Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương:3Thích Hay Không Có Quan Trọng Sao


Đọc truyện Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều – Chương 33Thích Hay Không Có Quan Trọng Sao

Ôn Ngôn có hơi mơ hồ: “Tớ không biết… khi tớ tỉnh lại đã mặc đồ của anh ta… chuyện đã lâu quá rồi, ngày hôm đó cũng uống nhiều nữa, mình không nhớ gì cả, mình thấy… cũng có thể đã phát sinh chuyện gì đó rồi. Không nói chuyện này nữa, ăn cơm xong mình còn phải trở lại công ty đi làm nữa. Còn nữa, Lâm Táp không phải giả vờ ra vẻ đâu, anh ta quả thực kén ăn, hôm nay anh ta không tới công ty, anh ta là sếp của tớ, cậu lại làm

hại anh ta như vậy, tớ sẽ mắt việc mắt.”

Trần Mộng Dao phản bác: “Không chết được đâu. Mình không phải nghĩ cho Triển Trì sao? Trước đây anh ấy thích

quán ăn đó, mặc dù điều kiện không tốt,

nhưng đó lại là một phần rất quan trọng

đối với anh ấy. Gia đình anh ấy không có điều kiện, mỗi lần tớ dẫn anh ấy đến những nơi đắt tiền anh ấy đều rất khó chịu, làm cả hai đều không vui vẻ gì, tớ dù sao đi nữa cũng không sao cả. Lâm Táp và cậu có quan hệ gì? Trước đây mình

đâu thấy cậu quen người này đâu.”

Ôn Ngôn tự định nghĩa về Lâm Táp: “Anh ta là bạn của Mục Đình Sâm, tối qua coi

như thay Mục Đình Sâm giám sát tớ.”

Trần Mộng Dao bát ngờ: “Khiếp… chẳng trách cậu không dám nói đến chuyện của Thẩm Giới. Đàn ông cũng quá đáng sợ rồi.

Đột nhiên, Ôn Ngôn liếc nhìn thấy một

bóng hình quen thuộc, là Mục Đình Sâm,

anh cũng đến nhà hàng này! Không chỉ có

mỗi anh, còn có cả Khương Nghiên

Ngiên…

Trần Mộng Dao không thấy cô trả lời, thấy

quái lạ: “Nhìn gì vậy?”

Cô vội vàng đứng lên che đi tầm nhìn của Trần Mộng Dao: “Không… không có gì…


tớ đi nhà vệ sinh một lát.”

Trần Mộng Dao vẫy tay: “Đi đi, nhanh lên đấy, đồ ăn sắp đem đến rồi.”

Ôn Ngôn không phải thực sự muốn đi vệ sinh, vậy nên cô cứ đứng mãi không động đậy, đợi Mục Đình Sâm và Khương Nghiên Nghiên bước vào phòng VỊP, cô

mới ngồi xuống.

Trần Mộng Dao ngơ ngác nhìn cô: “Không

phải cậu muốn đi vệ sinh sao? Đứng vậy

là nhịn được sao?”

Ôn Ngôn có chút thẫn thờ: “Đột nhiên

không muốn đi nữa…”

Cô sợ Trần Mộng Dao sẽ nhìn thấy Mục Đình Sâm và Khương Nghiên Nghiên ở đây, lúc ăn cơm cứ liên tục liếc nhìn về

phía phòng VỊP.

Vừa đụng đũa chưa đến mười phút cô đã không thể nhẫn nại được nữa: “Dao Dao, mình ăn no rồi, cậu nhanh lên, mình còn

phải về đi làm nữa.”

