Nhà có hãn thê làm sao phá

Chương 87: Thiển Cận


Bạn đang đọc Nhà có hãn thê làm sao phá – Chương 87: Thiển Cận


Trời còn chưa sáng Trương thị đã phải thức dậy nấu cơm.

Hôm qua Lâm Thừa Trọng bị Trụy Nhi đá đến hộc máu, cho nên Vi thị vẫn luôn ở trong phòng với ông ta, không bước ra ngoài.

Vì vậy việc nhà ngày hôm nay chỉ có một mình Trương thị làm.
Cũng may buổi sáng nay sẽ ăn cháo khoai lang.

Khoai lang đã rửa sạch từ hôm qua, chỉ cần trực tiếp cho vào trong lồng hấp là xong.

Còn đồ ăn thừa để trong giếng thì lấy ra hâm nóng lên là được.
Lúc hai người Lâm lão thái gia cùng Lâm lão thái thái từ trong nhà bước ra thì đều có khuôn mặt bình tĩnh.

Những người khác thấy vậy đều không dám thở mạnh lấy một cái, chỉ sợ lỡ làm hai người chú ý rồi chuốc lấy chửi mắng.
Sau khi ngồi xuống, Lâm lão thái thái hỏi: “Buổi sáng Thừa Trọng ăn cái gì?”
“Con đã làm cho Nhị ca một tô mì, nhị tẩu bưng vào phòng cho huynh ấy ăn rồi.”
Lâm lão thái gia nghiêm mặt dặn dò: “Đợi chút nữa thì đi mời Bành lang trung đến khám cho nó đi.”
Cái đứa nha hoàn kia thật là quá làm càn, chờ con dâu trở về nhất định phải phạt nặng mới được, nếu không thì quy củ để ở đâu?
Lâm lão thái thái lắc đầu nói: “Hay là đi lên trên thị trấn mời một đại phu đến khám cho nó đi!”
Hôm qua, từ sau khi Thanh Thư dẫn theo Cố Nhàn rời đi, Lâm lão thái thái đã lập tức mời Bành lang trung đến chữa trị cho Lâm Thừa Trọng.

Kết quả Bành lang trung lại nói Lâm Thừa Trọng chỉ là bị thương ngoài da, cũng không có gì đáng ngại cả.
Người cũng đã hộc máu ra đó mà lại nói là không có nội thương, Lâm lão thái thái thật sự nghi ngờ về y thuật của Bành lang trung.
Lâm lão thái gia đáp: “Hôm qua lão nhị uống thuốc của Bành lang trung xong cũng không còn bị hộc máu nữa.

Nếu đã như thế, hà tất phải phí tiền lên trấn mời đại phu làm chi?”

Kỳ thật lời này cũng đúng, Lâm Thừa Trọng cũng chỉ phun một búng máu, sau đó lại không hộc máu ra thêm.
Lâm lão thái thái nhớ lại cũng cảm thấy có lí, thế nên không còn nhiều lời nữa.
Ăn cơm xong, Lâm lão thái gia nói với Lâm Thừa Chí và Trương Thị: “Lúc các ngươi tới huyện thành, nhớ ghé thăm hỏi đại tẩu của các ngươi nhé.”
Cũng không biết nàng ta đã sinh hay chưa? Sinh ra con trai hay con gái? Nếu là đứa cháu trai thì tốt rồi.

Thanh Thư thông minh như vậy, cháu trai nhất định sẽ càng thông minh hơn.
Hôm qua ông có uống quá vài chén rượu nên say, ngủ thẳng đến sau khi trời tối mới tỉnh.

Tới khi tỉnh lại mới biết được Cố thị bị động thai, Thanh Thư lại đại náo một trận rồi mang người về thị trấn.

Bởi vì khi đó trời đã tối rồi, ông cũng không tiện kêu con trai nhỏ cùng Trương thị cùng lên huyện thành.
Lâm lão thái thái không đồng ý: “Thăm cái gì chứ? Có gì tốt mà thăm với hỏi? Người ta đã có mẹ ruột chăm nom, còn cần chúng ta làm gì!”
Về chuyện xảy ra hôm qua, Lâm lão thái thái vẫn còn nén một bụng tức đây.

Cái con nha đầu thối kia thật là vô pháp vô thiên, ngay cả thúc thúc ruột cũng dám đánh.

Chờ con nha đầu thối kia trở về, xem bà có đánh chết nó không.
Lâm lão thái gia nghe xong thì trong lòng cũng không thoải mái.

