Đọc truyện Nguyệt Minh Thiên Lý – Chương 25: Canh Hai
Tạ Thanh đứng trước điện Lưỡng Nghi đợi rất lâu.Mây phủ mái vàng, hương tỏa từ lư thú.Từ trong cửa cung màu son truyền đến tiếng bước chân, hắn lập tức bước lên thềm đá tiến lên đón.Dao Anh đi xiêu vẹo, chân nặng nề bước ra đại điện.Nàng đạt được hứa hẹn mong muốn.
Trong cuộc giao dịch, Lý Đức cũng đã nhận được thứ ông muốn.Dao Anh chưa từng mong chờ lên án một lần có thể thức tỉnh lương tri của Lý Đức, sau khi rời Đông cung liền lập tức vào cung, để trước khi Lý Huyền Trinh vào cung nàng có thể giao dịch với Lý Đức.Hòa thân nơi xa tất nhiên trả bằng mạng sống, đã sống không còn lâu, chi bằng hạ một bút mua bán.Giao dịch với Lý Huyền Trinh, dùng đội phi kỵ cứu Lý Trọng Kiền.Giao dịch với Lý Đức, là dự phòng cho sau khi Lý Trọng Kiền về kinh.Đại khái là vì ngạc nhiên trước sự quả quyết của Dao Anh, trước khi đi, Lý Đức đột nhiên nhìn nàng hồi lâu, chỉ vào một viên gạch có dấu mài mòn trước long án: “Thất Nương, ngươi nhìn đi.”Ông nhìn quanh một vòng.“Tòa đại điện này từng bị thiêu cháy, hậu cung phi tần tiền triều từng bị giam ở đây, một mồi lửa đốt đi sạch sẽ, khắp nơi đều cần tu bổ, ngói muốn đổi mới, gạch muốn lát lại, điện Thái Cực hẳn phải khởi nền móng lần nữa…”Triều thần nhiều lần tấu xin tu sửa cung điện.
Lý Đức phê: “Kiệm để nuôi dưỡng, tĩnh để tu thân, tân triều vừa lập, không nên xây dựng rầm rộ.” Ông nghiêm khắc thực hiện tiết kiệm, đình công không trùng tu xây dựng cung điện, chỉ sai người trong cung thất quét vôi mới lại rồi chuyển vào ở, hạ lệnh cấm chỉ các nơi tiến cống kỳ trân dị bảo, nhất là những vật gọi là điềm lành.Hoàng đế đơn giản, dĩ nhiên triều thần không dám trắng trợn phô trương, các cuộc ganh đua so sánh xa hoa lãng phí giữa đám danh gia vọng tộc vừa mới bắt đầu hưng thịnh lại rất nhanh bị đè lắng.Lý Đức nói: “Thất Nương, có ai không thích áo tươi quần thắm? Ai không thích mái ngói lầu son? Trẫm không phải hòa thượng khổ tu, trẫm cũng thích hưởng thụ xa xỉ, trẫm cũng muốn nhà cao cửa rộng.”Ông dừng một chút, chuyển đề tài: “Thế nhưng Trẫm là Hoàng đế.”Là một Hoàng đế đăng cơ không lâu giữa quần hùng.Vẫn còn lâu mới đến lúc hưởng thụ, thân là quân chủ, ông nhất định phải làm gương tốt.
Ông là Hoàng đế, ông nhất định phải cẩn thận mọi chuyện, ông nhất định phải đề phòng tất cả mọi người, nhất định phải dùng tất cả mọi thủ đoạn có thể dùng để cân bằng triều đình.Giọng điệu của Dao Anh bình tĩnh: “Cậu con từng nói với anh, có vài người tầm nhìn thiển cận, chỉ có thể nhìn thấy phú quý nhất thời, có vài người tầm nhìn lâu dài, nhìn thấy mấy năm, mấy chục năm sau, thậm chí là mấy trăm năm, mấy ngàn năm sau.
Cậu ốm yếu từ nhỏ, muốn bình định loạn thế mà không được, cậu với Thánh thượng mới quen đã thân, cùng hợp chí thú.
Người nói, điều Thánh thượng nhìn thấy chính là mấy chục năm sau, mấy trăm năm sau.”Năm đó Man tộc xâm lấn xuống Nam, thế gia rối rít lánh về phương Nam tránh họa, một mình Chu thị nhận nguy hiểm diệt tộc dứt khoát ở lại, bảo vệ dân chúng không còn chỗ để trốn.Lúc Chu thị lập quốc, lòng dân hướng về, mọi người nhìn về.
