Đọc truyện Nhà Có Bé Ngoan FULL – Chương 23
dịch: Uyên Uyên
Chương 71
Cảnh sát tới rất nhanh sau đó, không biết có quen biết với nhóm các cậu ấm này không mà còn chẳng yêu cầu về đồn lấy lời khai, cứ thế trực tiếp bắt luôn gã tài xế ăn vạ lên xe đi mất.
Tốc độ đến hiện trường và hành động đều khiến ai nấy phải trầm trồ.
Tác phong của phía Văn Tư Triết cũng không khác mấy.
Cảnh sát đi chưa được năm phút thì bọn họ lôi từ đâu ra mấy chiếc moto bốn bánh, chiếc nào chiếc nấy hầm hố hoành tráng kinh người, đậu cả dãy bên đường.
Một hiện trường tai nạn vốn không quá nghiêm trọng giờ thu hút sự chút ý từ tận mấy tuyến đường gần đó.
Người chưa rõ tình hình xôn xao đồn đoán xem ai gặp chuyện mà làm ghê thế.
Khi mọi người xung quanh còn đang nhốn nháo suy đoán, tiếng động cơ rền vang, loạt xe lao vút đi.
Đầu đường mới mấy phút trước còn đông nườm nượp cuối cùng chỉ còn lại màn khói xe không chạm tới được và tiếng xuýt xoa như vừa gặp ảo giác sau khi mọi người qua cơn bàng hoàng.
Trên xe chở Lâm Du, hàng ghế sau chỉ có cậu và Văn Chu Nghiêu.
Văn Tư Triết ngồi ghế phó lái.
Người lái xe là nam sinh bước tới ra tay với tài xế đầu tiên.
Lâm Du đang đau eo, tựa vào người anh cậu không nói tiếng nào.
“Nghiêm trọng không vậy?” Nam sinh lái xe ra khỏi con đường đó, vừa rẽ vào đại lộ liền quay đầu hỏi: “Anh Văn, đến thẳng bệnh viện ạ?”
Văn Chu Nghiêu cúi đầu nhìn người trong lòng, mày cau chặt.
Anh ừm một tiếng, “Nhanh lên.”
“Yên tâm, em lái nhanh mà.”
Cậu chàng nói rồi đạp chân ga.
Toàn bộ phần lưng eo của Lâm Du đau tê đi, vừa buốt vừa nhức.
Cậu không biết thương thế ra sao.
Nhưng Văn Chu Nghiêu muốn đưa cậu đến bệnh viện, Lâm Du đang định nói chắc không nặng lắm đâu thì lại thấy được sắc mặt anh mình, thế là không phản đối nữa.
Tốc độ xe chạy đúng là nhanh thật, cảm giác chưa bao lâu đã đến nơi.
Lâm Du xuống xe rồi mới biết thì ra là một bệnh viện quân y của Tây Xuyên.
Người nhà họ Văn có vẻ rất quen với nơi này, vừa tới cổng đã có người mặc áo blouse trắng ra đón.
Suốt quá trình Lâm Du cứ ngơ ngơ ngác ngác, khi hoàn hồn lại thì đã nằm trên chiếc giường đơn của phòng khám rồi.
Bác sĩ vẫn còn trẻ, tầm khoảng ba mươi, đang nắm tình hình với Văn Chu Nghiêu ở bên kia bức màn, hai người trông như quen biết đã lâu.
Nhóm Văn Tư Triết đi cùng thì lại đang vây quanh Lâm Du bên này.
Lâm Du nằm sấp nhìn bọn họ, “Mọi người đứng đây chi vậy? Chắc em bị cũng nhẹ thôi, cũng đâu còn sớm nữa, các anh chị về lo việc của mình đi.”
“Vậy sao được.” Văn Tư Triết dứt khoát kéo ghế tới ngồi cạnh cậu, lên tiếng: “Em là khách đến nhà họ Văn, gặp chuyện ở Tây Xuyên thì đương nhiên bọn anh phải phụ trách tới cùng chứ.”
Nam sinh cạnh bên nói: “Dù sao bọn anh cũng rảnh rỗi mà.
Hôm nay bọn anh bảo em chạy xe mới có chuyện, đều có trách nhiệm.”