Đứa nhỏ này bị nuôi dạy đến nỗi hoàn toàn chẳng biết kính trên nhường dưới gì rồi.

Nhưng dù có phiền muộn đến mấy thì việc này cũng không thể bỏ đó mặc kệ được: “Đó là đứa nhỏ của Lâm gia chúng ta.

Hôm qua không tới thăm hỏi là đã khó coi rồi.


Giờ còn không có người đến cửa thăm hỏi, người ta lại tưởng chúng ta không quan tâm đến sống chết của con dâu.”
Lâm lão thái thái cứng rắn nói: “Đứa con dâu với cháu gái như vậy, ta kham không nổi!”
Nếu bà ta có thể làm chủ thì thật muốn cho hưu Cố Nhàn, còn Thanh Thư tất nhiên cũng sẽ bị đuổi ra cùng.
Lâm lão thái gia tức giận, bực bội mắng: “Bà không cần, Lâm gia vẫn cần đấy!”
Ông sao lại cưới một nữ nhân thiển cận như vậy.

Bây giờ là lúc để bực bội sao? Chọc giận lão bà tử Cố gia rồi, bà ta mà buông tay mặc kệ Lâm Thừa Ngọc, đến cuối cùng chịu thua thiệt còn không phải là người Lâm gia ư?
Hành động hôm qua của Thanh Thư quả thực đã hung hăng chọc Lâm lão thái thái tức giận rồi.

Lần đầu tiên bà ta phản bác Lâm lão thái gia: “Không được, nếu đi thì chẳng phải sau này mẹ con bọn nó càng được nước làm tới, tùy tiện đè đầu cưỡi cổ chúng ta thế nào cũng được hay sao? Không được đi, ai cũng không cho đi.”
Tôn nghiêm của bà ta, không cho bất cứ kẻ nào thách thức cả.
Lâm Thừa Chí hùa theo: “Cha! Lời mẹ nói tuy là không xuôi tai, nhưng cũng không phải không có lý.

Nha đầu Thanh Thư kia quá không coi ai ra gì rồi, phải để cho đại tẩu dẫn nó về dập đầu nhận lỗi, nếu không trong lòng nhị ca hẳn là sẽ khó chịu.”
Đến thúc thúc cũng dám xuống tay, còn có cái gì mà nó không dám làm đây.

Lâm Thừa chí cảm thấy nếu không phạt Thanh Thư thật nặng, nói không chừng sau này con bé cũng động thủ với mình luôn đấy.
Trương Thị cũng thấy Thanh Thư quá không ra gì, nhưng một ngựa quy một ngựa (ai làm người nấy chịu).

Việc này cũng không phải là đại tẩu sai sử, sao có thể trách tội chuyện này lên trên người đại tẩu được.

Chỉ có điều, ở Lâm gia, nàng vẫn luôn không có quyền lên tiếng, dù có cảm thấy không đúng cũng chẳng dám hó hé gì.
Thê nhi đều không đứng về phía mình, sắc mặt Lâm lão thái gia cũng khó coi: “Dập đầu nhận sai thì nhất định phải làm, còn bây giờ mấy đứa vẫn cứ phải đến thị trấn thăm hỏi đại tẩu các ngươi đi.”
Thái độ Lâm lão thái thái cũng không còn cứng rắn như mới nãy nữa: “Trong nhà bừa bộn một đống, còn rất nhiều thứ chưa dọn dẹp, nếu đi thì để ngày mai hãy đi.”
Thấy bà đã lui một bước, thái độ Lâm lão thái gia cũng mềm xuống: “Được.


Vậy để ngày mai đi.”
Có nóng lòng thúc ép mà không cho con trai nhỏ với con dâu nhỏ đi thì kết quả sẽ càng hỏng bét.

Đối với Lâm lão thái thái, ông vẫn có điều kiêng dè.
Tại chính phòng Cố gia, vốn có treo hai cái lồng chim họa mi trên hành lang, giờ thì chúng cũng đã bị rời ra ngoài.

Nha hoàn bà tử trong viện đi đường đều kiễng chân mà đi, chỉ sợ đánh thức mấy người đang ngủ.
Hoa ma ma nhìn thấy trong mắt Cố lão thái thái đầy tơ máu, mỏi mệt không chịu nổi bèn nói khẽ: “Lão thái thái, người hãy đi ngủ một lát đi.

