Nhà Ai Cầu Nhỏ Nước Chảy

Chương 8: Biện pháp vô lại


Đọc truyện Nhà Ai Cầu Nhỏ Nước Chảy – Chương 8: Biện pháp vô lại

Editor: Puck – Diễn đàn

Nhưng mà Lập Xuân năm nay đã mười bốn rồi, một gia đình lớn tiếp tục ở như vậy, cũng không tiện. Nhưng ông là trưởng tử, ở riêng tuyệt đối không làm được.

Diệp Dũng khuyên Lưu thị: “Ở riêng hay không, cha nương không phải đều đi theo chúng ta sao? Khác nhau ở chỗ nào?”

Lưu thị thầm buồn bực, cũng không thể nói cho ông ấy biết, đồ đầu gỗ này, dù sao đến lúc đó chính là muốn ở riêng, mọi người đi mà xem rồi!

Mà trong buồng phía tây, lúc ban ngày Ngô thị đã nghe tiểu Kiều báo lại tình hình, buổi tối lúc ngủ, nói với Diệp Trụ: “Ông cụ lại kêu ông tìm cô cả và cô hai đi?”

Diệp Trụ rất kinh ngạc nhìn Ngô thị, “Bà nghe được?”

Nhìn nét mặt Diệp Trụ, Ngô thị biết mình đã đoán đúng, “Cái này còn cần đoán sao, nhìn sắc mặt của ông không tốt như vậy, còn không nói câu nào, ta biết ngay là chuyện này rồi.” Ông cụ không có chuyện gì không tìm người, có chuyện để cho ông buồn bực cả ngày, bây giờ Diệp Căn muốn đi thi huyện, Quách thị có thể không nghĩ tới cô cả và cô hai sao?

“Haizzz, ông cụ nói, tứ đệ đi thi còn thiếu một chút tiền, muốn đại tỷ và nhị tỷ cho vay một chút.”

Ha ha, còn không dối trá nói cho mượn? Ngô thị cười lạnh trong lòng, đúng là đủ mặt dày, năm đó đối xử với cô cả và cô hai như vậy, bây giờ còn định kiếm chỗ tốt từ chỗ họ, quả thật là mộng tưởng hão huyền.


“Ta đã nói với ông, chuyện thất đức này, chúng ta không làm, không từ mà biệt, cô cả và cô hai thân với chúng ta hơn tứ thúc, đó chính là tỷ tỷ từ trong một bụng mẹ, sao có thể vì thứ thúc làm tổn thương tình cảm giữa mấy người? Còn nữa, ông cảm thấy hai tỷ tỷ sẽ chịu bỏ tiền cho tứ đệ sao?” Ngô thị không cần hoài nghi, nếu Quách thị tới cửa đòi tiền, liền trực tiếp bị một tách trà lên mặt. die,n; da.nlze.qu;ydo/nn

“Tứ đệ cũng là đệ đệ của đại tỷ và nhị tỷ, cho nên…” Diệp Trụ do dự nói.

“Nên cái gì? Tất cả đồ cưới của đại tỷ và nhị tỷ đều để cho bà ta tiết kiệm được nhiều vậy, còn chưa đủ à, chuyện như vậy ta không thể đồng ý!” Ngô thị kiên quyết nói, tốt nhất vỡ lở lên, vỡ lở lên, nhà này liền không ở nổi nữa, vậy thì ở riêng! Mẹ chồng cái gì, đúng là không phải thứ gì!

Diệp Trụ thở dài: “Ta cũng biết rõ chuyện như vậy không thể đồng ý, chỉ có điều hôm nay cha lên tiếng cầu xin ta, ta thấy cha vì thiếu bạc mà già đi rất nhiều rồi.”

Hừ, ông ta chính là thấy ông mềm lòng dễ nói chuyện, tại sao không đi tìm lão tam? Lão tam nhất định già mồm với ông ta. Ngô thị cảm thấy trượng phu quá thành thực mềm lòng cũng không tiện, bây giờ thật sự không tốt.

