị thức vì ầm ĩ thì tội quá!
“Thế thì ngủ trên sô pha đi, dù sao người nó cũng thấp, không sợ không duỗi được chân.”
Chung Mạn đánh giá sô pha ở phòng khách vài cái, “Không được, ai mà muốn đi vệ sinh hay rót cốc nước thì Minh Hy cũng khỏi ngủ luôn.” Cô biết Diệp Minh Hy ngủ nông, hồi trước cô mở cửa thôi cậu cũng giật mình tỉnh giấc, nếu ngủ trên sô pha thì chắc chắn cả đêm cậu sẽ không ngủ được.
“Thế con tự quyết đi.” Bà Chung cho thức ăn vào đĩa, đem lên bàn ăn.
“Hay là trải đệm dưới sàn trong phòng chị, được không?” Diệp Minh Hy gật gật đầu, Chung Mạn nghe thấy trong nhà bếp lại vang lên tiếng xèo xèo khi dầu sôi gặp nước, liếc mắt nhìn thức ăn được chất đến nỗi sắp không để được nữa trên bàn, quay đầu hô về phía nhà bếp: “Mẹ ơi, mẹ còn xào thức ăn tiếp sao? Giờ chỗ này chắc đủ cho chúng ta ăn ba ngày đấy.”
Bà Chung ậm ậm ừ ừ đáp lại một tiếng, Chung Mạn cũng chỉ tiện miệng nhắc một câu thôi cũng chẳng nói nữa. Cô kéo Diệp Minh Hy ngồi lên sô pha xem ti vi.
Kính coong.
“Là ai vậy nhỉ?” Người trong nhà đều ở đây rồi, ngày tết mà ai còn đến vậy?
Bà Chung bỏ xẻng nấu ăn xuống, tắt bếp rồi đi mở cửa, trước khi mở cửa còn sửa sang lại đầu tóc, rõ ràng biết người tới là ai. Chung Mạn càng nghi ngờ, bình thường toàn là bốn người nhà họ ăn cơm tất niên, năm nay mời ai vậy?
Cửa được mở ra, cô thò đầu ra từ sau sô pha để xem, phát hiện ra là bà Châu nhà kế bên. Tuy nhà cô và bà Châu cũng coi như thân quen, chạm mặt nhau trong ngõ thì cũng chào hỏi, nhưng ngày tết mà mời bà này đến ăn cơm thì không có khả năng lắm. Chung Mạn đang nghĩ ngợi, dáng người đẫy đà của bà Châu vừa chếch sang, Chung Mạn liền biết ngay là có chuyện gì, cơn thịnh nộ cũng trào lên, thiêu đốt tới mức lòng cô giận dữ bừng bừng.
Không ngờ lại làm trò này với mình!