Nhà Có Bé Ngoan

Chương 32


Đọc truyện Nhà Có Bé Ngoan FULL – Chương 32


Chương 80
Tuy biệt thự chỉ là chỗ ở tạm thời nhưng vẫn thấy được nhóm Mộc Chuẩn đã trút hết tâm huyết để Văn Chu Nghiêu có được điều kiện nghỉ ngơi dưỡng thương lý tưởng.

Lâm Du ngủ lại đây một đêm, cảm thấy nơi này lúc nào cũng yên tĩnh bình yên dù ngày hay đêm.

Nhà cửa xung quanh cũng là các kiến trúc độc lập, dù có người thấy nhóm Mộc Chuẩn vũ trang tận răng ra ra vào vào mỗi ngày thì cũng chẳng ai tò mò tới dòm ngó.
Trong tuần lễ qua, ngoài những chuyện rất cần thiết thì trên cơ bản Lâm Du đều ở đây.
Cái cớ dành cho gia đình là đi công tác.
Đây là trạng thái bình thường của cậu, giờ trong nhà rất ít khi hỏi tới.
“Mọi người đang làm gì vậy?” Chiều hôm đó Lâm Du ra ngoài về vừa vào cửa đã thấy nhóm Mộc Chuẩn đang đấu vật trong sân.

Còn anh cậu thì khoác áo ngồi trên chiếc ghế thấp ngay trước cửa nhìn bọn họ.
Một người rất cao quay đầu thấy cậu thì nhe răng cười, “Ông chủ Lâm về rồi à, không có gì! Bọn tôi rảnh rỗi nên rèn luyện chút, sẵn tiện nhờ anh Văn chỉ bảo thêm.”
“Các anh luyện đi, nhẹ tay thôi nhé.” Lâm Du cười bảo.
Giờ cậu đã quen với việc bọn họ gọi mình là ông chủ Lâm rồi.
Dù sao thì trong một tuần vừa rồi, ngoài các cá nhân sớm biết chuyện như Mộc Chuẩn, những người khác ít nhiều cũng nhìn ra quan hệ của cậu và Văn Chu Nghiêu rồi.

Đêm đêm ngủ cùng một giường mà là tình anh em đơn thuần được sao.
Bản thân hai người không cố ý che giấu, người ở cạnh đương nhiên sẽ không mang ác ý gì.
Cộng thêm Lâm Du giờ làm ăn lớn, quen giữ nụ cười với mọi người.

Ai gặp cũng cảm thấy cậu vừa đẹp trai vừa thân thiện dễ gần.
Lại cộng thêm từ sau lần nổ ra tin Văn Chu Nghiêu không thích phụ nữ ở Tây Xuyên, bắt đầu có tin đồn anh âm thầm nuôi một cậu trai nào đó, vui chơi bất chấp.

Nghe nói trong khoảng thời gian bên trên loạn nhất trước đó, có người còn mang chuyện này ra mách với ông cụ, đồn đại cũng ra gì lắm.
Hiện tại chỉ mới có những người theo cạnh Văn Chu Nghiêu mới rõ ngọn ngành.
Bọn họ không vì thân phận em trai Văn Chu Nghiêu của Lâm Du mà xem cậu là đứa em trai thật, nói qua nói lại vài lần rồi quen gọi cậu là ông chủ Lâm.
Tối hôm nọ Lâm Du còn nói với Văn Chu Nghiêu, giờ cậu ở bên cạnh anh mà cứ có cảm giác như đang đi bàn chuyện làm ăn với người ta.
Văn Chu Nghiêu liếc cậu, “Vậy em muốn bọn họ xưng hô thế nào? Anh Du? Hay là chị dâu?”
Lâm Du hóa đá luôn, ý là không chịu được cái nào hết.

“Ông chủ Lâm nghe cũng được đấy nhỉ.” Cuối cùng cậu nói với vẻ đắc ý: “Dù sao sau này em cũng là người nuôi anh mà.”
Văn Chu Nghiêu bật cười, “Vậy nhớ phải cho anh nhiều tiền tiêu vặt chút nha.”
Hôm nay Lâm Du ra ngoài không tìm được áo trong phù hợp nên mặc luôn áo sơ mi của Văn Chu Nghiêu.

Áo rất rộng, nhưng sơ vin vào rồi cũng khó nhận ra, với có áo ngoài nữa.
Nhưng vào tiệm xong cả ngày cứ nghe mùi hương từ anh cậu quanh quẩn trước mũi rồi ngơ ngẩn như mất hồn.
Bây giờ vào cửa thấy anh rồi mới vững dạ được.
Chào hỏi phía Mộc Chuẩn xong cậu đeo giỏ đi thẳng tới chỗ Văn Chu Nghiêu đang ngồi.
Ánh hoàng hôn phủ khắp, Văn Chu Nghiêu ngồi đó, cảm nhận sự tĩnh lặng tốt đẹp của năm tháng trong khung cảnh Lâm Du mỉm cười bước về phía mình.

