Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương:5Oan Gia Ngõ Hẹp


Đọc truyện Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều – Chương 75Oan Gia Ngõ Hẹp

Ôn Ngôn bị dọa run lên, nước canh trong bát vầy ra một chút, nóng đến mức cô nghiên răng nghiền lợi chạy đến bàn trà trong phòng khách cách đó tương đối gần, cô vội vàng đặt cái bát lên bàn, đương nhiên, cũng là đặt ở trước mặt Mục Đình Sâm. Nước canh bắn tung tóe khắp nơi, không

cần nghĩ cũng biết anh không vui thế nào.

Cô nhắm mắt lấy ít khăn giấy lau sạch nước canh dưới ánh nhìn soi mói của anh: “Anh về sớm Vậy…?”

Mục Đình Sâm hơi dừng lại, anh đứng dậy lên lầu:

“Một giờ sáng rồi.”

Ôn Ngôn cắn môi không nói gì, ngón tay cô bị bỏng thật sự rất đau, đói với cô mà nói thì bây giờ anh về quả thực quá sớm, cô không ngờ đêm nay anh sẽ về nhà…

Chương 76: Oan Gia Ngõ Hẹp.

Sau khi cô ăn mì và dọn dẹp sạch sẽ xong, cô đi tới đi lui cho tiêu bụng trong phòng khách một lúc

rồi mới quay trở lại phòng.

Mục Đình Sâm ngồi trước cửa số sát đất, anh mặc bộ quần áo ở nhà, trên tay cầm một điều thuốc

nhưng không châm lửa.

Cô đứng ở cửa không đi tiếp về phía trước: “Anh hút thuốc à, tôi… Tôi đợi chút rồi ngủ vậy, mới ăn

xong nên cũng không ngủ được.”

Mục Đình Sâm quay đầu liếc cô một cái, đặt điều thuốc trên bàn nhỏ đặt ở cạnh, chọt hỏi: “Máy

ngày qua Thẩm Giới có tìm cô không?”

Anh vừa nhắc tới Thâm Giới bầu không khí lập tức


trở nên nghiêm trọng.

Ôn Ngôn lắc đầu: “Không có.”

Chương 76: Oan Gia Ngõ Hẹp Khóe miệng Mục Đình Sâm nhéch lên tia cười

khẩy, nhưng anh cũng không lên tiếng.

Ôn Ngôn có hơi hoảng hốt không giải thích được, nhưng cô không dám hỏi thêm về Thẩm Giới. Nếu cô hỏi sẽ trở thành ngòi nỗ châm ngòi cuộc chiến

mất.

Sáng sóm hôm sau.

Trần Mộng Dao gửi cho Ôn Ngôn icon “Gó lên” rồi ngắng đầu ưỡn ngực bước vào công ty “Khải Duyệt”. Chỉ cần cô ấy có thể an ổn vượt qua thời gian thực tập này thì có thể có thu nhập ổn định để

nuôi gia đình rồi.

Thấy sắp đến giờ làm việc, cô lao vào buồng thang máy đông đúc, vừa bước vào thì thang máy

đã phát ra tiếng chuông báo quá tải. Ngày đầu tiên đi làm, tất nhiên cô không muốn đến

muộn nên chỉ có thể giả vờ không có chuyện gì

xảy ra, mặt dày chờ người khác đi ra ngoài.

Xung quanh có người phàn nàn, cô làm như mắt điếc tai ngơ, giằng co một hồi cuối cùng cũng có người bước ra từ trong cùng buồng thang máy:

“Bỏ đi, tôi chậm một chút cũng không hề gì.”

Giọng nói ấy quen thuộc không thể giải thích được, Trần Mộng Dao nghiêng đầu lại nhìn, khóe

miệng cô co giật, trên mặt không khỏi nóng bừng.

Kính Thiếu Khanh mỉm cười nhìn cô, cửa thang máy đóng lại, tầm mắt của hai người cũng bị chặn theo, Trần Mộng Dao cũng thở phào nhẹ nhõm, thật sự là oan gia ngõ hẹp mà! Ở đâu cô cũng gặp

được anh ta!

Sau khi báo cáo xong, Trần Mộng Dao tìm đến văn phòng riêng của mình, ngồi xuống, môi trường công ty rất tót, lại là một công ty lớn có tiếng ở Đề

Đô nên cô rất hài lòng.

“Xin chào phó tổng.”

Theo ánh nhìn đồng loạt về một hướng của mọi người, Trần Mộng Dao cũng hứng thú quay đầu về

phía cửa.

Mới đến làm việc thì việc tạo ấn tượng tốt với lãnh đạo cũng là điều không thể thiếu, nhưng khi cô nhìn thấy Kính Thiếu Khanh trưng ra vẻ bốn cọt, cô liền muốn chết lặng, cô buồn bực hỏi người bên

cạnh: “Người này là ai vậy? Phó tổng?”

“Con trai của sếp, anh ấy là phó tổng của chúng ta, toàn bộ công ty được chuyển sang anh ấy quản lý, giám đốc bây giờ lui về đằng sau rồi, Kính

Duyệt là là trụ sở chính của Kính gia…”


Câu nói kế tiếp Trần Mộng Dao không nghe rõ, cô cũng không muốn nghe, không ngờ mình lại rơi

vào tay Kính Thiếu Khanh. Vốn dĩ cô ấy muốn để

lại Em tượng tốt Bi KT trên, nhưng giờ xem ra không cần nữa. Trải qua đủ chuyện, cô dùng gót chân cũng biết ân tượng của Kính Thiếu Khanh về cô rất không tốt, muốn xoay chuyển ư2? Cơ bản là không thê!

