Nhà Có Bé Ngoan

Chương 25


Đọc truyện Nhà Có Bé Ngoan FULL – Chương 25


Chương 73
Khi Lý Tùy Thanh chạy vội đến nhà họ Lâm thì mới biết đã muộn rồi.

Số lần anh ta tới lui nhà họ Lâm mấy tháng nay thật sự không ít.

Lâm Bách Tòng là một vị chủ gia đình nghiêm khắc nhưng khoan dung.

Dương Hoài Ngọc dịu dàng rộng lượng.

Đều là các trưởng bối chính trực và lương thiện tột bậc, vẫn luôn gần gũi quan tâm anh ta.
Nhưng nhà họ Lâm hôm nay, mây đen vần vũ, gió quét soàn soạt.
Một mình Lâm Du quỳ trong sân, chỉ mặc lớp áo mỏng, thân hình gầy gò.
Cả nhà đứng trong hành lang.

Lâm Bách Tòng ngồi thẳng tắp trên chiếc ghế gỗ, mặt sa sầm.
Lý Tùy Thanh cuống cuồng chạy vào, nhìn nhìn Lâm Du đang quỳ trên nền sân đá rồi chạy qua cậu tới trước mặt Lâm Bách Tòng chào, “Chú Lâm.” Sau đó anh ta nói tiếp ngay không chờ trả lời: “Chuyện hôm nay thật sự có hiểu lầm, cháu có thể giải thích.

Chú khoan đừng phạt cậu ấy, trời sắp mưa rồi, lại đang lạnh, quỳ như thế ai mà chịu nổi.”
Lâm Bách Tòng còn chẳng liếc mắt sang anh ta, chỉ nhìn đăm đăm vào Lâm Du.
“Quỳ lâu như thế đã nghĩ rõ ràng chưa?” Lâm Bách Tòng hỏi.
Bàn tay buông thõng bên người nắm lại, cậu ngẩng lên, “Con nói rồi, không sửa được.”
Lâm Bách Tòng đập vào tay ghế, xương hàm nổi rõ lên vì gồng cứng.
Lý Tùy Thanh hơi hoảng, liền bước tới một bước, “Chú, tại cháu cả.

Bố cháu biết chuyện của cháu nên nóng lòng bảo cháu đi xem mắt.

Bên nhà gái mở tiệm mạt chược, thấy mất mặt nên đến gây sự.

Cháu cũng nghe nói cô gái đó cố ý chạy tới tìm mới biết liên lụy đến Lâm Du.

Chú Lâm, chuyện này thật sự không liên quan đến cậu ấy.”
Lâm Hạo đứng cạnh đó sốt ruột đến sắp nhảy chồm ra tới nơi.

Cậu chàng nháy mắt ra hiệu mãi cuối cùng không chịu được nữa mới bước tới kéo anh ta, nói giọng bực bội: “Ây dà, anh đừng có nói nữa, mau im mồm đi!”
Lý Tùy Thanh nhìn quanh, sao cứ thấy có gì đó không đúng lắm.
“Có phải…!còn chuyện gì anh chưa biết không?”
Lâm Hạo kéo anh ta, “Nói chung bây giờ chuyện không còn liên quan đến anh nữa, anh đừng gây thêm phiền.”
Lâm Thước khoanh tay đứng tựa vào khung cửa, không quan tâm tới Lâm Hạo đang phì phò nói chuyện với Lý Tùy Thanh.

Nói không hốt hoảng là giả.

Trong nhà ai mà không hoảng cơ chứ.

Dương Hoài Ngọc khóc đến dại cả mắt.

Lần đầu tiên Lâm Mạn Xu không nói đỡ cho ai, vì không biết phải đỡ cho ai nữa bây giờ.
Lâm Du công khai với gia đình vốn đã đủ gây sốc lắm rồi.
Nhưng quan trọng hơn, người “làm rối” với cậu chẳng phải Lý Tùy Thanh nào cả, là Văn Chu Nghiêu.

Lý Tùy Thanh bắt được những thông tin Lâm Hạo vô tình để lộ cũng đã đoán được chân tướng, thoáng chốc đờ người.