Cậu còn đang mặc áo của anh, thắt lưng cao làm chân trông dài thêm, gương mặt trưởng thành dần từ vẻ mềm mềm thơm sữa nhiều năm trước sang dung nhan tuấn tú trước mắt đây.
Anh hồi tưởng lại con đường mình đã bước qua, rất nhiều đêm khuya trong mưa bom bão đạn, thời khắc cận kề hiểm nguy, điều cuối cùng còn lại trong đầu luôn là cậu.
Em trai của anh, cũng là bạn đời của anh, Lâm Du.
Thời điểm đầu đạn xuyên thấu tim, anh đã từng nghĩ có lẽ mình phải nuốt lời mất rồi.
Anh không thể cho cậu một đời một kiếp.
Nhưng trong thời khắc sau cùng, anh nhớ đến gánh nặng của người ấy từ kiếp trước, lẽ nào anh lại để kiếp này của cậu cũng không thôi nuối tiếc sao?
Đã hứa sẽ trở về, lại không về, để cậu lại một mình, cậu biết phải làm sao đây?
Nghĩ đến đó lại cảm thấy không nỡ lòng, người mà anh yêu lẽ ra phải đứng dưới ánh hoàng hôn, nở nụ cười với mình như thời khắc này đây.
“Nhìn gì đó?” Lâm Du đi tới trước mặt anh mới nhận ra anh cậu đang thất thần.
Thời tiết chuyển lạnh rồi, Lâm Du sợ anh sốt, cúi đầu kề trán vào trán anh ngay không kịp suy nghĩ rồi nhíu mày nói: “Mặt trời lặn nhiệt độ xuống thấp lắm, bọn họ luyện cũng tương đối rồi, đừng ngồi trước cửa nữa.”
Văn Chu Nghiêu chống khuỷu tay trên đầu gối, giữ nguyên tư thế đó ngẩng đầu nhìn cậu, cười bảo: “Gần đây em quản lý chặt quá nha.

Cái này không cho cái kia cũng không được.”
“Ồ.” Lâm Du nói: “Xem ra đã chán ngán em rồi.”
“Cái đó đương nhiên không.” Anh ghé sát tai Lâm Du nói: “Nghe lời vợ là thiên kinh địa nghĩa mà.”
Vành tai Lâm Du đỏ lựng lên, mắt thì lườm anh.
Có người hô hào ngoài sân: “Anh Văn, anh mau qua đây làm trọng tài đi, Lão Lục chơi ăn gian kìa!”
“Tự phân xử đi.” Văn Chu Nghiêu cố ý nhìn sang Lâm Du rồi mới nói tiếp: “Ông chủ Lâm của các cậu nói rồi, không được hứng gió, tôi vào nhà đây.”
Được đáp lại bằng một tràng xuýt xoa nhốn nháo.
Mặt mũi Lâm Du bị anh cậu tiễn đưa sạch sẽ, đứng đực tại chỗ câm nín một hồi.

Ngày hôm sau trời nắng, Văn Chu Nghiêu đột nhiên nổi hứng bảo muốn dẫn cậu ra ngoài dạo mát.

Lâm Du tưởng anh ở nhà mãi buồn chân, còn đặc biệt hỏi bác sĩ trước xem có được ra ngoài không.
Mấy hôm nay bác sĩ cũng thường gặp cậu, nghe hỏi liền cười đáp: “Cậu Lâm, cậu căng thẳng quá rồi.

Lúc anh ấy bị thương rất nguy hiểm, hệ miễn dịch cũng tổn thương, nhưng trên thực tế vốn dĩ thể chất của anh Văn tốt hơn người bình thường rất nhiều nên khôi phục rất nhanh.

Hơn nữa được nghỉ ngơi tốt, trước mắt nếu chỉ cần không bị lây nhiễm bệnh gì quá nghiêm trọng hoặc hoạt động mạnh thì sẽ không vấn đề gì lớn đâu.”
Có vậy Lâm Du mới đồng ý.
Ra ngoài từ sáng sớm, đến khoảng mười giờ con đường xe đang đi càng lúc càng quen với Lâm Du.
Cậu liên tục nhìn sang hướng Văn Chu Nghiêu.
Văn Chu Nghiêu ngồi vắt chéo chân nhàn nhã đọc báo Mộc Chuẩn mua về, như không hề nhận thấy ánh mắt của Lâm Du.
Cuối cùng, xe dừng.
Lâm Du ngây người nhìn dãy kiến trúc tứ hợp viện đặc hữu của đường Thịnh Trường ngoài cửa sổ xe rất lâu.
Kiến Kinh mấy năm nay thay đổi liên tục, cao ốc sừng sững, duy độc đường Thịnh Trường này còn giữ được nét xưa, giá đất cũng tăng vùn vụt.
Trong khu này nhà họ Lâm là gia tộc lớn, ngoài khu nhà chính tam tiến rộng bát ngát ra, mỗi đứa con trai đều có chái phòng riêng.