Trần Mộng Dao mới ăn lưng bụng, bất

mãn nói: “Làm gì vậy chứ? Công ty gì mà

cho chút thời gian nghỉ ngơi vậy? Còn

không đủ thời gian cho người ta ăn bữa cơm nóng nũa, tên Lâm Táp đó có còn là người không? Chẳng trách bụng dạ lại xấu như vậy, đáng đời anh ta! Tớ thấy anh ta không chỉ hà khắc với nhân viên các cậu, mà còn hà khắc với cả bản thân

anh ta, đáng sợ quá mài”


Ôn Ngôn cũng không còn tâm tư mà giải thích thay cho Lâm Táp, thúc giục Trần

Mộng Dao nhanh lên.

Cuối cùng, mười phút sau, Trần Mộng Dao ăn xong miếng cuối cùng trong bát, kêu phục vụ tính tiền, sau đó bị Ôn Ngôn kéo ra ngoài cửa nhà hàng. Vào khoảnh khắc bước ra khỏi cửa nhà hàng, Trần Mộng Dao va phải một bóng đen ngã xuống đất, Ôn Ngôn vội vàng đỡ cô lên,

vừa ngước đầu lên, đã bắt gặp ánh mắt ngạc nhiên của Lâm Táp. Lâm Táp bị Trần Mộng Dao va phải nên đau đón nhưng vẫn phải cố nhịn, bởi vì trận giày vò tối hôm qua, sắc mặt rất xấu, ánh mắt nhìn

như đang dò xét.

“Ò, anh không nằm yên ở trên giường nghỉ ngơi, còn chạy ra ngoài ăn cơm sao? Đồ ăn ở nhà hàng cao cấp không làm hỏng dạ dày anh được sao? Lâm thiếu? Cho anh một lời khuyên, thời gian nghỉ trưa ít nhất phải được hai tiếng, làm hại chúng tôi ăn cơm giống như phải chạy giặc vậy!” Trần Mộng Dao vậy làm cho

Lâm Táp sững sờ.

Ôn Ngôn không nói gì, kéo Trần Mộng Dao rời khỏi đó, cô sợ ánh mắt của Lâm

Táp, cô sợ bị Lâm Táp nhận ra cô đang

muốn bỏ chạy…

Nhìn bọn họ đã đi xa, Lâm Táp mới nhắc chân đi lên phòng VỊP của Mục Đình Sâm và Khương Nghiên Nghiên, anh ta giống như vu vơ nhắc đến: “Khi nãy tôi đến đây

có gặp người quen ở ngoài cửa.”

Mục Đình Sâm không quan tâm, Khương Nghiên Nghiên chớp mắt dịu giọng hỏi

hỏi: “Ai vậy anh Lâm Táp?”

Lâm nhếch môi cười nhẹ: “Ôn Ngôn và

bạn của cô ấy.”

Sắc mặt Khương Nghiên Nghiên cứng đò, như đang tức giận không nói gì nữa, cô ta quan sát tỉ mỉ sắc mặt của Mục Đình Sâm, thấy anh không có phản ứng gì, cô ta


cũng âm thầm đắc ý, xem ra anh cũng

không để ý tới Ôn Ngôn như vậy, cô mong

rằng Ôn Ngôn nhìn thấy cô và Mục Đình

Sâm đi cùng nhau.

Lâm Táp ghét thái độ giả vờ điềm tĩnh này của Mục Đình Sâm, cố ý nói tiếp: “Bạn cô ấy đột nhiên lại nỗi nóng với tôi, nói tôi ít nhất phải tăng giờ nghỉ trưa lên hai tiếng, nếu không Ôn Ngôn đến ăn cơm cũng vội vội vàng vàng, tôi thấy lạ, thời gian nghỉ trưa rất thoải mái, huống hồ vẫn chưa đến giờ, ăn thêm một bữa nữa còn đủ nữa

là… thấy bọn họ đi có vẻ vội vàng…”

Cơ thể Mục Đình Sâm bắt giác cứng đờ, ánh mắt đột nhiên tối sầm lại. Lâm Táp nhìn thấy phản ứng của anh, cuối cùng cũng mãn nguyện không nói thêm gì nữa. Lúc này, phục vụ đúng lúc bưng đồ ăn lên

bàn, Mục Đình Sâm đột nhiên đứng dậy

lấy áo khoác đi ra ngoài: “Tôi có chuyện

nên đi trước đây.”

