Nhà Bên Có Sói

Chương 70


Đọc truyện Nhà Bên Có Sói – Chương 70

“Kính hồ núi xanh thẳm
mây thấp bay, giai nhân màn trướng ám miêu mi, ai đang hỏi quân sao chẳng về…”
Ngồi trong xe, Tần Tiểu Mạn rên.

Cố Lãng cong ngón tay
ngoáy ngoáy lỗ tai, “Chuyện tốt sắp tới, hát mấy cái não ruột này làm gì? Quân
của em trở về làm tài xế cho em rồi đây!” Dọc đường đi, anh lái xe cực kỳ chậm,
rất sợ ảnh hưởng đến cô. Thực khác với tốc độ phóng trước đây của hai người.

“Chẳng lãng mạn gì cả.”
Tiểu Mạn bĩu môi, lần nữa tận lực giơ bàn tay trắng trơn của mình ra trước mặt
anh lắc qua lắc lại, cô muốn nhẫn đính hôn, nhẫn đính hôn… “Em xướng không hay
sao? An An dạy em đó, đại học cô ấy toàn xướng bài này. Không phải cô ấy lớn lên
ở nước ngoài chứ, thi từ ca phú còn biết nhiều hơn em.” Nói đến người này, cô
không khỏi có chút căm giận.

“Nghe như muỗi vo ve.” Cố
Lãng nhãn thần nhàn nhạt đảo qua tay cô, đem toàn bộ chú ý đặt vào đường đi
phía trước.

Tiểu Mạn theo dõi khuôn
mặt nhìn nghiêng của anh một hồi lâu, ấp úng: “Cái kia, anh có chuẩn bị lễ hỏi
không?” Cô suy nghĩ, tay khoác lên cánh tay anh, mau nhìn em, lấy giấy chứng
nhận rồi mà cả nhẫn cũng chưa có!

Cố Lãng chậm rãi tấp xe
vào ven đường, quay đầu nhìn sâu vào mắt cô, “Cả người anh đều là của em rồi.
Em còn muốn lễ hỏi gì nữa?”

“Anh,” Tần Tiểu Mạn cắn cắn môi, không biết nên nói
cái gì, sớm nghĩ rằng sẽ không dỗi nhưng mà nhịn không nổi. Tuy rằng ở trong
tay đã có được điều còn quý hơn cả nhẫn…

Tiệm chụp ảnh đã sớm có
người đợi sẵn.

Tần Tiểu Mạn nhìn cửa
tiệm không một bóng khách hàng, túm ống tay áo của Cố Lãng, “Ở đây được không?
Chẳng có ai cả, hay là tại kỹ thuật không tốt?”

Cố Lãng vuốt tóc cô, “Yên
tâm, kỹ thuật tuyệt đối là bậc nhất.”

Ông chủ đứng một bên nghe
bọn họ nói chuyện, đành đem nước mắt bi phẫn nuốt vào trong. Chưa từng thấy
khách hàng nào bá đạo như vậy, chỉ cho phép mình bọn họ chụp. Ông bởi vì chuyện
này đã bị khách hàng khác chỉ trích rất nhiều. Cuối cùng đành phải lấy tiền thù
lao ra tự an ủi. Sau này, để Cố tổng làm quảng cáo miễn phí cho tiệm ảnh của
ông cũng được…

Hàng loạt các loại áo
cưới, lễ phục đủ mọi phong cách đều có, tất cả đều là Cố Lãng dựa theo sở thích
của Tiểu Mạn để đặt làm. Vài bộ là do Cố Lãng miêu tả, vài bộ là do Lục Nhược
thiết kế, giao cho phòng thiết kế của phu nhân C làm.

Tiểu Mạn nhìn đến hoa cả
mắt. Cố Lãng vuốt ve khuôn mặt đỏ bừng của cô, “Vốn định mang em ra nước ngoài
chụp ngoại cảnh, tiện thể du ngoạn luôn. Thế nhưng,” Anh nhìn xuống bụng cô,
“Cha mẹ lo lắng, cũng đành ủy khuất em rồi. Thế này có vui không?”

Tần Tiểu Mạn trổ công phu
sư tử ngoạm, “Những… cái này em đều thích!”

“Được!” Cố Lãng nhìn bộ
dạng hưng phấn của cô, cúi đầu cắn cắn môi cô. “Tách tách” một tiếng, nhiếp ảnh
gia đi theo bọn họ giơ ngón tay cái lên. Tần Tiểu Mạn ngượng ngùng, nắm lấy tay
áo Cố Lãng, “Em còn chưa thay quần áo mà!”


