Bạn đang đọc Nhà có hãn thê làm sao phá – Chương 89: An An
Dịch: Lục Lam
Biên: Laoshu
Nguồn: bachngocsach
***
Uống xong một chén cháo trứng gà, trên gương mặt tái nhợt của Cố Nhàn đã có chút huyết sắc.
Lại nằm trên giường, Cố Nhàn khẽ nói: “Mẹ, mẹ sai người bế Tiểu Thủy đến đây đi!”
Cố lão thái thái lắc đầu: “Giờ ngươi đã thành bộ dạng này sao có thể chăm sóc được Tiểu Thủy.
Đã có vú nuôi cùng Trần ma ma chăm sóc đứa nhỏ rồi, ngươi không cần lo lắng.”
Thanh Thư cũng nói theo: “Mẹ, chờ người dưỡng tốt thân thể thì có thể tự chăm sóc muội muội rồi.”
Nàng cũng biết giờ không thể ôm tiểu muội tới, nếu không sẽ ảnh hưởng đến thời gian nghỉ ngơi của Cố Nhàn.
Lần sinh non này bà đã đại thương nguyên khí, nếu không chăm sóc tốt sợ sẽ để lại mầm bệnh.
Một khi để lại mầm bệnh, không phải chết bệnh lúc tráng niên thì chính là tuổi già bị ốm đau tra tấn.
Cả hai kết quả này đều không phải điều mà Thanh Thư mong muốn.
Cố Nhàn cầu khẩn nói: “Mẹ, con chỉ nhìn một chút thôi.”
Cố lão thái thái một câu bèn từ chối: “Không được, đứa bé còn quá nhỏ, ôm tới ôm lui ngộ nhỡ bị trúng gió thì làm sao bây giờ?
Vốn là sinh non, còn để đứa bé bị lạnh thì rất có thể sẽ không nuôi nổi.
Vì vậy, dù Cố Nhàn có buồn bã cũng chỉ có thể nhượng bộ.
Vì vậy Cố Nhàn đành từ bỏ ý định này.
Thanh Thư nói: “Mẹ, cái tên tiểu Thủy này không tốt.
Mẹ, mẹ sửa tên cho muội muội đi!”
Cố Nhàn không chút nghĩ ngợi lập tức từ chối: “Tên này là cha con lấy, sao có thể sửa!”
Cố lão thái thái thấy có chút kỳ lạ, hỏi: “Thế có ngụ ý gì đặc biệt vậy?”
Đối với cái tên tiểu Thủy bà cũng không cảm thấy ra sao cả.
Cố Nhàn gật đầu: “Tên này lấy từ 《Kinh Thi》.
Bờ lau bụi lách xanh xanh.
La đà mọc trắng, đã thành giá sương.
Người đi sông nước mênh mang.
Ngược dòng nước biếc tìm đàng ta theo*.
Tướng công nói, tuy rằng chúng con cách xa nhau ngàn dặm, nhưng đều sẽ nhớ đến đối phương.
Vì vậy tướng công bèn đặt tên cho đứa nhỏ là tiểu Thủy.”
*Chú thích: 4 câu đầu bài thơ “Kiêm gia”- Kinh thi, bản dịch lấy của Nguyễn Văn Thọ_ thivien.net.
Cố lão thái thái nhíu mày.
Cái tên Hồng Đậu bà đã không thích.
Giờ cũng tương tự như thế, bà không thích cái tên tiểu Thủy này.
Thanh Thư rất ghét cái tên này nên nói: “Mẹ, muội muội gọi là An An đi, ý là bình an lớn lên.”
Cố Nhàn không muốn.
Cố lão thái thái cũng không thích cái tên tiểu Thủy này, cho nên cảm thấy tên Thanh Thư đặt rất được: “Đứa bé sinh non, cái tên An An này rất tốt.”
Bà không cầu mong gì nhiều, chỉ hy vọng Thanh Thư cùng An An có thể bình an khỏe mạnh mà lớn lên.
Thanh Thư biết rõ Cố Nhàn ăn mềm không ăn cứng, cho nên kéo tay của bà làm nũng: “Mẹ, người để cha đặt cho muội muội một cái đại danh dễ nghe, tên mụ thì để con đặt có được không?”
Cố lão thái thái ở bên cũng nói vào: “Lần sinh này của ngươi vô cùng hung hiểm.
Nếu không phải Thanh Thư mang ngươi về thị trấn thì ngươi cùng đứa nhỏ có thể đã gặp nguy hiểm rồi.
