Bạn đang đọc Nguyệt Tà Bích Sa Song: Chương 27
Chương 27
Nghe hai người nói chuyện, Hàn Chương còn có thể hiểu một ít, những người khác thì chẳng hiểu gì cả. Đương nhiên Lâm Vũ Phi cũng không hiểu, nhưng hắn có thể hiểu quan hệ của hai người rất tốt, bèn cười nói: “Không uổng công Ninh cô nương gọi ngài là Nam Cung đại ca, ngài quan tâm Ninh cô nương như vậy, làm ta cũng muốn gọi ngài là đại ca.”
Nam Cung Nhược Hư nghe vậy liền nói: “Ninh cô nương lẻ loi một mình ở Cô Tô, thân là bằng hữu, đương nhiên sẽ cố gắng quan tâm.”
“Có thể được Đại thiếu gia Nam Cung thế gia chiếu cố, phúc khí của Ninh cô nương thật không tệ.” Lâm Vũ Phi cười nói.
Mặc dù hắn đã biết Ninh Vọng Thư và Nam Cung Nhược Hư rất thân, nhưng thấy Nam Cung Nhược Hư chỉ là họ hàng xa của Nam Cung gia, lại bệnh tật quấn thân, nếu so sánh với mình, mình hơn hắn rất nhiều, nghĩ rằng Ninh Vọng Thư cũng không quá thích hắn.
Nhưng, Nam Cung Nhược Hư là Đại thiếu gia Nam Cung thế gia! Đó là thế gia vượt trội hơn mình nhiều, hắn không khỏi bất an.
“Hôm nay là ngày hội, theo ta, không bằng Nam Cung huynh nhận Ninh cô nương làm muội muội, chẳng phải là chuyện tốt sao.” Ánh mắt Lâm Vũ Phi đảo qua đảo lại, ra vẻ vui mừng khôn xiết.
Lời vừa nói ra, mọi người đều sửng sốt, ánh mắt tập trung trên người hai bọn họ.
“Có muội muội như vậy, ta… Đương nhiên ta vô cùng vui mừng.” Im lặng một lát, Nam Cung Nhược Hư buồn bã nói.
Bốn chữ “Vô cùng vui mừng” vừa nói ra, lập tức giống như đâm một đao trên ngực hắn. Hắn tự biết bản thân mắc bệnh nguy kịch, dù có may mắn, cũng chỉ kéo dài được một hai năm. Như vậy, hắn làm gì có tư cách mà hy vọng chuyện gì xa vời?
Ninh Vọng Thư kinh ngạc nhìn hắn chăm chú, ánh mắt phức tạp, im lặng không nói… Hai tay giấu trong ống tay áo nhanh chóng nắm chặt, vết thương tay trái bị rách, máu từ từ chảy ra, nàng vẫn hồn nhiên không biết.
“Huynh thật là kỳ quái,” Mạc Nghiên khoanh tay trước ngực, nghiêng đầu nhìn Nam Cung Nhược Hư, khó hiểu nói, “Huynh thích sư tỷ của ta, nhưng tại sao lại muốn nhận sư tỷ làm muội muội…”
“Tiểu Thất! Không được nói bậy!” Ninh Vọng Thư lạnh lùng nói, nhanh chóng đứng dậy, nhìn Nam Cung Nhược Hư nói, “May mà Nam Cung đại thiếu gia không chê, đáng tiếc tại hạ chỉ là hạng người lỗ mãng trên giang hồ, tự nhận trèo cao không nổi.”
“Ninh cô nương… Tại sao ngươi lại tự coi nhẹ mình, tới bây giờ ta…” Lâm Vũ Phi thấy nàng nói vậy, cướp lời nói. Hắn chỉ nói được một nửa, đã thấy ánh mắt Ninh Vọng Thư sắc như hàn băng đảo qua, nhất thời nghẹn lời.
“Lâm công tử, chuyện của ta không liên quan đến ngài, chúng ta có nhận làm huynh muội hay không càng không liên quan đến ngài. Trước giờ quy củ giang hồ là tự giải quyết chuyện của mình, không chen vào chuyện người khác, ta nghĩ ngài cũng hiểu.” Lúc này Ninh Vọng Thư khác hắn vẻ nhẹ nhàng từ tốn ngày thường, nói chuyện không chút lưu tình.
Lâm Vũ Phi sững sờ đứng đó, không biết nói gì.
“Xem ra, sư tỷ giận thật rồi.” Mạc Nghiên rụt đầu, thấp giọng nói chuyện với Hàn Chương.
“Ta biết từ lâu rồi.” Hàn Chương đắc ý nói.
Mắt thấy Ninh Vọng Thư đứng ở mép thuyền, không biết bởi vì gió trên hồ quá lớn hay là nguyên nhân khác, thân thể nàng hơi hơi lung lay… Nam Cung Nhược Hư hoảng hốt, gian nan tiến lên nắm chặt tay nàng.
“Tại sao… cô buồn?” Hắn hỏi.
Nàng yên lặng nhìn hắn, đáy mắt toát ra một chút đau đớn: “Huynh còn hỏi tại sao ta buồn ư? … Đúng, ta giận, bởi vì huynh quá đáng, vô cùng quá đáng! Làm như vậy với ta, huynh rất vui sao? Ta làm muội muội của huynh, huynh vô cùng vui mừng sao?” Nước mắt rơi đầy hai má nàng, “Ta hiểu tại sao huynh muốn làm vậy, ta hiểu… Huynh muốn sống một mình như vậy, sống như vậy đến chết, đúng không!”
