Đọc truyện Nhà Ai Cầu Nhỏ Nước Chảy – Chương 91: Chuyện Từ Hôn
Chuyện này cũng phải cảm tạ Nhất Phàm biểu ca, biểu ca rất để ý chuyện nhà mình, có cần mời hắn tới đây ăn bữa cơm không?
“Đương nhiên phải mời!” Ngô thị cười nói.
“Nương!” Lập Hạ và tiểu Kiều đều giật mình, bọn họ làm chuyện này đều gạt Ngô thị.
Ngô thị nói: “Mấy ngày nay chuyện các con thương lượng, chẳng lẽ nương không thấy được sao? Nương không trách gì các con cả, ngược lại cảm thấy rất yên tâm, chúng ta không phải người ăn thua thiệt, con của ta, kể cả thua thiệt cũng phải để người khác ăn.”
Lập Hạ và tiểu Kiều đều cười, không thể không nói, Ngô thị là một mẫu thân bao che.
Không giống nhà người khác, dạy ăn thiệt là phúc.
Ngô thị vốn không nhìn nổi mấy người Quách gia, nhất là bây giờ còn đánh chủ ý lên nhi tử mình, đó chẳng phải càng không thể chào đón rồi sao?
Nhưng trải qua chuyện này, Ngô thị cũng nghĩ tới nhi tử lớn nhất của mình đã mười lăm tuổi rồi, có phải có thể đính hôn rồi không? Nhưng Lập Hạ không định đính hôn sớm như vậy, bây giờ chuyện trong ngoài nhà do hắn đương gia.
Ngô thị và Diệp Trụ thương lượng, nếu Lập Hạ có chủ ý riêng, vậy bọn họ không tùy tiện tìm chuyện lung tung.
Tránh cho các oa tử không vui trong lòng.
Nhưng trải qua chuyện Quách gia này, Lưu thị ngược lại muốn cưới cô nương Thôi gia vào cửa, tránh cho có vài người đánh chủ ý lên nhi tử mình.
“Mặc dù hiện giờ nhà ta không mạnh bằng nhà nhị đệ muội, nhưng ai biết trong lòng mấy người kia nghĩ như thế nào? Ta có thể bị những người này thừa cơ không.”
Lưu thị quan tâm đến chuyện cưới nhi tức phụ vào cửa, còn Diệp đại cô cũng đang quan tâm mối hôn sự cho Phong Nhất Phàm.
Hiện giờ cuộc sống trong nhà tốt lắm, có thể mời được quan môi rồi.
Người môn đăng hộ đối trong Khang huyện cũng nhiều, mấu chốt là phải tính tình tốt.
Tam đường đệ muội của Ngô thị ngược lại có giới thiệu, nhưng đối với chuyện tam đường đệ muội này ban đầu không nhìn trúng chất nhi nhà mẹ đẻ mình, định trèo cao lên Tề công tử, nàng không có hứng thú với đối tượng đệ muội này giới thiệu.
Ngô thị từ trong nhà tới đưa một chút đặc sản trong ruộng cho Diệp đại cô, Diệp đại cô nói với Ngô thị: “Nàng coi thường các ngươi, ta còn xem thường nàng đó, trong nhà có vài đồng tiền, còn định đứng núi này nhìn núi cao hơn, vốn thấy điệt nữ nhi Nghênh Xuân kia còn tốt, nhưng nàng có nương như vậy, nói gì cũng không thể hại các ngươi.”
Ngô thị nghe xong nói: “Đại tỷ, muội biết rõ tỷ vì tốt cho chúng ta, hiện giờ cuộc sống của chúng ta tạm được, sau này sẽ càng ngày càng tốt, ngài ít quan tâm chúng ta thôi, nhanh cưới nhi tức phụ bồng tôn tử đi.”
Diệp đại cô cười, “Nói cũng phải, nhưng Nhất Phàm hài tử này chỉ biết ở bên ngoài kiếm tiền, đại sự của mình lại không hề quan tâm chút nào.
Nhưng mà, ta không đợi được nữa, đã để bà mai thả tiếng gió, đại sự nhi nữ này vốn không liên quan đến bọn họ, lần này tự ta chọn nhi tức phụ, nhất định phải chọn một đứa hài lòng.
Lui về sau còn có nhi tức phụ vào cửa, người đầu tiên phải là một điềm tốt.”
