Nhà Có Bé Ngoan

Chương 19


Đọc truyện Nhà Có Bé Ngoan FULL – Chương 19


dịch: Uyên Uyên
Chương 51
Lâm Du chớp mắt một cái, rồi chớp thêm cái nữa, đầu xác định mình không nghe lầm cùng lúc chân loạng choạng suýt không ngồi vững.

Tay Văn Chu Nghiêu luồn xuống đỡ eo cậu rất kịp thời, sau đó kéo cậu lại gần hơn nữa.
Đầu mũi Văn Chu Nghiêu cọ nhẹ vào đầu mũi cậu, “Anh đang hỏi em đấy? Hửm?”
Lâm Du gian nan nuốt ngụm nước bọt, hai tay chống trên vai Văn Chu Nghiêu, cố ngửa nửa người trên ra sau.
“Anh.” Tiếng gọi từ cổ họng khàn đặc, cậu nói: “Mình đang nói chuyện sau khi tốt nghiệp anh đi đâu mà?”
“Phải.” Bàn tay Văn Chu Nghiêu đặt sau eo cậu ve vuốt nhẹ nhàng, tình cảm sôi trào cố ý giấu vào đáy mắt không để Lâm Du nhìn thấy, hơi thở nhẹ nhàng phả lên môi cậu.

Anh nói: “Giờ không nói chuyện đó nữa, em trả lời anh biết, kháng cự không?”
Dường như Lâm Du trúng độc rồi, giọng nói của Văn Chu Nghiêu đã mê hoặc hết thần trí của cậu.
Cậu bắt đầu suy nghĩ sang vấn đề này xuôi theo lời anh.
Kháng cự không? Sao cậu lại kháng cự được cơ chứ.
Người này là Văn Chu Nghiêu đó.
Là người vượt sương tuyết gió mưa tới trước mộ bia, là bóng hình cô độc giữa đêm khuya nhiều năm trước, là thiếu niên cậu chủ động bước tới vòng tay ôm eo, là người anh cả đã để lại vô số hồi ức lắt rắt hơn mười năm dài đằng đẵng.
Năm nay Lâm Du đã mười tám tuổi, không phải tám tuổi.
Cậu vào nam ra bắc, về đông qua tây, giao thiệp với đủ loại hạng người, mỗi năm một ôn hòa nhã nhặn hơn.
Nhưng đến nơi này, cậu vẫn là Lâm Du.
Là Lâm Du khi còn nhỏ hở chút lại đeo lên người anh cậu, trật tay thôi là cứ như không còn tay, tối nay vào phòng mình ngủ, sáng hôm sau nhất định sẽ trở mình bò dậy trên giường của anh.
Cậu khẽ đáp: “Không đâu.”
Nếu hỏi tìm một người có thể phá bỏ mọi nguyên tắc của cậu trên thế giới này, ngoài Văn Chu Nghiêu ra không còn ai khác nữa.

Sự gần gũi tự nhiên được tích lũy suốt hai đời, giữa bọn họ vốn dĩ không hề có khoảng cách.
Lâm Du sững lại vài giây, tự động ngửa đầu nhích nhích tới trước, cảm giác mềm mại khi môi chạm môi.

Lâm Du ngước đầu lên xuống vài cái, ma sát mang lại cảm giác tê dại, chỉ chạm nhau đơn thuần như thế, hơi thở hòa vào nhau không biết đâu là ai.
Một người ngồi thẳng, một người ngồi xổm.
Văn Chu Nghiêu để yên cho cậu chủ động tiếp cận, khi Lâm Du hơi lùi ra sau mới cười thành tiếng thật khẽ.
“Sao cứ như con chó con thế này?” Anh nói.
Lâm Du tự ngẫm lại động tác cọ dụi của mình vừa rồi, hình như giống thật.
Cậu còn chưa kịp nói gì thì bàn tay Văn Chu Nghiêu đặt trên eo cậu đã kéo mạnh lên nhấc cả người Lâm Du vào tư thế quỳ thẳng.

Lâm Du bị ép chúi người tới trước, hai đầu gối tì vào sô pha không dùng lực được, chỉ có thể giơ hai tay lên giữ cánh tay của anh.
Lâm Du bị kẹp giữa hai chân Văn Chu Nghiêu, đường eo khảm vào nhau.
“Anh dạy em.” Hơi thở của Văn Chu Nghiêu phả lên môi cậu, giọng anh khàn đi: “Ngoan, mở miệng ra.”
Cứ thế Lâm Du đón lấy một nụ hôn đúng nghĩa.
Môi lưỡi vấn vít, nhịp thở dồn dập dần.
Nụ hôn bỏ đi vai vế của hai người, mang theo h4m muốn trần trụi nhất của một người đàn ông đối với một người đàn ông.
Tối hôm ấy, cạnh cửa sổ trong căn phòng trên tầng mười ba của một khách sạn giữa trung tâm thành phố Cừ Châu, sinh viên ưu tú nhiều năm mới có một trong mắt vô số lãnh đạo và giảng viên Văn Chu Nghiêu giữ chặt em bé mới thành niên của nhà họ Lâm vừa tự chủ động dâng tới tận cửa trong tay, phá vỡ quan hệ anh em nhiều năm nay của hai người.
Anh là anh của em, nhưng cũng không muốn chỉ làm anh của em.
Vào khuya cả thành phố chìm trong tĩnh mịch, trong phòng khách sạn chỉ còn lại một ánh đèn leo lét.

Giữa khung cảnh mờ tối đó, Văn Chu Nghiêu chuyển dần từ ôm Lâm Du đến đè cậu xuống sô pha hôn càng lúc càng sâu.
Sự tin tưởng hoàn toàn của Lâm Du đưa cậu vào vị trí bị động tuyệt đối, mặc người muốn gì lấy nấy.
Làm Văn Chu Nghiêu suýt không kiềm được.
Mãi đến khi Văn Chu Nghiêu vùi đầu vào hõm cổ của Lâm Du, cậu mới giật mình mở mắt ra, còn hỏi bằng giọng khàn khàn: “Sao vậy anh?”
Văn Chu Nghiêu chống khuỷu tay cạnh tai Lâm Du, nhấc nửa người trên lên nhìn xuống Lâm Du bên dưới.
Từ nhỏ tới lớn Lâm Du có phơi nắng đến mấy thì da vẫn trắng nguyên, mềm mại láng mịn, vừa bị hôn đến chưa kịp hoàn hồn nên da cậu ửng hồng, tóc rối tung, hai mắt mơ màng đờ đẫn.
Văn Chu Nghiêu luồn tay dưới cổ nhấc đầu cậu lên để kề trán với mình.
“Không có gì.” Văn Chu Nghiêu thở dốc rồi thì thầm: “Sao mà ngoan thế này? Ngược lại còn khiến anh không biết phải làm sao với em.”
Lâm Du vốn đã nóng hực cả người, xúc cảm nguyên thủy bị Văn Chu Nghiêu đánh thức khó lòng dịu xuống trong một chốc được, nghe Văn Chu Nghiêu nói vậy thì ngước lên hỏi: “Hở? Làm sao với em cơ?”
Văn Chu Nghiêu ôm Lâm Du ngồi lên.
Anh vuốt lại chỗ tóc trước trán cho Lâm Du, chống một tay vào tay ghế sô pha rồi nghiêng người sang nói với Lâm Du: “Muốn nghe à?”
Lâm Du gật gật.
Nói thật ra giờ trong đầu cậu vẫn là đống hỗn độn.
Cậu và anh cậu hôn nhau rồi à? Rõ ràng lúc xuất phát từ Kiến Kinh cậu còn thấp thỏm sợ sự thay đổi do thời gian và khoảng cách.

Cậu đến trong suy nghĩ tiện đường đến thăm anh mình một chút thôi, rồi ngay vào đêm đầu tiên hai người đã hôn nhau đến thất điên bát đảo trong khách sạn?
Sao anh cậu lại nghĩ tới chuyện hôn cậu nhỉ? Hưng phấn nhất thời hay là bầu không khí đưa đẩy?
Lâm Du hồi tưởng lại vài năm trước đó, hình như hai người chưa từng có gì mờ ám vượt quá giới hạn an toàn mà.
Bao gồm rất nhiều lần cùng nằm trên một chiếc giường, thậm chí cả lần mộng tinh đầu tiên của Lâm Du cũng là trong vòng tay anh, nhưng Lâm Du thật sự chưa từng nghĩ sẽ phát triển đến mức này.
Càng đừng nói đến giữa hai người còn có một khoảng thời gian mấy năm trống trơn gần như không hề liên lạc với nhau.
Có vẻ như gọi là cảm xúc nhất thời thì hợp lý hơn.
Văn Chu Nghiêu: “Em tự nghĩ trước đã, sao từ đầu bản thân em không trực tiếp từ chối anh?”
Lâm Du im lặng hai giây rồi mím môi, “Hình như đâu có lý do gì để từ chối.”
“Ừm.” Nụ cười ánh lên mắt Văn Chu Nghiêu, từ từ dẫn lối, anh vân vê thùy tai Lâm Du bằng đầu ngón tay rồi nói tiếp: “Vậy, nếu anh đưa ra yêu cầu quá đáng hơn nữa, em cũng đồng ý luôn sao?”
Lâm Du ngẩng phắt lên, không cần Văn Chu Nghiêu phải nói rõ cậu cũng biết anh đang ám chỉ chuyện gì.
Đối với việc ngồi đây thảo luận chuyện này với anh mình giữa đêm hôm khuya khoắt, Lâm Du vừa thấy thật hoang đường vừa đỏ hết cả mặt mũi.
Nhưng Lâm Du vẫn thật thà tưởng tượng một lúc rồi trả lời: “Chắc có.”
Văn Chu Nghiêu bật cười hoàn toàn.
Anh ngả người ra sau tựa hẳn vào lưng ghế, ôm Lâm Du ra trước mặt mình.
“Thích anh à?” Đầu ngón tay anh lướt trên cổ áo cậu.
Lâm Du gật đầu thừa nhận, “Phải.”
Tuy từ rất sớm cậu đã quyết định đời này sẽ không yêu đương không kết hôn không công khai và tuân thủ theo lời hứa đó suốt bao nhiêu năm nay, chưa từng có bất kì hành vi hay việc làm nào vượt mức.
Ngày đó khi Văn Chu Nghiêu nói chưa xác định được xu hướng tính dục của bản thân, Lâm Du từng suýt bước qua ranh giới, cuối cùng lại cố dằn mà dừng chân.
Vì cậu có vô số điều trăn trở.
Nhưng khi thật sự tới vị trí hiện tại, cậu lại phát hiện dường như chẳng có gì là mình không thể nói ra miệng cả.
Từ những rung động cố ý kiềm nén thời niên thiếu, đến tình cảm vẫn có thể cháy lại từ trong tro tàn sau mấy năm không gặp.
Cơ thể không thể lừa được người khác, cậu cho phép Văn Chu Nghiêu đến gần, tiếp nhận những giả thuyết xa hơn.
Đã đủ để nói rõ tuyệt đại đa số vấn đề rồi.
Người này có thể là anh trai cậu cả đời, là người nhà không thể chia cắt.
Nhưng một thân phận nữa đã hòa vào máu thịt, khắc vào tâm khảm, dường như ngoài anh ra sẽ chẳng còn người thứ hai.
Điều đó khiến cho tất cả mọi điều đều thật thông thuận hợp lẽ.
Lâm Du không nghiền ngẫm kĩ xem tại sao mình lại dễ dàng chấp nhận đến thế.

Vì người này là Văn Chu Nghiêu, là người cậu vĩnh viễn không phải ôm âu lo, không cần đặt lòng hoài nghi.
Văn Chu Nghiêu kéo đầu Lâm Du tới trước, nhẹ nhàng gieo nụ hôn lên thái dương cậu, giọng khẽ khàng: “Em thật thà đến đáng yêu luôn ấy, em bé.”
Đầu Lâm Du kêu oành một tiếng, đỏ triệt để từ cổ lên tới mang tai.
Lâm Du bảo: “Đừng gọi em như thế.”
Khi còn nhỏ Dương Hoài Ngọc, Lâm Mạn Xu đều từng gọi thế.