Nhưng trong cảnh hoang tàn khắp nơi dựng lên một Vương triều chỉ lớn mạnh một đời liền nhanh chóng suy yếu, cuối cùng triệt để diệt vong.Tạ Vô Lượng từng tranh luận với Lý Đức.Lý Đức cho rằng, nguyên nhân tiền triều diệt vong vốn không vì dân loạn, không do Mạt đế ngu ngốc, mà là do tranh đấu giữa danh gia vọng tộc, quan lại hủ bại.
Chu thị đã từng ý đồ cứu vãn Vương triều, họ cố hết sức đề bạt hàn tộc, cải cách quan lại, mở rộng khoa cử, kích thích tới cảnh giác của thế gia, triều đấu không ngừng, con cháu hoàng thất đấu đá nhau, các Vương làm loạn, quân vương kế vị từng đời từng đời đều tàn bạo hoa mắt ù tai, thiên hạ đại loạn, cải cách thất bại thảm hại.Lý Đức nói, nếu ông đăng cơ, tuyệt đối sẽ không tuỳ tiện thỏa hiệp với thế gia, ông sẽ củng cố hoàng quyền, thu nạp binh quyền, để hàn tộc áp chế thế gia, không cho loạn các vương tiền triều tái diễn.
Thế gia đã không cách nào ngăn cản hàn tộc quật khởi, nên thuận theo thời thế từ lâu, dùng cách khác bảo toàn lợi ích gia tộc.Tạ Vô Lượng yêu nước thương dân, có tầm nhìn giống Lý Đức, ông biết rõ gia tộc đối với quyền lực lũng đoạn, cũng hiểu rõ chỉ cần thế gia nắm giữ triều đình thì nhất định sẽ có ám đấu lâu dài với hoàng quyền, mà kết quả dĩ nhiên sẽ là hỗn loạn bất an.Hưng, trăm họ khổ.
Vong, trăm họ cũng khổ.Tân Ngụy triều, từ lúc mới xây dựng phải đánh vào căn cơ vững chắc, bình định tất cả uy hiếp, triệt để cải cách quan lại, phòng ngừa tệ nạn tiền triều.
Như thế, mới có thể hòa bình ổn định lâu dài, trăm họ an cư lạc nghiệp, cách xa chiến hỏa.Tạ Vô Lượng người yếu ớt, không thể lao ra chiến trường giết địch như tổ tông, nhưng điều đó không hề ảnh hưởng tích cực xông pha vì bình định thời loạn.
Chỉ cần trăm họ có cuộc sống sung túc yên vui, ông không ngại làm phụ tá người khác.
Ông gặp hào kiệt một phương hết người này đến người khác, cuối cùng gặp Lý Đức.Tạ Vô Lượng ký thác kỳ vọng vào Lý Đức, cho rằng Lý Đức hùng tài đại lược, lo xa nghĩ rộng, sẽ là minh chủ kết thúc thời loạn.
Vì thế, dù biết rõ bản tính của Lý Đức, dù tiên đoán được kết cục qua cầu rút ván về sau, Tạ Vô Lượng vẫn chọn cho Lý Đức một cơ hội hợp tác.Ông không sợ bị điểu tẫn cung tàng*, chỉ cầu Lý Đức đối xử tốt với muội muội của mình.*chim hết cất đi cung tên, ăn cháo đá bát.Dao Anh nhìn vầng sáng tầng tầng lớp lớp tràn vào trong điện phía trước tấm bình phong, mặt không chút gợn sóng.
“Thánh thượng, cậu xem ngài là tri kỷ, dù ngài mượn việc lạnh nhạt với Tạ gia để cảnh cáo mấy thế gia khác cậu cũng chẳng phàn nàn… Đáng tiếc thực sự cậu chưa nhìn rõ hết ngài, cậu vẫn cho rằng ngài nhất định sẽ nhớ kỹ lời hứa, chăm sóc mẹ thật tốt.”Dao Anh thấp giọng, “Hẳn là cậu không ngờ, ngay cả một lời hứa hẹn đơn giản nhất mà ngài còn làm không được.
Ngài có lòng riêng, không cách nào đối mặt với cái chết của Đường hoàng hậu, hóa giải nỗi hận của huynh trưởng, còn giận lây sang mẹ và anh con.”Đông cung nhằm vào Lý Trọng Kiền, chả nhẽ Lý Đức không biết?Ông biết.
Ông không ra tay can thiệp.
