Bạn đang đọc Nhà có hãn thê làm sao phá – Chương 52: Đoàn Sư Phụ 2
Sau khi Thanh Thư rời khỏi Đoàn gia thì phu thê hai người cũng bắt đầu tranh cãi.
Đoàn đại nương nói: “Vì ông đã từng thề sẽ không thu đồ đệ, nên dù cho không có hạt gạo nào dính nồi ta cũng chưa từng hó hé một câu.
Nhưng tiểu cô nương người ta đã nói là chỉ cần ông dạy chút công phu phòng thân chứ không cần nhận làm đồ đệ, vì sao ông không đồng ý chứ?”
Đoàn sư phụ đáp: “Muốn học chút ít công phu phòng thân, chỉ cần có tiền thì lo gì chuyện không tìm ra thầy dạy.”
Đoàn đại nương hiểu ý: “Ông đang nghi ngờ bọn họ có tính toán khác?”
Đoàn sư phụ gật đầu: “Đúng.
Nhìn cách ăn mặc của bọn họ thì hẳn là nhà giàu sang.
Những tiểu thư của nhà có tiền thế này đều được nuông chiều từ bé, nào có chịu được khổ cực.
Mà lão phu nhân kia vừa nhìn cũng biết chẳng phải người đơn giản gì.”
Từng một thời vào Nam ra Bắc, ông đã thấy đủ loại người, vì vậy cũng không tin vào chuyện tự nhiên có miếng bánh từ trên trời rơi xuống.
Đoàn đại nương vẫn nuối tiếc: “Coi như là bọn họ có mưu tính khác thì đến lúc đó chúng ta không dạy nữa là được.”
Đoàn sư phụ vừa muốn mở miệng bác bỏ, lại chợt nghe thấy tiếng từng cơn ho khan từ trong nhà truyền ra.”
Đoàn đại nương nghe thế chạy vội vào trong nhà, một lúc lâu sau mới đỏ mắt đi ra.
Lau nước mắt, Đoàn đại nương nói: “Ông nhà à, bệnh của Tiểu Nhu càng ngày càng nặng thêm.
Nếu không mời đại phu tốt điều trị, ta sợ…”
Mới nói đến đây, nước mắt bà đã lã chã rơi xuống.
Vợ chồng hai người chỉ có một mụn con gái ấy, Đoàn sư phụ sao không đau lòng cho được.
Hơn nữa, nữ nhi rơi vào hoàn cảnh như vậy đều là do ông không có mắt nhìn người.
“Khụ, khụ, khụ….”
Trong phòng lại truyền tới một hồi tiếng ho sặc sụa.
Thanh âm này tựa như tiếng búa, từng nhát từng nhát nện vào trong lòng Đoàn sư phụ, khiến ông đau đớn muốn chết.
Thật lâu sau đó, Đoàn sư phụ mới nói: “Không phải bọn họ có cho địa chỉ sao? Bà đi nghe ngóng thử xem.
Nếu như thân phận không có vấn đề thì bà đồng ý với bọn họ đi!”
Đoàn đại nương lau nước mắt đáp lời: “Ta đi ngay đây.”
Sau khi biết rõ hoàn cảnh Cố gia, Đoàn sư phụ gật đầu căn dặn: “Ngày mai bà đi một chuyến tới Cố gia đi!”
Hiện tại, đại phòng của Cố gia ngay cả một người đàn ông cũng không có, ắt hẳn không có khả năng đi mưu tính ông.
Sau khi phụng bồi Cố lão phu nhân đến sân nhỏ tản bộ tiêu thực, Thanh Thư bèn vào viện Tử Đằng học bài.
Cố lão phu nhân vừa trở lại viện thì nghe bà tử bẩm báo có Đoàn đại nương tới.
Đoàn đại nương đến sảnh tiểu hoa*, nhìn thấy Cố lão phu nhân đang ngồi ngay ngắn bên trên giường êm thì có chút thấp thỏm trong lòng.
Hôm qua thái độ của Cố lão phu nhân cũng không mấy nhiệt tình, bà sợ lão phu nhân đổi ý, không mời trượng phu bà dạy Thanh Thư nữa.
*Chú thích: Sảnh tiểu hoa là sảnh tiếp khách phụ, thường nằm ở sân trong.
“Không cần câu nệ, ngồi đi!”