“Mắt thấy Lập Xuân sắp cưới nhi tức phụ, cuộc sống thật vui vẻ, chỉ chớp mắt, chúng ta đều đã già rồi.
Ta chỉ hiếm khuê nữ, cả đời ta đây không sinh được, muội nói nếu tiểu Phượng và tiểu Kiều lớn tuổi chút, ta sẽ cưới vào cửa cho Nhất Phàm rồi.”
Diệp đại cô nói lời này cũng có ý cười giỡn, nhưng Diệp Tiểu Kiều không cẩn thận nghe được, vẫn giật mình nho nhỏ, mặc dù đại cô đối với mình rất tốt, nhưng nàng chỉ có tình huynh muội với mấy biểu ca này, nếu thành phu thê, cảm giác kỳ kỳ làm sao? Nhưng tiểu Kiều sẽ không ngốc đến tự mình tiến lên nói, ta không thích làm nhi tức phụ của nhi tử ngài, vậy thật sự quá ngốc rồi! Cổ đại này mệnh lệnh phụ mẫu cũng có chỗ tốt, đó chính là hoàn toàn không cần bản thân quan tâm đến đại sự cả đời mình.
Bây giờ đã vào đông rồi, sao tiểu Kiều cứ cảm thấy mùa xuân càng ngày càng gần chứ, đều nói cưới tức phụ, nhất là mấy ca ca đã đến tuổi.
Lần này vào thành, Ngô thị làm cho cả nhà một bộ áo khoác da, mùa đông rất lạnh, nhất là khi tuyết rơi, hiện giờ điều kiện trong nhà còn cho phép mọi người mua một cái áo khoác da, Diệp đại cô tự mình dẫn Ngô thị và tiểu Kiều đến cửa hàng vật liệu da.
Diệp đại cô nói: “Da cửa tiệm này đặc biệt tốt, không có sâu mọt, mặc bảy tám năm đều không có vấn đề, ta thấy các ngươi mua vật liệu da, sau đó làm thành y phục còn tốt chút.”
Tiểu Kiều thật sự định làm như vậy, bây giờ nàng vẫn đang tuổi lớn, làm nhiều rồi đến lúc đó một năm sau không thể mặc, cho nên làm một cái là được.
Mặc dù lần này tốn không ít tiền, nhưng thu hoạch còn rất nhiều, Ngô thị và Diệp Trụ đều không phải người hẹp hòi với hài tử, đồ đều chọn đồ tốt để mua.
Mua xong rồi đều để người ta đưa tới nhà Diệp đại cô trước.
Diệp đại cô làm đồ ăn có khoai tây hầm thịt bò, ăn đặc biệt có tư vị, Diệp đại cô nói: “Thịt bò này do Nhất Phàm kiếm được từ bên phủ thành.” Lúc này trâu bò không thể tùy tiện làm thịt, trâu bò là gia súc quan trọng dùng trong nông nghiệp, được bảo vệ, là nhà nông, nếu như không phải trâu bò này thật sự già rồi hoặc bệnh không thể làm, thì không được phép làm thịt, đã thế, còn phải được quan phủ lập hồ sơ, nếu không bị người tố giác, đó chính là phải ngồi tù.
Nhưng quy định đều do người định, người có quyền thế vẫn có thể thông qua đủ loại con đường lấy được thịt bò mới mẻ.
Tửu lâu giống như Hối Tân lâu, vẫn có thể lấy được thịt bò.
“Nghe Nhất Phàm nói là do Tề công tử giúp đỡ đó, các ngươi nếm thử đi, mùi vị có được không? Nhị đệ trồng khoai tây đúng thật là thứ tốt, ăn thật mềm, còn đặc biệt bao no, nhị đệ có tiền đồ.
Tiểu Phượng, tiểu Kiều ăn nhiều chút.” Diệp đại cô kêu mọi người ăn khoai tây hầm thịt bò này, cuộc sống của nhị đệ tốt lên, nàng cũng vui mừng.
Từ Khang huyện thắng lợi trở về, lúc sau Lưu thị đã đến tìm Ngô thị, Lưu thị tỏ vẻ tức giận, Ngô thị vội hỏi có chuyện gì.
Lưu thị nói: “Hiện giờ ta cảm thấy định ra cô nương Thôi gia này cho Lập Xuân thật sự hối hận, đều là người gì chứ, kêu bọn họ sớm định hôn sự, nhưng không vui, lại nói, đã nuông chiều bọn họ rồi, thấy chúng ta tặng quà lễ tốt, còn định kéo dài tới năm sau, chẳng phải muốn chúng ta đưa đồ nhiều thêm mấy lần sao? Thật sự tức chết ta rồi!”