Chỗ tiểu thư đã có lão trông coi rồi.”
Cố lão thái thái lắc đầu: “Tiểu Nhàn còn chưa tỉnh lại, ta sao có thể ngủ được! Đúng rồi, Thủy Thủy thế nào rồi?”
Hoa ma ma đáp ngay: “Đã mớm nước một lần, uống xong thì lại ngủ.

Vừa rồi lão đã phân phó quản gia đi mời Trần Gia Hưng đến, trước giờ cơm trưa người nhất định sẽ đến.”
(Truyện đăng tại bachngocsach.com_@Lục Lam)
Trần Gia Hưng này chính là bà vú mà Cố lão thái thái đã tìm được.

Người này tháng trước vừa sinh con xong, sữa rất tốt.

Lúc ấy đã khoán cả rồi, nếu như Cố Nhàn không có sữa thì sẽ để cho nàng ta tới cho bé ăn.

Bởi vì không biết Cố Nhàn sẽ sinh non, vậy nên Trần Gia Hưng vẫn còn ở trên thôn trang.

Từ chỗ đó đến thị trấn mất khoảng hơn mười dặm đường, qua lại mất nửa tiếng thì cũng phải tới giờ thìn.
Cố lão thái thái gục gặc đầu.
Hoa ma ma thấy bộ dạng của bà thành ra thế thì thật sự không đành lòng, vẫn khuyên tiếp: “Lão thái thái, người cũng đã mệt mỏi cả ngày rồi, nghỉ ngơi một chút đi!”
Từ chiều hôm qua lăn lộn đến bây giờ, lão thái thái cũng chưa nháy mắt lấy một cái, bà thực sợ bà ấy không chịu nổi.
Cố lão thái thái lắc đầu: “Ta không ngủ nổi.”

Chỉ sợ mình ngủ rồi, lỡ có xảy ra chuyện gì cũng không kịp biết.

Bà cũng chỉ lo cho đứa con gái duy nhất này, chịu không nổi đau khổ của cái cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
Hoa ma ma cũng biết Cố lão thái thái lo lắng, bèn nói: “Lão thái thái, người yên tâm, lão sẽ chăm chú ngó chừng tiểu thư, một khi tiểu thư có chuyện, lão sẽ gọi người dậy.”
Thấy Cố lão thái thái lắc đầu, Hoa ma ma nói thêm: “Lão thái thái, người nhất định phải bảo trọng bản thân.

Không chỉ có tiểu thư, cô nương và nhị cô nương cũng đều trông cậy vào người đấy! Nếu như người ngã xuống, ba mẹ con họ biết dựa vào đâu đây!”
Cố lão thái thái nhìn Cố Nhàn vẫn đang nằm ở trên giường, gật đầu đáp ứng: “Vậy ta sẽ ngủ một lát.”
Bà cũng không dám đi ra ngoài mà ghé ngay vào bên cạnh giường để ngủ.
Thanh Thư ngủ đến giữa trưa mới tỉnh lại.

Vừa mở mắt ra, nàng đã bò xuống giường chạy ngay tới sương phòng.
Vừa ra khỏi cửa phòng đã bị những tia sáng chói lọi chiếu thẳng vào mặt, nàng không khỏi híp mắt lại.
Phòng sinh đã được chỉnh đốn sạch sẽ.

Lúc này Thanh Thư tiến vào phòng sinh thì không còn ai ra ngăn cản nữa.
Thanh Thư vừa vào đã ngửi thấy một mùi lá ngải nồng nặc.

Mùi máu trong phòng quá nặng, dùng lá ngải hun không những có thể xua hết đi mùi máu tươi, mà còn có thể sát trùng, tiêu độc.
Những thứ này đều là những điều bà đỡ họ Lưu phân phó.
Cố lão thái thái bị tiếng bước chân đánh thức.

Khi trông thấy Thanh Thư thì khàn giọng nói: “Thanh Thư, con đã đến rồi à?”
Trông thấy bộ dạng này của Cố lão thái thái, Thanh Thư đau lòng không thôi: “Bà ngoại, người đi nghỉ ngơi đi, con đến trông mẹ thay.”
Cố lão thái thái lắc đầu rồi nói: “Bà ngoại mới vừa ngủ rồi, giờ không buồn ngủ nữa.”
Kỳ thật bà đâu có ngủ được.

Vừa rồi nghe lời Hoa ma ma khuyên bảo nhưng bà cũng chỉ khép hờ mắt mà thôi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.