Hàng xóm lân cận cũng là láng giềng mấy chục năm, hình thành nên khu vực mang kiến trúc mang tính biểu tượng đặc trưng của Kiến Kinh như hiện nay.
Hôm nay bọn họ không dừng trước cổng nhà họ Lâm mà đậu lại ở căn giáp lưng cách nhau đúng một bức tường với nhà họ Lâm.
Nói thật ra Lâm Du cũng chẳng xa lạ gì với nơi này.
Đây là nơi vợ chồng Văn Viễn Sơn, cũng là bố mẹ nuôi của cậu từng sống trước đây.
Ngày trước căn nhà này bị bên trên thu hồi, Lâm Bách Tòng có ý muốn gìn giữ hộ nhưng không được cho phép.

Về sau nơi này đổi chủ mấy lần, đã không còn như khung cảnh ban đầu từ lâu, cũng chẳng ai đề xuất chuyện thu hồi lần nữa.
Khi còn nhỏ Lâm Du từng thử hỏi dò xem nơi này có mang ý nghĩa đặc biệt nào với anh mình không.

Lúc đó tuổi anh chưa lớn, nhưng cũng hiểu được, người giờ không còn, nỗi nhớ thương thì không cần thông qua những thứ hình thức như vậy.
Văn Chu Nghiêu xuống xe trước.


Anh vòng qua phía Lâm Du mở cửa cho cậu rồi đưa tay ra chờ.
“Đi nào, về nhà thôi.” Anh bảo, “Nhà của riêng anh và em.”
Lâm Du thở thật nhẹ, ngơ ngác nhìn anh.
“Anh mua lại rồi à?” Cậu hỏi.
Văn Chu Nghiêu gật đầu, nhướng mày, “Hơi mất sức chút, trước đây ở ngoại ô vì phải kín tiếng, cũng để chờ dọn dẹp bên này.”
Lâm Du vịn vào tay anh rồi nhảy xuống xe.

Cậu đứng trên con đường lát đá, ngửa đầu nhìn cánh cổng mới quét lại sơn đỏ, rồi nhìn sang người đứng cạnh.
Cậu hỏi anh: “Anh, sao đột nhiên lại muốn mua lại chỗ này?”
“Không có gì đặc biệt.” Văn Chu Nghiêu đưa tay bóp nhẹ sau cổ cậu, vừa dắt tay cậu vào trong vừa nói: “Có hai lý do, một là vì nơi này cách chú dì Lâm rất gần, sau này bọn Lâm Thước sẽ không đi xa, nếu đã quyết định không ở riêng thì dù nghĩ cho việc kinh doanh hay tương lai của em, nơi này đều là lựa chọn tốt nhất.

Thứ hai vì lúc anh biết tin căn này đang được đấu giá, giá cả rất vừa túi tiền, không lý nào lại bỏ qua.”
Lâm Du: “Thật sự đơn giản vậy thôi à?”
Trong lúc hỏi cậu đã lướt mắt nhìn hết toàn bộ kết cấu bên trong.
Căn này dạng nhị tiến, nhưng khi Lâm Du kéo tay anh mình bước qua cổng vòm của sân giữa lại chợt nhận ra một thế giới khác.
Cả bức tường nối liền với căn bên cạnh đã được dỡ bỏ, thậm chí còn dựng một hòn non bộ cực kỳ hoành tráng giữa sân, nước chảy róc rách, khiến cả không gian rộng hơn gấp đôi trước đây, thoáng đãng và đầy nắng.
Lâm Du lắp bắp, hỏi anh mình: “Anh mua cả căn cách vách luôn à?”
“Đúng rồi.” Văn Chu Nghiêu nói bằng giọng đương nhiên: “Thật ra thì ban đầu vốn nhắm vào căn đó, căn của bố mẹ anh là có duyên vô tình gặp được nên sẵn mua một lượt luôn.”
Lâm Du: “…!Giàu ghê.”
Văn Chu Nghiêu bị cậu làm bật cười.
Anh nói: “Không sao, anh của em xài hết tiền thì vẫn còn có em mà, hứa sẽ nuôi anh rồi em đâu quỵt được.”
Văn Chu Nghiêu dẫn Lâm Du vào bên trong, đây là chái phòng tốt nhất của cả căn nhà, không gian rộng nhất, ánh sáng đẹp nhất.