Giác mơ nhậm chức tan thành mây khói, cô thật sự cười không nổi nữa rồi, vốn tưởng Kính Thiếu Khanh sẽ háo hức gây khó dễ cho cô, nhưng không ngờ đến anh ta cũng chả thèm nhìn cô mà

đi thẳng một mạch vào văn phòng.

Trần Mộng Dao lấy điện thoại di động ra, gửi cho Ôn Ngôn một tin nhắn khác: Chị em ơi, hôm nay ra ngoài mình không coi ngày rồi. Ngày đầu tiên đến công ty hóa ra sếp của mình vậy mà lại Kính Thiếu

Khanh! Xem ra mình phải lại đi tìm việc rồi!

Ôn Ngôn có chút khó hiểu sau khi nhận được tin nhắn: Tại sao lại muốn tìm việc khác? Mình nghĩ không cần thiết, cậu cứ làm việc của cậu, anh ta

cứ làm sếp của anh ta thì tốt rồi. Đãi ngộ máy

công ty nhỏ không tốt cậu lại chướng mắt, vất vả lắm mới tìm được công việc vừa ý, cậu đừng tùy

hứng nữa.

Lời của Ôn Ngôn không phải Trần Mộng Dao không hiểu, thật sự nghĩ lại thì cô và Kính Thiếu Thanh cũng không có thù hận sâu sắc, mà cô cũng đụng phải xe anh ta còn chưa đền tiền… Lúc gặp mặt thái độ anh ta cứ kiêu ngạo như thế, cô ghét phải mở miệng.

Vắt vả đến buổi trưa, Trần Mộng Dao rủ Ôn Ngôn đến nhà hàng Trung Quốc lần trước, chuẩn bị xả

một trận ấm ức cho cô ấy.

Kết quả là ngay khi Ôn Ngôn vừa đến dưới lầu công ty, ánh mắt cô đã dừng trên người Triển Trì đang đứng dựa vào chiếc xe ven đường, nếu như cô sớm biết hai người họ chia tay thì có chết cô

cũng không nhận sự giúp đỡ của anh ta.

Nhất là khi thấy bộ dạng áo mũ chỉnh tề của anh

ta, cô liền nghĩ đến vẻ nghèo túng của Trần Mộng

Dao, lửa giận của cô lại càng bùng phát hơn.


Cô vốn làm bộ như không phát hiện, lại tức giận nên dứt khoát đi đến phía trước, nói với anh ta: “Lần trước tôi không biết anh đã chia tay với Dao Dao, làm phiền anh đưa về một chuyền rồi, thật

ngại quá.”

Lời của cô nghe thì có vẻ lịch sự nhưng thực chất lại là xúc phạm, như thể cô ấy đang nói rằng nếu cô ấy biết rằng họ đã chia tay, cô ấy sống chết

cũng không nhận lời giúp đỡ của anh.

Triển Trì chỉ cười nhạt một tiếng, Ôn Ngôn sớm muộn cũng sẽ biết, việc này đã nằm trong dự liệu của anh ta: “Hôm nay tôi tới tìm cô là muốn nhờ cô

giúp chuyện.”

Ôn Ngôn lạnh lùng nói: “Chúng ta vốn không thân thiết gì, nhưng vì lần trước anh đã đưa tôi về nên

nếu trong khả năng tôi sẽ giúp, xem như là trả ơn

anh, tôi cũng không muốn mắc nợ ai cả, tuy… xe

của anh là Dao Dao chol”

Cô nhắn rất mạnh câu “Xe của anh là Dao Dao cho”, cô không nhìn thấu nội tâm Triển Trì, cũng không thể tưởng tượng lại có người đàn ông lại bỏ rơi một người phụ nữ đã hết lòng vì anh ta, hơn nữa đối phương còn đang trong hoàn cảnh họa vô

đơn chí!

Mặt Triển Trì sa sầm, anh ta lấy trong ví ra một thẻ ngân hàng: “Cái này cô giúp tôi giao cho Trần Mộng Dao, mật khẩu là ngày sinh của cô ấy. Không sai, xe của tôi là do cô ấy cho, trong chiếc thẻ này bao gồm tất cả các chỉ phí khi tôi ở nước ngoài cũng đủ để trả sạch cho cô ấy. Chuyện tình cảm, tôi không thể nói rõ, cũng không muốn giải thích, tôi chỉ có thể giảm bớt khoản nợ ân ân tình xuống mức thấp nhất rồi, cô nghĩ tôi là loại người

nào cũng chẳng vấn đề gì cả.” Ôn Ngôn không phải loại người cảm tính, sẽ

không mắt lý trí mắng anh ta, cô chỉ nghiền răng nói: “Cảm ơn anh đã không để tất cả những hy sinh bao năm qua của cô ấy biến thành công cóc!” Sau đó, cô cầm thẻ quay đầu rời đi, không thèm quay đầu lại. Đến bây giờ cô vẫn nhớ rõ từng câu từng chữ mà Trần Mộng Dao tâm sự với cô về mối tình này, cũng nhớ kỹ sự bát lực và thất vọng trong tin nhắn khi Trần Mộng Dao nói với cô rằng cô ấy

đã chia tay.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.