Lời của nàng như một cái búa tạ, nặng nề đập vào lòng Nam Cung Nhược Hư, dường như có thể làm hắn không thở được. Hắn chỉ có thể nắm chặt tay nàng, nhưng không thể nói nên lời.
Nhìn thấy hắn không nói gì cả, Ninh Vọng Thư tức giận đến run cả người, nói: “… Ta thành toàn huynh, huynh cứ sống một mình một người đến chết đi! Huynh… Nếu huynh dám lấy người khác, xem ta xử lý ngươi thế nào!”
Dứt lời, dùng sức giật tay ra khỏi tay hắn, thả người nhảy vào trong hồ —— Nam Cung Nhược Hư vội vã kéo lại, chỉ thấy gợn nước lăn tăn, một làn bọt nước lan xa, làm sao nhìn thấy bóng người.
“Mau cứu cô ấy lên.”
Nam Cung Nhược Hư khẩn trương, trước mắt bỗng đen ngòm, hình như đã xỉu. May mà Nam Cung Lễ Bình nhanh tay lẹ mắt, bước nhanh đến cạnh đỡ lấy hắn, Tiết đại phu cũng nhanh chóng đi lên.
“Nha đầu kia bơi rất giỏi, bơi vài vòng ở Thái Hồ cũng không có vấn đề gì, không cần lo lắng.” Hàn Chương vội nói, hắn thấy Nam Cung Nhược Hư đã lung lay sắp đổ, vẫn còn nhớ đến Ninh Vọng Thư đã nhảy vào trong nước.
Mạc Nghiên chậm rãi đứng dậy, thở dài một hơi, vỗ vỗ ngực, nhíu mày nói: “Lâu lắm rồi ta mới thấy sư tỷ giận như vậy.”
“Cô ta giận! Thế này mà là giận, rõ ràng là muốn mạng đại ca của ta!” Nam Cung Lễ Bình thấy ca ca được Tiết đại phu chăm sóc, hơi thở đã ổn, liền ngẩng đầu giận dữ nói.
“Sao huynh lại không phân rõ phải trái như vậy, rõ ràng là đại ca huynh làm sư tỷ của ta tức phát khóc đó.” Mạc Nghiên kỳ quái nói.
“Ta không phân rõ phải trái? Cô nhìn xem đại ca của ta…”
“Đó là huynh ấy còn có bệnh trong người. Có bệnh thì chữa bệnh là được, giận người khác làm gì?”
Thấy Mạc Nghiên bày vẻ mặt hợp tình hợp lý, Nam Cung Lễ Bình giận đến nỗi cái mũi cũng lệch: “Cô…”
“Lễ Bình…” Nam Cung Nhược Hư cúi đầu gọi, “Không thể vô lễ.”
Nghe đại ca lên tiếng, Nam Cung Lễ Bình trừng mắt liếc nhìn Mạc Nghiên, không dám nói. Mạc Nghiên cũng không thèm để ý, đi qua nhìn khí sắc của Nam Cung Nhược Hư, giật mình nói: “Hình như bệnh của huynh rất nghiêm trọng đó, nghĩ cách trị nhanh lên chứ.”
“Đa tạ cô nương quan tâm.” Nam Cung Nhược Hư cố gắng nói, “Sư tỷ của cô nương giận dữ rời đi, cô ấy vẫn bị thương, mong cô nương nhanh chóng tìm được cô, gửi lời xin lỗi hộ ta.”
Mạc Nghiên cong cong tai: “Bây giờ sư tỷ đang bực mình, chỉ sợ ta nói thế nào nàng cũng không nghe lọt…” Nghĩ một hồi vẫn lo lắng, “Thôi thôi, ta đi tìm sư tỷ đây.” Dứt lời, xoay người nhảy lên, mũi chân nhún nhẹ ở đầu thuyền, nhảy vào trong nước.
“Nha đầu!” Hàn Chương chạy tới mép thuyền, vội la lên, “Sao nói đi là đi vậy, ta còn có việc tìm sư tỷ của muội thương lượng đấy.” Hắn không bơi giỏi, tuy miễn cưỡng thì có thể bơi được, nhưng muốn bơi vào bờ, chỉ sợ còn phải phí chút tay chân.
Nhìn thấy từng đám mây đên đang ùn ùn kéo đến, Nam Cung Lễ Bình cúi sát xuống người ca ca, nhẹ nhàng nói: “Hình như đã nổi gió, sợ là muốn mưa, đại ca cũng mệt mỏi rồi, chúng ta trở về được không?”
Nam Cung Nhược Hư mệt mỏi gật gật đầu, cảm thấy tay có hơi ướt, trời đã mưa rồi sao? Hắn nâng tay lên, nhìn vào lòng bàn tay lại thấy vết máu ghê người…
“Đại ca! Huynh bị thương!” Nam Cung Lễ Bình cũng nhìn thấy, cuống quít muốn tìm miệng vết thương ở chỗ nào.
Hắn lắc đầu, nhắm mắt lại, sợ sẽ rơi lệ: “Không phải máu của ta.”
—— là của nàng, cái hắn giữ được là mảnh vải trắng bọc tay của nàng.