Bạn đang đọc Nhà có hãn thê làm sao phá – Chương 12: Cố gia (3)
Bây giờ Cố lão thái thái đối với Cố Hòa Bình đã rất phiền chán, nhưng hết lần này đến lần khác hắn lại là kế tử đại phòng không thể đuổi đi. Ngoại trừ đầu tháng với ngày rằm, lúc khác cũng không cho hai người tới đây, nhắm mắt làm ngơ.
Khoát khoát tay, Cố lão thái thái nói: “Chỗ này của ta cũng không cần các ngươi, các ngươi bận bịu chuyện của mình đi thôi!”
Viên San Nương kéo tay áo Cố Hòa Bình, thấy đối phương không đáp lại chỉ đành tự mình mở miệng: “Mẫu thân, tướng công đã ở nhà nghỉ ngơi hơn hai tháng, cũng không thể để cho cứ mãi ở nhà nghỉ ngơi đi!”
Cố lão thái thái nhìn Cố Hòa Bình, hỏi: “Ý ngươi thế nào?”
Lúc này Cố Hòa Bình mới lên tiếng: “Mẫu thân, lần này là nhi tử lơ là sơ suất mới có thể mắc lừa, sau này ta sẽ cẩn thận.”
Cố Nhàn cũng biết chuyện Cố Hòa Bình bị lừa, nghe vậy nói: “Nương, việc buôn bán này khó mà tránh khỏi đụng chạm phải loại người giảo hoạt gian trá. Hòa Bình còn trẻ, người dạy hắn nhiều một chút thì tốt rồi.”
Cố lão thái thái không nghe Cố Nhàn, chỉ nói: “Ngươi đi tìm La chưởng quỹ, để hắn giao lại công việc ở cửa hàng lương thực cho ngươi.”
La chưởng quỹ khôn khéo lại có năng lực, đối với Cố gia trung thành và tận tâm, vì vậy lợi nhuận lớn nhất của Cố gia là từ cửa hàng trà cùng cửa hàng tơ lụa do hắn quản lý.
Cố Hòa Bình cung kính nói: “Mẫu thân yên tâm, lần này là nhi tử không cẩn thận, sẽ không có lần sau.”
Cố lão thái thái không để ý gật đầu, nói: “Vậy các ngươi nhanh xử lý đi thôi!” Cũng đừng ở lại chỗ này làm chướng mắt bà.
Trước khi đi, Viên San Nương vẫn không quên nhìn thoáng qua ngọc Như Ý trong tay Thanh Thư. Nha đầu này, đúng là kẻ trộm không mời cũng đến.
Ở trong lòng của Viên San Nương, đồ vật Cố gia, dù là một nhành cây cọng cỏ đều là của con trai Phú Quý nàng. Nhưng mỗi lần tới Thanh Thư hết ăn lại cầm, việc này không khác nào móc gan móc ruột nàng.
Ánh mắt chán ghét ấy của nàng ta, Thanh Thư đều nhìn thấy hết.
Lại nói, Thanh Thư cũng thật bội phục hai người này. Gia Nghiệp lớn như vậy, vậy mà ở trong tay bọn họ năm sáu năm đã lụn bại sạch sẽ, thật không phải có tài bình thường.
Cố Nhàn chờ sau khi hai người đi, nhịn không được mở miệng nói: “Nương, Hòa Bình thành thật, người tìm hai tùy tùng khôn khéo cho hắn. Như vậy, cũng sẽ không bị người lừa.”
Cố lão thái thái giễu cợt nói: “Cửa hàng lương thực do Lâm chưởng quỹ trông coi hơn mười năm, nhưng hắn đến tiệm lương thực chưa đầy hai tháng đã lấy cớ Lâm chưởng quỹ tham ô làm lý do sa thải người ta rồi.”
Trước kia Cố gia mở tiệm vàng, tiệm tơ lụa, cửa hàng son phấn, trà lâu, cửa hàng đồ sứ, còn có vô số các cửa hàng rải rác đợi mở cửa, những cái này đều là ngành nghề hái ra tiền, khi đó Cố gia thật là một ngày thu đấu vàng. Nhưng từ sau khi Cố lão thái gia qua đời, những người khác liên hợp lại từng bước xâm chiếm sinh ý nhà bà.