Ông chủ tiệm ảnh đắc ý
đầy mặt. Vốn dĩ, Cố Lãng dùng tiền bao tiệm ảnh của ông, trình độ nhất định đạt
đến mức khiến anh ta vừa lòng, lại còn có chỗ phu nhân C “tài trợ” nhiều trang
phục như vậy, ông lại càng có lãi. Tiếc là mấy món trang phục Cố Lãng đều muốn
mang hết đi, không thì ông cũng muốn giữ lại một cái làm gia bảo.

Tần Tiểu Mạn nhào vào
đống quần áo chất chồng. Trước tiên là thay hỉ phục. Nhìn Cố Lãng khẽ nhíu mày,
Tần Tiểu Mạn lo lắng, “Thế nào, không được sao?”

“Được thì được.” Cố Lãng
giữ lấy tay cô đứng trên bục thử giày, “Không cần đi giày đâu. Không tốt.”

“Không, em muốn đi.” Tiểu
Mạn trong đầu toàn là cảnh trong thanh kịch, không đi hài làm sao mặc bộ này
được!

“Vậy thì phải cẩn thận.”
Cố Lãng đành đáp ứng.

Thay quần áo xong, Tần
Tiểu Mạn kéo nhiếp ảnh gia, hởn hở trình bày ý tưởng của cô, “Cái này gọi là mơ
thấy quay về thời đại nhà Thanh. Chúng ta lấy cảnh một người bị ngược, tôi từ
bên này đi tới, Cố Lãng từ đối diện lại. Sau đó hai người gặp thoáng qua.”

“Không được, đây là kết
hôn mà. Phải vui vẻ một chút!” Cố Lãng phản đối, “Giúp chúng tôi bố trí cảnh
động phòng hoa trúc, uống chén rượu giao bôi.” =))

“Tục tĩu!” Tiểu Mạn không
vui, cô vẫn muốn làm diễn viên ngược văn cơ!!!!!

“Nếu không,” Cố Lãng băn
khoăn một chút, “Chúng ta ở chỗ cây cầu này gặp nhau, sau đó anh ôm em. Có thể
tung hoa hồng ra được không?”

“Đừng tung hoa hồng.
Giống phương Tây lắm.”

“Vậy hoa đào.”

Nhiếp ảnh gia nội thương,
hai người này tục bỏ mi..a…!

Chụp xong mấy cái ảnh, Cố
Lãng sợ Tiểu Mạn bị mệt, đỡ cô ngồi xuống một chiếc ghế mềm nghỉ ngơi. Bưng cốc
nước ấm cho cô uống: “Thế nào, có mệt không?”

Đèn chiếu rất nóng, Tiểu
Mạn uống nước xong, cúi đầu chậm chạp cởi dây buộc ra, “Chảy hết cả mồ hôi,
nóng quá.” Nút buộc trên cổ buông lòng, cái cổ trắng như tuyết lộ ra trước mắt
Cố Lãng.

Anh đã lâu không được ăn
thịt. Mấy ngày nay, ngay cả miếng canh xương cũng không được uống. Nhìn chằm
chằm cái cổ trắng nõn của cô, Cố Lãng thoáng cái đã mất bình tĩnh. Anh nuốt
nuốt nước bọt, đói khát nhìn cô. =.,=

Cột sống Tiểu Mạn đột
nhiên tê dại, cảnh giác ưỡn thẳng người, “Anh làm sao vậy?”

“Không có gì, chắc đói
bụng.” Cố Lãng uống một ngụm hết nửa cốc nước.

Tiếp theo, Tiểu Mạn cos
mỹ nhân ngư, rồi lại người đẹp ngủ trong rừng, cô bé lọ lem, công chúa bạch
tuyết, blah blah…

Chụp ảnh xong, nhiếp ảnh gia đầu đầy hắc tuyến, đây là

chụp ảnh cưới hay trình diễn cosplay?

Lúc về nhà trời đã tối,
Tiểu Mạn ngồi vào trong xe, xoa xoa bụng, thở dài: “Đói quá!” Cố Lãng rất
nghiêm túc gật đầu. Anh nghiêng người qua thắt dây an toàn giúp cô, không nghĩ
tới cô lại giơ tay bá lấy cổ anh kéo xuống, bắt đầu hôn. Hôn còn không nói làm
gì, bàn tay bất chính lại còn vòng ra sau lưng anh xoa xoa.