Đến tận khi lên trung học cách gọi này vẫn vang lên bên tai Lâm Du.

Chỉ mới mấy năm nay, khi cậu đã đảm trách nhiều hơn thì mọi người mới sửa dần.
Lúc còn nhỏ nghe người nhà gọi thế cậu thích ứng rất nhanh, nhưng từ nhỏ đến lớn Văn Chu Nghiêu chỉ gọi tên cậu, thi thoảng gặp tình huống đặc biệt lắm mới gọi cậu là Lâm Tiểu Du.
Cả khi còn nhỏ anh cũng chưa từng gọi cậu như thế.
Mắt Văn Chu Nghiêu lướt trên gương mặt đỏ bừng của cậu, tiếng cười bật ra từ cổ họng.
“Người khác được gọi, anh của em không được gọi sao?” Anh hỏi.
Lâm Du liếc anh, “Sao trước đây em không phát hiện ra anh đùa dai thế nhỉ?”
Văn Chu Nghiêu kéo cằm cậu, thình lình cắn nhẹ vào môi dưới cậu một phát.
Bờ môi kề bên, giọng nói cố ý ghì thấp gợi cảm hấp dẫn xiết bao, anh nói: “Đó là vì anh sợ làm em sợ, anh còn nhiều thứ khác nữa lắm, em dám nghe không?”
“Không nghe nữa đâu.” Lâm Du đẩy anh ra sau một chút, nói: “Tối nay anh không được bình thường.”
“Phải, em nói đúng rồi.” Văn Chu Nghiêu ngã người tựa vào lưng ghế sô pha, đưa khuỷu tay lên che trán, như đã lún sâu vào dòng suy nghĩ đầy chìm đắm nào đó, anh chầm chậm lên tiếng: “Vượt khỏi dự liệu của anh rồi.”
Lâm Du rút một bên chân lại, ngồi thẳng thớm nhìn anh.
“Dự liệu gì vậy anh?” Cậu hỏi.
Văn Chu Nghiêu giữ nguyên tư thế đó nghiêng đầu qua nhìn Lâm Du, “Dự liệu là, ban đầu hẳn em sẽ hoảng hốt vì yêu cầu của anh, hoặc có lẽ sẽ chạy về Kiến Kinh ngay trong đêm không biết chừng.

Ôm ấp thứ mưu đồ bẩn thỉu như thế bị em phát hiện, nhưng vẫn không cách nào buông tay được.” Văn Chu Nghiêu đưa tay bóp nhẹ tóc Lâm Du, nói: “Em sẽ hận anh nữa không chừng.”
Lâm Du hơi nhíu mày, cậu chưa từng nghĩ Văn Chu Nghiêu sẽ có suy nghĩ như thế.
Lâm Du nói: “Anh biết không đời nào em…”
“Nhưng thế thì đã sao chứ.” Văn Chu Nghiêu không để Lâm Du nói hết câu, anh tiếp tục dõi mắt chăm chú vào mặt Lâm Du, nheo mắt nói tiếp: “Cùng lắm thì mang em đi, kinh doanh buôn bán gì đó vứt hết.

Em mà nhất quyết không đồng ý, anh sẽ trói tay chân em lại, để em không bước được đi đâu ngoài bên cạnh anh.”
Lâm Du nghe đến đây ngược lại còn thấy nhẹ nhõm.
“Anh sẽ không làm vậy.” Lâm Du rất chắc chắn.
Văn Chu Nghiêu: “Nhưng thật sự đã từng nghĩ vậy.”
Anh nói: “Mấy năm nay, khi không có em bên cạnh, đã từng nghĩ vậy không chỉ một lần.”
Nói Lâm Du không sửng sốt là giả.

Văn Chu Nghiêu từng nói, anh nhận ra xu hướng tính dục của mình từ rất sớm.

Nhưng từ nhỏ anh đã là đứa chín chắn nhất trong dàn cháu trong nhà, cũng là người mang tâm tư nặng nề nhất.
Ấy vậy mà Lâm Du lại chẳng hề nhận ra chút dấu hiệu nào.
Ngày Văn Chu Nghiêu tốt nghiệp cấp ba, sự nghiệp của Lâm Du vừa khởi bước, hai người đã ly biệt hòa bình nhẹ nhàng như thế.

Nhưng đến giây khắc Lâm Du mới nhận ra phía sau những lời chúc phúc lo lắng đó, thì ra, cũng đầy ắp nhớ nhung phải kiềm nén.
Đã phải dốc rất nhiều sức lực để thuyết phục bản thân bước tới, đừng quay đầu.
Vì người mình mong nhớ giữ vị trí quá quan trọng trong lòng.
“Anh.” Lâm Du gọi anh.
Văn Chu Nghiêu sải cánh tay ra, Lâm Du nhích nhích tới nằm tựa vào cạnh anh.
Văn Chu Nghiêu nghiêng đầu nhìn cậu hỏi: “Bây giờ biết rồi chứ?”
“Biết gì hả anh?” Lâm Du ngước mắt lên.
“Biết anh không phải người tốt lành gì.

Ít nhiều gì cũng lớn thế này rồi, đừng có anh nói gì cũng nghe theo.” Văn Chu Nghiêu trở tay, ngón tay cái vuốt nhẹ qua gò má cậu, “Nghe lời quá, đến lúc anh thật sự không kiềm được em sẽ bị thương, hiểu chưa?”
Chương 52
Nửa sau của đêm hôm đó hai người nói rất nhiều chuyện, không đề cập đến vấn đề nhạy cảm nữa.

Chỉ kể chuyện nhà mấy năm qua, chuyện Lâm Du gặp trong kinh doanh, kế hoạch học hành.

Nói một lúc thì Lâm Du buồn ngủ, thế là tựa vào sô pha mà ngủ.

Lúc Văn Chu Nghiêu bế ngang cậu lên, Lâm Du có thức hai giây.
“Không sao, ngủ đi em.” Văn Chu Nghiêu bảo.
Lâm Du liền tựa đầu vào ngực anh, hoàn toàn mất ý thức.
Sáng hôm sau khi trời chưa sáng, kim giờ chỉ số năm, ánh bình minh le lói hắt lên bầu trời ngoài cửa sổ.
Chiếc giường to trong phòng kêu sột soạt khe khẽ.
Lâm Du thức dậy trước.
Vừa tỉnh giấc bờ ngực của Văn Chu Nghiêu đã ập ngay vào mắt.

Tối qua trước khi dẫn Lâm Du ra ngoài anh đã thay áo sơ mi, giây phút này hàng nút lỏng lẻo đang phô bày cả lồng ngực trần trụi.
Lâm Du chết máy hết mấy giây, những ký ức từ khi bước xuống xe lửa ùa về trong não.
Khi cảnh tượng tối qua tua lại trong não mà xung quanh không còn trong bầu không khí ấy, cuối cùng Lâm Du cũng có cảm giác không thật.

Cậu nhích nhích ra sau, ngửa đầu nhìn Văn Chu Nghiêu.
Mấy năm rồi không ngắm nhìn khuôn mặt này ở khoảng cách gần như vậy.

Nhờ ánh sáng mù mờ hắt vào từ cửa sổ, Lâm Du đưa tay lên, ngón tay cái lướt qua mái tóc xuống gò má anh, rồi đến sống mũi cao thẳng.
Cuối cùng dừng lại trên đôi môi.
Nhớ tới sức đè và nhiệt độ khi đôi môi này nhấn sâu vào mình, cậu hơi thẫn thờ.
“Đang nghĩ gì đấy?” Đột nhiên Văn Chu Nghiêu lên tiếng.
Anh vẫn nhắm mắt, giọng khàn khàn vì mới thức dậy.

Nhưng dường như chẳng cần nhìn anh cũng nhận ra sự tồn tại của Lâm Du, bàn tay đưa tới nắm chính xác vào tay cậu, kéo lên môi mình chạm thật nhẹ.
Lâm Du sững người, hỏi: “Em làm anh thức giấc hả?”
“Không.” Đến lúc này Văn Chu Nghiêu mới mở mắt ra, anh nhìn Lâm Du rồi nói: “Ngày nào anh cũng dậy giờ này.”
Lâm Du không giãy ra, chỉ vùi đầu vào gối rồi chớp mắt chầm chậm, nói bằng giọng ồm ồm: “Em đang nghĩ tối qua rốt cuộc là do em mệt quá sinh ảo giác hoang đường, hay là…”
“Hay là gì?” Văn Chu Nghiêu chống nửa người trên lên nằm nghiêng qua, ngón tay ấm áp hờ hững vuốt ve trên cổ cậu, lên tiếng hỏi.
Lâm Du: “Hay là…!thật hết.”
Văn Chu Nghiêu không hồi đáp, chỉ từ từ hạ người xuống, kề sát trên trán cậu.
Anh hạ giọng, dụi mũi vào vành tai cậu mà nói: “Quay đầu qua đây, em bé.”
Lâm Du nghiêng nhẹ đầu lên hé nửa con mắt ra, cắn môi nghẹn ngào: “Đã nói đừng có gọi em vậy mà.”
“Chưa tỉnh ngủ hả?” Văn Chu Nghiêu vén tóc mái trên trán cậu lên, hơi thở phả lên mặt cậu, giọng càng lúc càng thấp: “Mới gọi em là em bé đã không chịu nổi rồi, vậy muốn anh gọi là gì? Bé yêu? Hay là, bà xã?”
Càng nói càng chẳng ra sao, Lâm Du mới dậy thôi, bị chọc ghẹo như thế làm sao cậu chịu nổi.
Bèn dùng hết cả tứ chi chống vào ngực Văn Chu Nghiêu đẩy anh ra xa.
Cậu cũng không hiểu nổi, tại sao chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi từ chiều cho đến tối mà quan hệ giữa hai người đã đến cảnh giới này rồi.
Thân mật đến thế, như bao nhiêu năm qua chưa từng chia xa.
Văn Chu Nghiêu lên đến năm tư của đại học K, thể lực được tôi luyện từ hoàn cảnh thực tế mà thành, Lâm Du của hiện tại làm sao đẩy cho nổi.
Cái người tay chân dài ngoằng đó giữ chặt cậu, luồn tay vào chăn lần mò trên eo cậu.
Rồi nói: “Giờ còn nghĩ mình đang nằm mơ không?”
“Hết rồi.” Lâm Du ngửa cổ thở dốc, gọi bằng giọng mũi: “Anh à.”
“Hửm?”
“Đừng sờ mà, bén lửa đó.”
Văn Chu Nghiêu dừng tay ngay lập tức, bật cười thành tiếng rồi khẽ nói: “Thần kinh yếu thế? Sức chịu đựng hơi kém nha.”
“Em chứ đâu phải anh.” Lâm Du đẩy anh.
Văn Chu Nghiêu lần mò kéo quần áo Lâm Du lại cho ngay ngắn sau đó mới ngồi dậy xuống giường.
Anh đứng cạnh giường, vừa thong thả cài nút áo trước ngực vừa nhìn Lâm Du mò tìm đồ đạc trên đầu giường, anh bảo: “Không cần phải dậy sớm đâu, lát nữa anh phải về trường không tiễn em được, em ngủ thêm nửa tiếng nữa rồi hẵng dậy.

Anh sẽ cho người đến đón em ở cửa khách sạn.

Anh ta sẽ đưa em đến khu rìa nam, làm xong thì về thẳng trường nhé.”
Anh ở đây cũng được vài năm rồi, có Sở Thiên Hướng và nhà họ Văn bố trí sắp xếp, có người để dùng là chuyện rất bình thường.
Lâm Du không từ chối.
Nhưng cậu vẫn bò dậy nói: “Không ngủ nữa đâu, dù sao cũng không ngủ được.”
Văn Chu Nghiêu cài dây đồng hồ xong thì bước tới sửa cổ áo cho Lâm Du, sau đó hỏi cậu: “Anh có gọi điện thoại hỏi chú ba rồi.

