Bạn đang đọc Nhà Có Điêu Phu (Gia Có Điêu Phu): Chương 27: Xong Rồi
Edit: Cesia
*****
Điệp Y nhìn nhìn liền ném cho Cổ Hạo Nhiên, trên đó chi chít chữ viết, cho dù có xem cũng không biết, đối với cái gì trân kỳ bảo vật trân vật, Điệp Y không biết chút gì hết.
Cổ Hạo Nhiên xem lướt qua liền đưa cho Linh Tĩnh, Linh Tĩnh chính là tài nữ mà mọi người đều biết, sở học tri thức uyên bác, có kinh nghiệm lão luyện trong việc giám định và thưởng thức các loại trân kỳ cổ vật, lần này theo cùng mục đích chính là nhận biết bảo vật của đối thủ, cho nên Cổ Hạo Nhiên vừa nhìn thấy trong đó có vài loại đồ chơi không biết liền trực tiếp đưa cho Linh Tĩnh.
Linh Tĩnh xem tư liệu thu thập được, vừa xem vừa giải thích, “Lâm gia muốn đưa tới là kỳ lân phi ngư, vật này đáy bằng bạch ngọc, rìa được khảm phỉ thúy, thủ công độ tinh xảo cũng không tính xuất chúng, bất quá quý giá ở chỗ kỳ lân và phi ngư chính là một khối nhất thể, bạch ngọc cùng phỉ thúy dung hợp thành một khối, giá trị đại khái khoảng chừng mười lăm vạn lượng, về phần vật còn lại cũng không có gì tân ý, bất quá chỉ là góp cho đủ số thôi.”
Dứt lời lật sang trang nói tiếp, “Phong gia muốn mang đến thiên thanh đồ và điểu ngữ linh để so tài, thiên thanh đồ là cổ vật được lưu truyền hơn hai trăm năm trước, là bút pháp của họa sư nổi tiếng Chương Khâu, giá trị đại khái khoảng hai mươi vạn lượng. Về phần điểu ngữ linh chính là lấy một dúm bạch mao trên cổ của phi hùng cùng hồng mao trên đầu của thanh điểu chế tạo thành, thủ công phức tạp, trọng điểm chính là nguyên liệu cực kỳ khan hiếm, điểu ngữ linh giá trị sợ thấp nhất cũng là hơn ba mươi vạn lượng.”
Điệp Y ôm anh hài hờ hững ngồi ở trên ghế lắng nghe, Cổ Hạo Nhiên và Cổ Hạo Ảnh không ngừng thảo luận gì đó, Linh Tĩnh giải thích từng tờ một cho hai người nghe, trong tất cả các môn đình thì môn đình đứng hàng thứ hai bảo vật của Sơn gia là quý trọng nhất, tên là cái gì cũng không rõ lắm, giá thì nghe hiểu được, hai kiện đều giá trị hơn bảy mươi vạn lượng.
Cổ Hạo Nhiên đợi cho nghe xong liền gật gật đầu nói, “Hoàn hảo chúng ta chuẩn bị đầy đủ, lần này mang theo ngọc lưu ly phi y và hỏa long trản, mặc kệ giá trị hay bản thân đều đảm bảo vị trí thứ nhất, vậy xem ra còn lại cũng không cần phải lo lắng gì nữa.”
Cổ Hạo Ảnh cười nói, “Có gì cần phải lo lắng, chúng ta đi xem hai bảo vật đi, ta cũng chỉ mới nghe nói qua chưa thấy qua vật thật, lập tức sẽ đem tặng cho người khác, dù sao cũng phải đích thân kiến thức một chút mới được.” Vừa nói vừa trực tiếp túm lấy Cổ Hạo Nhiên lôi đi. Điệp Y cũng bị Linh Tĩnh kéo đi, ngay cả bảo vật mà gia tộc mình mang đến cũng không biết hình dạng là cái gì, lúc lên đài như thế ăn nói.