Cố Lãng cuống quýt quấn
lấy môi cô, hôn cho đến khi cô phải thở dốc. Nhìn hai gò má ai đó đỏ hồng,
tròng mắt mông lung, anh hận không thể đem cô nhập vào trong thân thể mình. Thế
nhưng, anh chật vật đẩy cô ra, giọng nói thô ráp uy hiếp: “Để anh trấn tĩnh
chút!”

Tiểu Mạn vẫn là không sợ
chết hướng lấy người anh mà cọ, dán vào lưng anh, bàn tay vén áo len lên thò
vào sờ soạng. Da thịt chắc nịch, theo mỗi nơi bàn tay cô chạm đến lại càng căng
ra, cảm giác thật tốt…

Cố Lãng nặng nề thở, con
ngươi đỏ hồng nhìn cô, “Muốn chết phải không?”

Tiểu Mạn vô tội nhìn anh,
dáng vẻ tựa như tiểu bạch thỏ, khiến cho người ta muốn ăn tươi nuốt sống.

Cố Lãng vội trở lại ghế
lái, vạn phần bội phục định lực của chính mình. Nhịn, chờ cục thịt trong bụng
cô rơi ra rồi, xem anh lăn qua lăn lại cho chết cô đi!

Tần Tiểu Mạn nghiêng đầu
nhìn ra ngoài cửa sổ cười trộm, Cố Lãng, biểu hiện tốt ghê!

Buổi tối, hai người ở
cùng một chỗ xem TV, thanh mặc kịch hôm nay tập cuối. Cố Lãng bất đắc dĩ rút
khăn tay ra cho cô lau nước mắt. Cửu Long tranh bá, tứ ca cuối cùng thành kẻ
chiến thắng. Bát gia bị tước chức quyền, rồi bị trục xuất. Tứ gia vốn luôn mơ
tưởng Bát phúc tấn đem lễ hỏi đến Bát gia phủ. Bát phúc tấn vốn xuyên qua mà
đến không đành lòng chịu nhục, thắt cổ tự tử. Sau đó ít lâu, Bát gia cũng qua
đời.

Tần Tiểu Mạn khóc đến kinh
thiên động địa. An Nhiên bịt tai mang theo Lâm Lâm bỏ chạy sang nhà hàng xóm.

Cố Lãng dỗ cô, “Vẫn còn
đoạn sau mà. Em lên mạng mà tra, hai người bọn họ còn gặp nhau ở hiện đại mà.”

Trong tiếng khóc và nước
mắt của Tiểu Mạn, Bát gia và phúc tấn ở hiện đại lên sàn. Bát gia phúc hắc,
lạnh lùng nghiễm nhiên trở thành Chính Thái nóng nảy, nữ chính cũng quay trở
lại nguyên dạng cũng như tính cách. Hai người, dù đã mất ký ức, gặp lại nhau
vẫn có cảm giác thân thuộc.

Bên tai thanh tịnh đi một
chút, Cố Lãng lại thấy không quen. Anh nhìn Tiểu Mạn an tĩnh đến quỷ dị hỏi:
“Làm sao vậy? Bọn họ gặp lại nhau, em mất hứng à?”

Tần Tiểu Mạn tức giận đến
sắc mặt trắng bệch, chỉ màn hình, “Chết tiệt! Cái kết thối nát! Làm sao lại có
thể như vậy chứ?”

“Như vậy không tốt sao?”
Cố Lãng sờ sờ cằm, “Dù sao bọn họ vẫn muốn ở cùng nhau. Có gì là không được?
Hai người cũng dằn vặt lẫn nhau lâu rồi, yên ổn sinh sống thì tốt. Anh nghĩ đạo

diễn cũng không sai.”

“Như vậy sao được!” Tiểu
Mạn nắm tay, oán giận nói, “Phải để bọn họ có ký ức của kiếp trước, như vậy mới
tốt! Nếu không thế thì khác gì người thường? Làm em mất công theo dõi lâu như
vậy, thất vọng quá đi!”

Cố Lãng còn muốn nói cái gì, lại thấy tâm tình cô kích
động như vậy, cũng ngậm miệng lại. Vợ là lớn nhất, cô ấy nói cái gì thì là cái
đấy!