Thôi gia không hề giàu có, nhưng mới đầu Lưu thị coi trọng là nhân phẩm của cô nương Thôi gia này, cảm thấy nàng có thể làm được nhi tức phụ mình, nhưng Lưu thị tìm người nói muốn cưới cô nương này vào cửa sớm, người Thôi gia này lại không tình nguyện.
Lưu thị rất tức giận, chỉ có thể tìm Ngô thị nói.
Ngô thị nghe xong nói: “Đại tẩu, tẩu trước đừng nóng vội, muội thấy chắc người ta không bỏ được cô nương nhà mình, nghĩ tới có thể ở lâu thêm một năm đi? Chúng ta cũng là người có cô nương, nghĩ theo mặt này, có thể lý giải được.”
Lưu thị nói: “Nếu thật sự như vậy ta cũng không nói gì, nhưng mỗi lần bọn họ đều trơ mắt nhìn Lập Xuân nhà ta đi tặng đồ, đưa không tốt một chút đã sắc mặt không dễ nhìn, Lập Xuân không nói, chẳng lẽ ta không biết sao? Nói thật, ta càng ngày càng hối hận với mối hôn sự này, còn không bằng lui thôi!”
Ngô thị nói: “Đại tẩu, không phải tẩu đã nói cô nương Thôi gia này vô cùng tốt sao? Lại nói từ hôn không phải nói lui là lui.” Từ hôn nghe đã không dễ nghe, mặc dù ảnh hưởng với đàng trai nhỏ một chút, nhưng vẫn có ảnh hưởng, huống chi đàng gái bên kia.
Chuyện khác không phải nói, tặng quà lễ này thành tặng không, còn có lễ đính hôn gì đó, nói không chừng bởi vì từ hôn còn phải bồi thường cho người ta, giày vò như vậy nhà bình thường vốn không chịu nổi, cho nên tất cả mọi người đã đính hôn thì rất hiếm từ hôn, trừ phi đối phương thật sự khó coi, hoặc làm ra chuyện không tha thứ được.
Ngô thị không hy vọng đại tẩu Lưu thị mình vì tức giận trong lòng mà làm ra chuyện như vậy, đây là được không bù nổi mất.
“Cô nương Thôi gia này thì tốt, nhưng có người nhà như thế kia, ta sợ về sau sẽ dính líu đến Lập Xuân nhà ta, thật là, hiện giờ ta đã hối hận muốn chết.
Muội nói cưới một nhi tức phụ sao mà khó như vậy chứ?”
“Đại tẩu, nếu không như vậy đi, chúng ta tìm người đi nói chuyện thử xem, xem bọn họ rốt cuộc có ý gì, dù sao đã đính hôn rồi, nói ra cũng là người của lão Diệp gia ta rồi, tới sớm hay tới trễ đều không có chuyện gì, chính là cô nương Thôi gia gả tới, Lập Xuân là cô gia nhà người ta, chẳng lẽ sẽ không quản bọn họ sao? Muội thấy bọn họ nghĩ sai rồi, tìm người nói chắc vấn đề không lớn, có câu thà phá mười ngôi miếu, không hủy một mối hôn nhân, đại tẩu là người tốt, tẩu xem như vậy được không?” Lưu thị bị Ngô thị nói hơi động lòng, nhưng vẫn không chịu nổi cơn tức này, không biết nói sao, đường ca tiểu Kiểu Lập Xuân thế mà lại tự đến tìm Ngô thị, muốn cầu xin Ngô thị giúp đỡ khuyên nương mình.
Ngô thị nhìn Lập Xuân quỳ gối trước mặt mình, vội kéo lên nói: “Cháu hài tử này làm gì vậy, còn không mau đứng lên.
Có lời gì cứ nói!”
Để Lập Hạ kéo Lập Xuân lên, Lập Xuân nói: “Nhị thẩm, cháu biết nương cháu buồn bực chuyện hôn sự Thôi gia hiện giờ không được vui, nhưng cháu nghĩ tới nếu như đã đính hôn, lại thật sự lui hôn, vậy không tốt cho cô nương người ta lắm, nhị thẩm giúp cháu khuyên nương cháu đi.”
