Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 73Có Hi Vọng Lật Lại Bản Án


Đọc truyện Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều – Chương 73Có Hi Vọng Lật Lại Bản Án

Ôn Ngôn lắm bẩm trong lòng, tối hôm qua không phải ngủ trong phòng sao? Sao lại mới sáng sớm đã bước ra từ thư phòng rồi? Nhìn bộ dạng… Căn bản là vừa mới ngủ dậy, có nghĩa là, anh ấy nửa

đêm từ phòng ngủ qua thư phòng?

Đương nhiên, mạch não của cô không thể đoán ra hành động của Mục Đình Sâm, trên nguyên tắc không rước họa vào thân, đến bữa sáng cô cũng

không ăn mà đi luôn.

Má Lưu từ trong bếp bưng bát cháo nhỏ đi ra,

không thấy Ôn Ngôn liền hỏi: “Cô ấy đâu?”

Vừa dứt lời, bà liếc thấy Mục Đình Sâm đang đi xuống cầu thang, khuôn mặt anh u ám khiến bà á khẩu.

Cả buổi sáng Ôn Ngôn không hề có tâm trạng làm việc, trước đây cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ cảm thấy mệt mỏi, thậm chí chóng mặt và buồn nôn vì

chưa ăn sáng, phản ứng ốm nghén của cô cũng

ra. tiên lương đãi ngộ hẳn là rất tốt? Nếu không cậu cũng chẳng thèm để ý tới. Dù sao cậu cũng du học trở về, cho dù không có kinh nghiệm làm việc, kiến thức chuyên môn cũng làm người khác thèm


muốn.”

Con ngươi của Trần Mộng Dao dường như phát sáng lên, giống như lúc cô ấy vô tư trước đây, kể từ sau biến có gia đình, đã rất lâu không nhìn thấy: “Đúng vậy, lương đãi ngộ không tệ, không uỗổng công mình bôn ba đi tìm việc lâu như vậy. Ông trời đã mở mắt nhìn rồi, cho mình một chốn dừng chân. Bây giờ mình có một mong ước, bắt đầu lại từ đầu, dựa vào sức mình mua một căn nhà ở thành phố này, và bình yên sống với mẹ qua

ngày.”

Nhìn nụ cười trên mặt Trần Mộng Dao, Ôn Ngôn cũng vui lây, tâm trạng cũng vô thức trở nên tốt hơn: “Dao Dao, cảm ơn trời đất, cậu không bị những chuyện tồi tệ đó đánh gục. Mong ước của cậu nhất định sẽ thành hiện thực, mọi chuyện sẽ tốt đẹp thôi.”

Trần Mộng Dao bỗng nhiên thở dài: “Cậu không hiểu ý của mình. Sở dĩ nói là “mong ước” vì rất khó đề thành hiện thực. Mẹ mình không sửa được thói quen xài tiền như nước, mình thực sự sợ một tháng lương không đủ cho bà ấy xài. Mình chỉ muốn bình yên sống qua ngày, không phải người

sống thực tế đều như vậy sao?”

Ôn Ngôn không nghĩ đây là chuyện lớn, không nhịn được nở nụ cười: “Bác gái ngày trước sống sung sướng quen rồi, nhất thời không thích ứng kịp cuộc sống bình thường, sau này sẽ thay đồi. Cậu đừng thở dài nữa, dù sao cũng tốt hơn

mình…”

Nói xong, cô dừng lại, thật sự không muốn nhắc

tới Trần Hàm.

Trần Mộng Dao cũng im lặng, suy cho cùng hai người cũng chẳng ai khá hơn ai, nhắc đến cũng

chỉ thêm nặng nè.

Bỗng nhiên, cô nghĩ ra điều gì đó, lầy trong túi ra

một bức thư: “Tiểu Ngôn, thư của cậu, không biết sao mà nó được gửi về chỗ mình. Làm mình cũng thắc mắc không biết thời đại này còn có ai dùng cách viết thư. Lẽ nào dùng điện thoại di động không tiện sao? Đây là ai vậy? Làm sao biết mình

sống ở đâu? Còn biết chúng ta quen nhau…”

Ôn Ngôn cũng rất khó hiểu, sau khi cầm lấy lá thư mở ra, bức thư chỉ vỏn vẹn vài dòng, chữ viết nghiêng nghiêng vẹo vẹo, cô phải mắt rất nhiều công sức mới đọc được từng chữ, nhát thời cảm thấy máu dồn lên đỉnh đầu, thậm chí còn không

nghe thấy Trần Mộng Dao gọi cô.