Sau khi ngồi xuống, Đoàn đại nương mới nói: “Lão phu nhân, hôm qua tôi có cùng ông nhà thương lượng qua, ông ấy đồng ý đến phủ dạy cô nương học võ.”
Cố lão phu nhân cũng không nhận lời ngay: “Ba năm trước, khi Đoàn sư phụ áp tiêu thì gặp cướp, còn bị thương một chân.
Chưa được bao lâu, lệnh viện đã bị thôi, sau đó phu thê các người dẫn theo lệnh viện trở về huyện Thái Phong?”
Đoàn đại nương gật đầu nói: “Vâng.”
Cố lão phu nhân mặt không đổi sắc, nói tiếp: “Vậy bà có thể nói cho ta biết, đến cùng là các người đã đắc tội với ai không?”
Người mà Đoàn gia đắc tội nhất định có thân phận không thấp, bằng không, bằng vào công lao của Đoàn sư phụ đối với tiêu cục thì dù có bị thương tật một chân, không thể bảo tiêu được cũng vẫn có thể ở lại tiêu cục làm giáo tập.
Mà nữ nhi của ông ấy cũng sẽ không bị hưu.
Toàn thân Đoàn đại nương cứng đờ.
Quả nhiên như lời đồn đại, Cố lão phu nhân thực là một nhân vật lợi hại.
Cố lão phu nhân nói: “Các người không nói ta cũng có thể tra được, chẳng qua ta không muốn lãng thí thời gian mà thôi.”
Thật lâu sau, Đoàn đại nương mới đỏ vành mắt, nói: “Ông nhà tôi đắc tội với cậu em vợ của tuần phủ.”
Cố lão phu nhân nghe vậy, cười nhạo một tiếng: “Đoàn sư phụ là ngại bản thân sống đủ rồi? Người của Phong gia cũng dám gây hấn? Một nhà các người có thể sống mà quay về huyện Thừa Phong, cũng coi như là mạng lớn rồi.”
Phong gia Anh quốc công phủ thế nhưng là nhà huân quý đứng hàng bậc nhất, chỉ cần một ngón tay thôi cũng đủ nghiền chết Đoàn sư phụ rồi.
Đoàn đại nương khẽ giật mình.
Chỉ là nghĩ đến tin tức nghe được thì bà cũng không cảm thấy bất ngờ, bèn vội giải thích: “Không phải là huynh đệ của Lâm phu nhân, là đệ đệ của ái thiếp tuần phủ.
Lúc ấy hắn ta trêu ghẹo con gái của một tiêu sư trong tiêu cục, ông nhà tôi thấy thế liền đánh cho hắn ta một trận.”
Thê tử Tuần phủ là tiểu thư Phong gia của Anh quốc công, bà nói cậu em vợ, mới khiến Cố lão phu nhân cho rằng là Thiếu gia Phong gia.
(Truyện đăng tại bachngocsach.com_@Lục Lam)
Võ công Đoàn sư phụ cao cường, kẻ nọ bị đánh phải nằm trên giường hơn một tháng, thù này cũng vì thế mà kết.
Biết rõ Cố lão phu nhân không phải người dễ bị lừa gạt, Đoàn đại nương dứt khoát nói hết tất cả duyên cớ ra: “Ai ngờ người này ghi hận trong lòng, vì trả thù mà đã mua chuộc người bên chúng tôi.
Thừa dịp ông nhà tôi đi bảo tiêu, tên súc sinh kia đã hạ độc trong đồ ăn.
Ông nhà tôi bị thủy phỉ chém trọng thương, rơi xuống sông, may mắn nhặt về được một cái mạng.”
Dù đã qua ba năm, nhưng khi nhớ tới những chuyện cũ này, Đoàn đại nương vẫn vô cùng phẫn nộ: “Ông nhà tôi nửa đời người vì tiêu cục mà bán mạng, kết quả là, tiêu cục thấy ông ấy không thể tiếp tục áp tiêu, lại đắc tội với nhà quyền quý, lập tức cho một trăm lượng bạc rồi đuổi chúng tôi đi.”
“Bà cũng không cần phải đau lòng, tiêu cục như vậy, làm ăn không được mấy năm nữa cũng sẽ phải đóng cửa thôi.” Ngừng một chút, Cố lão phu nhân hỏi: “Ông nhà các người làm tổng tiêu đầu lâu như vậy, có lẽ cũng tích góp không ít.