Văn Chu Nghiêu nói: “Sau này chúng mình có thể ở đây, gian này làm phòng làm việc cho em, rồi thư phòng.

Mình làm hai thư phòng cũng được, như vậy lúc làm việc sẽ tập trung hơn chút.

Gian lớn nhất làm phòng ngủ, đồ đạc chưa đủ, chỉ mới mua vài món theo thói quen thường ngày của em, ở tạm trước.

Rồi em tự xem xem thiếu gì bổ sung thêm.”
Anh lên kế hoạch từng chút một, rồi tỉ mỉ nói cho Lâm Du nghe từng điều.
Lâm Du đứng trong sân, không nói được một lời.
Văn Chu Nghiêu đã dự tính hết tất cả mọi thứ, cả điều Lâm Du có thể nghĩ đến lẫn không, anh đều suy xét cả rồi.
Anh vượt qua lằn ranh sinh tử, khó khăn lắm mới về gặp cậu được, còn lo gia đình không chấp nhận, cho người chuẩn bị sẵn chỗ ở.


Anh mua căn nhà này, chọn vị trí gần như thế cũng đều vì cậu cả.
Lâm Du còn chưa kịp đưa anh về nhà, anh đã dành trước cho cậu một ngôi nhà khác.
“Anh ơi.” Bỗng Lâm Du gọi anh.
Văn Chu Nghiêu cúi đầu hỏi: “Sao vậy em?”
“Mình kết hôn đi.” Lâm Du nói: “Công bố với cả thế giới mình kết hôn.”
Văn Chu Nghiêu có vẻ kinh ngạc.
Lâm Du càng nghĩ càng thấy đúng, cậu nói: “Đến lúc đó mời hết toàn bộ hàng xóm láng giềng, tất cả đối tác kinh doanh, họ hàng từ gần đến xa.

Em không quan tâm bọn họ nghĩ thế nào, không ai dự cũng chẳng sao.

Em muốn kết hôn với anh.”
Lâm Du nhìn thẳng vào Văn Chu Nghiêu, một tay ôm eo anh, nhìn vào mắt anh, tay còn lại chỉ lên xà nhà, “Em muốn treo đầy vải đỏ ở đây, trong cả căn nhà, mời một ban nhạc khua chiêng gõ trống ba ngày ba đêm, vậy thì cả thế giới sẽ biết em và anh kết hôn rồi.

Anh, kết hôn với em nhé được không?”
Ánh mắt hoan hỉ lại thấp thỏm nỉ non đó làm trái tim Văn Chu Nghiêu như tan chảy.
Lâm Du rất nghiêm túc, Văn Chu Nghiêu biết.

Bất chấp tất cả, cũng như Lâm Du quỳ trước mặt bố mẹ, nói mình muốn đi cùng anh ngày nào.

Bây giờ cậu muốn sánh vai với mình nói cho cả thế giới biết hai người đã đến bên nhau.
Sự nhiệt tình thuần túy, lòng yêu thẳng thắn đó.
“Bé ngốc.” Văn Chu Nghiêu khẽ gọi, kề môi lên trán cậu, “Không sợ à?”
“Đâu có gì phải sợ.” Lâm Du nói: “Cho em chút thời gian, anh đừng bận tâm, chuyện này em phụ trách.”
Ông chủ Lâm đang hừng hực, nhất định phải giữ chắc kế hoạch hôn lễ trong tay.
Văn Chu Nghiêu nhìn cậu mãi vẫn không nói được câu chối từ, cho thấy rõ anh đã thỏa hiệp, để cậu bày vẽ tùy ý.
“Vậy ông chủ Lâm.” Cuối cùng Văn Chu Nghiêu chỉ sang bức tường bên phải hai người, “Biết qua khỏi đó là đâu không?”
“Đâu vậy anh?” Lâm Du hỏi.
Văn Chu Nghiêu: “Chái đông, chỗ của chúng ta trước đây.”
Mắt Lâm Du sáng rỡ lên.
Văn Chu Nghiêu nhìn cậu: “Nghĩ gì mà mặt thành như thế đấy hả?”
“Vậy lại chẳng béo cho em quá? Trước hôn lễ, nhân lúc tối lửa tắt đèn trèo tường đi gặp tình lang.”
Văn Chu Nghiêu kéo cậu vào lòng ôm chặt.
Rồi người ghé tai thì thầm: “Vậy chẳng bằng động phòng hoa chúc với anh của em trước?”
Tứ hợp viện có hai dãy phòng mặt chính diện


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.