“Tiểu Ngôn? Tiểu Ngôn? Thư viết gì vậy?” Trần


Mộng Dao tò mò đến mức dồn dập hỏi.

Ôn Ngôn hoàn hồn, cát lại bức thư, hít thở sâu vài cái mới tìm được giọng nói của chính mình: “Liên quan đến chuyện bố mình hồi đó… người gửi thư cũng không biết là ai, cũng không nói rõ danh tính. Địa chỉ và người gửi trên phong bì… chỉ là… người gửi viết “lão Tù”. Trong thư nói… vụ tai nạn máy

bay năm đó không liên quan gì đến bố mình. Ông

ấy bị vu oan, cũng chỉ là một nạn nhân…” Nói đến

câu cuối cùng, giọng cô run run.

Trần Mộng Dao có chút sửng sốt: “Chuyện này đã xảy ra bao lâu rồi? Người gửi thư là ai2 Thần thần

bí bí, còn gì nữa không?” Ôn Ngôn lắc đầu: “Không có.”

Trần Mộng Dao oán hận nói: “Người này thật là, đều đã nói hết rồi, nói rõ ràng từ đầu đến cuối không được sao? Còn làm người ta hồi hộp suy

đoán?”

Lúc này, người phục vụ mang đồ ăn tới, Ôn Ngôn đói bụng lâu rồi, càm đũa lên ăn, nhưng trong đầu

lại chỉ nghĩ đến bức thư kia.

Cô hoàn toàn không tin rằng tai nạn máy bay năm đó là do cha mình gây ra. Chỉ là khi đó còn nhỏ, cô không hiểu gì, chỉ có thể xuôi theo mà thôi. Sau một thời gian dài, cô thậm chí còn tin vào điều đó, chưa từng nghĩ qua sẽ đi tìm chân tướng, cũng


không có cách nào đề tìm ra.

làm rõ toàn bộ sự việc, ít nhất là để trả lại sự trong sạch cho ba cô, mà… sau khi điều tra ra, cô sẽ không cần ở bên cạnh Mục Đình Sâm với thân phận một tội nhân nữa! Cô không muốn vĩnh viễn

sống trong cảm giác tội lỗi!

Trần Mộng Dao nhìn dáng vẻ cô đang vội vàng ăn, cảm thấy có chút bát thường: “Tiểu Ngôn, lúc này mà cậu cũng ăn được sao? Đây là chuyện của ba cậu. Nếu điều bức thư nói là sự thật, có nghĩa là vụ án có thể được điều tra lại. Theo mình thấy, Mục Đình Sâm đối xử với cậu như bây giờ, chủ yếu là vì anh ta nghĩ rằng cha cậu đã giết cha mẹ anh ta. Năm đó chuyện này đã làm cả thành phố sôi sùng sục. Trong lòng anh ta có lẽ hận cậu rất nhiều. Nếu vụ án được lật lại, cậu không nợ gì anh ta nữa. Mặc dù anh ta đã nuôi dưỡng cậu nhiều năm qua, nhưng đồng thời cũng dày vò cậu, cả hai

xem như huề nhau!”

Ôn Ngôn đột nhiên nghĩ đến đứa nhỏ trong bụng,

động tác gắp thức ăn liền ngừng lại. Huề nhau rồi… Cho dù chuyện này điều tra rõ ràng rồi, mọi chuyện đều được giải quyết, vậy đứa nhỏ trong

bụng thì sao? Đứa trẻ phải làm sao…?

Trần Mộng Dao cũng nghĩ đến chuyện đó, nhất thời lặng đi, một lúc lâu sau mới nói: “Cậu có yêu Mục Đình Sâm không? Mục Đình Sâm có yêu cậu không? Cậu định sống với anh ta cả đời sao?” Nếu chưa nghĩ kỹ những thứ này, giữ hay bỏ đứa bé, đừng vội quyết định. Không phải mình tàn nhẫn, là mình cảm thấy nếu như những vấn đề mình hỏi đều là phủ định, thì sinh đứa bé này ra

mới là việc tàn nhẫn nhất.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.