“Đúng rồi, em là thợ thủ công mỹ nghệ mà, đụng một chút cấn một tí cũng là thành vấn đề rồi.” Người bên cạnh đột nhiên nói nhỏ: “Lúc anh thấy anh Văn đánh người thật sự hết cả hồn, sức anh ấy đấm xuống nhìn mà thấy thốn tới xương.”
Tập thể hùa theo tán đồng.
Lâm Du chỉ không muốn bị bấy nhiêu người bao vây xem mình khám vết thương thôi.
Cậu không nói gì nữa, lẳng lặng tìm ra tiếng Văn Chu Nghiêu giữa những âm thanh hỗn tạp xung quanh.
Hình như bác sĩ đang nói với Văn Chu Nghiêu chuyện gì khác, âm lượng rất nhỏ, làm tiếng nói chuyện trong tấm rèm càng lúc càng nhỏ.
Chẳng mấy chốc bác sĩ bước vào.
Văn Chu Nghiêu theo sau.
Bác sĩ xua đuổi: “Ra ngoài cả đi, đừng có chàng ràng ở đây.”
“Bác sĩ, anh mau xem cho em ấy đi.” Văn Tư Triết bảo, “Bị ngay eo, xem xem rốt cuộc có nghiêm trọng không.”
“Tôi là bác sĩ hay cậu là bác sĩ?” Bác sĩ hết kiên nhẫn, xua tay, “Đi ra đi ra.”
Ngoài Văn Chu Nghiêu, tất cả những người khác ùa ra gnoài.
Khi người ngoài đã đi hết, bác sĩ mới bắt đầu đeo bao tay.
Giờ anh ta không còn vẻ cáu kỉnh vừa nãy nữa mà ngược lại trông rất có hứng thú với Lâm Du, vừa đeo vừa hỏi cậu: “Tên gì thế?”
Lâm Du chưa hiểu lắm nhưng vẫn đáp: “Lâm Du.”
“Tuổi?”
“Chưa đến mười chín.”
“Người ở đâu vậy?”
Lâm Du thấy lạ, đang nghĩ xem có nên trả lời không thì Văn Chu Nghiêu bực bội lên tiếng: “Anh xong chưa thế?”
Bác sĩ phì cười, “Xem lại cái tính của cậu đi, bao nhiêu lâu nay rồi mà không thay đổi chút nào.”
Lâm Du giữ nguyên tư thế nằm sấp, nghiêng đầu hỏi Văn Chu Nghiêu bằng khẩu hình.
Người quen?
Văn Chu Nghiêu đè nhẹ lên nửa lưng trên không cho cậu ngọ nguậy rồi đáp: “Quen biết lúc tập huấn ở nước ngoài, lúc đó anh ta là quân chi viện xuyên biên giới, cứ kệ anh ta đi.”
Anh bác sĩ lập tức nói với Lâm Du: “Bạn nhỏ này, em nói xem em đẹp trai thế mà sao mắt mũi kém quá lại để cậu ta lọt vào được vậy?” Anh ta chỉ vào Văn Chu Nghiêu bảo: “Cái tên này ấy à, là tảng đá chôn trong hố xí đó, vừa cứng vừa thúi.”
Lâm Du hơi ngạc nhiên vì anh ta lại biết được quan hệ giữa cậu và Văn Chu Nghiêu.
Xem ra anh cậu đã đánh tiếng trước rồi.
Bác sĩ vừa nói vừa giở áo Lâm Du lên, sau đó đơ ra một lúc lâu.
Lâm Du hoang mang, quay đầu lại thì thấy anh bác sĩ câm nín thấy rõ, còn khẽ mắng: “Mẹ, làm vậy là tàn ác với người đang độc thân như tôi lắm đó.”
Lâm Du lập tức nhớ ra điều ấy, xấu hổ ra mặt, trở mình định ngồi dậy.
“Đừng nhúc nhích.” Lại bị Văn Chu Nghiêu vẫn canh chừng sát sao đè lại.
Anh hơi sầm mặt, nhìn anh bác sĩ chằm chằm, lên tiếng cảnh cáo: “Tề Kính.”
Tề Kính giờ tay đầu hàng.
“Được rồi, xin hãy tin vào sự chuyên nghiệp của tôi.”