Lô hàng đó cũng là loại hai thôi, lấy cũng được không lấy cũng được.

Em sang đi vài vòng xem thử, giá cả không hợp lý thì khỏi mua.”
“Anh biết chú ấy định mua gì à?” Lâm Du hỏi.
Văn Chu Nghiêu: “Chú ấy tìm một món đồ sứ thanh bạch thời Tống từ rất lâu trước đây rồi.

Lúc chú ấy mới ra nghề thứ đó từng được bán ra qua tay chú ấy.

Anh hỗ trợ hỏi thăm rất nhiều người, cuối cùng gần đây mới thu được ít tin tức.”
“Thế nào hả anh?” Lâm Du hỏi.
Văn Chu Nghiêu: “Vốn đã được đưa ra nước ngoài, mới đây vừa rơi vào tay họ Hướng.”
“Hướng Nghị?” Lâm Du nhíu mày, “Rốt cuộc hắn muốn làm gì vậy?”
Văn Chu Nghiêu nói: “Mấy năm nay sản nghiệp của nhà họ Hướng đang đổi chủ.

Hướng Nghị thẳng tay gây sóng gió không nhỏ, hiện tại cả cha hắn cũng không quản nổi nữa.

Chú ba…” Nói đến đây Văn Chu Nghiêu dừng lại một chốc rồi mới tiếp tục: “Mà muốn trốn tránh hắn như trước đây sợ là không dễ.”
“Lão Hướng Nghị đó một tay che trời được chắc?” Nói tới đây Lâm Du cũng giận lên, giọng lạnh đi: “Người của nhà họ Lâm đâu phải để hắn nói muốn là lấy.”
Dù sao cậu cũng là đã làm ông chủ mấy năm, đụng chuyện là khí thế lại bừng bừng ra.
Hơn nữa hôm nay cậu phải ra ngoài nên đã lấy kính ra đeo.
Cậu ăn mặc khá thoải mái, cao một mét bảy tám nhưng tỉ lệ cực kỳ xuất chúng, áo trong nhạt màu với áo khoác ngắn, nhìn thoáng qua đúng kiểu một cậu học sinh đẹp trai gọn gàng sạch sẽ.

Nhưng vừa gác chiếc kính lên sống mũi là khí chất nhã nhặn chín chắn lại nổi bật hẳn.
Kết quả cậu vừa đeo lên Văn Chu Nghiêu lại đưa tay tháo xuống.
“Sao vậy anh?” Lâm Du ngơ ngác.
Văn Chu Nghiêu nhíu mày ngắm chiếc kính trong tay, tự đeo lên nhìn thử rồi lại tháo xuống đeo lại cho cậu.
Văn Chu Nghiêu: “Tưởng em bị cận thị.”
“Đâu có.” Lâm Du đẩy gọng kính, nhìn anh qua mảnh thủy tinh, hỏi: “Sao anh? Nhìn ra gì lắm đúng không?”
Văn Chu Nghiêu yên lặng nhìn cậu chăm chú.
Lâm Du tưởng có vấn đề gì, nhướng mày, “Không hợp hở?”
“Hợp.” Văn Chu Nghiêu nheo mắt, thong thả đáp: “Chỉ không ngờ lại hợp đến thế.”
Lâm Du cứ cảm thấy ánh mắt Văn Chu Nghiêu còn ẩn chứa gì đó khác nữa, nhưng anh điều chỉnh lại rất nhanh, cậu có muốn tìm hiểu kỹ hơn cũng không kịp nữa rồi.
Chuyến đi đến khu phía nam thành phố của Lâm Du thực chất chẳng có ý nghĩa gì, thậm chí cậu còn có phán đoán khá là chắc chắn rằng lần này chú ba mượn cơ hội bảo cậu chạy một chuyến vốn dĩ cũng chẳng phải để cậu xem hàng hộ.
Sáng sớm Lâm Du xuất phát, chưa tới một giờ chiều là đã xem như giải quyết xong việc.
Văn Chu Nghiêu trả phòng khách sạn rồi nên Lâm Du về thẳng đại học K.
Hôm nay là thứ hai, Lâm Du vào trường vô cùng thuận lợi bằng thẻ sinh viên Văn Chu Nghiêu đưa.

Trong trường cũng không hề vắng người như cuối tuần, sinh viên tới lui đông nghịt.

Lâm Du vừa vào cổng là bắt gặp một sinh viên năm tư đang cãi nhau với một người trông như giáo viên.
Cậu sinh viên nói chuyện với thái độ khá ngang ngược: “Thật mà thầy, chỉ một lần này thôi, ai cũng biết nhiệm vụ của bọn em trong học kỳ này rất nghiêm mà, không chừng cả chuyện tốt nghiệp của em cũng thành vấn đề.”
Vị giáo viên kia thì rất thiết diện vô tư, đáp ngay rằng: “Không tốt nghiệp được thì học lại, để có vấn đề còn thấy là vinh quang lắm đấy à?”
Vốn Lâm Du không định nghe nhiều, chỉ là vô tình hai người đi tới cùng đường với cậu thôi.
Nhưng rồi đột nhiên cậu nghe thấy cậu sinh viên kia nói một câu như sau: “Vậy tại sao tới Văn Chu Nghiêu thì được cho qua? Còn cùng một khoa với em, không lẽ vì nhà họ Văn của nó có quan hệ với trường?”
Bỗng nghe thấy tên anh mình Lâm Du cũng hơi ngạc nhiên, cậu nhìn về phía cậu sinh viên kia.
Giáo viên cũng dừng chân nhìn cậu ta rồi nói: “Vậy anh có biết tại sao lúc đó Văn Chu Nghiêu không đủ chuẩn không? Một học kỳ người ta ra ngoài huấn luyện dã ngoại ít nhất hơn ba tháng, có phải anh ấy không đủ chuẩn đâu.

Rồi anh có biết thành tích khi huấn luyện của anh ấy đã phá hết mọi kỷ lục trong vòng mười năm nay của trường ta không.

Dù không có mặt trong trường mà tất cả các môn lý thuyết lẫn thực hành người ta luôn giữ hạng nhất khối.

Ít nhiều gì anh cũng học trường này bốn năm rồi, chỉ thấy được mỗi cái họ của người ta thôi à?”
Cậu sinh viên kia bị vả mặt chắc cũng đang khó chịu trong lòng nên lớn tiếng cãi lại: “Việc gì phải nói như đường đường chính chính lắm thế? Ai chẳng biết Văn Chu Nghiêu nó có chống lưng, dạng như nó tốt nghiệp rồi chọn đi đâu cũng có tiền đồ rộng mở đón sẵn.

Mấy đứa không có ai chống lưng như bọn em mới đáng bị kẹt tốt nghiệp.”
“Anh…” Vị giáo viên tức đỏ cả mặt, phẩy tay định bỏ đi.
“Khoan đã.” Chợt Lâm Du lên tiếng.
Hai người đi trước cùng quay lại nhìn cậu.
Vị giáo viên thấy mặt Lâm Du thì thở chậm lại, hỏi: “Có việc gì không em?”
Lâm Du lắc đầu, cậu chỉ vào cậu sinh viên kia bảo: “Em nghe anh này nói chuyện nên muốn làm rõ hai thứ thôi ạ.”
Cả hai cùng hoang mang nhìn cậu.
Lâm Du bước thẳng tới trước mặt cậu sinh viên kia, “Anh nói đúng một điểm.”
“Cậu là ai?” Cậu ta nhíu mày.
Lâm Du chẳng buồn trả lời mà cứ thế nói tiếp: “Đúng là Văn Chu Nghiêu họ Văn, vì mang họ Văn, trên một ý nghĩa nào đó anh ấy đứng ở vị trí cao hơn người như anh.

Nhưng anh cũng nói sai một điểm, thành tích anh ấy đạt được cho đến hôm nay không hề liên quan gì tới họ Văn của anh ấy.

Vì dù anh ấy họ gì thì người như anh đều không thể với tới nổi.”
Giờ thì cậu ta đã hiểu ra Lâm Du xuất hiện để chọc tức mình, sắc mặt không cực kỳ khó coi.
Vị giảng viên vội điều đình, giữ Lâm Du lại, “Này em này em, bỏ đi, bạn ấy nói đại thế thôi.”
“Em biết mà.” Lâm Du nở nụ cười, “Loại người này ngoài nói ra có còn làm được gì khác nữa đâu.”
Lâm Du sống lại lần nữa, cái khác không có nhưng thừa độ bao che người nhà.
Cậu cảm thấy mấy lời này nghe không lọt tai chút nào.
Cậu sinh viên đối diện tức điên lên, nhưng nhìn Lâm Du rồi lại đột nhiên đổi thái độ, cậu ta cười lạnh, “Lại một thằng nịnh nọt Văn Chu Nghiêu mới chui từ xó nào ra thế này? Sao hả? Định bắt chước Trần Dương đấy à?”
“Tiếc thật đấy.” Cậu ta tới gần Lâm Du, hạ giọng: “Trần Dương bỏ hết liêm sỉ, cuối cùng vẫn bị Văn Chu Nghiêu đá cho một phát.

Cậu bênh vực nó như thế, bộ trèo lên giường Văn Chu Nghiêu thành công rồi sao?”
Lâm Du im lặng một chốc, vài giây sau, cậu chậm rãi tháo chiếc kính trên sống mũi xuống.
Cậu vuốt ve mặt kính rồi bảo: “Anh lặp lại lần nữa xem?”
Cậu ta cắn nhẹ răng hàm, như cảm thấy cậu rất buồn cười.
Tôi nói là…” Cậu ta cố ý lớn tiếng nói với Lâm Du: “Mẹ kiếp thằng Trần Dương là đồng tính luyến ái, chuyện nó bán mông cho người khác ai mà chả biết.” Rồi cậu ta nghiêng đầu nhìn mặt Lâm Du, nói tiếp: “Cậu chưa biết nhỉ? Văn Chu Nghiêu ghét nó gần chết, hay cậu tự đi thử xem sao? Cậu trông được hơn nó đó, không chừng lọt vào mắt cậu ta đấy.”
Cậu ta bật cười mấy tiếng cực kỳ buồn nôn, lời nói lẫn ánh mắt đều đầy thô bỉ và hạ đẳng.
Nhưng chẳng mấy mà biểu cảm trên mặt cậu ta cứng lại, tái xanh.
Vì người đàn ông đặc biệt được phái theo hộ tống Lâm Du về trường thình lình xuất hiện thoăn thoắt đè cậu ta xuống đất trong tư thế vặn vẹo kỳ quặc.
Nửa bên mặt của cậu ta bị nghiến xuống nền đường đá, cả khuôn mặt đỏ bừng.
Vị giảng viên đứng cạnh cũng hốt hoảng vội chạy tới can: “Ấy, buông tay buông tay, sao lại động thủ đánh người trong khuôn viên trường chứ.”
Trên thực tế người đàn ông mặc vest đen này còn rất trẻ, trên đường Lâm Du hỏi thăm mới biết cậu ta còn chưa tròn hai mươi.

Nhưng giờ cậu ta chống đầu gối vào lưng cậu sinh viên, mặt lạnh tanh trông khá đáng sợ.
Rồi cậu ta ngẩng lên hỏi Lâm Du: “Anh Văn bảo cậu về thì cứ đến thẳng thao trường, anh ấy đang có buổi huấn luyện bên đó.”
Cậu sinh viên bên dưới kêu gào: “Rốt cuộc mấy người là ai hả?! Là gì với Văn Chu Nghiêu? Tôi nói cho mấy người biết, Văn Chu Nghiêu xúi giục người khác hành hung sinh viên trong trường, tôi sẽ cho các người vào tù!”
Vẻ hung hãn của Lâm Du bỗng tan biến.
“Đừng có gào lên thế.” Cậu ngồi xổm xuống trước mặt cậu sinh viên kia, nói với khuôn mặt nhăn nhúm của cậu ta: “Anh ghét đồng tính luyến ái thế, mở mồm ra là nói người ta bán mông khó nghe chết đi được.

