Bạn đang đọc Nhà có hãn thê làm sao phá – Chương 67: Thi Rớt1
***
Trời mới tờ mờ sáng, Nhạc Hương Hương đã bị gọi dậy.
Nhướng mắt nhìn ra bên ngoài, Nhạc Hương Hương nũng nịu: “Nương à, trời còn chưa sáng đấy!”
Nói xong, nàng lại dùng chăn che kín đầu, chuẩn bị tiếp tục ngủ.
Thấy thế Ngụy Lan bèn nói: “Cái nha đầu ngốc nhà con, con đã quên lát nữa còn phải đến Cố gia học ư.”
Nhạc Hương Hương sao có thể quên được.
Cũng bởi vì muốn theo Phó tiên sinh học tập mà tối qua nàng vừa đọc sách rồi lại luyện chữ, đến giờ mà tay vẫn còn mỏi đấy: “Nương, trời còn chưa sáng, người để cho con ngủ thêm chút nữa đã.”
Ngụy Lan tiếp tục gọi: “Thức dậy học bài nào.”
Thấy Nhạc Hương Hương vẫn trùm chăn bất động, Ngụy Lan tức giận: “Nhạc Hương Hương, nửa năm học phí của con ngốn hết ba trăm lượng bạc.
Con có biết chi tiêu một năm của chúng ta cũng chỉ hơn ba trăm lượng hay không hả? Nếu con cứ giữ cái thái độ này thì cũng đừng đi nữa.”
Trong Nhạc gia, ngoại trừ Nhạc Hương Hương thì trên nàng có ca ca, dưới có đệ đệ.
Nếu không phải vợ chồng hai người yêu thương nàng thì đã không nỡ bỏ ra nhiều tiền như vậy chỉ để nộp học phí cho nàng.
Nhạc Hương Hương nghe thấy thế thì lập tức bật dậy: “Nương, con dậy học bài ngay đây!”
Rửa mặt xong, Nhạc Hương Hương lập tức bắt đầu đọc 《Thiên Tự Văn》, còn Ngụy Lan thì ở bên cạnh giám sát
(Truyện đăng tại bachngocsach.com_@Lục Lam)
Đến khi Thanh Thư đang cùng Cố lão phu nhân dùng điểm tâm thì nghe tin Ngụy Lan với Nhạc Hương Hương đã đến.
Cố lão phu nhân nhìn thấy hai người bèn cười nói: “Đã ăn điểm tâm chưa? Nếu chưa thì để ta gọi người thêm đôi đũa?”
“Đã ăn rồi ạ.”
Nhạc Hương Hương nhìn cái lồng hấp nhỏ trên bàn, hỏi: “Bên trong có bánh gì vậy?”
Nghe thấy là có nhân tôm thì Nhạc Hương Hương bèn ngồi xuống, gắp một cái bánh bao nhỏ cho vào trong miệng.
Sau khi ăn xong, Nhạc Hương Hương khen không dứt miệng: “Thật ngon, xem ra sau này con có lộc ăn rồi.”
Thanh Thư buồn cười nói: “Hương Hương tỷ tỷ, không phải tỷ từng nói không thích ăn thịt sao?
Sao có thể không ăn thịt thật chứ.
Cho dù nàng có không ăn thì Ngụy Lan cũng sẽ bắt nàng ăn.
Ngụy Lan nghe xong lời này lập tức nói: “Giữa trưa thì về nhà ăn cơm.”
Nhạc Hương Hương mới không muốn đâu: “Nương à, giữa trưa cũng chỉ có một canh giờ để nghỉ ngơi.
Con mà về nhà ăn cơm rồi đi lại thì cũng phải mất hơn hai khắc rồi, còn đâu thời gian mà ngủ trưa đây.”
Cố lão phu nhân cười hớn hở, nói: ” A Lan, để đứa trẻ lại ăn trưa ở nhà ta đi, chỉ là nhiều thêm một đôi đũa thôi mà.”
“Như vậy làm sao được.”
Cố lão phu nhân cố ý tỏ vẻ nghiêm nghị: “Còn nhớ ngày trước Tiểu Nhàn rất hay sang nhà con ở vài ngày đó thôi! Con mà còn cứ khách khí với ta, ta sẽ rất không vui đó nhé.”
Đương nhiên là Ngụy Lan cũng thường xuyên đến Cố Gia chơi.
Có đôi khi cũng sẽ ở lại dăm ba ngày nữa.