Ngô thị thở dài nói: “Cháu hài tử này, cháu nói lời không có lương tâm gì cả, cháu nghe được từ đâu nương cháu muốn lui hôn vậy?” Làm nhi tử mà vì nữ nhân khác quỳ gối trước trưởng bối mình, nếu Lưu thị biết được, khẳng định vô cùng giận, giờ còn chưa cưới vào cửa đâu, đã như vậy, chờ cưới vào cửa rồi, vậy làm sao? Tiểu Kiều cảm thấy hiện giờ đường ca mình vì cô nương Thôi gia mà cầu cạnh, ngược lại hiệu quả càng không tốt, dĩ nhiên đây là đối với Lưu thị, còn Ngô thị, khẳng định sẽ không nói cho Lưu thị.
Ngô thị tiếp tục nói: “Nương cháu vì muốn nhanh chóng cưới cô nương Thôi gia vào cửa, chính là nghĩ vì cháu, cháu lại vì chuyện này mà cãi vã với nương cháu, vậy quá không nên.
Ta là thẩm tử, nói cháu vài câu cũng được, nương cháu nuôi cháu lớn như vậy, không dễ dàng bao nhiêu? Cháu không thể vì chuyện khác mà tổn thương lòng nàng.
Giống như cháu vậy, vì một tức phụ còn chưa cưới vào cửa, đã quỳ gối trước người khác, nếu là nhi tử của ta, ta đã sớm đánh cho một tát.”
Lập Xuân bị Ngô thị nói mà xấu hổ, “Nhị thẩm, cháu… cháu không có ý đó.
Cháu chỉ nghĩ, hôn sự này đã định, cha nương tiêu bao nhiêu tiền cũng tốn hao tinh lực, nếu thật sự lui hôn, chuyện phiền toái nhiều hơn, sau này vẫn còn phải phiền toái vì cháu nữa.”
“Vậy ta hỏi cháu, nếu tương lai nhà vợ không ngừng tìm phiền toái cho nhà cháu, cháu làm thế nào? Nương cháu trông cậy vào cháu cưới tức phụ, để nàng thở phào một hơi, nhưng ta thấy cháu như vậy, nàng nào thở phào một hơi được?” Làm nương đều sợ nhi tử cưới tức phụ quên nương, nhưng Lưu thị sợ người như Thôi gia về sau mang đến phiền toái cho nhi tử mình, cho nên tình nguyện hiện giờ một lần giải quyết, không muốn sau này phiền toái không ngừng.
Nhưng nhìn Lập Xuân tiểu tử ngốc này, nhất định đã coi trọng cô nương Thôi gia rồi, tiểu hỏa tử có tình yêu nam nữ với người ta, có lẽ khi đưa quà lễ đã nhìn thấy, còn rất hài lòng với đối phương.
Lập Xuân nghe lời Ngô thị nói, đáp: “Nương cháu sinh cháu nuôi cháu, cháu tuyệt đối không để người khác gây phiền toái cho nương.
Nhị thẩm, hiện giờ cháu nói đều là lời nói suông, nhưng ngài biết tính tình của cháu như thế nào? Cháu tuyệt đối không phải loại người cưới tức phụ quên nương.
Cháu cũng nghe nói có vài cô nương bị lui hôn, sẽ nghĩ không ra mà tự vẫn, khi đó chẳng phải phiền phức của chúng ta càng lớn hơn sao? Cha nương Thôi cô nương thích tiền, nhưng Thôi cô nương lại rất tốt, trong nhà ngoài nhà đều do mình nàng bận rộn, cháu cảm thấy cô nương như vậy nếu như bị từ hôn, vậy kết quả thê thảm bao nhiêu.”
Ngô thị nghe xong nói: “Nhị thẩm nói cho cháu một câu, nếu cháu thật sự không muốn lui hôn, vậy sau này lúc nói chuyện với nương cháu, đừng luôn nói Thôi cô nương này tốt như thế này như thế kia, đừng hỏi nhị thẩm vì sao, nói cháu cũng không hiểu.
Cháu trở về trước, chuyện như vậy, bên chỗ nương cháu ta sẽ nói qua.” Làm cha nương có mấy ai sẽ làm trái với ý tứ nhi nữ mình chứ, cuối cùng còn không phải đều khuất phục sao? Huống chi Ngô thị cảm thấy Lưu thị không nhất định muốn lui hôn..