Anh ta trợn tròn mắt nhìn người đang quỳ trong sân rồi lại nhìn quanh.
Là anh cả của nhà họ Lâm, là Văn Chu Nghiêu mà Dương Hoài Ngọc và Lâm Bách Tòng nuôi lớn như con trai ruột.
Lý Tùy Thanh hỏi: “Vậy Văn Chu Nghiêu đâu rồi?”
“Liên quan gì đến anh!” Lâm Hạo cáu kỉnh gắt lên với anh ta.
Nạt xong lại lầm bầm, “Lĩnh một ấm trà của bác cả tôi xong nhốt vào phòng rồi, còn không cho bôi thuốc nữa.

Bác cả báo tin cho ông nội anh cả, bây giờ mười mấy vệ sĩ trông chừng, còn định mang anh ấy về Tây Xuyên ngay trong đêm.

Chứ không thì anh nghĩ tại sao Lâm Du cứ phải quỳ một mình ở đó.”
Lý Tùy Thanh không còn gì để nói, anh ta thấy có lỗi với Lâm Du, cũng áy náy với Văn Chu Nghiêu.
Biết đâu hai người sẽ có cách ôn hòa hơn để nói với người nhà chuyện này vào thời điểm thích hợp hơn trong tương lai.

Nhưng hiện tại vì mình mà sự tình lại xảy đến bất thình lình.
Tất cả mọi người đều không ngờ tới, cũng không hề được chuẩn bị tâm lý trước.
Chỉ còn ý nghĩ chân thật trong lòng, sống lưng thẳng tắp, và lựa chọn không chút hối hận.
Không biết từ khi nào mà mây đen kín trời, gió lớn dần, hàng cây hai bên sân ngả nghiêng theo.
Tí tách, một giọt nước mưa to như hạt đậu vỡ tung trên tấm đá xanh lát sân.
Có giọt đầu tiên thì sẽ có giọt thứ hai, rào rạt, giáng xuống mái hiên, lá cây, hành lang, càng lúc càng dày đặc, càng lúc càng nặng hạt.
Chỉ chớp mắt, nước mưa trên mái nhà đã nối liền thành chuỗi dài.
Nước mưa thấm ướt quần áo của bóng hình giữa sân, làm tóc cậu ép chặt vào má, khiến gương mặt ấy trắng đến chói mắt.

Cậu quỳ đó, người nhà đứng cùng dưới hành lang.

Không một ai bước đi, cũng chẳng ai lên tiếng.
Cuối cùng vẫn là Dương Hoài Ngọc không thể chịu nổi.
“Bố nó…”
Chưa kịp nói Lâm Bách Tòng đã ngắt lời: “Nó tự muốn quỳ, để cho nó quỳ! Tôi xem ai dám xin thay cho nó!”
Lâm Du chống tay lên đầu gối, sống lưng ngả xuống thành độ cong áy náy trong mưa.

Cậu cam tâm tình nguyện quỳ, nhưng nhất quyết không cúi đầu.
Khi cậu phải chao đảo vì trước mắt tối đen, rốt cuộc Lâm Bách Tòng cũng đứng lên khỏi ghế.
Chú bước xuống bậc thang, đẩy cây dù Lâm Thước che trên đầu mình ra, đội mưa bước tới giữa sân, trước mặt Lâm Du.
Chú đứng đó, chắp tay sau lưng, hỏi cậu, “Con quỳ thế này là để ép buộc mọi người à?”
“Không phải.” Mặt Lâm Du tái nhợt, ngẩng đầu nhìn Lâm Bách Tòng, chân thành nói: “Đám người đó căn bản không thể cầm chân anh con được.

Bố, bố cũng biết, bất quá chỉ là anh ấy không muốn làm tổn hại đến tình cảm với gia đình, với bố và mẹ, không muốn làm mọi người đau lòng.

Bố không thể làm ra chuyện như bảo ông nội mang anh ấy về Tây Xuyên được.

Nhà họ Văn đã hứa sẽ không can thiệp vào chuyện của anh ấy từ lâu.

