Nhà Có Nuôi Một Tiểu Bạch Thỏ!

Chương 17: Sao lại là chị dâu nhỏ?


Đọc truyện Nhà Có Nuôi Một Tiểu Bạch Thỏ! – Chương 17: Sao lại là chị dâu nhỏ?

#Ltt

#Wattpad: Leevisu2104

Cmt vote nhé babe

#Nhà_có_nuôi_một_tiểu_bạch_thỏ

CHƯƠNG 17: SAO LẠI LÀ CHỊ DÂU NHỎ?

“Này, sao anh đến đây?”

Hứa Tuệ Lâm ngồi xem TV vừa xem vừa quau sang tranh thủ hỏi chuyện. Hình như là có ý đồ nên mới đến đây, chứ đời nào công tử đào hoa lại đi đến nhà bạn.

“Thì tìm anh em chứ ai, hai ngày không đến công ty, gọi điện còn không nghe máy, hại anh ngồi đợi nửa buổi!”

“Chị dâu em bị ốm!”

“Em Tô bị ốm???”

Lão Mễ tự dưng nhảy dựng lên, bị Hứa Tuệ Lâm nhìn chằm chằm thì vuốt vuốt mặt, bâng quơ nói:

“Nhìn anh làm gì?”

“Anh hơi bị lạ đấy!”

Nghe nói gần đây Mễ Phong không lại gần mấy em minh tinh gì đó, lúc nghe xong nó còn không tin. Hôm nay đến đây lấm lép như thế kia…

“Cậu Mễ, tôi lên phòng cậu Hứa gọi rồi, không thấy trả lời, có lẽ là họ vẫn ngủ!”

Lên phòng lão Hứa, em Tô vẫn ngủ?

“Hai người họ…ngủ chung rồi à?”

Nó gần đầu, nhìn lão Mễ đầy nguy hiểm:

“Đương nhiên, họ là vợ chồng, còn làm nhiều chuyện đáng sợ hơn thế nhiều!”

Lão Mễ nghe xong đột nhiên chuyển tư thế, rất không tự nhiên nhìn nó.

Mễ Phong thích chị dâu rồi???


Nhưng lão Mễ gặp chị dâu vài lần thôi, nó vốn dĩ không tin chuyện này nhưng biểu hiện kia, rõ ràng là ghen,nếu như…nếu như Mễ Phong thích chị dâu…

Nó thực sự không dám nghĩ đến nữa.

– ————-

Ba giờ chiều, Tô Tịnh An bị đánh thức, tỉnh dậy trong mơ mơ màng màng đi theo anh xuống tầng, thấy có bóng đàn ông ngồi ngoài phòng khách thì đinh ninh là chú, ngồi xuống bên cạnh, tự nhiên mà vạ vào vai anh, tiếp tục ngủ.

Hứa Trác Tuyệt lấy sữa ra thấy một màn này thì tức giận, cô ngốc nào đó vừa ngủ vừa dựa vào lão Mễ, tại anh cưng chiều cô quá nên không biết phép tắc nữa rồi?

Anh đặt cốc sữa xuống bàn, nhìn “vợ chưa cưới” say sưa ngủ. Lão Mễ nhìn sấm sét quanh người, luống cuống đứng dậy, không làm trụ nữa, Tô Tịnh An suýt nữa thì ngã nhào cũng may có người kịp thời đỡ lấy cô.

Màn tranh nhau này, lọt hết vào mắt một người. Hứa Tuệ Lâm nhìn rất rõ rồi, lão Mễ ban nãy đã cười, còn là cười rất tươi, có lẽ là chột dạ cho nên mới đẩy chị dâu nhỏ ra. Nếu như anh không đỡ kịp, chị dâu nhất định cũng sẽ không bị ngã, lão Mễ đã sẵn tay để đỡ rồi.

Tại sao lại là chị dâu?

Sao không phải là người khác?

Hứa Tuệ Lâm không thể nhìn thêm nữa, đứng dậy bỏ đi. Lão Mễ cũng lúng túng lấy cớ đi theo, phòng khách chỉ còn lại hai người.