Thực ra lúc ấy Cố lão thái thái giữ được hơn phân nửa cửa hàng, nhưng sau đó tinh lực có hạn nên đã chuyển nhượng đa số sinh ý, chỉ giữ lại ba cửa hàng hiện tại. Trong mấy cửa hàng này, lợi nhuận ít nhất chính là cửa hàng lương thực. Nhưng bởi vì tiệm lương thực có nguồn cung cấp và đường dây tiêu thụ ổn định, chỉ cần làm việc theo thứ tự cũng sẽ không xảy ra sơ suất gì. Nhưng hai cô cháu Viên thị với Viên San Nương tham lam muốn xếp người của mình vào trong cửa hàng, liền giật dây Cố Hòa Bình cho Lâm chưởng quỹ thôi việc.
Dưới sự can thiệp của Cố lão thái thái, người nhà họ Viên không thể đi vào cửa hàng làm việc. Mà chưa nói năng lực Cố Hòa Bình bình thường, làm người cũng không khôn khéo, cho nên mới có kẻ cố tình tính toán.
“Hòa Bình là một người khoan hậu, nếu Lâm chưởng quỹ không tham ô hắn cũng sẽ không đuổi người.”
Cố lão thái thái cười mỉa: “Lâm chưởng quỹ không tham ô, nếu không ta sớm đã sa thải lão. Chẳng qua lão còn một nhà phải nuôi sống, mỗi lần bàn chuyện làm ăn đều sẽ giành một chút chỗ tốt.” Những việc này, bà há có thể không biết. Nếu không, cũng không có khả năng sau khi trượng phu qua đời còn có thể bảo trụ gia nghiệp.
Cố Nhàn rất kinh ngạc: “Nương, người đã biết, vì sao lúc ấy không sa thải hắn?”
Cố lão thái thái trợn mắt liếc nhìn Cố Nhàn: ” Nước quá trong ắt không có cá, đạo lý dễ hiểu như vậy chẳng lẽ ngươi cũng không biết?” Chỉ cần không vượt quá điểm mấu chốt, bà đều nhắm một mắt mở một mắt.
Cố Nhàn thật sự cảm thấy mệt tâm: “Nương, những đạo lý này người đã nói qua với Hòa Bình hay chưa?”
Cố lão thái thái nói: ” Ngươi cho rằng ta không có dạy, nhưng hắn phải nguyện ý nghe mới được. Hắn chỉ tin nghe lời của hai cô cháu Viên thị, xem lời ta nói như gió thoảng ngoài tai. Đã như thế, ta cũng lười phí miệng lưỡi.”
“Nương, dù sao Tam thẩm cũng là mẹ ruột của Hòa Bình, hắn muốn hiếu thuận cũng không sai.”
Tức khắc, sắc mặt Cố lão thái thái sa sầm.
Năm Cố Hòa Bình hai tuổi được nhận làm con thừa tự đại phòng, Cố lão thái thái cũng xem hắn như con ruột mà đối đãi, chi phí các thứ ăn mặc tỉ mỉ, khi đó Cố Hòa Bình cũng rất hiếu thuận với bà. Ai ngờ Cố lão thái gia đột nhiên mắc bạo bệnh qua đời, đối thủ cạnh tranh muốn chiếm đoạt sinh ý nhà bà chưa tính, lại còn âm mưu tính chiếm đoạt gia sản nhà bà. Cố lão thái thái dồn hết tinh lực bảo trụ gia nghiệp, mà Viên thị lại nhân cơ hội này lôi kéo Cố Hòa Bình. Chờ Cố lão thái thái lấy lại tinh thần, người ta đã mẫu tử tình thâm rồi.
