Đọc truyện Nguyệt Mãn Không Sơn Hoa Mãn Thiên – Chương 73: Lại đến nơi này. Mùa hoa rơi gặp lại chàng (1)
Triệt Thủy lau mồ hôi trên trán, có chút thở dốc nhìn lên, chỉ
thấy mây trắng quẩn quanh, rừng cây xanh biếc, phía trên sườn núi không
xa, có một vách đá nhô ra, phía trên đó, có thể nhìn thấy có một khoảng
sân bằng phẳng màu trắng giống nơi Mai Hoa và Tập Tuyền quyết đấu, chẳng qua là nhiều hơn mấy cột đá, mà bởi vì đã trải qua mưa gió quá lâu, nên có vẻ hoang tàn đổ nát, không bằng lôi đài của Bát đường chủ và Hãn phu nhân, là mặt đá cẩm thạch sáng bóng trơn láng.
Giao
lại Mai Hoa đang bị thương cho Song Tịnh, Huyền Sinh và Lũng Dã tạm thời trông nom, vì biết cửa tiếp theo nhất định sẽ đối mặt với Hoa Vô Song,
Triệt Thủy liền cùng Kinh Phiến đi trước gặp chủ nhân cũ của Kiếm Nhu
sơn trang.
Sắc trời dần sáng, khí trời mờ mịt cảm
giác như bị đè nén, dù đã là cuối thu, nhưng sơn cốc này dường như không bị ảnh hưởng bởi bên ngoài, khí hậu luôn ấm áp như mùa xuân, sương mù
ẩm ướt mang theo hơi ẩm ngột ngạt bao phủ xung quanh, tựa như mưa to gió lớn lúc nào cũng có thể điên cuồng ập xuống.
“Căng
thẳng sao?” Lâu chủ Trọng Trọng Lâu bỗng mở miệng hỏi nữ tử bên cạnh,
bọn họ lên đường đã một đêm rồi, bây giờ mới trao đổi câu nói đầu tiên.
Kinh Phiến có chút nghi hoặc nhìn hắn, thản nhiên nói: “Vì sao căng thẳng?”
Triệt Thủy hơi cười: “Đối thủ mà ngươi sắp đối mặt, chẳng phải là người từ
nhỏ đã cùng tập võ, cùng chơi đùa, cùng trưởng thành sao? Cho dù không
có tí tình cảm nào, đây cũng là kẻ địch ngay cả nhược điểm nhỏ nhất của
ngươi cũng đều biết rõ”. Hắn ánh mắt nghiêm nghị nói, thấy Kinh Phiến
mặt hơi biến sắc, tự nhiên có chút cảm thông, vẻ mặt trùng xuống, ngừng
một lát rồi lại thở dài: “Nếu ngươi tin tưởng hắn, thì để ta ra tay
nhé?”
Kinh Phiến trầm mặc không nói, lắc đầu.
“Hắn chính là… kẻ đã lừa gạt toàn bộ Kiếm Nhu sơn trang”. Nàng một lúc lâu
sau mới lên tiếng, âm điệu mặc dù vững vàng, nhưng vẫn có thể nghe ra sự giận dữ và kích động.
Ngẩng đầu nhìn lên cột đá phía xa, ánh mắt Kinh Phiến phản chiếu từng mảng khoảng không mờ mịt cùng
rừng cây mưa bụi, phảng phất như có một màn sương mù dày đặc nặng trĩu
hơi nước trong con ngươi, nàng thở dài nói: “Ngươi biết không, sư phụ
chúng ta đặc biệt thương yêu hắn, không khác gì con ruột, nhưng… hắn lại biến Kiếm Nhu sơn trang thành bàn đạp cho Phi Ưng Bảo…”
“Hẳn là có nỗi khổ tâm riêng?” Triệt Thủy hờ hững ngắt lời nàng, ánh mắt
bình tĩnh mà kiên định nhìn sang: “Không phải vì dã tâm hay nguyện vọng, xem ra Hoa Vô Song không phải dạng người như vậy, có thể có nỗi khổ tâm nào đó, hoặc là, có điều gì đó chúng ta không thể hiểu nổi, hoài bão vô cùng xa xôi và to lớn muốn thực hiện, cho nên mới phải không chừa thủ
đoạn nào như vậy sao?”