Tô Tịnh An bị xoay một vòng, dọa cho sợ chết khiếp, làm cô tỉnh cả ngủ. Nhìn nhìn xuống dưới thấy mình đang ngồi trên người anh ấp úng đứng dậy.

“Tô Tịnh An!”

Tiểu Tô Tô nghe.

“Em vừa làm cái gì?”

Tô lại làm gì sai à???

“Tô ngủ mà!”

Hứa Trác Tuyệt nghĩ cô lắc léo qua chuyện, không dám nói thật, thì tức giận:

“Em vừa mới dựa vào ai đấy?”

“Chú!”

“Thật?”


Tô Tịnh An gậy đầu chắc nịch.

“Chú không thấy à? Tô vừa ngồi… Ngồi lòng.. Chú đấy!”

Tiểu Tô Tô càng nói càng nhỏ. Đến cuối thì im hẳn. Đứng chôn chân ở một chỗ.

“Lại đây!”

“Sau này, tránh xa mấy giống đực kia một chút, lão Mễ cũng không được!”

Hứa Trác Tuyệt cúi xuống cắn lấy môi cô, nhìn người nào đoa e thẹn ở trong lòng thì thỏa mãn, cất giọng “thủ thỉ”. Tô Tịnh An nghe không hiểu nhưng nhìn ánh mắt kia, không dám không gật đầu. Một lát phải đi hỏi mới được.

– ——-

“Anh Phong, hình như anh có người thích thích rồi!”

Lão Mễ nghe nhóc con kia nói thì không được tự nhiên, ho một cái.

“Làm gì có! Yêu đương vớ vẩn, anh không thích!”

“À!”

“Có phải em có người thích rồi không? Cho nên muốn kiếm người đồng cảnh!”

Lão Mễ cười trừ, khoác vai nhóc con nào đó vừa đi vừa cười đùa. Hứa Tuệ Lâm cười buồn, làm gì có, đứng rồi, yêu đương vớ vẩn, nó cũng không nên yêu.

Lão Mễ cứ thoải mái trêu chọc nó giống như ngày còn bé, lại không phát hiện ra, nhóc con này đã không còn trẻ con như lúc trước nữa rồi,Hứa Tuệ Lâm lớn rồi, nó đi cùng hắn nửa vòng sân, lấy cớ đi siêu thị để bỏ vào nhà. Chỉ còn lại lão Mễ, lúc đi ngang qua cửa lại nhớ đến buổi tối mấy hôm trước, lúc hắn bắt chuyện với Tô Tịnh An, lại nhớ đến nụ cười lúc ấy, bật cười.

– ————-

Tô Tịnh An hôm nay còn tưởng sẽ được toàn quyền dùng TV, lúc đang xem thì lão Mễ đi vào, chợt nhớ ra gì đó, vội vàng nhào tới lấy ngay cái điều khiển TV, cần thận nhìn người đang đi vào.

Hôm trước bị giành kênh rồi, hôm nay nhất định sẽ không bị giành nữa.

Lão Mễ đi vào nhìn thấy hành động kia thì buồn cười, ngồi xuống một chỗ cách xa hai người kia một chút, quay sang nhìn anh.

“Sao? Mặt tôi có gì à?”


“Cậu lại đến để xin ăn.”

“Đúng, tôi hết tiền rồi! Hơn nữa tôi đến ăn cơm thím Âu nấu!”

“Tiền là tôi trả!”

“Làm ơn đi, cậu nhiều tiền như thế, lại tính toán với tôi à?”

Hứa Trác Tuyệt không đáp, nhìn Tô Tịnh An đang cảnh giác với lão Mễ không nhịn nổi cười, vuốt vuốt tóc người nào đó:

“Ngồi ở đây! Không được chạy lung tung!”

Tô Tịnh An gật đầu, nhìn hai người đi lên phòng mới thở phào, đặt điều khiển xuống bàn.

– —————-

“Thím, ăn thịt à?”