Tôi biết có chỗ như vậy đó, hay anh đi trải nghiệm thử không? Anh đang lo không tốt nghiệp được mà, mưu sinh bằng đường đó cũng được lắm nha.”
Cậu sinh viên vùng vẫy mạnh hơn, ánh mắt cậu ta nhìn Lâm Du hừng hực lửa giận.
“Anh muốn biết tôi và Văn Chu Nghiêu có quan hệ gì mà?” Lâm Du chống khuỷu tay trên đầu gối, đeo kính vào lại, đứng lên, cúi đầu nhìn người dưới chân, “Anh ấy là anh tôi.”
Chương 53
Lâm Du lần tìm đến thao trường, sân huấn luyện của đại học K được trang bị rất chu toàn.

Đủ loại xà đơn xà kép, mô hình chướng ngại vật, giàn leo núi, không thiếu một thứ gì.

Lúc Lâm Du đến, từ xa đã thấy một đội ngũ xếp hàng chỉnh tề trên khoảnh đất trống trước vách núi giả.
Văn Chu Nghiêu thì mặc đồng phục huấn luyện đen tuyền đứng thẳng tắp trước đội ngũ, tay chắp sau lưng, chân mở rộng bằng vai.
Đang là thời điểm mặt trời đứng bóng, Lâm Du bất tri bất giác dừng chân xa xa ngắm anh.
Thật ra trong nhà cũng có ảnh chụp lúc anh vừa vào đại học K, trông gầy hơn bây giờ một chút.

Không như hiện tại, cánh tay lộ ra khi xăn cao tay áo đầy cơ bắp chắc nịch.

Ánh sáng chiếu xuống tạo thành bóng râm dưới vành nón, khiến đường nét khuôn mặt anh rắn rỏi hơn, ánh mắt sáng như đuốc.

Trông hơi khác Văn Chu Nghiêu đứng trong phòng cười chê cậu chịu đựng kém của sáng nay.

Đó là anh đã được mài giũa qua mấy năm.
Như một thanh kiếm rời khỏi vỏ, chỉ cần đứng trên chiến trường thuộc về mình là sự sắc bén ắt tự lộ ra.
Một người trông như cán bộ huấn luyện đứng cạnh anh, khoảng hơn buốn mươi, thần thái ung dung.

Thầy vỗ vai Văn Chu Nghiêu rồi nói với mấy chục con người trước mặt: “Đây chính là đàn anh Văn Chu Nghiêu năm tư của các anh chị.

Trong bốn năm vừa qua luôn giữ thành tích cao tuyệt đối trong tất cả các môn huấn luyện thực hành như bắn súng, hành quân đường dài mang vác nặng, cận chiến lẫn phòng ngự.

Hôm nay đàn anh đến hướng dẫn cho đám oắt con mới vào các anh chị cũng vì nể cái mặt già này của tôi thôi đấy.

Học hành tiếp thu nghiêm túc vào cho tôi, biết chưa?”
Trong đội ngũ có người cười nói: “Thầy ơi, đàn anh đến mà thầy còn giới thiệu làm gì, đứa nào chẳng biết anh ấy.”
“Đúng rồi, các anh lớn vắng mặt mấy tháng rồi, nghe nói hôm nay sẽ tới hướng dẫn nên quá chừng em gái mới vào trường chạy tới tham quan kia kìa.”
Nghe tới đây Lâm Du mới nhận ra xung quanh quả thật có không ít người thậm thà thậm thụt giả vờ đi ngang.
Thầy chỉ huy có vẻ cũng mát tính, liền đáp ngay: “Trật tự! Các anh chị chỉ biết người ta đẹp trai thôi hả, tôi không đẹp trai à?”
Làm tiếng hú hét vang lên ầm ĩ, cả tập thể cùng hô: “Dạ có đẹp!”
Giáo viên: “Được rồi, bây giờ chính thức bắt đầu huấn luyện.

Biết rồi đúng không, đùa là đùa, huấn luyện chính thức thì phải tập trung vào cho tôi.

Danh tiếng lẫy lừng của lớp trưởng Văn đã thành ám ảnh kinh hoàng cho các học viên cùng khóa rồi đấy.

Tới lúc bị mắng thì đừng có trách tôi không nhắc các anh chị trước.”
Lâm Du nghe mà buồn cười.

Ngay lúc ấy, vị giáo viên đột nhiên hô lớn về phía cậu: “Cái anh bạn bên kia, nhờ anh mang đồ trong thùng cạnh đó qua đây giúp.”
Lâm Du chợt nhận ra mọi ánh mắt đang đồng loạt đổ dồn vào mình.
Giáo viên: “Đúng rồi, anh đó, khỏi nhìn nữa.”
Lâm Du nhìn Văn Chu Nghiêu như phản xạ có điều kiện, tuy không thấy rõ cảm xúc trong mắt anh, nhưng cảm giác đang bị nhìn chăm chú vô cùng rõ ràng.
Lâm Du nhìn vào chiếc thùng giấy cạnh chỗ mình, trong đó có đủ loại dây thừng và nút thắt.
Cậu đành chấp nhận số phận, ôm chiếc thùng lên bước sang dưới mấy chục ánh mắt dõi theo.
Tiếng xì xầm bàn tán phát ra từ nhóm tân sinh viên.
“Ủa ai vậy? Cũng đẹp trai quá kìa.”
“Không biết nữa, kiểu hoàn toàn trái ngược với anh Văn, cũng là sinh viên mới luôn nhỉ? Sao chưa gặp bao giờ vậy?”
“Ấy.” Đột nhiên có người lên tiếng trong hoang mang, “Hình như tao mới thấy đàn anh cười.”
“Mày hoa mắt rồi đó.” Một người khác nhìn theo rồi thì thầm: “Rõ ràng mặt ảnh vẫn y như vậy mà.

Mà hỏi thật chứ học viên cấp thần thánh của đại học K lúc nào cũng nghiêm túc vậy hả? Làm tao thấy hơi sợ luôn đó.”
Sau đó tất cả mọi người cứ thế trơ mắt nhìn chiếc thùng trong tay cậu bạn đẹp trai đi ngang sẵn tiện giúp đỡ còn chưa kịp chạm đất đã được Văn Chu Nghiêu đỡ lấy.

Quan trọng là người bỏ đồ xuống xong định đi rồi mà Văn Chu Nghiêu còn giữ lại, kéo tới trước mặt rồi lấy dây thừng trong thùng ra tròng quanh eo người ta vừa thị phạm vừa hướng dẫn: “Tất cả mọi người chú ý, tôi nói về điểm mấu chốt trong động tác trước, tập trung vào, một lát nữa khi thực hành có gì không hiểu thì hỏi.”
Mọi người ùa tới vây quanh.
Lâm Du đứng đó giơ tay cứng người để anh cậu làm gì thì làm.
“Vầy có tính là anh lấy công làm tư không?” Khi dây quấn quanh eo, Lâm Du hỏi nhỏ bên tai Văn Chu Nghiêu.
Văn Chu Nghiêu rút chặt nút thắt, cong môi nhìn cậu: “Cái này mà lấy công làm tư gì, nhiều lắm là mượn eo Tiểu Du nhà mình chút thôi, sao hả? Không muốn?”
Lâm Du nhìn nhìn sợi thừng trên eo mình, đảo mắt: “Anh tròng vào rồi mới hỏi, còn chẳng bằng không hỏi.”
Lâm Du cũng chỉ bị Văn Chu Nghiêu hí hoáy nghịch các thao tác căn bản một lúc rồi nhanh chóng được cho qua chỗ bóng mát ngồi uống nước.

Lại còn uống chai của Văn Chu Nghiêu, anh vặn nắp chai ra đặt vào tay cậu ngay trước mắt công chúng.

Tới lúc hướng dẫn động tác leo núi Văn Chu Nghiêu lại gọi từng người một, nghe tới tên mới phải di chuyển đến vị trí chỉ định cho nên rất nhiều người lại ngồi cạnh Lâm Du.
“Này, cậu tên gì vậy?” Một cô gái ngồi cạnh hỏi cậu.
Lâm Du thuận miệng đáp: “Lâm Du.”
“Trường mình hả?”
“Không phải.”
Có người gia nhập trận địa, cũng hỏi cậu: “Vậy cậu và anh Văn là gì với nhau vậy? Tớ thấy hai người có vẻ thân lắm.”
Lâm Du biết không tránh được nên đáp: “Anh tớ.”
“A.” Mọi người xung quanh kinh ngạc nhìn cậu, “Thì ra cậu là em trai anh ấy à.”
Lâm Du gật đầu, mắt cậu vẫn dõi theo bóng Văn Chu Nghiêu.
Nhìn anh thị phạm cho người khác, leo thoăn thoắt lên vách núi giả rồi thả người xuống bằng tư thế gọn gàng đúng chuẩn.

Có người ngồi gần tán thán: “Khi đàn ông nghiêm túc sức hấp dẫn sẽ phá trần quả không sai mà.”
“Anh ấy là ngoại lệ, không nghiêm túc cũng thủng trần mà.

Hơn nữa tớ phát hiện ra ảnh không hề nghiêm khắc như trong tưởng tượng nha, hỏi gì cũng trả lời rất kiên nhẫn.”
“Quan trọng nhất là hôm nay tâm trạng anh ấy có vẻ tốt lắm.” Có người đẩy nữ sinh ngồi cạnh rồi chọc ghẹo: “Hay lát nữa cậu đi hỏi cách liên lạc của ảnh thử đi? Năm tư sắp rời trường rồi, sau này không còn cơ hội gặp đâu.”
“Đi cái đầu cậu.” Cô nàng bị chọc không chịu nổi bèn đẩy lại.
Lâm Du vừa ngắm anh mình làm huấn luyện viên ở cự ly gần vừa nghe tiếng cười đùa bên tai.

Gió thổi qua vành tai xua tan hơi nóng ngày hè.

Ngày tháng trước mắt đây cũng là ngày tháng tốt đẹp nhất đối với cậu rồi.
Lúc còn nhỏ thường cảm thấy, từng xuyên qua đáy vực sâu đen tối nhất, hai chữ trùng sinh là tia sáng thoáng hiện trong mắt cậu.
Bây giờ ngồi ở đây, bước qua vô số ngày đêm của bao nhiêu năm, mới biết được thì ra ánh sáng ấy luôn ở đó.
Hơn một tiếng đồng hồ sau, cuối cùng buổi huấn luyện của Văn Chu Nghiêu cũng kết thúc, học viên tập hợp lại điểm danh.
Văn Chu Nghiêu vừa tháo bao tay vừa nói chuyện với giáo viên.
Lâm Du ngồi yên tại chỗ chờ anh.
Cậu chợt thấy một đoàn mười mấy người gồm nhóm Từ Thiệu Huy cùng phòng với cả bạn phòng kế bên cùng kéo nhau đi vào qua cổng thao trường.
Người đầu tiên tới cạnh Lâm Du là Chu Húc Tân, anh chàng hất cằm về phía Văn Chu Nghiêu rồi hỏi Lâm Du: “Chưa xong nữa hả?”
“Dạ chưa.” Lâm Du đứng lên đáp, “Nhưng cũng sắp rồi.”
Lâm Du thấy bọn họ kéo bè kéo lũ tới thì hỏi: “Sao các anh tới đây hết lượt vậy?”
Từ Thiệu Huy bước tới nói: “Còn phải hỏi, sự tích vinh quang của em lúc trưa đã lan truyền khắp trường rồi.

Mấy thằng ôn đó về phòng quạc mồm ra bảo Lão Văn rước người bên ngoài vào trường gây sự, mắng chửi khó nghe lắm.

Còn to giọng bảo tìm người báo thù em kia kìa.”
“Báo thù em?” Lâm Du hơi buồn cười, “Bảo anh ta tới đây đi.”
“Em cũng gan quá nhỉ, nhưng hơi xúi quẩy nha, sao lại chọc đúng thằng đó chứ?” Chu Húc Tân nhíu mày nói cho cậu biết: “Thằng đó nó cực đoan lắm.