Kinh Phiến ngẩng đầu nhìn hắn, mặc dù có chỗ nghi ngờ, nhưng vẫn có chút tin lời hắn: “Sao ngươi biết?”
Triệt Thủy cười nói: “Người ngoài cuộc thường tỉnh táo, người trong cuộc lại u mê. Hoa Vô Song trong trí nhớ của ta, tuyệt đối không phải là một kẻ
tiểu nhân tàn độc hèn hạ, cũng không phải là một tên ngụy quân tử… Lần
này gặp hắn, chắc sẽ biết được chân tướng”.
Kinh
Phiến không nói, nàng ở phía sau Triệt Thủy lẳng lặng bò lên vách núi,
thấy chỗ quyết đấu phía trước mỗi lúc một gần hơn, dường như có thể
trông thấy được nụ cười nhàn nhạt bất cần đời của Hoa Vô Song, giống như ngày trước, cầm cuốn sách tựa vào song cửa, mỉm cười mà quay đầu lại.
Đời người, giống như mới chỉ lần đầu gặp gỡ.
Hắn làm cái tên thiếu hiệp phong lưu được sư phụ thương yêu sâu nặng kia,
nàng vẫn là tiểu sư muội suốt cả ngày đối chọi với hắn, hắn tập võ xong
xuống núi rời đi, nàng ở lại sơn trang lấy thân phận thần thâu hành tẩu
giang hồ, nếu gặp lại nhau, sẽ lễ độ chào hỏi, nhìn nhau cười một tiếng, chỉ gặp thoáng qua, cũng chẳng cần quay đầu. Nào đâu có cần cùng nhau
đùa giỡn, gây lộn, cùng sóng vai nhiều ngày như vậy?
Nghĩ tới đây trong lòng đau xót, những chỗ trên người bị hắn đánh trọng thương bỗng cùng lúc nhói đau.
Vẫn còn đang miên man suy nghĩ, đã đến nơi rồi.
Trước mắt trải màn sương ẩm, rêu phủ giếng đá, thâm cốc toàn cây thuốc, khắp
trời bồng bềnh trong suốt, mây đen muốn mưa, khói bay nhàn nhạt, người
nọ đứng ở bên trong một vùng phế tích, thân mặc bạch y, tóc phất phơ như tuyết, con ngươi dịu dàng ấm áp như ngọc, khẽ mỉm cười, ngẩng đầu lên
nhìn bọn họ.
Hắn đứng ở trên một cột đá đã nứt chỉ còn một nửa.
Đó là một khoảng bằng phẳng hình tròn, có mười sáu cột đá bao quanh, Hoa
Vô Song đứng ở chính giữa; Triệt Thủy và Kinh Phiến nhìn lại, lúc này
mới phát hiện ra khoảng bằng phẳng phía dưới thật ra toàn là nước, nơi
bọn họ sắp tỷ võ, là một lôi đài trên mặt hồ khổng lồ.
“Ta cứ tưởng rằng các ngươi không đến được nơi này chứ”. Hoa Vô Song cười
nhạt, nói tiếp: “Vậy, người nào lên đây? Lâu chủ Trọng Trọng Lâu? Hay
thủ hạ của ta, Kinh Phiến?”
“Đương nhiên là ta!”
Không chờ hắn nói xong, Kinh Phiến đã bước lên một bước, nhảy lên cột đá đối diện hắn, lạnh lùng nói: “Trước hết, đem toàn bộ nợ chưa tính toán
rõ ràng, đều giải quyết hết đi!” Chỉ nghe xoẹt một tiếng, trên mười đầu
ngón tay nàng đều là phi đao dựng đứng, mười mảnh ngân đao băng giá
giống như lá dẹp, dính một chút nước mưa rơi xuống càng ánh lên ánh bạc
như tuyết.
Hoa Vô Song liếc nàng một cái, cũng không
nói gì, nở nụ cười nhàn nhạt, chỉ xuống ao nước dưới chân: “Ngươi cũng
đã biết, nước phía dưới này là gì phải không?”
Kinh Phiến cau mày: “Ta làm sao biết được? Đừng có đánh trống lảng!”