Văn Chu Nghiêu xúi đầu xoa đầu Lâm Du rồi giải thích: “Không sao đâu, bị thương trên eo, phải để bác sĩ khám mới yên tâm được.”
Lâm Du nằm xuống lại, thật ra ngoài ngại ngùng thì cậu cũng không còn cảm xúc nào khác.
Ngược lại Tề Kính thấy Văn Chu Nghiêu nói chuyện nhỏ nhẹ với người khác thế còn nhướng mày kinh ngạc.
Anh ta lại quan sát đánh giá Lâm Du, sau đó cũng thôi đùa mà bắt đầu khám cho bệnh nhân của mình.
Bỏ qua những dấu tích khó lòng giấu được trên eo thì vết thương đó thật sự rất nghiêm trọng, to bằng bàn tay, bầm đen hết cả, ở giữa còn có mấy chỗ rướm máu vì cấn vào đá sắc.
“Cũng còn may, xương cốt không sao cả.” Tề Kính kiểm tra xong thì nói với Văn Chu Nghiêu: “Yên tâm đi.”
Văn Chu Nghiêu gật đầu, đưa tay nhẹ nhàng kéo áo xuống cho Lâm Du.
Lâm Du nhận ra, quan hệ giữa Tề Kính và Văn Chu Nghiêu hẳn rất tốt, thân thiết có lẽ không thua gì các anh em cùng phòng ký túc đại học của anh.
Quả nhiên, Tề Kính đáp mông xuống mép giường, nhìn Văn Chu Nghiêu đang cẩn thận đỡ Lâm Du lên, có vẻ vừa cạn lời vừa tò mò, với hơi bực bội nữa, cuối cùng anh ta hỏi thẳng: “Hai người nghiêm túc đấy à?”
“Gì cơ ạ?” Lâm Du chưa hiểu ý, ngẩng lên hỏi.
Tề Kính chỉ chỉ Văn Chu Nghiêu, nói với Lâm Du: “Mới sáng nay trong giới có tin thằng này công khai anh còn chưa tin, kết quả tới tối lại báo sắp dẫn bạn trai tới cho anh khám, anh còn tưởng hai người chỉ đùa chơi chút thôi.
Bây giờ sao anh thấy, hai đứa nghiêm túc đấy à?”
Anh ta đột nhiên sáp lại sát mặt Lâm Du, hỏi: “Bạn nhỏ, em bị thằng chó già này lừa đúng không? Nhà họ Văn của nó vào bệnh viện này gọi đích thân viện trưởng tới khám cũng chỉ là chuyện nhỏ, lại đi đường vòng tìm anh.
Đã công khai rồi còn giấu em đi, em không nghĩ xem lý do là gì à?”
Lâm Du nghe mà chán hẳn.
Cậu ngồi lên, “Văn Chu Nghiêu chưa kịp cho anh biết đúng không?”
“Chuyện gì?”
Lâm Du cong môi, “Em là em trai anh ấy, em ruột, nếu là anh anh có dè dặt không?”
Một búa khổng lồ giáng xuống làm anh ta hóa đá.
Tề Kính biểu diễn cảnh “tượng đá vụn vỡ” ngay tại chỗ cho hai người xem.
Cuối cùng, rất lâu sau, anh ta mới nghiến răng nói với Văn Chu Nghiêu: “Có thật không vậy? Sao trước đây tôi không nhìn ra nhỉ, thì ra cậu cầm thú thế đấy?”
“Thế cảm ơn anh nhé.” Văn Chu Nghiêu hờ hững.
Đồng thời anh vỗ ót Lâm Du, nhưng không phản bác hành vi cố ý của cậu.
Vì Tề Kính, Lâm Du cảm thấy nhẹ nhõm hẳn mãi đến tận lúc được Văn Chu Nghiêu bế ra khỏi bệnh viện.
Cậu yên tâm vùi trong lòng Văn Chu Nghiêu, thủ thỉ với anh: “Anh ta cũng thú vị nhỉ.”
“Ừm.” Văn Chu Nghiêu không phủ nhận, “Nhìn thì không giống ai, nhưng anh ta cũng từng dãi dầm trên chiến trường mấy năm, kinh nghiệm lẫn kỹ thuật đều rất khá.”