Lúc này Ngụy Lan mới gật đầu đồng ý, nhưng vẫn dặn dò Nhạc Hương Hương: “Vậy con phải nghe lời bà ngoại thật tốt, không được ồn ào, bướng bỉnh có biết chưa!”
Ăn cơm xong, một đoàn người bèn đi đến Tử Đằng Uyển.
Nhạc Hương Hương cung kính hành lễ: “Hương Hương ra mắt tiên sinh.” Bởi vì không bái sư nên chỉ có thể gọi là tiên sinh.
Lúc này Ngụy Lan cũng đưa ngân phiếu qua.
Phó Nhiễm gật đầu với Tân Nhi, sau đó nói với hai người Nhạc Hương Hương và Thanh Thư: “Vào đi thôi!”
Buổi sáng Phó Nhiễm vẫn tiếp tục giảng về thi từ và truyện ngụ ngôn.
Qua một buổi sáng, Nhạc Hương Hương mặt mày vô cùng hớn hở.
Phó tiên sinh giảng bài quả thật vừa sinh động lại còn rất thú vị, đừng nói là ngủ gà ngủ gật mà cả thời gian để lơ đễnh cũng không có.
Hơn nữa, bài của tiên sinh giảng nàng đều đã nhớ kỹ rồi đấy, giờ có bảo nàng thuật lại một lần cũng chẳng hề hấn gì.
Tự đáy lòng Nhạc Hương Hương nói: “Thanh Thư, cảm ơn muội.”
Thanh Thư mỉm cười nói: “Cảm ơn muội làm chi, Phó tiên sinh nhận tỷ cũng là vì tỷ thông minh mà.”
Nhạc Hương Hương ôm Thanh Thư nói: “Vậy cũng là vì muội nói tốt giúp ta đấy!”
Phần tình nghĩa này Nhạc Hương Hương âm thầm khắc ghi trong lòng, quyết định về sau sẽ đối với Thanh Thư tốt gấp bội.
Ăn cơm trưa rồi, nghỉ ngơi xong thì Thanh Thư lại đến thư phòng luyện chữ.
Nhạc Hương Hương hơi sững sờ: “Muội không ngủ trưa sao?”
Thanh Thư đáp: “Chỉ luyện hai khắc đồng hồ thôi, viết xong sẽ đi ngủ.”
Buổi chiều có một bài là luyện thư pháp, nhưng muốn viết ra một tay chữ tốt thì vẫn cần phải chăm chỉ luyện tập, nếu không lão sư có lợi hại nữa cũng vô dụng.
Nhạc Hương Hương còn có thể nói gì nữa đây? Không nói thêm lời nào nữa, cô bé đành cùng đi theo luyện chữ thôi.
Luyện chữ xong, hai người rửa mặt rồi lên giường ngủ.
Mới ngủ hai khắc đồng hồ thì hai người lại được nha hoàn đánh thức.
Mỗi lần bị đánh thức, Thanh Thư liền rời giường ngay, còn Nhạc Hương Hương lúc này lại ôm mền không muốn dậy.
Nhìn thấy nàng ta cả mắt mà cũng chả muốn hé ra, Thanh Thư vừa cười vừa nói: “Còn đợi nữa thì sẽ bị lão sư phạt đánh lòng bàn tay, tỷ cũng đừng trách muội không đợi tỷ nha!”
Nghe vậy, Nhạc Hương Hương vội bò dậy.
Lúc đến Tử Đằng Uyển thì cũng chỉ còn cách giờ học hai chung.
Nhắm thì giờ cũng thật là khéo.
Buổi chiều có ba tiết, theo thứu tự là toán học, thư pháp và âm luật.
Trong ba tiết học, khi dạy Phó Nhiễm đều sẽ xen vào một chút chuyện về những danh nhân.
Bằng cách đó, môn học vốn khô khan khi giảng cũng trở nên rất sinh động.
Phương pháp giảng dạy này khiến Nhạc Hương Hương cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm.
Cả một ngày rồi mà nàng vẫn còn rất có tinh thần.
Không giống như trước đây, học xong một ngày thì giống như quả cà dầm sương, cả người nàng đều muốn rệu rã.”
Sau khi về nhà ăn tối, Nhạc Hương Hương bồi Ngụy Lan một lát rồi tự giác đi luyện chữ ngay.