Nghe nói gia cảnh khá tệ, ghét người giàu thù xã hội, đến nay đã có rất nhiều người trong trường bị nó gây hấn rồi đó.

Lão Văn được nó xem như cái gai to nhất trong mắt.

Tuy anh em chưa từng bận tâm tới nó.

Nhưng em xích mích với nó, anh thật sự nghi nó sẽ làm gì đó nên dẫn mọi người tới đây.”
Lâm Du không ngờ chuyện lại truyền xa như vậy, cũng thật lòng không lường được gã đó tệ hại hơn trong tưởng tượng nhiều vậy.
Cậu còn tưởng gã chỉ ghê sợ đồng tính luyến ái cực độ với ưa ganh ghét thôi.
Lâm Du chú ý thấy Trần Dương và Tiền Thịnh đều có mặt.

Cậu nhìn vào mắt Trần Dương.

Cậu ta liền bước lên nói với cậu: “Anh nghe Chu Cường nói rồi, nó mắng anh nên em giúp, cảm ơn em.”
Chu Cường chính là người Lâm Du vừa gặp phải.
Lâm Du nói: “Không cần cảm ơn em đâu, em làm vậy cũng không phải vì anh.”
“Vậy thì cũng phải cảm ơn em.” Biểu cảm của Trần Dương thật sự khiến Lâm Du không đoán ra được cậu ta đang nghĩ gì trong đầu.

Một giây sau đột nhiên Trần Dương cười cười với sau lưng Lâm Du, “Xong rồi à?”
Lâm Du nghe thấy tiếng ừm, quay lại thì thấy Văn Chu Nghiêu đang bước tới.
Anh không còn vẻ thả lỏng thoải mái của hai tiếng có Lâm Du ngồi đây chờ nữa mà nhíu mày lia mắt một vòng rồi hỏi: “Kéo nhau tới đây làm gì?”
Chu Húc Tân nhướng mày, khoác vai Lâm Du hỏi rất ngạc nhiên: “Em không nói với anh em hả?”
Sau đó Văn Chu Nghiêu nhíu mày nhìn Lâm Du.

Cậu chầm chậm giải thích: “Lúc em tới anh ấy đang bận, làm gì có thời gian nói.”
Tuy vốn dĩ cậu không hề định nói với anh.
Lâm Du quay lại, chỉ kể với Văn Chu Nghiêu một câu: “Chu Cường, lúc vào trường em gặp hắn đang ăn vạ chuyện tốt nghiệp với giáo viên, xung đột một tí.”
Chẳng cần nhấn mạnh vào điều gì Văn Chu Nghiêu cũng hiểu rõ rồi.
“Động thủ à?” Ánh mắt anh rất không vui.
Vừa hỏi vừa lia mắt quét một lượt từ đầu xuống chân Lâm Du.
Lâm Du lắc đầu: “Căn bản không tới lượt em.”
“Lát nữa nói tới em sau.” Văn Chu Nghiêu nói xong câu này thì sắc mặt đượm vẻ tức giận, anh quay lại hỏi Từ Thiệu Huy: “Nó đâu rồi?”
Từ Thiệu Huy đáp ngay: “Trong phòng kia kìa, tao thấy một bên má của nó bầm tím rồi, lúc tụi tao ra ngoài nó vẫn đang sưng mặt gọi điện thoại.”
Trần Dương chớp thời cơ chen vào: “Chu Nghiêu, mấy ngày này cậu đừng cho em cậu ở trong trường nữa.

Tớ nghĩ chắc cũng do Chu Cường mắng chửi khó nghe quá, kéo cả cậu vào nên em cậu mới không nhịn được.

Trong chuyện này tớ cũng có trách nhiệm.”
Nói rồi không để ai trả lời đã nói tiếp với Lâm Du: “Họ hàng anh có một căn nhà để trống ngay trong Cừ Châu.

Thời gian này em sang đó ở đi cho đỡ rắc rối.”
Lâm Du thích thú quan sát người trước mắt.
Cậu ta thật sự dễ nhìn, đuôi mắt nhọn dài, có vẻ là cũng người thông minh.
Quan trọng là nếu đang ở kiếp trước, sự tồn tại của Trần Dương sẽ là đối tượng được phán đoán và khóa chặt ngay khi “rađa đồng tính” của ai đó khởi động.
Cho nên trong mắt Lâm Du cậu ta chưa từng được xếp vào chung chỗ với nhóm Từ Thiệu Huy.
Cậu ta của hôm nay hơi khác với trạng thái khi ra ngoài uống rượu tối hôm trước.
So với người cứ khăng khăng muốn uống với Lâm Du một ly lúc đó, dường như cậu ta đã chuẩn bị sẵn sàng, cất tất cả những cảm xúc cố chấp vào trong để xuất hiện tại đây trong hình tượng hết sức bình thường, thậm chí có chút cảm kích và nhiệt tình chu đáo.
Từ thái độ của những người xung quanh, hẳn là tình trạng hiện tại tiệm cận với cậu ta của thường ngày hơn.
Buổi tối hôm trước mới là lúc thất thố.
Lâm Du cười cười rồi lên tiếng: “Không cần phiền phức vậy đâu anh.”
“Có gì mà phiền chứ.” Trần Dương nói, “Chuyện nên làm mà.

Dù sao em cũng là em trai của Chu Nghiêu, gặp phải chuyện thế này đương nhiên bọn anh sẽ cố gắng chăm sóc hết khả năng.”
Cậu ta đang nhấn mạnh Văn Chu Nghiêu là anh trai của cậu.
Lâm Du vẫn giữ nguyên nụ cười, “Chăm sóc em với thân phận gì ạ? Bạn của anh em?”
Lâm Du thấy được Từ Thiệu Huy đang sờ mũi, Chu Húc Tân nhìn trời, nhóm Tiền Thịnh thì nhìn Văn Chu Nghiêu với chút xấu hổ.
Cậu phát hiện ra Chu Cường nói không sai, quả nhiên tất cả mọi người đều biết chuyện Trần Dương thích Văn Chu Nghiêu.
Nhưng lại không hoàn toàn như lời Chu Cường nói, chẳng hạn như tối đa là Văn Chu Nghiêu không buồn để tâm đến cậu ta thôi chứ Trần Dương không đến mức bị bạn bè xung quanh xa lánh.

Tình hình hiện tại ngược lại giống bọn họ đều biết Trần Dương thích Văn Chu Nghiêu rồi muốn giấu…!đứa em trai là cậu hơn.
Dù sao liên quan đến “đồng tính luyến ái” cũng sẽ mang lại không ít phiền hà.
Cậu xuất hiện với thân phận người nhà, trong mắt bọn Chu Húc Tân, chỉ cần cậu biết là đồng nghĩa với mọi người trong nhà đều hay tin.
Lâm Du liếc Văn Chu Nghiêu, trên mặt viết “hay nhỉ, quả nhiên là anh em tốt”.
Trần Dương cười nói: “Đương nhiên là bạn, cho nên em gọi anh là anh Dương cũng được đó.”
“Vậy thì phải cảm ơn ý tốt của anh Dương rồi.” Lâm Du cũng cong môi theo, cậu đáp lại: “Nhưng tối em sẽ ngủ trong phòng của anh em, đúng không, anh?”
Lâm Du nói hết câu mới nhận ra nụ cười đang đậm dần trong đáy mắt Văn Chu Nghiêu đã che lấp cơn giận khi nhắc đến Chu Cường.
Là sự yêu chiều và bao dung trong lặng thầm xuyên thủng mọi tâm tư và cảm xúc của cậu.
Anh nói: “Ừm, ngủ với anh.”
Chương 54
Vì lời Văn Chu Nghiêu vừa nói, nụ cười trên môi Trần Dương cứng lại chừng vài ba giây, khi đã đến sát ranh giới khó lòng duy trì nổi nữa thì cậu ta nhanh chóng điều chỉnh rồi nói với Văn Chu Nghiêu: “Vậy cũng được, lỡ mà ra ngoài trường rồi gặp phải người của Chu Cường rồi bọn mình ở xa lại không tới kịp.

Vẫn là cậu suy nghĩ chu toàn hơn.”
Cậu ta quay lại nói với Lâm Du: “Có anh em ở đây rồi, trước giờ cậu ấy luôn thu xếp ổn thỏa mọi việc, em cứ yên tâm.”
Cậu ta tự ý tự quyền đặt Lâm Du vào vị trí “người nơi khác tới”, đối đãi chu đáo, chỉ kém bước nói thẳng anh và Văn Chu Nghiêu đứng cùng phía, em đã đến đây rồi thì đương nhiên bọn anh phải chăm sóc cho em.
Lâm Du không muốn mang một vài thứ ra ngoài sáng để tính toán, chuyện có người thích anh cậu vốn rất bình thường.
Cậu cũng không mong có thêm rắc rối, cậu không biết chi tiết các mối quan hệ của Văn Chu Nghiêu với người xung quanh trong bốn năm anh ở đại học K, không mong tình hình trở nên quá căng thẳng.

Xã giao ngoài mặt ấy mà, đâu phải cậu không làm được.
Cho nên cậu chỉ gật đầu, lười đáp lại.
Nhưng ngay giây sau đó, đột nhiên Văn Chu Nghiêu liếc Trần Dương rồi nói: “Bé con nhà chúng tôi không nhọc người khác phải lo lắng nhiều, em ấy mà không được vui thì khó cho tôi lắm.

Nếu cậu thật lòng muốn giúp thì tôi phải cảm ơn cậu.

Nhưng Trần Dương, đừng áp mấy thứ mưu tính của cậu lên em ấy, tôi sẽ không nói lần thứ hai đâu.”
Giọng Văn Chu Nghiêu rất bình tĩnh, nhưng ý cảnh cáo quá nặng.
Anh đột nhiên gằn giọng khiến tất cả mọi người sửng sốt.
Mặt Trần Dương tái nhợt đi ngay lập tức.
Dường như cậu ta không dám tin, phải hỏi lại Văn Chu Nghiêu: “Ý cậu là sao?”
“Chắc tự cậu cũng hiểu rõ rồi.” Văn Chu Nghiêu không thể hiện cảm xúc gì mấy, nhìn vào cậu ta với vẻ thờ ơ: “Có cần tôi nhắc cậu không? Cậu vượt quá giới hạn rồi, quá tam ba bận.”
Văn Chu Nghiêu nói xong thì ném chiếc bao tay đang cầm qua một bên, chẳng buồn nhìn tới ánh mắt kì dị của người xung quanh.
Anh kéo theo Lâm Du đi, “Đi thôi, tụ tập đây chờ tên họ Chu đó tìm tới cửa à?”
Lời anh nói làm nhóm Từ Thiệu Huy hưng phấn hẳn lên, cùng kéo nhau đi theo anh.
“Lão Văn, cuối cùng mày cũng thông não rồi hả, không nhịn thằng ngu đó nữa hả?” Anh chàng Từ Thiệu Huy này chỉ sợ thế giới hòa bình thôi, bước cạnh Lâm Du nghiêng đầu nói với cậu: “Em trai, quả nhiên vẫn là em lợi hại mà.

Em biết không hồi năm nhất mới vào trường, Lão Văn giật được vị trí chỉ huy diễn tập chiến thuật giả định, thằng họ Chu chạy khắp nơi hô nó đi cửa sau.

Cuối cùng huấn luyện viên của bọn anh phải đích thân ra mặt cải chính.

Vậy mà thằng anh em không phản ứng một chút gì.

Lúc đó anh còn tưởng thằng này là ninja rùa biến hình.”
Lâm Du không đáp lại màn lải nhải của Từ Thiệu Huy.
Cậu liếc mắt ra sau, vừa khéo thấy Tiền Thịnh đứng cạnh Trần Dương đang nói gì đó với cậu ta.