“Chúng ta heo cũng bán, chính là lương thực cũng bán một nửa, vậy còn không đủ, vậy còn muốn cái gì? Chẳng lẽ sau này đi trong phủ thi, chúng ta phải bán cả người mới được? Dù sao ta cũng không đồng ý. Ông trực tiếp nói với cha là ta không đồng ý, ta xem bọn họ nói ta như thế nào, đến lúc đó là hưu là ly ta đều chờ.”

(*) Hưu trong hưu thê – bỏ vợ, ly trong hòa ly – đồng thuận ly hôn

“Này, sao lại nói đến hưu ly? Không thể nào! Không thể như vậy, ta lại nghĩ một vài cách. Đi.” Một đêm không biết Diệp Trụ lật bao nhiêu cái bánh nướng áp chảo, đến khi nghe thấy gà gáy lần đầu tiên mới coi như ngủ được một giấc.

Mà một ngày mới lại bắt đầu, các nam nhân đi gánh nước chẻ củi, Diệp Tiểu Kiều đi theo tiểu Phượng cũng dậy thật sớm, hôm nay phải giúp nương nhóm lửa, hơn nữa chuyện ngày hôm qua còn chưa biết rõ, trong lòng Diệp Tiểu Kiều hơi ngứa ngáy. Buổi tối cha và nương khẳng định đã nằm bàn luận rồi, không biết chỉ thị tinh thần là gì.


Tiểu Phượng thả hết gà trong chuồng ra, lại quét chuồng gà một lần, trong phòng Diệp Huệ Nhi ở chính phòng liền truyền đến tiếng trách mắng: “Ai mới sáng sớm đã thả gà? Khiến cho người ta ngủ cũng ngủ không được!”

Tiểu Phượng thầm nghĩ: “Mặt trời chiếu đến mông rồi ngươi mới dậy, còn không ngủ ngon á. Đồ quỷ lười!” Chỉ có điều trên mặt lại hơi ngượng ngùng, vội vàng nói với Diệp Huệ Nhi, “Cô út, xin lỗi, là động tĩnh của cháu quá lớn, về sau nhất định sẽ chú ý. Thật ngượng ngùng.”

Diệp Tiểu Kiều thầm giơ ngón tay cái lên trong lòng với tỷ tỷ, nhìn xem, đây mới gọi là nhân tài. Về sau lão tỷ nhất định có tiền đồ.

Tiểu Kiều thấy đại nương Lưu thị đi cho heo ăn, trong nhà vừa mua hai đầu heo con, mà bên ngoài còn có tỷ tỷ tiểu Phượng, Quách thị không thể nào đột nhiên đến đây, liền hỏi Ngô thị: “Nương, cha có chuyện gì vậy, nói cho con biết đi. Nói cho con biết đi.”

Ngô thi nói: “Tiểu hài tử, đừng hỏi loạn.” [email protected]`l3q21y”d0n

“Nương nói con là đứa bé, sao ngày hôm qua lại để cho con đi hỏi cha? Nương rất không có suy nghĩ!” Diệp Tiểu Kiều hơi không cao hứng nói.

Ngô thị cười hì hì một tiếng, nhìn bốn phía không có ai, liền nói chuyện đòi tiền cho tiểu khuê nữ, “Cũng không thể nói với người khác!”

Quá không cần thể diện rồi!


Tiểu Kiều thật sự chán ngán hai lão kia, “Chúng ta không thể đi!” Cô cả và cô hai đặc biệt tốt với mấy huynh muội bọn họ, tại sao có thể bởi vì thứ người như vậy mà làm tổn hại lợi ích của hai cô chứ? Đánh chết tiểu Kiều cũng sẽ không đồng ý.

“Vậy tiểu Kiều nói xem chúng ta nên làm cái gì đây?” Ngô thị cũng chỉ trêu chọc đứa bé, mới hỏi như vậy.