Ngụy Lan vui mừng không thôi, bèn nói với trượng phu là Nhạc Hiểu Phong: “Ba trăm lượng bạc này, bỏ ra thật đáng giá.”
Tuy rằng vượt qua dự chi, nhưng chỉ cần đứa trẻ có thể theo đó mà cố gắng nỗ lực thì bậc làm cha mẹ như bọn họ có vất vả thêm chút cũng đáng giá.
Nhạc Huyện thừa cũng cười híp mắt nói: “Điều này là đương nhiên rồi! Bằng không thì vì sao học phí mắc như vậy mà còn bao nhiêu người tới cửa xin nhờ.”
Ngụy Lan nói: “Chỉ hi vọng nửa năm sau Phó tiên sinh có thể tiếp tục dạy con bé.”
Nhạc Huyện thừa rất có lòng tin đối với nữ nhi của mình: “Hương Hương nhà ta thông minh như vậy, trước kia chỉ là ham chơi một chút thôi, chỉ cần chăm chỉ học tập thì sẽ chẳng thua kém ai đâu.”
Cho nên, ông cũng không lo chuyện sau này Phó tiên sinh không dạy Nhạc Hương Hương.
Ngụy Lan ừ một tiếng, hỏi: “Kết quả thi hội hai này này mới có thể đưa tới Nhạc huyện hả?”
Nhạc Huyện thừa thừa biết nàng muốn hỏi cái gì: “Không nhanh được như vậy, còn phải chờ thêm hai ngày nữa.
Nàng yên tâm, chờ có kết quả ra thì ta sẽ phái người nhắn lời đến chỗ Cố lão phu nhân.”
Ngụy Lan gật đầu: “Nếu Lâm Thừa Ngọc thi đậu Tiến sĩ, Tiểu Nhàn lại sinh được con trai, vậy thì Cố Nhàn cũng được viên mãn rồi.”
Cái danh tiến sĩ này nào có thi được dễ dàng như thế đâu.
Đặc biệt là Lâm Thừa Ngọc đi thi Hương ba lần rồi mới đậu, trừ phi là vận khí bạo tăng, nếu không thì rất khó mà thi đậu được tiến sĩ.
Chỉ là lời này Nhạc huyện thừa không nói, tránh khỏi bị hiểu nhầm là không ăn được nho thì nói nho chua: “Muộn rồi, ngủ thôi!”
Sau vài ngày, kết quả thi cử được chuyển tới huyện thành.
Nhạc Huyện thừa xem danh sách, tự nhủ quả nhiên như ông đoán trước, Lâm Thừa Ngọc đã thi rớt rồi.
Gọi gã sai vặt tới, Nhạc Huyện thừa nói: “Ngươi đến Cố Gia đến một chuyến, nói với Cố lão phu nhân là Lâm cử nhân không thi đậu đi.”
Sau khi Thanh Thư tan học, thấy sắc mặt Cố lão phu nhân không được tốt thì rất lo lắng: “Bà ngoại, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Cố lão phu nhân thở dài một hơi rồi nói: “Thanh Thư, cha con không thi đậu.”
Thanh Thư đã sớm biết là kết quả này: “Bà ngoại, cha thi cử nhân cũng phải thi đến ba lần.
Lần này không thi đỗ thì thi tiếp hai lần là được rồi.”
Nói thì nói như thế, nhưng trong lòng nàng biết rõ, sang năm triều đình sẽ mở Ân khoa*, mà Lâm Thừa Ngọc lại rất may mắn khảo trúng.
*Chú thích: Khoa thi đặc biệt, thời khoa cử (đời Minh, Thanh), triều đình mở ra như ban đặc ân nhân dịp khánh điển, được tổ chức ngoài kỳ hạn thường lệ.
Cố lão phu nhân dở khóc dở cười, nói: “Lời này chỉ nói ở trước mặt bà ngoại một lần rồi thôi nhé, vạn lần không thể nói trước mặt mẹ con hoặc người ngoài được đâu.”
“Bà ngoại, con lại không phải đứa ngốc.” Cũng chỉ ở trước mặt Cố lão phu nhân, nàng mới có thể thoải mái, có gì nói đó.
Nghĩ đến biểu hiện trong khoảng thời gian này của Thanh Thư, Cố lão phu nhân cũng tin nàng hành sự có chừng mực, chỉ là vẫn nhắc nhở thêm: “Ngày thường con vẫn phải chú ý, đừng để người ta bắt thóp lời ra tiếng vào.”.