Nhà Có Nuôi Một Tiểu Bạch Thỏ!

Chương 33: Cơ thể em, em không quý nhưng tôi quý


Đọc truyện Nhà Có Nuôi Một Tiểu Bạch Thỏ! – Chương 33: Cơ thể em, em không quý nhưng tôi quý

#Nhà_có_nuôi_một_tiểu_bạch_thỏ

#Ltt

CHƯƠNG 33: CƠ THỂ EM, EM KHÔNG QUÝ NHƯNG TÔI QUÝ.

Xe dừng ở gara, Hứa Trác Tuyệt nói để anh cầm giúp cho cô, thế nhưng Tô Tịnh An lại cho rằng Hứa Trác Tuyệt muốn đòi lại, kiên quyết tự mình ôm cả quà lẫn hoa đi vào. Bởi vì bó hoa đó quá to, Tô Tịnh An căn bản không nhìn rõ được, bậc thềm ở ngay trước cửa, đi đến cửa nhà thì bị vấp, cũng may có anh đứng bên cạnh, kịp thời đỡ lấy, chỉ là cả quà lẫn hoa đều đang ở dưới đất. Hoa không có vấn đề mấy, tiếc là hộp sô cô la do ban nãy Tô Tịnh An vội vàng đóng lại, không cẩn thận kẹo rơi lăn lóc hết ra bên ngoài.

Hứa Trác Tuyệt xoay người cô lại, cẩn thận kiểm tra, cô ngốc nào đó lại chỉ có một động tác cúi mặt nhìn hai bàn tay trống trơn.

“Đã ngốc, lại còn hậu đậu! Làm sao rồi, có phải bị đau ở đâu không?”

“Chồng ơi…!”

Tô Tịnh An nhỏ giọng meo meo, ngẩng mặt nhìn anh, hai mắt bắt đầu rưng rưng, ngồi sụp xuống trước cửa nhà, nhìn chăm chăm vào mấy viên kẹo.

“Đau ở đâu?”

“Rơi….rơi hết rồi!”


Hứa Trác tuyệt nhìn Tô Tịnh An loay hoay với đống kẹo ở dưới đất, kéo cô ngốc nào đó đứng dậy, phủi đi đất cát trên váy của cô, cũng gạt viên kẹo cô cầm nèm vào trong hộp:

“Rơi rồi thì thôi! Em khóc cái gì?”

“Rơi hết rồi!”

Tô Tịnh An lại cúi xuống, phủi phụi đất cát bên ngoài viên kẹo, đặt lại ngay ngắn vào hộp. Hứa Trác Tuyệt buồn cười, cô lại muốn làm cái gì?

“Cái này bẩn rồi!”

“Lau ở ngoài đi là có thể ăn!”

Tô Tịnh An nức nở, mãi mới nói thành câu. Cái này là chú mua cho, mới chỉ ăn được có hai miếng thôi…

“Bà xã, em không cần tiết kiệm như thế! Cái này bẩn rồi, lát nữa đi mua cái khác.”

Cô ngốc nào đó lắc lắc, kiên quyết chỉ bị bẩn ở bên ngoài, bóc cái giấy ở bên ngoài đi là có thể ăn. Hứa Trác Tuyệt ôm lấy bó hoa, cũng kéo cô ngốc nào đó đứng dậy.

“Cơ thể em em không quý còn anh quý! Lát nữa đi mua, em khóc lóc cái gì.”

Thím Âu đứng thập thò ngoài cửa, nghe màn nói chuyện kia, mừng rớt nước mắt. Thật tốt quá, cuối cùng cũng có thể nhìn thấy Tiểu Tô Tô bé bỏng tìm được tấm chồng tốt, còn là một người vô cùng cưng chiều con bé, còn gì tốt hơn thế?

“Tiểu Tô về rồi sao, cậu Hứa hai người ăn luôn chứ?”

Tô Tịnh An mặt buồn thiu, vẫn muốn quay lại nhặt mấy viên kẹo, thím Âu đương nhiên là hiểu cô buồn vì cái gì, thôi không hỏi chuyện bó hoa, hộp quà nhanh chóng đi vào trong bếp chuẩn bị.

“Đi thôi!”

Hứa Trác Tuyệt cầm váy ngủ đặt vào tay cô, xoa xoa đầu:

“Đi tắm đi hay là muốn anh tắm cho em?”


Tô Tịnh An lắc lắc ôm đồ ngủ đi vào phòng tắm. hứa Trác Tuyệt trông theo, nhìn cô ngốc nào đó chỉ vì mất mấy viên kẹo mà ủ rũ cả buổi, nghĩ ngợi một hồi thì cầm lấy điện thoại gọi cho Hứa Tuệ Lâm.

– ————

“Em mua cái này làm gì?”

Lão Mễ mặt mày cau có đứng ở bên ngoài xe, nhìn Hứa Tuệ Lâm cầm trong tay hộp quà đi ra, thì khuôn mặt càng thêm tức giận.

“Chuyện của em, anh hỏi làm gì?”

“Anh là cấp trên của em, em làm cái gì anh hỏi không được à?”

“Bây giờ là tan ca rồi! Vậy đi, giờ em đi về!”

Đi về? Chẳng lẽ là cô đơn quá nên tự đi mua sô cô la về ăn à?

“Về nhà hay đến quán bar?”

Hứa Tuệ Lâm bực bội, xoay xoay cổ tay bị hắn túm lấy, mặt mày tức giận:

“Đến quán bar xong về nhà!”

Lão Mễ kéo nó vào trong xe, mặc kệ nó phản đối như thế nào, không cho nó có cơ hội đi xuống. Hứa Tuệ Lâm tức chết mà.


“Dừng xe! Em không muốn đi cùng anh.”

“Em còn nhỏ, đừng có động một chút mà đến mấy cái nơi đó, em còn dám đến một lần nữa, xem em có còn chân mà đi không.”

“Anh đừng có mà quá đáng!”

“Anh quá đáng chỗ nào, anh quen em bao nhiêu năm rồi, nhìn em lớn đi học, tốt nghiệp, em dám cãi?”

“Mặc kệ anh, anh là bạn của anh em, đừng làm như bạn trai em!”

Lão Mễ đang lái xe đột nhiên phanh lại, Hứa Tuệ Lâm nổi khùng lên, suýt chút nữa thì mặt nó tàn, mẹ nó…

“Mễ Phong, anh điên à?”

“Đèn đỏ rồi, em mù à?”

(Chết với hai người này >


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.