Tiền Thịnh nhíu mày, Trần Dương thì đối diện với ánh mắt của Lâm Du.
Trong thời khắc ấy, Lâm Du cảm giác mình thấy được sự tự trào phúng cực độ trong mắt cậu ta.
Mạnh đến mức biến thành mũi băng nhọn lạnh toát.
Ngay sau đó một bàn tay đưa tay chắn tầm mắt Lâm Du.
Văn Chu Nghiêu bảo: “Đừng có nhìn, không liên quan gì đến em đâu.”
“Vậy cũng không liên quan đến anh chứ?” Lâm Du quay lại nhướng mày với anh.
“Quan hệ anh em thì có gì mà không được nói chứ.” Đương nhiên Chu Húc Tân không nhận ra cảm xúc khi hai người nhìn nhau, cậu chàng túm lấy Lâm Du kéo qua vừa đi vừa nói: “Nào nào, để anh Tân giải thích cho.

Là vầy, Trần Dương ấy à, là anh em thôi.

Hồi năm nhất quan hệ của cả đám tốt lắm.

Kỳ huấn luyện nào nó cũng vào cùng đội với Lão Văn, vài ba lần là thành thân thiết thôi.

Chắc em cũng nghe Chu Cường nói rồi.

Gia đình Trần Dương không được dư dả, trước đây từng làm thêm, phục vụ thôi.

Nhưng lúc đó Chu Cường ghét anh của em nên thấy bọn anh chơi chung với Trần Dương lại đi đồn đãi lung tung, khó nghe dữ lắm.”
Từ Thiệu Huy nói theo: “Đúng đúng, em đừng có tin lời thằng Chu Cường nói, nó bị tâm thần đó, với lại…”
“Anh Tân.” Lâm Du ngắt lời Từ Thiệu Huy, cậu hỏi: “Anh thấy em có vẻ dễ lừa lắm ạ?”
Chu Húc Tân: “Hả?”
Lúc này cả bọn đã ra khỏi sân huấn luyện.

Vốn Lâm Du thấy cũng chẳng có gì, nhưng cái cách giải thích lấp lấp liếm liếm đó lại khiến Lâm Du cảm thấy chắc chắn chuyện không đơn giản như thế.

Cậu kéo kéo cổ áo, hừ khẽ một tiếng.
“Anh em tới với Trần Dương hay hai người lên giường với nhau rồi mà các anh gắng giúp che giấu thế.”
Chu Húc Tân và Từ Thiệu Huy hóa đá ngay tức thì, cảm xúc rạn vỡ.
“Hai đứa mày được lắm.” Câu này của Văn Chu Nghiêu.

Lâm Du vừa nói dứt mấy lời hơi quá đó là Văn Chu Nghiêu kéo cậu lại rồi nói với những người còn lại: “Bọn mày về trước đi, mười phút.

Khoan đừng đụng mặt với Chu Cường, chắc người nó tìm không tốt lành gì đâu.”
Từ Thiệu Huy hoang moang ra mặt, “Lão Văn, mày đi đâu đó?”
Văn Chu Nghiêu không đáp một lời.
Từ Thiệu Huy quay lại hỏi Chu Húc Tân: “Gì vậy mày?”
“Chắc đi dỗ? Tâm trạng Lâm Du không tốt.” Hiển nhiên Chu Húc Tân cũng đang trong tình trạng không hay biết gì, nhưng anh thấy như có gì đó vừa xẹt qua đầu mình mà không kịp bắt lấy, chỉ hướng mắt theo bóng lưng Văn Chu Nghiêu dẫn em mình đi mà nói: “Anh trai dỗ em trai đâu có gì không ổn đúng không?”
“Có gì không ổn hả, đương nhiên không ổn rồi!” Từ Thiệu Huy vốn tính ruột ngựa, cậu chàng thì thào: “Lúc đó Trần Dương đã đến vậy rồi mà Lão Văn vẫn trơ trơ, thậm chí suýt chút trở mặt luôn.

Trước giờ tao không nói, nhưng tao rất nghi ngờ thật ra Lão Văn thích ai đó.

Mày nghĩ coi, nó thích ai đó nhưng suốt mấy năm nay không để lộ một chút gì, chứng minh chuyện gì?”
Chu Húc Tân nhìn cậu ta bằng ánh mắt nhìn một tên ngốc, hỏi trong nghi ngờ: “Chứng minh chuyện gì?”
“Chứng minh đối phương hoặc thuộc dạng không thể khoe ra, hoặc đã có người yêu.

Lúc trước Lão Văn gánh hộ chuyện cho Trần Dương rồi mang tiếng đầy mình, là tao thì tao đã trở mặt rồi.

Nhưng Lão Văn không phải loại người đó.

Tình cảm của bản thân nó còn chưa rõ ràng, giờ còn phải đối mặt với chuyện sắp bị em trai vạch trần, xui rủi không chừng còn phải công khai luôn, mày nghĩ coi nó dỗ em cái quần gì?”
Mặt Chu Húc Tân đần thối ra.
“Thế rốt cuộc mày muốn nói gì?” Cuối cùng anh cũng hỏi.
Từ Thiệu Huy nói chắc nịch: “Tao nghĩ, chuyện dỗ là mày đoán bậy rồi, chắc Lão Văn sắp động thủ đó.”
Chu Húc Tân đảo mắt trắng dã cả ra, thật sự câm nín, “Tao thì thấy cái thằng đứng đây lắng lỗ tai lên nghe mày nói cả buổi là tao đây mới là thằng ngu đó, rất ngu muội luôn! Đi đây!”
Bên kia Văn Chu Nghiêu dẫn Lâm Du đi sang rìa con đường nằm ngoài thao trường, vòng ra phòng dụng cụ nằm ngoài cùng.
Thuần thục mở cửa ra, dẫn Lâm Du vào, đóng cửa, khóa chốt.
Phòng dụng cụ vào chiều có ánh hoàng hôn màu vàng cam chiếu vào từ cửa sổ, có những hạt bụi li ti lơ lửng trong không khí.

Lâm Du im lặng suốt đường đi, giờ đang tựa vào bức tường cạnh cửa, vừa nhìn quanh vừa hỏi Văn Chu Nghiêu: “Dẫn em vào đây làm gì?”
Văn Chu Nghiêu bỏ tay xuống khỏi khóa cửa, quay sang Lâm Du, nhìn cậu vài giây, khi cậu không kiềm được nữa sắp lên tiếng hỏi mới lên tiếng: “Ngậm cục tức cả buổi rồi nhỉ?” Sau đó anh gật đầu khẳng định, rồi nói: “Nhịn giỏi hơn trong tưởng tượng của anh đấy.”
“Không phải giận anh.” Lâm Du ngước lên, “Anh biết mà, anh.”
Văn Chu Nghiêu chống tay hai bên tai Lâm Du, hỏi cậu: “Anh vẫn chưa hỏi, em định khi nào thì về?”
“Chắc ngày mốt, có vài việc kinh doanh phải giải quyết sớm.” Lâm Du hỏi lại: “Sao lại hỏi chuyện này? Định đánh trống lảng à?”
“Đâu có.” Ngón tay Văn Chu Nghiêu vuốt qua môi dưới của Lâm Du khẽ khàng: “Anh đang tính xem còn bao nhiêu thời gian ở cạnh em mà không nói về bất kỳ ai hay chuyện gì khác.”
Môi Lâm Du tê dại, vô thức cắn nhẹ môi dưới, ngẩng đầu nhìn lên.
Văn Chu Nghiêu hoàn toàn không cho cậu cơ hội nói chuyện, lập tức cúi đầu đè xuống.
So với nụ hôn nhẹ như dụ dỗ đêm hôm trước, nụ hôn này đến thật vũ bão và mãnh liệt.
Lưỡi anh luồn qua khe răng thẳng vào trong, không hề nương giữ lại gì, ép cậu vào giữa lồng ngực mình và vách tường, mặc sức chiếm hữu.
Trong đầu Lâm Du chỉ còn một suy nghĩ.
Chết mất thôi.
Trước nay Văn Chu Nghiêu luôn điềm tĩnh, chững chạc, mang tố chất lãnh đạo.
Nhưng sự nóng cháy, giữ lấy cậu, nhốt cậu trong góc phòng dụng cụ cạnh thao trường đòi hỏi mạnh mẽ này, Lâm Du chưa từng được diện kiến.
Cậu không hề biết thì ra nụ hôn của một người có thể mang lại cảm giác như cả thế giới chẳng còn ai thế này.
Không còn cảm thấy được gì khác nữa.
Tay Lâm Du từ từ vòng lên cổ Văn Chu Nghiêu.

Cậu ngửi thấy mùi hương như ánh mặt trời từ Văn Chu Nghiêu, chao đảo giữa rối bời và tỉnh táo rồi lại liên tục trầm luân.

Thời khắc này Trần Dương hay Vương Dương gì đó đều không còn quan trọng, cũng chẳng tạo được ảnh hưởng gì.
Không biết bao lâu sau, mãi đến khi tay Lâm Du không còn sức lực, chân cũng yếu dần đi.
“Anh.” Lâm Du không chịu được thêm nữa, cậu gọi một tiếng trong cơn mơ hồ.
Văn Chu Nghiêu đỡ một tay sau cổ Lâm Du, ngó tay cái vuốt ve sau vành tai làm cậu run rẩy, chặn tiếng gọi ấy vào giữa đôi môi, không thành tiếng.
Sóng nhiệt dần cao, Lâm Du cảm giác cơn sóng ấy bắt đầu dâng lên từ lòng bàn chân, hun cho cả người cậu nóng đỏ.
Đầu ngón tay cậu đặt trên lồng ngực Văn Chu Nghiêu, run rẩy nhẹ đến như không cảm nhận được, đẩy ra với chẳng chút sức lực.
Cuối cùng cũng hết chịu nổi rồi.
“Anh, anh ơi.” Âm cuối đã có chút mất khống chế.
Văn Chu Nghiêu nghe thấy, rốt cuộc anh cũng lùi lại một chút.
“Khó chịu à?” Ngón tay cái Văn Chu Nghiêu vuốt qua đuôi mắt ướt của cậu.
Lâm Du lắc đầu, thở dốc, “Mười phút, anh nói mười phút nữa sẽ về ký túc.”
“Không sao, không vội.”
Văn Chu Nghiêu đỡ người cậu chờ cậu dịu lại, một lúc sau mới để Lâm Du ngồi xuống chiếc ghế cạnh đó rồi quay đi chọn lựa gì đó trên chiếc kệ sắt đặt dụng cụ khoảng hai phút, sau đó ném cho cậu một cây súng lục mô hình.
“Đưa em cái này làm chi?” Lâm Du cầm xem xem rồi hỏi.
Văn Chu Nghiêu: “Cho em cầm chơi, đồ ở đây chẳng khác đạo cụ quay phim là mấy, còn không bằng câu lạc bộ của chú Thiên Hướng.”
Văn Chu Nghiêu vừa nói vừa đi tới ngồi xuống thanh xà sắt cạnh chỗ Lâm Du.
“Trần Dương từng trúng đạn.” Chợt anh lên tiếng.
Lâm Du quay sang nhìn anh.
Văn Chu Nghiêu nói: “Cậu ta là một trong những người được nhà họ Văn đưa vào đại học K để bồi dưỡng.

Năm nào nhà họ Văn cũng đưa không ít người như thế vào trường học.

Hoa mỹ là tài trợ, nói thẳng là vì lực lượng trung kiên của mình sau này.

Trần Dương là đối tượng trọng điểm, năng lực của cậu ta không tệ.”
Lâm Du bắt đầu nhíu mày, cậu thật sự không ngờ Trần Dương lại có liên quan đến nhà họ Văn.
“Chuyện trúng đạn là sao?” Lâm Du hỏi.
Văn Chu Nghiêu: “Mùa hè năm nhất ở Cừ Châu có một kỳ đặc huấn bộ đội thực chiến, lúc gặp cậu ta ở đó anh mới biết.

Cậu ta nhận ra anh ngay.

Trúng đạn là chuyện ngoài ý muốn trong quá trình thực chiến.

Vì tình hình đặc thù khi đó, cậu ta lại giữ liên hệ với nhà họ Văn sẵn nên anh gọi cú điện thoại.