Giờ chẳng qua Thanh Thư muốn đặt cho muội muội nó một cái tên mụ, ngươi thuận theo ý con bé đi!”
Cố Nhàn bất đắc dĩ đáp ứng: “Được rồi! Vậy tên mụ gọi là An An.
Chỉ là việc này, con phải tự tay viết thư nói với cha con.”
Thanh Thư mặt mày hớn hở: “Được.”
Lần sinh nở này đã làm Cố Nhàn đại thương nguyên khí, sau khi ăn xong thì lập tức buồn ngủ lại.
Thanh Thư rất lo lắng, hỏi: “Bà ngoại, mẹ có thể sẽ để lại di chứng hay không?”
Cố lão thái thái cười đáp: “Không cần lo lắng, điều dưỡng thật tốt thì sẽ không để lại di chứng đâu.”
Về phần sau này Cố Nhàn sẽ rất khó mang thai lại, bà không nói với Thanh Thư.
Bà sợ Thanh Thư nhất thời lỡ miệng để Cố Nhàn biết được thì sẽ không ổn.
Tim Thanh Thư rốt cuộc cũng trở về được lồng ngực.
Bên này Cố Nhàn đã có người kề cận trông coi, Thanh Thư bèn đến dãy nhà sau thăm muội muội.
Trông thấy đứa nhỏ trong tã lót, Thanh Thư quả thực không dám tin vào hai mắt mình: “Thế nào… Thế nào mà đen như vậy a?”
Đứa trẻ mới sinh ngũ quan còn chưa nảy nở nên nhìn không ra đẹp xấu, nhưng cái nước da này đen như vậy lại không biết là giống ai.
Trần ma ma vừa cười vừa nói: “Đợi nẩy nở thì sẽ tốt thôi.”
Thật coi nàng là đứa trẻ ba tuổi à.
Đứa bé mới sinh thì làn da nhiều nếp nhăn rất khó coi cũng là bình thường, đợi lớn hơn sẽ đẹp, nhưng da mà đen muốn thành trắng lại không dễ như vậy.
Nhưng mà chỉ cần khỏe mạnh cứng cáp thì đen một chút cũng không sao, nàng cũng không chê: “Trần ma ma, cho ta ôm một cái đi!”
Trần ma ma cười đáp: “Không được, sức người còn nhỏ ôm không nổi đâu.
Chờ người cao lớn hơn một chút rồi sẽ cho ôm.”
Thanh Thư gật đầu, hướng phía cô bé An An vẫn đang ngủ say sưa, nói: “An An, là tỷ tỷ đây.
Chờ muội trưởng thành, tỷ tỷ sẽ dạy muội đọc sách viết chữ nhé.”
Trần ma ma nở nụ cười: “Cô nương thật là một tỷ tỷ tốt.”
Nói chuyện với An An một lát, Thanh Thư hỏi: “Trần ma ma, muội muội không có gì bất ổn chứ?”
An An là trẻ sinh non, điều này làm cho nàng rất lo lắng, bởi vì trẻ sinh non chỉ cần không cẩn thận một chút là sẽ chết non.
Nói đến điểm này, Trần ma ma vui ra mặt: “Lưu ma ma nói nhị cô nương là trẻ sinh non, dạ dày yếu không thể trực tiếp bú sữa mẹ, vậy nên phải vắt sữa ra, sau đó hớt bỏ lớp váng dầu bên trên đi.
Như thế, cô nương ăn vào sẽ không trớ ra.
Chúng ta chiếu theo lời bà đỡ Lưu cho An An ăn, không ngờ tới là thật sự không bị nôn trớ.”
Chỉ cần có thể ăn thứ gì đó thì đứa nhỏ này có thể nuôi sống được, mà trái lại thì sẽ nguy hiểm.
Biết rõ An An có thể uống sữa rồi, Thanh Thư cũng yên lòng mà trở về phòng ngủ trưa.
Ngủ trưa xong Thanh Thư lại qua thăm Cố Nhàn, thấy bà còn đang ngủ thì lại trở về phòng chuẩn bị viết chữ lớn.
Kiều Hạnh có chút tức giận, bất bình: “Cô nương, đến bây giờ người Lâm gia vẫn còn chưa đến nữa.”
Đứa bé cũng đều đã sinh mà người Lâm gia còn không đến, đây căn bản là không để thái thái cùng nhị cô nương ở trong lòng rồi.