“Vậy còn không đơn giản? Đã nói đến hỏi một chút, về phần kết quả hỏi được, đến lúc đó cứ nói không đồng ý chứ sao, đến sát ngày tứ thúc đi thi huyện chúng ta lại gấp gáp trở về,  khi đó cái gì cũng không kịp, con cũng không tin không có tiền của cô cả và cô hai, tứ thúc sẽ không đi thi huyện.” Đối với người vô lại như vậy chỉ dùng cách vô lại. Dù sao đều là mình nói cái gì là cái đó. Cô cả và cô hai cũng không muốn làm tốt quan hệ với bên này, đã nói hai cô không đồng ý thì sao? Bọn họ cũng không thể đến cướp đi.

Đúng vậy, sao lại không nghĩ ra cách này? Chỉ có điều nghĩ tới có nên đi hay không! Cảm giác đi chính là đối xử không tốt với đại tỷ và nhị tỷ của chồng, nhưng đúng là không thể không bên ngoài một vẻ sau lưng một vẻ. Đến lúc đó, nếu như Quách thị không hài lòng với nhà mình, vậy thì thật đốt, cứ để cho bà ta ghét, nhân cơ hội chia ra ở riêng là được!

Dù sao đại tỷ và nhị tỷ cũng không ưa hai lão nhân, Ngô thị cười híp mắt nhìn tiểu Kiều, quả nhiên là khuê nữ của ta, giỏi lắm! Tùy tiện trêu chọc cũng có thể trêu chọc ra một biện pháp.

Chỉ có điều bà phải nói rõ với đại tỷ và nhị tỷ, về phần cha đứa bé, cứ để cho ông ấy chẳng hay biết gì là tốt hất. Để cho ông ấy làm mặt dày tới cửa, sau đó bị hai tỷ tỷ gọt cho một trận, cũng tránh cho ngu hiếu hơi quá!

“Nương, phải dẫn con đi.” Diệp Tiểu Kiều nói.

“Biết rồi, chạy không được con!” Dù sao bà cũng muốn đi nhà mẹ, nhìn xem cháu mình tiểu Sơn, đứa bé này cũng muốn tham gia thi huyện đó.

“Ngô thị nói với Diệp Trụ: “Cha đứa bé, ta đi cùng ông một chuyến tới nhà tỷ tỷ được không, chúng ta tận tâm hết sức là được, nếu không được cũng không phải là lỗi của chúng ta, ông xem như thế nào?” dieendaanleequuydonn

Diệp Trụ đang vì chuyện này mà nhức đầu, nghe Ngô thị nói như vậy, nào không đáp ứng? Vội vàng gật đầu, “Ta sẽ đi nói với cha.”


“Chờ một chút, nếu không lấy được tiền chúng ta cũng không dám cam đoan, không lấy được tiền cũng không thể oán trách chúng ta! Lời này chúng ta phải nói rõ!”

Hừ, thật sự cho rằng nam nhân của mình đi sẽ mười phần chắc chín sao? Đúng là nghĩ quá đẹp.

“Điều này nhất định rồi, cha khẳng định cũng biết cái lý này.”

“Vậy cháu nhỏ tiểu Sơn nhà ta cũng muốn thi huyện rồi, lần này ta cũng định thuận đường đi xem một chút.” Ngô thị đưa ra yêu cầu.

“Đây là nên, là phải đi! Ta tìm nương xin chút tiền, chúng ta cũng đưa chút đồ qua.” Diệp Trụ nói.

Ông mà xin được tiền đã tốt, Ngô thị vội nói: “Chuyện tiểu Sơn sẽ dùng tiền để dành của chúng ta đi, dù sao cũng không phải chuyện của người khác.”

Diệp Trụ có một nàng dâu khéo hiểu lòng người cảm thấy thật uất ức, nàng dâu thật sự quá tốt.

“Còn nữa, tiểu Kiều ngày ngày đều ở nhà, lần này ta cũng muốn mang tiểu Kiều cùng đi ra ngoài, con bé cũng ngày ngày làm việc, mệt mỏi đấy.”

Diệp Trụ nghĩ tới lời ngày đó tiểu Kiều nói, liền gật đầu nói: “Không thành vấn đề, tiểu Kiều liền đi theo chúng ta đi.”

Vì vậy, Diệp Tiểu Kiều liền có cơ hội đi vào trong thành một chuyến rồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.