Bố đang đuổi anh ấy đi đó, con tuyệt đối không đồng ý.”
“Không phải chính con nói nhà họ Văn cũng là nhà của nó à.” Mặt Lâm Bách Tòng lạnh tanh, “Chẳng lẽ lúc hai đứa đến với nhau chưa từng nghĩ đến bố và mẹ sẽ đau lòng? Chưa từng nghĩ hai đứa làm vậy là sai sao?”
“Có ạ.” Lâm Du nhắm mắt lại, “Nhưng bọn con thật sự thích nhau nên mới đến với nhau, với gia đình con chỉ có thể nói xin lỗi mà thôi.”
“Có nghĩ tới mà còn u mê mụ mị như vậy mãi à?” Giọng Lâm Bách Tòng lớn dần, đong đầy đau đớn qua màn mưa, chú nói: “Lâm Du, con không thể không biết anh con mất cha mẹ từ nhỏ, bố và mẹ con luôn cố gắng hết sức để cho mấy đứa một gia đình hoàn chỉnh.


Với bố mẹ ruột của anh con, con cũng phải gọi hai tiếng bố mẹ đó, hả, con quên rồi à? Con có đáng mặt với ai không?”
“Con không quên.” Lâm Du lắc đầu, mắt đỏ lựng.
Cậu quật cường ngẩng đầu lên, “Một khắc cũng chưa từng quên.”
Sự cố chấp gần như là tự ngược đãi bản thân đó làm Lâm Bách Tòng phảng phất thấy lại đứa con nhỏ quỳ trong từ đường bị đánh đến máu chảy đẫm người cũng không chịu cúi đầu ngày nào.
Điều ấy mang thêm đau xót đến trên cơn phẫn nộ sẵn có.
“Không quên mà con gan to bằng trời, vô liêm sỉ như thế hả!” Lâm Bách Tòng nhìn cậu, “Con có từng nghĩ tới người đời sẽ nhìn vào hai đứa như thế nào chưa? Nhìn vào con như thế nào? Vào bố mẹ con như thế nào?”
Lâm Du: “Con không lo được nhiều đến thế.

Bố, con chỉ biết, chỉ cần con còn tỉnh táo là sẽ còn gọi anh ấy là anh, với hàm nghĩa người nhà, người thân thương nhất.

Bố không được đuổi anh ấy đi.”
“Lâm Du!” Tay Lâm Bách Tòng run bần bật, giọng cũng run rẩy: “Con còn biết mình xem nó là anh à! Là bố muốn đuổi nó đi sao?! Nó cũng là con bố! Con nghĩ ông bố con được trời sinh cho tâm địa sắt đá sao.

Con không quan tâm tới gia đình này, nhưng còn mẹ con? Con muốn mẹ con mất một lượt cả hai đứa con trai à?”
Lâm Du nghẹn ngào, nhìn Lâm Du, hô lên bằng giọng khản đặc: “Mẹ.

Xin lỗi.”
Dương Hoài Ngọc cưng yêu cậu từ nhỏ, còn chẳng nỡ nói câu nặng lời.

Con trai thành như thế làm sao cô chịu nổi.
Cô được Lâm Mạn Xu dìu lảo đảo chạy ra, mưa to xối ướt dung mạo luôn đoan trang thanh tú, cứ nhếch nhác như thế mà ngồi xuống, ôm lấy Lâm Du.
Cô biết Lâm Bách Tòng như thế là đúng, trong lòng cô, hai đứa nhỏ này tuyệt đối không nên đi đến bước đường này.

Sau này làm sao chúng nó làm người? Hoàn toàn không cần tương lai, sinh sống nữa sao?
Dương Hoài Ngọc ôm đầu Lâm Du, nước mắt nhạt nhòa trong mưa không sao ngớt được.
“Em bé, mình nghe lời bố được không con? Đó là anh con mà.

Mẹ bảo đảm với con, chỉ cần hai đứa không tiếp tục, anh cả vĩnh viễn là anh cả của các con.

Cả đời này bố mẹ vẫn sẽ yêu thương anh như yêu thương con, giống như trước đây, được không con?”
Nước mắt của Lâm Du rơi xuống bàn tay Dương Hoài Ngọc.
Đứa con trai mới ngồi trong sân một hai đòi xách nước hộ mình tối mấy hôm trước vừa chớp mắt đã trở nên tiều tụy, môi tái nhợt như thế này.
Nhưng Lâm Du vẫn nói rằng: “Nhưng con không cách nào không thích được, mẹ, không cách nào chỉ xem anh ấy là anh trai.”
Sao mà không nghe lời thế này cơ chứ, tim Dương Hoài Ngọc vỡ nát.
Lâm Mạn Xu cũng dầm mưa theo, “Tiểu Du.” Cô út cuống lên rồi, cô nói: “Thời điểm thế này đừng cứng đầu được không con, con muốn làm bố mẹ tức chết à? Con xem tất cả mọi người trong nhà đều đang khổ sở theo hai đứa.