Tiệc cưới được cử hành ở
thành phố S. Đó là bởi vì Lục Nhược đã kịch liệt biểu thị, muốn đem thiết kế vĩ
đại của anh vận chuyển bằng máy bay đến nhà Cố Lãng, đó là việc không thể,
không thể, không không thể!!!!!!!!

Địa điểm tiệc cưới trang
trí lạ mắt, toản cảnh nhìn giống như một con đom đóm. Có điều, ai cũng cho rằng
như vậy, chỉ trừ Lâm Lâm….

Trước đám cưới một đêm,
Cố Lãng dùng máy bay riêng đưa Tiểu Mạn bay lên không, nhu tình như nước, chỉ
cho Tiểu Mạn nhìn, “Đó chính là thứ anh chuẩn bị cho em đấy. Còn nhớ đom đóm
của chúng ta không?”

Tiểu Mạn cảm động cực kỳ,
nức nở. “Nhớ, nhớ lắm.” Khi còn bé, nhà bọn họ ở bìa rừng, mùa hè có rất nhiều
đom đóm bay. Cô luôn miệng gọi là đá quý, còn muốn ngồi lên đó bay lên trời.

Lâm Lâm đi theo An Nhiên
lúc này đang nằm sấp xuống sàn kính thủy tinh, nhéo nhéo chiếc mũ sợi, sợ hãi
đảo mắt, xuýt xoa, “Mẹ, con bọ hung thật lớn!”

Thân máy bay chấn động mạnh! Bạn Lục Nhược đang ở
khoang lái gần như thổ huyết!

Ngày hôn lễ, trời trong
nắng ấm, trời sáng khí trong. Từng nhóm khách mời đến. Tần cha và Tần mẹ đỡ Tần
bà già nua khô quắt chậm rãi đi vào hội trường.

Tần bà biết tin Tiểu Mạn
muốn kết hôn với Cố Lãng phát nóng nảy. Luôn miệng lẩm bẩm như vậy là không
tốt, là phá mệch cách của tôn nữ nhà bà. Gả cho tiểu tử đó, sau này mệnh bị
chồng bỏ. Bất quá, bà vẫn thu thập quần áo lặn lội từ xa tới.

Tần bà run rẩy đi, một
bậc, rồi lại một bậc, rốt cục cũng tới được hội trường.

“Hoan nghênh đã hạ cố!”
Tiểu thư đứng tiếp khách ở cửa khuôn mặt tươi cười đón tiếp.

Tần bà híp mắt quan sát
hai người đứng đó, thở dài, “Thói đời ngày nay… Đàn ông cũng mặc váy. Nhìn là
biết Cố Tiểu Lãng rõ ràng không đứng đắn. Cưới cháu ta còn phải tìm đàn ông đến
bảo vệ. Phìiiii!”

Đợi đến lúc Tần bà đi
thật xa là thật xa. Hai vị tiểu thư mồ hôi lạnh chảy ròng ròng ngồi thụp xuống.

“Eh, bà ta nhìn ra chúng
ta sao?” Tiểu Vũ vẻ mặt kinh hoảng, sờ sờ bộ ngực giả, “Cải trang kỹ lắm rồi
mà! Xem mặt ta đi, quốc sắc thiên hương đó!”

Kính đen cười nhạo:
“Ngươi á? Vừa nhìn đã biết là giả. Ta mang theo kính đen, người khác còn lâu
mới nhận ra ta.”

“Phì, cái mặt to đoành
của ngươi vừa nhìn đã biết là đàn ông rồi, lần nào đi với ngươi ta đều bị mất
mặt!” Tiểu Vũ ác ý nói, “Nhị đương gia cũng thật quá đáng, nỡ bắt hai đại nam
nhân như chúng ta làm loại chuyện này, truyền ra ngoài còn mặt mũi nào mà gặp
anh em!”

Kính đen trấn an, “Được
rồi. Coi như chúng ta may mắn. Hành tung của Aron bị Nhị đương gia tiết lộ cho
tiểu sư muội của hắn rồi. Hiện tại hắn cả ngày trốn trốn tránh tránh. Chúng ta

nhịn một chút ngày hôm nay là xong. Sợ là Aron sẽ bị tiểu sư muội kia ăn tuwi
nuốt sống cả đời.”

Tiểu Vũ thở dài giả tạo,
“Đúng vậy. Tiểu sư muội kia nắm trong tay công cụ truy tìm của Nhị đương gia,
Aron có biến thành con gái cũng sẽ bị đào lên. Há há há há há!”

Tiệc cưới chính thức bắt
đầu, tân lang tân nương lại không thấy.