Cậu ta được đón đi khỏi vùng núi đó, tĩnh dưỡng hai tháng mới về trường, nói sau này sẽ là người của anh.”
Lâm Du sửng sốt, nhướng mày: “…!Người của anh?”
Văn Chu Nghiêu cũng bật cười, “Lấy cơm có người xếp hàng, tắm rửa có người gánh nước, khi huấn luyện luôn luôn xông lên chắn trước mặt, ngoài ra, nửa đêm đột nhiên xuất hiện trên giường nữa.” Văn Chu Nghiêu nghiêng đầu đối diện với Lâm Du, bảo: “Qua đây.”
“Em không biết người của anh có nhiều công dụng vậy đó nha.” Lâm Du đứng lên khỏi ghế đi tới trước mặt Văn Chu Nghiêu cúi xuống nhìn anh.

Cậu nói với vẻ châm biếm mang chút ngạo mạn trên môi: “Quả nhiên chuyện trèo lên giường là thật, Chu Cường đã không lừa em.”
Lâm Du không để Văn Chu Nghiêu kịp phản ứng đã bước tới mở chân ngồi khóa trên đùi anh.
Cả Văn Chu Nghiêu cũng ngẩn người.
Rồi ôm lấy eo cậu, “Làm gì đó?”
“Em đang nhớ lại lời Chu Cường nói lúc trước đó, anh à.” Lâm Du dụi mũi vào mũi Văn Chu Nghiêu, thì thầm hỏi anh: “Xếp hàng, gánh nước, xông lên phía trước anh, nếu em làm hết những chuyện đó, anh có chia em nửa bên giường không? Hay là cũng từ chối em?”
Văn Chu Nghiêu không đáp lời cậu mà kể tiếp: “Lời Chu Cường nói cũng không hoàn toàn là giả, bọn Chu Húc Tân cũng vậy.

Gia cảnh Trần Dương không được tốt, trước khi được họ Văn chọn tài trợ đã có kha khá chuyện không hay.

Lúc mới vào trường thời gian huấn luyện chung nhiều, quan hệ cũng tạm được.

Lúc có người đến trường gây rối anh đã giúp một tay.

Cậu ta đúng là có năng lực, nhưng khiếm khuyết trong tính cách cũng rất rõ.


Cậu ta và nhà họ Văn có nhu cầu lợi ích song phương.

Nhưng anh sẽ không dùng cậu ta.”
“Ai quan tâm chuyện đó.” Lâm Du xì một tiếng rồi tiếp tục gây rối: “Đang hỏi anh đó? Sao không trả lời em.”
Văn Chu Nghiêu hơi ngửa cổ ra tránh cậu, bình thản đáp: “Anh tự xếp hàng, tự gánh nước, vĩnh viễn luôn là người xông pha đầu tiên không ai chắn trước mặt anh được, cuối cùng, tối hôm đó anh đổi giường với Từ Thiệu Huy.”
Văn Chu Nghiêu vòng tay quanh eo Lâm Du, chậm rãi nói rất nghiêm túc: “Em chỉ ở lại bấy lâu, vốn không muốn để mấy người đó làm ảnh hưởng tới tâm trạng của em.

Bây giờ giải thích xong rồi nha, em chỉ cần yên tâm ở lại đây thôi.

Giữ mối quan hệ hòa bình như hiện tại là vì nhà họ Văn chứ không vì anh.

Đám cùng phòng cũng không biết rõ nội tình, nhưng tính tình bọn nó không tệ, quê quán trải dài từ nam ra bắc.

Sau này em ra ngoài, không có anh thì tìm bọn nó cũng được.”
Lâm Du ngẩn ra một lúc rồi nói: “Anh nghĩ nhiều vậy, em không giận thật đâu.”
“Anh biết.” Nụ cười ánh lên trong mắt anh, bỗng dưng đổi giọng: “Còn nữa, chuyện chia em nửa bên giường còn phải xác nhận với anh à, từ nhỏ tới lớn có cái giường nào anh từng ngủ mà em không sở hữu hơn một nửa không?”
“Ý nghĩa khác nhau mà.” Lâm Du nói, “Em ngủ trên giường của anh vào năm năm tuổi khác bây giờ lắm đấy.”
Văn Chu Nghiêu vẫn giữ vẻ bình thản, “Có gì khác nào?”
Lâm Du nhích tới trước một chút.
Đồng thời cậu phát hiện ra, sau một chốc ngạc nhiên mới khẽ nói: “Chẳng hạn như, trước đây anh cũng cứng với em à? Cũng muốn đè em?”
Lồng ngực Văn Chu Nghiêu phập phồng thành mấy tiếng cười phì.
Rồi anh nói: “Tiến bộ rồi đấy à? Cái gì cũng dám nói.

Anh không phủ nhận, nhưng hiện tại không thích hợp, ngoan.” Anh nói cứ như Lâm Du mới là người có nhu cầu cao hơn ấy.

Không chờ cậu kịp phản ứng anh đã đứng lên nhìn xuống mặt cậu rồi bảo: “Giờ được rồi, về trước đã.”
“Nhìn mặt em chi vậy? Lúc nãy bị gì à?” Lâm Du xoa mặt.
Văn Chu Nghiêu kéo khóa cửa phòng dụng cụ kêu cạch một tiếng.
Ánh sáng bên ngoài ùa vào.
Giữa ánh sáng ban ngày, sau nhiều năm, giờ đã trộm thấy được sự ô trọc mà thật ra người anh cả đã khao khát từ rất lâu.
Anh ghé tai, thậm chí giọng nói còn mang chút hư hỏng: “Lúc nãy không thể để ai thấy.

Chỉ bị hôn sâu thôi đã như sắp lên đỉnh, đứng không vững, giọng run rẩy.

Để em ra ngoài với dáng vẻ khi vừa bị hôn xong à, Lâm Du, em đánh giá quá cao mức độ khoan dung của anh em rồi.”
Chương 55
Ở ký túc xá, Lâm Du và Văn Chu Nghiêu về vừa lúc thấy rất nhiều người chen chúc trước cửa lẫn trên hành lang.

Không biết ai lên tiếng nói là: “Đừng có nháo nhào lên nữa, Văn Chu Nghiêu về rồi.” Sau đó đoàn người tự động tách ra hai bên.

Lâm Du đi theo sau Văn Chu Nghiêu, thấy nhóm Từ Thiệu Huy đang gầm gừ với nhóm Chu Cường.
Văn Chu Nghiêu liếc mắt quan sát tình hình bên trong rồi trở tay xỉa trán Lâm Du.
Anh bảo: “Đừng vào trong, chờ bên ngoài đi.”
Rồi bước thẳng vào trong trở tay khóa cửa.
Lâm Du dụi mũi nhìn cánh cửa trước mặt, nhìn quanh đám người thấy không có gì vui đang xù xì định bỏ đi, kéo đại một người hỏi: “Anh ơi, anh biết Chu Cường gọi ai đến không?”
“Không biết.” Nam sinh bị cậu kéo lại lắc đầu, “Nhưng chắc không phải trường mình đâu.”
“Tao biết.” Một nam sinh khác đứng cạnh sáp lại, “Hồi mấy năm trước Chu Cường từng dạy thay trong một câu lạc bộ Muay Thái ngoài trường.

Nó gọi người bên đó sang, thằng này cũng giỏi đánh đấm.”
Anh chàng vừa dứt lời thì bên trong có tiếng binh bang rất lớn.
Sắc mặt Lâm Du khó coi hẳn, lập tức đưa tay đập cửa.
Không ai trả lời, cậu lại đập mấy cái.
Lần này cuối cùng cũng có người hé cửa.
Là Từ Thiệu Huy, Lâm Du vừa thấy mặt anh chàng là nhìn sâu vào trong, chỉ thấy được mỗi bóng lưng của đám Chu Húc Tân, cho nên cậu thò chân chắn giữa khe cửa, bảo: “Cho em vào với.”
“Em trai, em làm thế là làm khó anh Thiệu Huy rồi.” Từ Thiệu Huy thấy Lâm Du không chịu dời chân thì cũng hết cách, chần chừ vài giây rồi dứt khoát lôi Lâm Du vào, nói nhỏ: “Đừng lên tiếng, anh em động thủ rồi.”
Bấy giờ Lâm Du mới thấy cạnh cánh cửa kính dẫn ra ban công là một chiếc ghế nát bét với đủ thứ linh tinh bừa bãi.

Văn Chu Nghiêu thì đang nghiến một tay vào cằm một người khác, mặt lạnh buốt.

Anh đè hắn lên khung giường sắt, ép đến độ nửa bên mặt của hắn biến dạng, máu mũi chảy theo khóe môi đến mang tai.
Chẳng phải ai xa lạ, chính là Chu Cường.
Từ Thiệu Huy nghiêng đầu giải thích với Lâm Du: “Vừa rồi tự dưng Lão Văn xuống tay, làm anh giật cả mình.

Đừng thấy anh em thế mà lầm, thường ngày nó lười để mắt đến cái loại như Chu Cường lắm, mà cũng gần như chưa từng động thủ với ai.”
Đám người Chu Cường dẫn đến đang láo nháo bên kia, nhưng không một tên nào dám tiến lên.
Chu Húc Tân đứng trước Lâm Du, nghe Từ Thiệu Huy nói vậy cũng quay lại nhìn Lâm Du rồi thuận tay chỉ chỉ mấy món đồ gỗ trên sàn.
“Đó, chỉ vì mấy thứ đó.”
Để mau tiến bộ, đồ Lâm Du khắc khi luyện tay đều hướng tới mức tinh xảo và hoàn mỹ.
Có lúc khắc con kiến với cào cào gì đó, từ tư thế đậu trên chiếc lá cho đến từng sợi râu lẫn hoa văn trên người chúng nó đều được khắc rất rõ, sống động như thật, vô cùng đẹp mắt.
Nhưng những thứ đó cần nâng niu, một khi rơi vỡ hư hỏng là sẽ mất hết giá trị, chỉ còn là một cục gỗ.
Từ Thiệu Huy gật đầu, “Nói chứ, anh để ý mấy món đồ gỗ đó lâu lắm rồi, năn nỉ Lão Văn tặng một món mà nhất định không cho.”
“Hỏng rồi đáng tiếc thật.” Chu Húc Tân nói, “Thằng Chu Cường cũng ngu quá, giẫm ngay kíp nổ của Lão Văn, vừa lắm!”
Lâm Du không nói gì, ánh mắt cậu đi từ những món đồ trên đất lên mặt anh mình.
Trong ấn tượng của Lâm Du, khi Văn Chu Nghiêu thật sự nổi giận thường không nói gì nhiều, sự im lặng sẽ chiếm đại đa số.
Hiện tại hơi khác một chút, đường hàm anh cắn chặt, mắt sắc lẹm chẳng buồn che giấu.
Anh của lúc này rõ rệt và phơi bày hơn rất nhiều, như người anh cả vẫn quen nhẫn nhịn và kín kẽ nhiều năm trước đã cất phần trầm lặng vào kín hơn, phần rõ rệt thì lại càng mạnh mẽ và lan tỏa theo những năm tháng anh trưởng thành.
Từ thời khắc bước vào Cừ Châu, gặp anh, Lâm Du như vẫn luôn bị lồng trong chiếc lưới của Văn Chu Nghiêu, chưa từng thoát ra.