Đứng lên đã, rồi mình nghĩ cách sau được không?”
Lâm Bách Tòng thấy Lâm Du đã hạ quyết tâm, liền nói: “Mặc xác nó!”
Lâm Bách Tòng nói: “Là bố và mẹ có tội với vợ chồng Viễn Sơn, không chỉ không dạy dỗ con trai hai người họ cho tốt, mà cũng chẳng dạy được con.

Bố không cần biết đứa nào trong hai đứa bắt đầu trước, chấm dứt cho bố! Bắt đầu từ hôm nay, không được gặp nhau nữa.”
“Bố!” Lâm Du quỳ lết tới hai bước, nắm lấy góc áo Lâm Bách Tòng, chặt đến các đốt ngón tay căng trắng.
Mắt cậu đỏ bừng, “Không được, rời khỏi đây, bố định bảo anh con đi đâu?”
Lâm Bách Tòng: “Không muốn anh con đi cũng được, hai đứa tách ra, làm một cặp anh em bình thường.

Anh con vốn bận như thế, một năm hai đứa cũng chẳng gặp nhau được mấy lần.


Lâu ngày dài tháng rồi tình cảm nào cũng sẽ phai nhạt.

Qua vài năm nữa, hai đứa vẫn gặp nhau vào lễ tết, cư xử với nhau anh em.”
Lồng nguc Lâm Du đau buốt, không thở nổi.
Nhưng cậu vẫn lắc đầu, một mực lắc đầu.
Trở lại làm anh em bình thường với Văn Chu Nghiêu.

Tưởng tượng nhiều năm về sau, có lẽ hai người sẽ có cuộc sống riêng của mình, tới lui thấy nhau, bình thản như không, hỏi nhau một tiếng gần đây sống thế nào sao?
Lâm Du không thể tưởng tượng tới khung cảnh đó, ấy là chuyện cậu không thể làm được.
“Vậy thì không còn gì để nói.” Lâm Bách Tòng giật tay Lâm Du ra, “Bố biết anh con luôn che chở con, nhưng lần này tuyệt đối không được.

Bố sẽ nói rõ ràng với ông cụ Văn, sau này không cho nó về Kiến Kinh nữa.

Chuyện này hai đứa không tự ý tự quyền được đâu.”
Trải qua hai lần đả kích nặng nề con trai mình thích đàn ông, lại còn thích người mình luôn xem như con trong khoảng thời gian quá ngắn, chú không thể nào chấp nhận chuyện này được.
Lâm Bách Tòng: “Con thích quỳ thì cứ quỳ, quỳ tới khi sông cạn đá mòn cũng không thay đổi được gì đâu.”
Lâm Du chầm chậm buông tay, không nắm áo Lâm Bách Tòng nữa, tiếng Dương Hoài Ngọc và Lâm Mạn Xu bên tai cũng xa dần.
Mưa gió thấm vào xương cốt, lạnh tận xương tủy.
Cậu không biết mình làm sao nói ra được câu ấy.
Nhưng cậu vẫn nghe thấy mình nói.
“Nếu nhất định bắt anh con rời khỏi nhà, vậy…!con đi cùng anh ấy.”
Không ai biết được câu nói này chất chứa bao nhiêu gánh nặng.
Đời trước cậu cũng từng đối mặt với bước ngoặt này, và đã bước đi không hề quay đầu.
Cậu mang theo đầy rẫy tội nghiệt và hối hận quay trở lại, mà vẫn đưa ra lựa chọn không khác là mấy.
Lựa chọn này giống như cũ, nhưng lại hoàn toàn không giống.
Vì cậu sẽ không để bóng dáng cô tịch đó đơn độc lẻ loi bước vào lại màn sương, đến chốn đồng không mông quạnh, vào hoang mạc rừng thẳm lần nữa, cậu không thể để anh một mình.
Lâm Du cảm thấy mình đã tê liệt.