“Em đang nói tới phản ứng của anh ta sau khi biết chuyện bọn mình.”
Văn Chu Nghiêu cúi xuống nhìn cậu, kể: “Bạn đời của anh ta là phóng viên chiến trường, nam.”
“A, vậy hả, chả trách sao tiếp nhận nhanh thế.” Lâm Du mất vài giây để nhớ ra, “Ủa khoan, anh ta nói mình đang độc thân mà?”
Thường ngày là người thông minh nhất, tới lúc này lại cứ ngu ngu ngơ ngơ.
Văn Chu Nghiêu khẽ cười, cọ nhẹ vào vầng trán bị gió thổi lạnh của cậu, siết chặt vòng tay hơn một chút.
“Bạn đời của anh ta qua đời rồi, đạn lạc trúng tim.” Văn Chu Nghiêu nói.
Lâm Du bỗng im lặng, mãi không nói gì.
Trời tối hẳn rồi, xa xa đằng kia nhóm Văn Tư Triết vẫn đang đứng chờ cạnh mấy chiế cxe.
Văn Chu Nghiêu bế cậu bước xuống bậc thang đá.
Lâm Du tựa vào vai anh, chớp mắt nhìn lên trời đêm, bỗng hỏi: “Anh, hôm nay lúc chạy đến chỗ em, anh đã nghĩ gì thế?”
Bước chân Văn Chu Nghiêu khựng lại, rồi anh nói: “Chẳng nghĩ gì cả, vì không nghĩ được gì nữa.”
Khoảng cách không đến một trăm mét đó đột nhiên như biến thành sông Ngân lạch Hồng.
Toàn bộ các giác quan không còn tồn tại, chỉ để lại nhanh lên, nhanh hơn nữa lên.
Lâm Du ngọ nguậy, dụi đầu vào sâu hơn, cuối cùng cậu nói: “Anh, xin lỗi, làm anh lo lắng rồi.”
Ánh mắt của Văn Chu Nghiêu khi đó làm đau cậu.
Cả đời này Lâm Du cũng không muốn thấy lại cảm xúc đó trong mắt anh lần nữa.
“Ai cũng có ham muốn, tiền tài quyền lực tình yêu.” Văn Chu Nghiêu kề tai vào má cậu, lành lạnh.
Anh nói: “Nhưng khi đó anh đã biết, em bình an, thì suốt đời anh của em chẳng còn mong cầu gì hơn.”
Mắt Lâm Du ửng đỏ, cười nói bằng giọng khàn khàn, “Chắc chắn rồi, sẽ luôn bình an, chờ đến lúc em hành cho anh thành ông già rồi sẽ ngồi đối diện nhau trong sân nhà uống trà mỗi ngày.”
Văn Chu Nghiêu khẽ đáp lời: “Được.”
Tối đấy vẫn ở trong căn nhà của Văn Chu Nghiêu, cuối cùng Văn Chu Nghiêu phải tự mình dọn phòng.
Lâm Du đau eo nên nằm sấp trên sô pha làm ông chủ.
“Đây nữa, đây nữa.” Lâm Du chỉ chỉ vỏ quýt mình lột ăn rồi ném xuống thảm.
Văn Chu Nghiêu liếc cậu rồi đi đến nhặt lên cho vào thùng rác hộ.
Người này trước giờ luôn không chịu được cảnh chỗ ở của mình bẩn thỉu bừa bộn, nhà nào cũng vậy.
Nửa tiếng sau, khăn trải giường với vỏ chăn được thay mới.
Lâm Du khỏa bán thân nằm tựa vào lồng ngực anh cậu, dụi mặt vào hõm cổ anh, lưng eo hõm xuống thành đường cong của vầng trăng sáng.
Cậu vừa cảm nhận động tác anh bôi thuốc cho mình vừa cảm thán: “Đến Tây Xuyên một chuyến, cuối cùng vác theo thương thế về nhà, sao nghĩ thấy hơi mất mặt thế nhỉ?”
Tiếng Văn Chu Nghiêu phả lên vành tai, giọng đều đều: “Thấy thiệt quá hả?”