Hà cớ gì chỉ mới qua ba năm mà đến tiền thuốc cũng không mua nổi rồi.”
Đoàn đại nương có chút thê lương, nói: “Tiền trước kia kiếm được, hơn phân nửa đều cầm đi trợ cấp những huynh đệ kia của ông ấy.
Những người này không quyền không thế, dù có bất bình vì ông nhà tôi thì cũng vô dụng.”
Cố lão phu nhân lại hỏi: “Vậy vì sao Đoàn sư phụ lại không thu đồ đệ?”
Đoàn đại nương lau nước mắt đáp lời: “Kẻ hạ độc ông nhà tôi chính là tiểu đồ đệ ông ấy thu nhận.”
“Ôi chao…”
Về điểm này, Cố lão phu nhân không thể phản bác.
Đồ đệ đâm dao sau lưng đúng là chuyện làm cho người ta quá thất vọng, đau khổ mà.
Có mấy lời một khi đã mở miệng, thì không còn gì phải cố kỵ tiếp nữa.
Đoàn đại nương giãi bày: “Ông nhà ta thu nhận tổng cộng hai đồ đệ.
Đại đồ đệ bởi vì bạc tình bội nghĩa đã bị ông ấy đuổi đi, tiểu đồ đệ thì lại khi sư diệt tổ.
Đương lúc nản lòng thoái chí, ông ấy đã lập lời thề quyết không thu đồ đệ nữa.”
Cố lão phu nhân lắc đầu: “Ánh mắt ông nhà bà đúng là chả ra làm sao cả.”
Một tên đồ đệ không tốt còn chưa tính, hai tên đều phiền toái hệt như nhau.
Mắt nhìn người cỡ này đúng là khó có người sánh bằng.
Đoàn đại nương nói: “Lão phu nhân, nếu như bà cố kị cậu em vợ nhà tuần phủ thì thôi vậy.”
Một tên huynh đệ của tiểu thiếp, thì tính là em vợ gì đây.
Nếu không phải mới đầu Đoàn đại nương nói như vậy, bà cũng sẽ không hiểu nhầm.
Cố lão phu nhân dõng dạc nói: “Ta muốn mời Đoàn sư phụ làm hộ viện trông nhà cho ta, thuận tiện dạy cháu ngoại gái ta một chút thuật phòng thân.
Nếu các người đồng ý, có thể viết khế ước luôn.”
Thanh Thư muốn đọc sách luyện chữ, mà sau này còn phải học tập các kỹ năng khác.
Còn tập võ chỉ chiếm một ít thời gian trong đó, vì thế đặc biệt mời một người đến dạy thì không cần thiết.
Bà không tiếc dùng tiền, nhưng cũng sẽ không hoang phí.
Đoàn đại nương sửng sốt một chút, sau đó lắc đầu nói: “Lão phu nhân, chân trái của ông nhà tôi không được linh hoạt cho lắm.”
Kỳ thật mặc dù chiếc chân trái kia không ảnh hưởng tới sinh hoạt hàng ngày, nhưng đã bị thương rồi nên không thể dùng sức.
Cố lão phu nhân cười nói: “Võ công Đoàn sư phụ cao như vậy, ta tin là dù cho chân trái bất tiện, thì việc đối phó với hai ba tên trộm cũng hẳn là không có vẫn đề gì đi.”
Vừa trở lại huyện Thừa Phong, bởi vì gia cảnh không giàu có, Đoàn sư phụ cũng muốn đi hộ viện làm cho người ta.
Đáng tiếc, ông bị thương ở chân nên những nhà có tiền kia đều không muốn mời.
Mà Đoàn sư phụ ngoại trừ một thân võ công cũng không có bản lĩnh gì khác.
Hơn nữa, ông lại còn phát lời thề độc tuyệt không thu đồ đệ, trong khi nhà có người bệnh ngày ngày phải uống thuốc… Tiền chỉ có ra mà không có vào, thời gian cứ thế trôi qua, gia cảnh cũng càng ngày càng khó khăn hơn.
Bởi vậy, Đoàn đại nương nghe thấy lời này thì rất vui mừng.
Bà đang lo là tiểu cô nương không chịu nổi khổ, học được mấy ngày đã bỏ dở, đến lúc đó nhà lại không có nguồn thu.
Có thể làm hộ vệ thì không giống thế, mỗi tháng đều sẽ có tiền lương đó.