Thần sắc Thanh Thư rất lạnh nhạt, nói: “Hôm qua Trụy Nhi tỷ tỷ đánh nhị thúc, đoán chừng trong mắt bọn họ, ta đã thành tội nhân tội ác đầy trời rồi.”
Nhớ tới sự tình hôm qua mà lòng Kiều Hạnh còn sợ hãi: “Nếu… Nếu là bọn họ không cản đường, Trụy Nhi tỷ tỷ cũng sẽ không hạ thủ đánh lão ta.
Cô nương, cũng may người kiên trì đưa thái thái trở về, bằng không ở lại thôn Đào Hoa thì còn không biết sẽ thế nào nữa.”
Thanh Thư trả lời một câu: “Cho nên, tập võ vẫn là vô cùng cần thiết đấy.”
Cũng may là dẫn theo Trụy Nhi đến đó, bằng không thì nàng cũng không cách nào mang mẫu thân quay về huyện thành.
Chuyện lần này khiến Thanh Thư giữ vững niềm tin muốn kiên trì học võ.
Như vậy không chỉ có thể bảo vệ tốt bản thân mình mà còn có thể bảo vệ mẫu thân cùng muội muội.
Kiều Hạnh liên tục gật đầu.
(Truyện đăng tại bachngocsach_@Lục Lam)
Ở bên này Cố lão thái thái cũng đang nói chuyện về Lâm gia.
Hoa ma ma nói: “Lão thái thái, đến bây giờ Lâm gia cũng chưa có ai tới thăm đâu.”
Cố lão thái thái trầm mặt không nói chuyện.
Hoa ma ma do dự rồi hỏi: “Lão thái thái, có muốn phái người đi đưa tin cho Lâm gia, nói cô nãi nãi đã sinh hay không?”
“Đưa đi!”
Hoa ma ma thở dài một hơi, nói: “Người Lâm gia biết rồi, sợ là càng không muốn tới.”
“Không đến thì thôi, ta cũng không hiếm lạ.”
Nói thì nói như thế, nhưng Lâm gia là nhà chồng Cố Nhàn, vì để người ta không nói ra nói vào, ngụm ác khí này cũng chỉ có thể nhịn.
Suy nghĩ một chút, Cố lão thái thái nói thêm: “Ngày mai ngươi mời một đại phu đến thôn Đào hoa một chuyến để xem bệnh cho lão nhị Lâm gia.
Mặt khác, chuẩn bị thêm một phần hậu lễ tặng cho nhà chèo thuyền.”
Mời đại phu xem bệnh cho Lâm Thừa Trọng là vì giải quyết tốt hậu quả cho Thanh Thư.
Mà tặng lễ cho nhà Đại Kim thúc là muốn để người khác biết, Cố Gia biết đền ân trả nghĩa.
Hoa ma ma khẽ gật đầu.
Cách làm hôm qua của Thanh Thư quả thực lỗ mãng, người Lâm gia tức giận cũng có thể hiểu được.
Nhưng nhất mã quy nhất mã (việc nào ra việc đấy), chuyện này với việc Cố Nhàn sinh con không thể gộp làm một.
Vậy mà người Lâm gia lại bởi vì chuyện này mãi đến bây giờ vẫn không thấy bóng, cái này cũng thật là khiến người ta có chút lạnh lòng.
Tục ngữ nói rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, con chuột vừa sinh đã biết đào hang.
Lời này mặc dù khắc nghiệt, nhưng có lý.
Lâm lão thái gia cùng Lâm lão thái thái bội bạc như thế, Lâm Thừa Ngọc lại có thể tốt hơn chỗ nào.
Dựa vào sau ghế, Cố lão thái thái nói với Hoa ma ma: “Ngươi nói xem, tre xấu thật có thể mọc măng tốt sao?”
Hoa ma ma hiểu điều Cố lão thái thái lo lắng, đáp: “Lão thái thái, những năm này cô gia đối với cô nãi nãi đều rất tốt.
Người không phải lo lắng.”
Cố lão thái thái cười khổ: “Những năm qua hắn phải dựa vào Cố gia, nào dám không tốt đối với tiểu Nhàn, nhưng tương lai thì lại không nói chính xác được rồi.
Huống chi thân thể này của tiểu Nhàn…”
Nói đến đây, Cố lão thái thái lắc lắc đầu, nói: “Mà thôi, tóm lại ta còn chưa có chết, bây giờ còn có thể che chở cho mấy mẹ con nó…”
Bồi dưỡng tốt Thanh Thư, đợi con bé trưởng thành có lẽ cũng có thể bảo vệ tiểu Nhàn cùng An An rồi..