“Đúng dậy.” Lâm Du lùi ra một chút, li3m li3m môi Văn Chu Nghiêu, trêu: “Đau eo mỏi thịt chấp nhận được, nhưng giờ thành thế này rồi, chẳng phải thấy được miếng thịt là anh nằm ngay trước mắt mà không được ăn sao?”
Tay Văn Chu Nghiêu dừng lại, nhướng mày, “Sau tối qua anh cứ tưởng em định chạy.”
“Cái đó vì…!quá lâu thôi mà.” Mặt Lâm Du nóng bừng.
Nhưng cậu đảo mắt một vòng rồi ỷ đang bị thương anh mình không dám đụng vào liền ghé tai anh chầm chậm nói năng bạt mạng: “Ai bảo anh của em đây là vì sao trên không vầng trăng dưới trần, em trai ăn rồi nghiện, mây mưa hoan ái thì còn li3m sỉ làm chi nữa.”
Mặt Văn Chu Nghiêu vẫn bình thản như không hề dao động, liền nghiêng đầu liếc cậu.
Anh nói: “Lặp lại lần nữa.” Còn ra hiệu cho cậu, “Đừng tới sát vậy, trở mình đi, hơi khó bôi.”
Lâm Du không dám cử động mạnh, dựa vào anh nhích từ từ từng chút.
Văn Chu Nghiêu cứ thế mà nhìn, không buồn giúp.
Cuối cùng Lâm Du cũng trở mình xong, cậu thở phào.
Cậu ngồi giữa chân Văn Chu Nghiêu, đưa lưng về phía anh, nói bằng giọng thờ ơ: “Lặp lại lần nữa cũng y như cũ thôi, khen anh hấp dẫn quá mức còn không vui cơ à?”
Văn Chu Nghiêu: “Không phải.”
“Chỗ nào không phải?” Lâm Du hỏi.
Văn Chu Nghiêu sáp tới, có hơi ái muội.
Anh nói: “Là em…”
Hai chữ sau Lâm Du không nghe rõ, cậu cọ vào má anh quay đầu lại, “Là em làm sao?”
Bàn tay vốn đặt sau eo Lâm Du đột nhiên luồn ra trước, nhìn sâu vào cậu, tay anh từ từ chui vào trong chăn.
Cả người Lâm Du cứng đờ, tiếp đó mặt đỏ rần.
Tiếp theo Văn Chu Nghiêu cắn tai cậu, giọng khàn đi, đáp lại bằng đúng tông giọng chầm chậm vừa nãy của Lâm Du: “Là Tiểu Du nhà mình cần được nện thêm.”
Từ khóa rõ mồn một đó giống như được tô đậm rõ ràng, khàn khàn trượt vào tai, cả người Lâm Du bị hun đỏ hẳn lên thấy được bằng mắt thường.
Lâm Du khơi mào, nhưng lại không biết ai bất chấp mặt mũi hơn.
Đã làm hết những chuyện thân mật nhất rồi, như máu thịt đã từng hòa vào nhau, câu chữ hoàn toàn không còn giới hạn.
Vết thương trên eo vừa bôi thuốc, nghe man mát không còn thấy đau, trong lòng lại như rơi vào miệng núi lửa, dung nham sôi trào, hơi nóng bốc lên ngùn ngụt.
Văn Chu Nghiêu giữ chặt cậu, động tác mạnh mẽ mà đầy dụ dỗ.
Anh nói: “Ngoan, dang rộng ra chút, đừng đẩy eo, bị thương mà, quên à?”
“Anh.” Giọng Lâm Du lạc đi, cậu cầu xin.
Văn Chu Nghiêu cười, “Muốn đau eo mỏi thịt thì không được, vầng trăng dưới trần đành vất vả thêm lần nữa, xem như quà tiễn chân em về ngày mai.
Tối nay đâu thể để Tiểu Du nhà mình bị thiệt được đúng không nào?”
Chân Lâm Du run rẩy, eo lại không được ngọ nguậy, đêm nay chắc chắn là thuận tiện cho ai đó rồi.
Để cảm nhận rõ mọi cảm xúc khi vì sao trên không thật sự như bị trói chặt trên đường lên đến cung trăng, cuối cùng không khỏi run rẩy mê mẩn khóc lóc nài xin.