Cậu lựa chọn rồi, theo trái tim mình.
Nhưng cậu vẫn đau đớn khôn tả.
Cậu có lỗi với bố mẹ, có lỗi với nhà họ Lâm, có lỗi với bà nội, với rất rất nhiều người.
Lâm Du chìm sâu trong nỗi đau sau quyết tâm.

Không ngờ Lâm Bách Tòng đã giận đến cùng cực, chỉ vào cậu mà nói: “Đi cùng? Con nghĩ hay nhỉ, chỗ nó đến là nơi con còn không qua nổi ngạch cửa! Con đi theo nó đỡ đạn nổi hay là khiêng bao cát đá vụn nổi! Con ngoan ngoãn ở trong nhà cho bố, không được đi đâu hết!”
Lâm Bách Tòng nói xong liền kéo vợ mình lên, chặt đứt đường lui của Lâm Du, nhẫn tâm bước đi.
Đến dưới hành lang còn nói với nhóm Lâm Du đang đứng đó: “Không được để ý đến nó! Về hết cho bác!”
Không ai dám ngỗ nghịch với Lâm Bách Tòng đang trong cơn giận.
Nhưng tất cả mọi người bước qua cánh cửa sân trước rồi đều dừng lại tại đó.
Trên khoảng sân trống trước từ đường nhà họ Lâm, người đã hoàn toàn trưởng thành ra dáng người đàn ông, với hơn mười người áo đen mang đầy vết thương nặng nhẹ bao vây xung quanh, đang quỳ tại đó.

Nước mưa cuốn trôi máu từ vết thương trên đầu anh, đỏ thẫm nửa bên áo.
Người bên ngoài quỳ bao lâu, người bên trong cũng quỳ bấy lâu.
Dương Hoài Ngọc ôm mặt khóc thất thanh ngay tại chỗ.

Lâm Bách Tòng loạng choạng, vịn vào khung cửa.
Lần này cả Lâm Thước và Lâm Hạo cùng chạy tới.
Lâm Hạo lên tiếng trước, kéo anh bảo: “Anh cả! Lâm Du điên rồi, anh cũng định điên theo nó luôn sao? Đứng lên!”
Lâm Thước không hấp tấp như Lâm Du.

Vị trí của người anh cả này trong vòng tất cả anh em nhà họ Lâm như thế nào trước nay chưa ai lay chuyển được.

Nhưng Lâm Thước vẫn không thể hiểu, “Thật sự không quên được sao? Nhất định phải làm đến nông nỗi này? Chẳng phải hai người giỏi giang nhất trong nhà hay sao, lý do gì gặp chuyện này cứ không chịu quay đầu cơ chứ?!”
Văn Chu Nghiêu không đáp lời Lâm Thước và Lâm Hạo, chỉ nhìn về phía vợ chồng Lâm Bách Tòng đang đứng đó.
“Chú Lâm, dì Lâm.” Tiếng anh nói vẫn điềm tĩnh như mọi lần.


Mưa gió như cũng chẳng thể ảnh hưởng mảy may đến sự kiên định trong xương tủy.

Anh không nói mình thật lòng, không nói ai có lỗi với ai, chỉ nói: “Mười ba năm trước, Văn Chu Nghiêu may mắn gặp được hai người, là điều con thấy biết ơn nhất cả cuộc đời này, cũng là lỗi lầm khó lòng bù đắp nhất đời con.

Con xin lỗi, là con năm lần bảy lượt đi quá giới hạn, kéo theo Lâm Du không quay đầu lại.”
“Đừng nói nữa!” Dương Hoài Ngọc nói trong nước mắt, “Đừng ai nói gì nữa.”
Văn Chu Nghiêu: “Dì Lâm, nếu đã bị bóc trần, thì con xin nói rõ một lần.

Lâm Du là con trai của hai người, hai người dạy dỗ em ấy, con không có tư cách bước tới ngăn cản, càng không thể cứ thế dẫn em ấy đi.