Cố lão thái thái cũng không phải người không hiểu đạo lý, Cố Hòa Bình thân cận mẹ đẻ bà cũng sẽ không ngăn cản. Nhưng Cố Hòa Bình cứ nghe theo Viên thị, cái này bà không thể nhẫn. Từ khi Cố Hòa Bình nói muốn cưới Viên San Nương bị bà từ chối, sau đó hai người gạo nấu thành cơm buộc bà đồng ý, bà đã biết người con nuôi này không đáng tin cậy. Về sau lại náo ra không ít chuyện, bà lại càng chắc chắn với ý nghĩ này. Cho nên, sinh ý nắm trong tay cũng dần dần thả ra ngoài, không muốn tiếp tục cực nhọc.
Bà không muốn cực nhọc gần chết kiếm nhiều tiền như vậy, rồi cuối cùng lại làm hời cho kẻ khác.
Đến giờ, bà đối với Cố Hòa Bình đã hoàn toàn hết hi vọng rồi, dựa vào Cố Hòa Bình, còn không bằng dựa vào cháu ngoại gái dưỡng lão đấy!
Thanh Thư thấy bầu không khí không đúng, vội mở miệng nói: ” Bà ngoại, xiêm y người mua cho ta ở chỗ nào?”
Như lời Trần mụ mụ nói, quả thực Cố lão thái thái mang rất nhiều xiêm y đồ trang sức xinh đẹp từ phủ thành về cho Thanh Thư. Chỉ là hôm qua vội vã đến thăm Thanh Thư, không mang theo đồ.
Cố lão thái thái cười ha hả nói: “Hoa ma ma, mang xiêm y trang sức ta mua ở phủ thành ra đây.”
Xiêm y mua sáu bộ, đều là màu sắc vô cùng tươi đẹp, đường thêu bên trên cũng cực kỳ tinh tế. Đồ trang sức có châu hoa, trâm vàng, vòng tay, lắc tay, kiểu dáng đa dạng.
Cố Nhàn cau mày nói: “Con bé còn nhỏ, nào cần dùng đến những thứ này, thế này cũng quá xa xỉ.”
(Truyện đăng tại [email protected]ục Lam)
Cố lão thái thái nói: “Mỗi mùa cô nương con vợ cả Kỳ gia được mười hai bộ y phục, hai bộ đồ trang sức, có tám đứa nha hoàn hầu hạ bên người, còn có nhũ mẫu rồi bà tử quản sự.” So sánh như thế, cháu ngoại bà đã rất đáng thương rồi, bên người lẻ loi chỉ có mỗi một nha hoàn hầu hạ.
“Nương, chúng ta sao có thể so cùng Kỳ gia. Kỳ gia nhưng là gia đình quan lại, Lâm gia chỉ là gia đình bình thường vừa làm ruộng vừa đi học mà.” Nếu để cho đệ muội biết được, sẽ lại nói lời chua chát.
Cố lão thái thái nói: ” Nhà nghèo trọng con trai, nhà giàu trọng con gái.”
Thấy Cố Nhàn còn muốn nói, Lão thái thái nhăn mặt nói: “Ta mua cho Hồng Đậu, cũng không phải mua cho ngươi.”
Nói xong, Cố lão thái thái sờ đầu Thanh Thư: “Cháu ngoan, có thích lễ vật bà ngoại mua cho không?”
Thanh Thư vờ như không thấy ánh mắt của Cố Nhàn: ” Thích, vô cùng thích, cảm ơn bà ngoại.” Không lấy những thứ này, nữ nhân kia cũng sẽ không nghĩ hai mẹ con nàng tốt, ngược lại còn sẽ ngấm ngầm chửi bới hai mẹ con nàng. Ngoài ra, còn có thể làm bà ngoại thương tâm.
Mặt mày Cố lão thái thái hớn hở: ” Thanh Thư thích, chờ một thời gian nữa bà ngoại lại đưa thêm cho con chút xiêm y trang sức nữa.”
Cố Nhàn có chút buồn bực, trước kia cái gì nữ nhi cũng đều nghe nàng. Nhưng từ sau khi bị bệnh một trận thì càng ngày càng có chủ kiến, nàng cũng không biết là tốt hay xấu.