Anh cũng sẽ không cho phép cậu bỏ trốn.
Trong một khoảng thời gian cực ngắn, anh trực tiếp kéo Lâm Du khỏi trạng thái còn hoang mang và chần chừ vào mối quan hệ thân mật.
Thậm chí còn không cho cậu cơ hội phản ứng, cứ tấn công liên tục.
Bên kia lại đột nhiên có tiếng hét, Chu Cường ngộp đỏ cả mặt, tay run rẩy, “Buông, buông ra, tay tao sắp gãy rồi, tao xin lỗi.”
Văn Chu Nghiêu đang túm ngược tay Chu Cường khiến tay hắn quặp lại thành hình móng gà kỳ quặc.
Nghe Chu Cường cầu xin, cuối cùng Văn Chu Nghiêu cũng cười lạnh rồi lên tiếng: “Xin lỗi? Tay mày đáng mấy đồng? Hôm nay tao có bẻ luôn cả hai tay thì mày cũng không đền nổi thứ phải đền.”
Đến giây phút này, nhìn Văn Chu Nghiêu trước mắt, cuối cùng Lâm Du mới cảm nhận được sức khống chế tỏa ra từ đầu đến chân anh của cậu.
Không phải dạng dễ dàng bóp nắn trong lòng bàn tay như đối với những kẻ tự đâm đầu vào lưới trước mắt.
Mà là đối với Lâm Du.
Ngay từ khi mới bắt đầu, là sự tự nhiên của Văn Chu Nghiêu đã tiêu trừ sự xa lạ và mù mờ sau nhiều năm xa cách của Lâm Du.
Là anh đã dẫn đường từng bước một, khống chế nhịp điệu toàn quá trình, chờ đợi Lâm Du gật đầu.
Anh như một thợ săn ưu tú đang đặt bẫy, giữ cự ly ở thời điểm không thích hợp rồi tuyển chọn thời cơ chín muồi nhất để dứt khoát xuống tay, không chút do dự.
Tuy bản thân Lâm Du tự nguyện, nhưng tiết tấu hoàn toàn mất khống chế.
Bước chân cậu lảo đảo, mấy hôm nay trông có vẻ như miễn cưỡng ngang tay với Văn Chu Nghiêu, nhưng xét cho cùng, cái ăn chỗ ở của cậu đều nằm dưới sự sắp xếp của Văn Chu Nghiêu, đi theo con đường anh đã vẽ sẵn.
Từ lúc đến Cừ Châu cho tới tối hôm đó, bắt đầu từ câu hỏi có muốn hôn môi không của Văn Chu Nghiêu, Lâm Du đã bị tấn công đến tan tác.
Lâm Du bỗng như chợt tỉnh ngộ, rồi tiếp ngay sau đó là dở khóc dở cười.
Thầm nghĩ mình đang làm gì thế này.
Nhưng nói sao thì cậu vẫn là Lâm Du, dù cam tâm tình nguyện trở thành con mồi mà anh mình đang săn, cậu vẫn là Lâm Du.
Lâm Du chen lên từ giữa hai người phía trước để đến cạnh Văn Chu Nghiêu, túm lấy cánh tay anh cậu, lên tiếng: “Bỏ đi anh, lát nữa quản lý ký túc xá tới sẽ phiền lắm đó.”
Văn Chu Nghiêu nghiêng đầu nhìn cậu, thả tay ném hắn ra.
Sau đó anh kéo Lâm Du lùi lại một bước.
Chu Cường tự giữ tay, nhìn hai người bằng sắc mặt khó giải thích.
Lâm Du nói: “Tôi khuyên anh bây giờ tốt nhất là dẫn người đi đi.

Không phải anh ghét nhất chuyện anh tôi có người chống lưng sao? Tôi có thể cho anh biết, phải, hôm nay anh mà gây chuyện, không chỉ anh tôi sẽ làm khó dễ anh, mà còn vô tận những phiền phức đang chờ anh.”
Lâm Du bước tới nhặt một tượng gỗ trang trí đã gãy đế trên đất lên, cầm trong tay rồi nói với Chu Cường: “Có biết đây là gì không?”
Chu Cường vẫn cố cứng miệng: “Một khúc gỗ mục thôi, mày hù ai?”
Lâm Du tung nhẹ thứ đó trong tay rồi mỉm cười nói: “Tác phẩm này tên là Du Long Hí Châu, là bản khắc thử đầu tiên của tác phẩm triển lãm cỡ đại kinh điển nhất cho tới hiện tại của Ý Linh Lung, trên đời chỉ có một chiếc này thôi.

Thành phẩm sau cùng thì đang được trưng bày trong đại sảnh của phòng triển lãm nghệ thuật cấp quốc gia, giá trị liên thành.

Món trong tay tôi đây mà mang đi đóng dấu của Ý Linh Lung vào thì giá trị ít nhất cũng sáu con số.”
Mọi người xung quanh bắt đầu nín thở theo lời Lâm Du, nghe tới đây ai cũng hít sâu đầy sửng sốt.
Vì nhìn kĩ thì thứ trong tay Lâm Du thật sự không tầm thường.
Đôi rồng quấn vào nhau, toàn bộ thành phẩm chỉ dài cỡ lòng bàn tay người trưởng thành, nhưng mỗi một chi tiết đều vô cùng tinh xảo.
Mặt Chu Cường chuyển từ đỏ sang xanh, rồi từ xanh về trắng.
Lâm Du nói: “Anh dự định đền hay chờ tôi đi kiện đây?”
Chu Cường vô thức lùi lại một lúc, ánh mắt tránh né, cuối cùng vẫn nói: “Tao không tin, Ý Linh Lung cái gì, tao hoàn toàn không biết tới.

Mày tưởng tao ngu hả?”
“Không muốn bị kiện cũng đơn giản thôi.” Lâm Du nói, “Con người tôi sợ phiền hà lắm, chỉ một yêu cầu duy nhất.”
Chu Cường bất giác hỏi: “Yêu cầu gì?”
Lâm Du biết trong đáy lòng hắn sẽ sợ, liền tiến tới một bước chậm rãi nói với hắn: “Đơn giản, sau này thấy ba chữ Văn Chu Nghiêu thì đi vòng đường khác cho tôi, hiểu chưa?”
Ánh mắt Chu Cường chần chừ, đảo láo liên.
Văn Chu Nghiêu lên tiếng rất đúng lúc: “Cút.”
Chu Cường cứ như chớp được cơ hội, hô đi một tiếng rồi nhanh chóng dẫn đồng bọn lẩn mất.
Cuối cùng căn phòng hỗn loạn cũng yên tĩnh lại, trong một chốc không ai lên tiếng.
Cuối cùng Từ Thiệu Huy phá vỡ sự im lặng, bước tới chỉ vào món đồ trong tay Lâm Du hỏi: “Em trai, đùa anh đúng không, cái này đắt vậy hả?”
“Đâu có.” Cậu cười cười, “Lừa hắn thôi.”
Thật ra cũng không hoàn toàn là lừa, thành phẩm được trưng bày là thật, thứ trong tay là căn nguyên cảm hứng cũng là thật, cũng là một tác phẩm rất hoàn chỉnh rồi.

Nếu không hư hại, được đóng dấu của nhà họ Lâm hoặc Ý Linh Lung thì tuy giá trị không đến sáu con số nhưng vẫn đạt năm con số.
Từ Thiệu Huy vỗ ngực, “Hú hồn, anh còn tưởng mắc dữ vậy chữ, thảo nào hồi trước Lão Văn còn không cho sờ vào.”
“Đương nhiên phải nói cho nghiêm trọng một chút.” Lâm Du bảo, “Các anh nói gia đình Chu Cường cũng bình thường thôi mà, con số lớn như thế ập xuống đầu một học sinh chưa tốt nghiệp như hắn sẽ rất đáng sợ.

Chắc sau này hắn không dám kiếm chuyện nữa đâu.”
Văn Chu Nghiêu đi tới cầm lấy đồ trong tay Lâm Du, cẩn thận để xuống bàn.
“Có thời gian anh sẽ dán lại.” Anh nói.
Lâm Du tựa vào bàn, bình thản bảo: “Hỏng thì thôi anh.

Mai mốt em tặng anh mấy món mới.”
Mở cửa phòng ra, bọn Từ Thiệu Huy bắt đầu quét dọn mớ hỗn độn trên sàn, phòng kế bên cũng sang giúp.

Vì chẳng có mấy đồ bị xê dịch, lại có nhiều người sang thăm tình hình nên nhìn thoáng qua thấy trong phòng toàn người là người.
Có người hỏi Lâm Du: “Đúng rồi, lúc nãy em nhắc đến Ý Linh Lung, là gì thế?”
“Cửa hàng nhỏ trong nhà thôi anh.” Lâm Du đáp.
Cậu để ý thấy Trần Dương và Từ Tiền Thịnh cũng có mặt.

Trần Dương nhìn như đang cúi đầu xuống nhưng rõ ràng rất lắng tai nghe cậu nói chuyện.
Lại có người hỏi: “Này, anh thấy em với Lão Văn khác họ, chắc không phải anh em ruột nhỉ?”
“Hơn cả thế.” Lâm Du khoanh tay bình thản: “Nhà họ Văn là nhà, nhà họ Lâm cũng là nhà.

Mấy năm nay anh em bôn ba bên ngoài một mình, người nhà ai cũng lo lắng, sợ anh ấy gặp phiền phức.”
Nói tới đây, đột nhiên Trần Dương ngẩng đầu nhìn sang, Lâm Du nhìn lại thẳng thừng.
Ai cũng tưởng cậu đang nói tới Chu Cường.
“Yên tâm đi, Chu Cường không dám chọc Lão Văn thật đâu.”
“Nó mà là phiền phức gì, một thằng vô lại thôi.”
Mắt Lâm Du hướng thẳng vào Trần Dương, miệng thì nói: “Đúng vậy, hắn thì không đáng xem là phiền phức thật.

Chỉ sợ gặp phải hạng không tự nhìn rõ bản thân cũng không thấy rõ người khác, không biết một vừa hai phải.”
Từ khi Lâm Du biết Trần Dương có liên quan đến nhà họ Văn, đồng thời còn ỷ vào mối quan hệ đó để xuất hiện mọi lúc mọi nơi thì cậu chỉ nghĩ được đúng bốn chữ “âm hồn bất tán”.
Lúc ở thao trường thì mặt mày tái mét, giờ vẫn có thể trơ mặt đứng đây như không có gì.
Mọi người xung quanh chẳng ai thấy có gì không ổn, cứ như chuyện cậu ta bị Văn Chu Nghiêu từ chối vốn rất bình thường.
Cái kiểu bình thường như thế mới là bất bình thường.
Anh cậu nói khiếm khuyết trong tính cách người này rất rõ ràng, Lâm Du thì thấy tố chất tâm lý của cậu ta không bình thường.

Lâm Du từng gặp nhiều người như vậy mà rất ít khi thấy được bản lĩnh này ở một người trông không quá hung hăng.
Trần Dương cũng đang nhìn Lâm Du, đột nhiên cậu ta lên tiếng nói: “Làm người đúng là phải tự nhìn rõ bản thân, trước hai chữ anh em, có thể làm được nhiều hơn bình thường.

Nhưng với việc không được làm, không chỉ người ngoài biết rõ, mà bản thân mình càng phải nhận thức rõ hiện thực.”
Thời khắc này, cuối cùng Lâm Du cũng thấy rõ ràng địch ý và sự khiêu khích trong ánh mắt cậu ta.
Lâm Du xác nhận cậu ta đã nhận ra gì đó rồi nên mới lấy hai chữ anh em ra để gông vào cậu.
Từ Thiệu Huy đứng cạnh hoang mang ra mặt, “Hai người rào đón gì vậy? Sao tao nghe không hiểu gì sất.” Rồi tự dưng lại hỏi: “Ê, Lão Văn đâu rồi?”
Ai đó trả lời: “Chắc ra ngoài rồi, tao mới thấy quản lý ký túc xá lên, chắc nghe được gì đó nên lên bắt.”
Rất nhiều người nói cùng ra ngoài xem tình hình.
Lâm Du cũng đứng lên khỏi bàn, lúc đi tới trước mặt Trần Dương bỗng dừng chân.
Cậu nghiêng người nhìn cậu ta.
“Tôi cho anh biết một lần cuối cùng.” Cảm xúc trong mắt Lâm Du bỗng khác hẳn, từ một một thiếu niên thong dong trở thành người ra quyết định của cơ đồ lớn như Ý Linh Lung, trở thành người kế thừa của nhà họ Lâm, thành Lâm Du đã sống hai kiếp, bôn tẩu ngược xuôi gặt hái vô số kinh nghiệm.
Cậu bước tới gần hơn, cất tiếng: “Người của tôi, tốt nhất anh đừng vọng tưởng.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.