Nhưng con muốn nói rằng, dù hai người có xem con là người nhà họ Lâm hay không, con đều yêu em ấy.”
Lòng Lâm Bách Tòng đau như xé, “Yêu nó? Hai đứa đến với nhau chỉ hủy hoại nó, cũng hủy hoại bản thân con, hiểu chưa?”
“Con biết hứa hẹn suông bao nhiêu cũng là vô dụng, chú Lâm.” Văn Chu Nghiêu nói: “Con biết con không có tư cách xin hai người ủng hộ, nhưng con sẽ chứng minh lời con nói, cũng không để ai bị hủy hoại.

Trước đây con từng hứa với bà nội, còn sống một ngày thì che chở em ấy bình an một ngày, giữ cho nhà họ Lâm yên ổn một ngày.

Cho nên dù hai người có chấp nhận con hay không, lời hứa đó con giữ cả đời.”
Ánh mắt Văn Chu Nghiêu xuyên qua từng lớp cửa gỗ, hướng đến người đẫm trong cơn mưa to ngoài kia, với đong đầy yêu thương và xót xa.
Anh nói: “Tính em ấy trông có vẻ mềm mỏng, thực tế thì cứng đầu vô cùng.

Ba ngày sau, con sẽ đưa em ấy về nhà nguyên lành.”
Ánh mắt Dương Hoài Ngọc lộ rõ ý không dám tin, cô ngập ngừng: “Chu Nghiêu con…!con đồng ý rồi sao? Hứa sẽ chấm dứt?”
Văn Chu Nghiêu đứng lên.
Anh đi qua Lâm Thước Lâm Hạo, qua những vệ sĩ cản đường, tới trước cửa.
Anh vẫn là người anh cả, là con trai trưởng của Dương Hoài Ngọc và Lâm Bách Tòng.
Anh cúi xuống nhẹ nhàng ôm lấy Dương Hoài Ngọc, để cô đánh vào lồng ngực mình khóc gào thành tiếng.

Cuối cùng quay đầu nói với Lâm Bách Tòng: “Chú Lâm, con biết chuyện này rất khó để hai người chấp nhận.

Ngoài ba ngày tới, con hứa sẽ không gặp em ấy trong một thời gian ngắn.

Nhưng con cam đoan, hai người vĩnh viễn không mất em ấy.

Em ấy cũng không chịu được cảnh mất đi hai người.

Con chưa bao giờ muốn em ấy phải đau đớn như vậy.”
Lâm Bách Tòng nhìn Văn Chu Nghiêu, “Vậy còn con?”
“Em ấy cũng sẽ vĩnh viễn không mất đi con.” Văn Chu Nghiêu hướng mắt ra ngoài.
Tuy anh chưa từng đồng ý chia tách, nhưng điều kiện rõ rành rành, lời hứa ba ngày của anh đã dìu đỡ tất cả mọi người đang lung lay gần sụp đổ.

Cũng như đã vạch ra một lối thoát giữa tình cảnh ngột ngạt đè nén đến không thấy đường ra, để Lâm Bách Tòng được thở phào.
Nói cho cùng Lâm Bách Tòng vẫn lo lắng vì tính tình ương bướng của con mình, Văn Chu Nghiêu thì hiểu họ.
Lâm Du chẳng hề hay biết chuyện bên trong.
Cậu chỉ thấy được một người chậm rãi bước về phía mình giữa cơn mưa tầm tã, trong sấm chớp rền vang.
Người đó quỳ một chân xuống trước mặt cậu.
Lâm Du để mặc nước mưa phủ xuống tầm mắt, nhìn lên vết thương trên trán anh, nhìn vào ánh mắt chăm chú của anh.

Bàn tay nhẹ nhàng vuốt lên, nghẹn ngào hỏi anh: “Sao mà anh cũng ướt mưa vậy?”
Văn Chu Nghiêu nắm lấy bàn tay lạnh buốt của cậu, vuốt lại mái tóc đẫm nước của cậu.
Anh nói: “Không sao rồi, anh đưa em đi.”
Tới đoạn “Nó cũng là con bố!” thật xém khóc được.
Xuống mấy đoạn sau thì khóc thật.
Qua cơn bĩ cực này là đến hạnh phúc mãi về sau rồi mấy chế yên tâm.
Cơn bĩ cực này còn tầm năm bảy chương nữa thôi…
À, chục chương nữa hết truyện =)))))))))))))))))))


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.