Lý Huyền Trinh vì thù mẹ mà khốn đốn, mẹ con Tạ Quý phi và Lý Trọng Kiền là đá mài Lý Đức dùng để rèn luyện cây đao Lý Huyền Trinh.Ông đối người bên cạnh vô tình vô nghĩa không che dấu.Lý Đức lặng thinh.Dao Anh nói tiếp: “Con ở Kinh Nam thu chữa cho lưu dân, xây dựng thư quán, khắc bản sách, để càng nhiều con cháu hàn môn có thể đọc nổi sách… Nhưng con không dám để Thánh thượng biết những việc này, bởi vì con biết, dù con có làm gì lợi nước lợi dân, Thánh thượng cũng sẽ không vì vậy mà ngợi khen, Thánh thượng sẽ chỉ hoài nghi con có ý khác, rồi đổ hoài nghi lên người anh con.”“Thánh thượng, dù con là thân gái, cũng hiểu được gánh nặng non sông nước nhà, nhưng con không tán đồng những bất công mà Thánh thượng đối xử với mẹ và anh, không tán đồng cách Thánh thượng dùng cả nhà Tạ gia trung liệt để cảnh cáo thế gia khác.”Một Quân vương lớn mà đến cả người trung liệt cũng còn muốn tính toán, để họ ôm hận dưới cửu tuyền, người dân trăm họ sẽ ăn nói thế nào với anh hùng đã khuất?Xả thân vì lợi ích chung, anh hùng hào kiệt phấn đấu quên mình không nên bị khinh bạc như vậy.Lý Đức không xứng là cha của nàng và Lý Trọng Kiền.Cũng không xứng là tri kỷ của Tạ Vô Lượng.Dao Anh nói xong, đón ánh nắng xán lạn, không quay đầu lại đi ra.Vừa ra khỏi đại điện, sức gắng gượng chống đỡ giống như thủy triều rút sạch, hai chân nhũn ra, đầu nặng chân nhẹ.
Dao Anh run run.Tay Tạ Thanh cách lớp trang phục mỏng đỡ lấy cánh tay nàng: “Quý chủ, tôi đỡ ngài.” Dao Anh ổn định lòng mình, dựa vào Tạ Thanh, từng bước một đi xuống hành lang dài.Trên quảng trường nắng rực rải đầy, tiếng gió rít gào, đưa tới từng đợt chuông treo mái hiên trong vang.“A Thanh, ta phải gả đi Diệp Lỗ.”Dao Anh ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời quang đãng xanh cao vạn dặm.
“Ta sẽ viết một bức tiến cử ngươi để ngươi đi đầu quân.
Trong quân đang cần người, võ nghệ ngươi cao cường, chắc chắn có thể bộc lộ tài năng trong quân.”Tạ Thanh vịn Dao Anh, tư thái cung kính, mặt không đổi sắc nói: “Tôi là hộ vệ của công chúa, công chúa đi đâu tôi đi đó.”Dao Anh ngước mắt nhìn hắn: “Ngươi không sợ một đi không trở lại à? Bộ lạc Diệp Lỗ du mục, sống bằng đánh cướp, chuyến đi này, cả đời sẽ không trở về.”Trên thảo nguyên càng hỗn loạn hơn, dã man hơn Trung Nguyên, giữa các bộ lạc tàn sát lẫn nhau, giờ Diệp Lỗ chỉ một lúc lớn mạnh, chớp mắt có thể thua dưới gót sắt các bộ lạc khác, biến mất sạch sẽ.Nàng đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.Mặt Tạ Thanh vẫn tỉnh bơ, bình tĩnh nói: “Vậy thì một đi không trở lại.”Dao Anh cười cười.Ra khỏi quảng trường, Dao Anh càng run nhiều hơn, mồ hôi rịn đầy mặt, hàm răng nghiến ra tiếng.Tạ Thanh không nói gì, trực tiếp ôm lấy nàng, dùng áo choàng quấn từ đầu đến chân che chở trong lòng, hộ tống nàng về Vương phủ.Trưởng sử nhìn thấy Dao Anh đau đến không ngừng run rẩy, nước mắt tuôn trào.Dao Anh nắm lấy tay trưởng sử, dặn dò đứt quãng: “Hồ bá… Ta không sao… Ba ngày sau sẽ khỏe thôi, bác cho người đón Mẹ về…”Trưởng sử khóc gật đầu.“Sẽ tốt thôi…” Dao Anh cuộn tròn thành một cục, “Sẽ nhanh ổn thôi… Sau này Mẹ và anh sẽ an toàn…”Nàng ngủ thật say, khóe môi hơi kéo.