Minh Thanh ôm lấy em bé đứng ở cửa, bởi vì bên trong phòng đặt bảo vật toàn bộ đều phong kín, tiểu hài tử nhỏ thế vào bên trong hít thở được mới là lạ, bốn người Điệp Y đi vào, Băng Kỳ tiếp tục đi xử lý công việc trong tay.
Vừa vào phòng Cổ Hạo Ảnh liền lấy ra mấy viên dạ minh châu để chiếu sáng, ánh sáng nhu hòa lập tức chiếu sáng toàn bộ căn phòng chưa đến mười mét vuông, Cổ Hạo Nhiên đi đến mở ra hai rương sắt đặt ở chính giữa phòng, Điệp Y chỉ cảm thấy trước mắt đột nhiên sáng ngời tựa như ban ngày, hai chiếc rương một cái phát ra ánh sáng đỏ tươi, cái còn lại phát ra ánh sáng màu trắng và vàng đan hòa lẫn nhau.
Cổ Hạo Nhiên đem hai kiện bảo vật trong rương sắt ra đặt trên bàn, Cổ Hạo Ảnh mỉm cười bước đến xem xét, Linh Tĩnh nhẹ giọng giải thích thành phần tạo thành cùng với giá trị của nó.
Điệp Y cũng không phải là chưa từng thấy qua bảo vật quý hiếm, bảo tàng nghệ thuật Lourve ở Paris, hoàng cung Ả Rập, những nơi như thế bởi vì nhiệm vụ cũng đã từng đi qua, lúc này cũng không khỏi nhìn kỹ vài lần, hỏa long trản tản ra lửa đỏ ánh hào quang, chính là một cây đèn, cao khoảng chừng ba mươi cm, toàn thân trong suốt, thành đèn mỏng manh tản ra ánh sáng rực rỡ, từng tia sáng đỏ tươi lưu động ở bên trong thành đèn, lóng lánh trơn bóng, càng hiếm có chính là nó còn tản ra nhiệt độ ấm áp, không cần phải có kiến thức chuyên nghiệp cũng biết được đây là một kiện bảo vật.
Còn lại ngọc lưu ly phi y chính là một chiếc ghế nhỏ, cao khoảng chừng bốn mươi cm, chỉnh thể tạo tác bằng ngọc thạch, chỗ đặc biệt chính là toàn bộ bên trong đều được đào rỗng, điêu khắc, ghép lại mà thành. Tính chất của ngọc thạch vốn cực kỳ yếu ớt, rất khó điêu khắc, bình thường một khối ngọc thạch chỉ chạm trổ ở bên ngoài là đủ, chưa bao giờ đem cả khối ngọc lớn tỉ mỉ đào rỗng, chế tác thành một cái giá để đèn tạo thành một tác phẩm nghệ thuật huyền ảo tuyệt mỹ, cũng chính là ngọc lưu ly phi y hiện tại, điêu khắc thành một vật yếu ớt không thể tưởng tượng nhưng lại là một bảo vật mỹ kinh người.
“Thứ đồ chơi này trừ bỏ đẹp mắt thật chẳng có tích sự gì, ta vẫn cảm thấy giường của ta là thật dụng.” Cổ Hạo Nhiên nghe Cổ Hạo Ảnh cực lực tán dương ngọc lưu ly phi y tinh mỹ, không khỏi nhăn mày ném ra một câu.
Cổ Hạo Ảnh chụp một chưởng xuống vai của Cổ Hạo Nhiên nói, “Tiểu tử ngươi thiếu nhắc đến chiếc giường của ngươi cho ta, biết rõ lão ca ngươi vắt hết óc nghĩ mưu kế để có được bảo bối kia, ngươi bớt gợi lại ý niệm đó trong đầu ta, hừ, ngàn năm đàn mộc, có tiền cũng không mua được, ngươi bớt đắc ý đi.”
Cổ Hạo Nhiên đắc ý vỗ tay nói, “Đệ cứ đắc ý đó huynh làm gì được đệ?”