“Cố Lãng, như vậy không
sao chứ?” Tiểu Mạn tùy ý, vui vẻ để Cố Lãng dắt đi. Hôm nay cô rất căng thằng,
càng căng thẳng lại càng không ngừng nôn. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch. Cố
Lãng nhìn thấy đau lòng, giao lại hết cho Lục Nhược, rồi “trộm” cô ra ngoài.

“Không sao.” Cố Lãng cõng
cô ra hoa viên, “Chờ em khỏe lên chúng ta lại đi vào.”

Tiểu Mạn im lặng. Cô thấy
được sự xa hoa của hội trường, thấy được chỗ đó không chỗ nào không có hoa
hồng,. nhận được rất nhiều lời chúc phúc từ người thân cũng như khách
mời. Thế nhưng, cô vẫn không có dũng khí để bước lên sân khấu. Cô ôm lấy cổ Cố
Lãng, thấp giọng nói rằng: “Có thể không vào được không?”

Cố Lãng dừng chân, đặt cô
lên chiếc ghế gỗ, quỳ xuống, nắm lấy hai bàn tay cô, rất nghiêm túc nói: “Tần
Tiểu Mạn, con nguyện ý làm vợ của Cố Lãng chứ? Hắn sẽ suốt đời yêu con, bảo vệ
con, tuyệt đời không rời con nửa bước.”

Tần Tiểu Mạn kinh ngạc
nhìn anh, mấp máy môi, không nói nên lời.

Cố Lãng lại hỏi lại lần
nữa, “Con nguyện ý chứ?”

Tiểu Mạn khàn giọng nói:
“Nguyện ý.” Dừng lại, đầu lưỡi cô muốn đông cứng, ấp úng hỏi: “Anh có nguyện ý
làm chồng em không? Em sẽ, cũng sẽ yêu anh.” Cô còn muốn nói nữa, có điều trong
đầu trống trơn.

“Anh nguyện ý.” Cố Lãng
rất chăm chú nói, lại lụ khụ vài tiếng, “Bây giờ, mời tân lang và tân nương
trao nhẫn.”

Cố Lãng dường như có phép
thuật, lấy ra một chiếc hộp nhỏ bọc nhung, chậm rãi mở ra. Tiểu Mạn kinh ngạc
thảng thốt nhìn bên trong, chính là chiếc nhẫn bị ném đi! Anh đeo nhẫn vào tay
cô, dịu dàng nói: “Anh đã đi tìm lại nó. Vì nó, anh phải tình nguyện để Nam Tử
sai khiến suốt hai năm trời!”

Tiểu Mạn nức nở nói: “Em
quên chuẩn bị nhẫn cưới rồi. Em, em thật vô dụng mà..” Cô rất ảo não, thật sự
không nhịn được.

Cố Lãng vuốt tóc cô, từ một
chiếc túi khác móc ra một chiếc hộp, bên trong là hai chiếc nhẫn kim cương,
“Đây là cha em đưa cho anh. Em để quên ở nhà.”

Đó là hai cái nhẫn cha mẹ
hai nhà hùn tiền mua, cuối cùng đưa cho con trai con gái làm lễ vật kết hôn.

Tần Tiểu Mạn ngốc nghếch
đeo nhẫn vào cho anh. Phía bữa tiệc có tiếng động, chẳng biết ai đã đốt pháo
hoa, nhất thời cả bầu trời đỏ rực. Cố Lãng nắm lấy tay cô, cười nói: “Aizza, ở
góc này nhìn không rõ, vốn lên trên kia có thể nhìn thấy toàn cảnh.”

Tần Tiểu Mạn nhìn chằm
chằm màu sắc biến ảo trên bầu trời, thấp giọng nỉ non: “Như vậy là đủ rồi, thật
đấy!”

“Nha đầu ngốc.” Cố Lãng
ôm cô vào lòng, “Em sao dễ dàng thỏa mãn vậy? Anh chuẩn bị nhiều như vậy, lúc
này chỉ tiện nghi cho khách khứa, cho bọn họ có dịp tham quan miễn phí rồi.”

Tiểu Mạn thỏa mãn híp híp
mắt, “Em tuy bất tài, nhưng rất tham lam, muốn độc chiếm cả thể xác lẫn tâm hồn
anh. Anh là của em rồi.”

Cố
Lãng cười khách khách, cúi đầu hôn cô, “Phải, anh là của em.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.