“Tiểu Tô hôm nay muốn ăn gì?”

Thím Âu vừa thái thịt vừa quay sang hỏi. Tiểu Tô Tô nghĩ ngợi một hồi, phân vân nói:

“Thịt…nướng…không.. Không…thịt ngọt!”

“Vậy ăn cái gì?”

“Ăn thịt!”

Thím Âu lắc lắc đầu, ngày nào cũng thế, nghĩ ngợi một hồi vẫn không biết nên ăn gì. Nhưng ngày nào cũng hỏi, loay hoay ở chăm bếp rất buồn cười. Hứa Tuệ Lâm thái cà chua vừa thái vừa tranh thủ nhìn nồi canh, phát hiện người nào đó đứng ngốc ở bên cạnh.

“Chị dâu!”

“Sao?”

“Có muốn ăn không?”

Nó lắc lắc quả cà chua. Tiểu Tô Tô dễ gạt nhìn chăm chăm vào quả cà chua, ánh mắt thèm thuồng:

“Ăn được thật à?”

“Thật!”

Tô Tịnh An cắn thử một miếng nhăn nhăn mặt:

“Chua…chua…lắm!”


Vừa nói vừa liếm liếm miệng.

“Vậy thử cái này! Cái này không chua!”

“Thật?”

Hứa Tuệ Lâm cầm quả ớt nhỏ nhỏ giơ lên. Tô Tịnh An chần chừ, cái này…hình như không ăn được.

“Đâu có, ăn được mà! Anh em vẫn ăn mỗi ngày đấy thôi!”

Tô Tịnh An nhìn quả đỏ đỏ quen mắt kia, cầm lên nhìn quanh một lượt, lại nhìn ra chỗ bàn ăn, hình như chú hay ăn cái này, hay là ăn thử một miếng.

– —————-

Hứa Trác Tuyệt vừa đi vào cửa bếp đã thấy Hứa Tuệ Lâm bày trò. Còn chưa kịp ngăn lại đã thấy cô ngốc nào đó cho quả ớt lên miệng, nhai hai cái lập tức nhăn mặt, nhỏ giọng meo meo.

Hứa Tuệ Lâm buồn cười, định với lấy cốc nước cho cô, Hứa Trác Tuyệt đã nhanh tay với lấy, đưa tới miệng. Một màn này rơi vào mắt kẻ ở phía sau, lão Mễ chần chừ quay ra phòng khách ngồi.

Hứa Tuệ Lâm cũng nhìn theo, hai vai trùng xuống.

“Cay…cay quá!”

“Hứa Tuệ Lâm! Rảnh quá đúng không?”

Hứa Tuệ Lâm nhìn chị dâu nhỏ bị lừa một vố, nhìn mặt anh nó tức giận thì cười trừ:

“Không có đâu, chị ấy định không ăn rồi! Nhưng mà nhớ ra anh cũng ăn nên ăn thử thôi! Lỗi tại anh!”

“Đồ ngốc!”

Hứa Trác Tuyệt nhìn cô lẩm bẩm. Tô Tịnh An nghe thấy rồi, lớn gan lườm anh mộtcái nhưng nước mắt nước mũi chưa sụt sùi, không thèm để ý đến lời anh nói, uống nước hết cả một cốc rồi vẫn thấy cay.

“Uống cái này đi!”

Lão Mễ đột nhiên đứng ở phía sau nói lớn.

Hứa Trác Tuyệt giữ Tô Tịnh An lại không cho chạy đến lấy, một tay đón lấy sữa từ tay lão Mễ, đưa cho cô.

Tô Tịnh An uống xong thở phì phò, vẫn còn sụt sùi ở mũi.

“Em chồng xấu quá!”

Hứa Tuệ Lâm lúc này đã quay lưng về phía bọn họ, không dám nhìn lão Mễ như thế kia. Nghe thấy chị dâu nhỏ lên án thì buồn cười, nhưng vui không nổi, lão Mễ…tại sao lại là chị dâu?

End chương 17: Sao lại là chị dâu nhỏ?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.