Khương Nghiên Nghiên vội vàng kéo lấy tay áo của anh: “Anh Đình Sâm… anh nói

hôm nay sẽ ăn cơm cùng em mài”

Mục Đình Sâm nhếch môi nở nụ cười nhàn nhạt, nhưng anh mát lại không có chút vẻ dịu dàng nào: “Ngày khác đi, nghe

lời.

Khương Nghiên Nghiên biết thế nào gọi là lạt mềm buộc chặt, Mục Đình Sâm không thích cô cứ đu bám theo anh không buông, làm nũng cũng phải biết có chứng mực, cô ta đột nhiên nhón chân hôn lên

má anh: “Đừng lừa em đấy…”

Ánh mắt Mục Đình Sâm lạnh lùng, anh

không trả lời, không chút do dự quay

người rời đi.

Khương Nghiên Ngiên sững sờ đứng một chỗ không biết làm gì, trước kia không phải chưa từng thân mật như vậy, sao lần này cô cảm thấy cô như nhìn thấy một con người hoàn toàn khác của Mục Đình


Sâm vậy?

Ngơ ngác hồi lâu, cô ổn định lại tâm trạng rồi ngồi xuống, nói bằng giọng điều nhẹ nhàng điệu đà như cũ: “Anh Lâm Táp, anh không nói chuyện em đến công ty tìm Ôn

Ngôn cho anh Đình Sâm biết chứ?”

Lâm Táp nhún vai: “Tôi không rảnh rỗi

như vậy, đây là chuyện của các người.”

Khương Nghiên Nghiên khế thở phào:

“Vậy… anh Lâm Táp, anh thấy, anh Đình

Sâm có thích Ôn Ngôn không? Anh hiểu anh ấy nhất, nói cho em biết đi… có được không?”

Lâm Táp hờ hững, trong lòng đang mắng Mục Đình Sâm vứt lại rắc rối phiền phức này cho anh, anh ghét nhất phải ứng phó với phụ nữ: “Tôi thực sự không biết chuyện này, có điều… nhưng dù gì người vợ trên danh nghĩa pháp luật của cậu ấy cũng là Ôn Ngôn, thích hay không, quan trọng sao? Con người Đình Sâm, anh ta đối tốt với cô, cô hãy nhận lấy, cũng đừng

mong chờ quá nhiều.”

Khương Nghiên Nghiên nghe hiểu ý những lời Lâm Táp nói nhưng lại giả vờ không quan tâm nói: “Anh Đình Sâm đi

rôi, vậy anh ăn cùng em đi…

Lâm Táp bị giọng nói điệu đà của cô ta làm cho cả người nổi cả da gà, nếu không phải gương mặt cô ta cũng ưa nhìn, anh thực sự không thể chịu đựng được mà dứt khoát rời đi, nhìn kỹ, cô ta cũng có mấy phần giống với Ôn Ngôn, nhưng chỉ là nét mặt mà thôi: “Được rồi, ăn thôi, buổi chiều tôi phải đến công ty nữa, ăn xong tôi

sẽ đưa cô về.”

Ở chỗ khác, Mục Đình Sâm sau khi rời khỏi nhà hàng, lái xe nhanh như bay đi đến dừng ở bên đường đối diện với công ty thiết kế, qua cửa kính xe, anh nhìn lên

tầng mà Ôn Ngôn đang ở đó.

“Thiếu gia?” Trần Nặc nhìn anh qua

gương chiếu hậu, thấy anh mãi không có phản ứng gì, không nhịn được lên tiếng

kêu.

Mục Đình Sâm liếc nhìn, anh cầm điện thoại lên gọi cho Ôn Ngôn: “Ra ngoài ăn

cơm.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.