Cổ Hạo Ảnh lập tức giơ chân đá vào bắp chân của Cổ Hạo Nhiên, Cổ Hạo Nhiên lắc mình né tránh, hai người đùa giỡn có chừng mực, đúng lúc Điệp Y cùng Linh Tĩnh muốn tới gần xem rõ hơn, Cổ Hạo Nhiên lùi về sau một bước vừa vặn đánh trúng Điệp Y, Điệp Y theo phản xạ đưa tay đẩy Cổ Hạo Nhiên ra, Cổ Hạo Nhiên không kịp phòng bị tức thì ngã nhào về phía trước, đụng phải cạnh bàn, cái bàn lung lay.
Cổ Hạo Nhiên lập tức xoay người trừng Điệp Y nói, “Ngươi làm gì? Cư nhiên xô ta.” Điệp y liếc hắn một cái lười để ý quay đầu tiếp tục xem bảo vật.
Cổ Hạo Nhiên mất hứng vừa muốn nói tiếp, tầm mắt lại chạm phải vẻ mặt biến sắc của Linh Tĩnh đứng bên cạnh Điệp Y, sau lưng truyền đến ầm ầm tiếng vụn vỡ, Cổ Hạo Nhiên nhất thời sững ra một chút, liền quay ngoắt người lại, đập vào mắt chính là kiện tinh phẩm tinh mỹ dị thường, độc nhất vô nhị chạm rỗng điêu khắc giống như tuyết trắng bị hòa tan dưới ánh mặt trời chói chang, từ trên xuống dưới đang dập nát thành từng mảnh nhỏ, tay ghế chân ghế tinh xảo mỏng manh như sợi tóc, đang ầm ầm sập xuống, trong nháy mắt biến thành một đống phế tích.
Cổ Hạo Nhiên sắc mặt xanh mét trừng mắt nhìn đống phế tích, nửa ngày cũng không thốt ra được lời nào, đứng ở một bên Cổ Hạo Ảnh tức cũng không được, cười cũng không phải mà khóc cũng không xong, sờ cằm đứng ở tại chỗ mặt nhăn như khổ qua, Linh Tĩnh im lặng ngấm ngầm di chuyển đến sau lưng của Cổ Hạo Ảnh, bởi vì trên người của Cổ Hạo Nhiên lúc này phát ra sát khí thật đáng sợ.
Điệp Y không có việc gì lượm lên một mảnh phế tích, nhìn thoáng qua lạnh lùng nói, “Còn cùi hơn cả Trung tâm Thương mại Thế giới (tháp đôi), nguyên lai cái gọi là trân quý, chẳng qua chỉ là một tảng đá đẽo thành hình dạng mỏng tang như tờ giấy.” Vừa nói vừa dùng một chút sức, mảnh phế tích đã biến thành một nắm cát theo khe hở giữa những ngón tay rơi xuống tạo thành một cái hố nhỏ ở trên bàn.
Khóe miệng của Cổ Hạo Nhiên nhanh chóng rút gân, hai tay ở dưới bàn đã sớm nắm chặt thành nắm đấm, quay phắt người lại điên tiết hét lên với Điệp Y, “Ai kêu ngươi xô ta? Ai kêu ngươi xô ta?”
Điệp Y lãnh thanh nói, “Là ngươi đụng ta trước.”
Cổ Hạo Nhiên sắc mặt từ xanh mét nháy mắt đã chuyển thành đỏ tía, nghiến răng nghiến lợi nói, “Ta đụng ngươi, ngươi nhường một chút không được sao, chết tiệt ngươi, đánh trả, đánh trả đi, ta cũng không phải cố ý.”
Điệp Y nhướn mày thanh âm lại lạnh vài phần, “Tự làm tự chịu, đừng có tìm cớ.”
Cổ Hạo Nhiên hô hấp lập tức bị nghẹn lại ở yết hầu, lên không thể lên mà xuống cũng không thể xuống, hiện tại Cổ gia chỉ có hai kiện bảo vật này là có thể áp trụ danh đầu, những vật khác giá trị không phải quá cao cũng là quá thấp, muốn tìm một bảo vật có giá trị tương đương trong mấy ngày còn lại tuyệt đối là không kịp, hiện tại lại làm bể nát, lấy cái gì để so với người ta.