Đối phương khẽ mỉm cười, rút trâm bạc cài tóc xuống, khi mái tóc đen như
thác nước buông xuống, thuận tay ném, chỉ nghe “tõm” một tiếng, trâm kia rơi vào trong nước, ùng ục mấy tiếng rồi chìm hẳn, sau đó, lại nghe
tiếng lùm bùm, chỉ thấy một luồng khói xanh bốc lên, chắc hẳn đã bị hòa
tan luôn rồi.
“Cứu Thạch Trì*”. Hoa Vô
Song cười hồn nhiên: “Đây là nơi trước kia Phi Ưng Bảo dùng để hủy xác
kẻ địch”. Hắn chỉ cột đá vây ở bốn phía: “Kinh Phiến, ngươi hiểu rõ, nếu thực sự ngã xuống, chỉ sợ ngay cả xương cũng không tìm được đâu.”
*Cứu Thạch Trì: tạm dịch là hồ ngâm đá, nói nôm na là hồ chứa đầy dung dịch có tính ăn mòn như axit.
“Bớt nói nhảm đi!” Nữ tử kia tức giận nói, nước mưa hắt vào mặt giống như nước mắt quẹt qua: “Nộp mạng đi!”
“Kinh Phiến!” Triệt Thủy cau mày, cảm thấy có gì đó quỷ dị, nhưng cũng nói không ra được là cái gì: “Nhất định có lừa gạt!”
“Chút trò hề kia, chẳng lẽ ta còn không biết sao?!” Kinh Phiến nói xong liền
xông lên trước, tay trái vung ra, ngân đao giống như tuyết bay, lao về
phía Hoa Vô Song!
“Kinh Phiến…!” Triệt Thủy muốn ngăn cản, vừa nhìn đã biết nàng không phải là đối thủ của hắn ta, nhưng chậm một bước, Hoa Vô Song nhẹ nhàng được, nháy mắt đã ở phía sau Kinh
Phiến.
Nàng chỉ kịp quay đầu nhìn thoáng qua.
Một thoáng kia, chỉ thấy trong sóng mắt quen thuộc có cả sự đùa cợt lười
biếng cùng điềm đạm ngày xưa. Giống như bình thường, khi hắn ở sơn trang uống rượu rơi xuống sông, nàng dùng gậy trúc bên bờ khều hắn vào, loại
ánh mắt bất đắc dĩ lại sợ hãi này, cười áy náy rõ ràng là vô cùng ân hận nhưng lại không cách nào để bản thân không gây họa.
Nàng nhìn thấy môi Hoa Vô Song mấp máy, nhưng không nghe tiếng hắn nói gì.
Đột nhiên, từ lưng truyền đến đau đớn kịch liệt, xuyên thẳng qua bả vai nàng!
Kinh Phiến mở to mắt, nàng thấy thanh trường kiếm quen thuộc kia từ giữa vai phải mình hiện ra, sau đó xoạt một tiếng bỗng rút ra ngoài, máu đỏ tung tóe, mưa bụi mịt mờ.
“Kinh Phiến!” Triệt Thủy quát
lên, mũi chân đạp lên cột đá gần mình nhất, kịp thời lao đến đỡ được
Kinh Phiến thiếu chút nữa thì rơi xuống nước. Khi đó tóc nàng đã chạm
vào mặt nước, tiếng sùng sục vang lên, lập tức biến thành từng sợi khói
trắng. Lâu chủ Trọng Trọng Lâu dùng sức nhấc nàng lên, vác trên lưng,
đặt xuống ở trên cột đá bên cạnh, đưa tay giúp nàng trị thương.
“Cố chịu một chút!” Hắn giúp nàng điểm huyệt cầm máu, lại xé một mảnh tay
áo lớn băng vết thương cho nàng, ánh mắt căng thẳng: “Bọn người Tiểu
Tịnh sẽ tới ngay, Mộ Dung môn chủ cũng sắp đến rồi, ngươi cố…!”. Lời
còn chưa dứt, hắn đột nhiên tránh sang bên cạnh, keng một tiếng, trường
kiếm của Hoa Vô Song đã đánh xuống, chỗ hắn vừa ngồi chỉ còn lưu lại vết sứt.
“Ngươi…!”
“Nếu đã lên rồi,
thì ra tay đi”. Hoa Vô Song dửng dưng nói: “Nếu không tập trung mà bị
đánh bại, cũng đừng trách ta nhé”. Hắn nhẹ cười một tiếng với Triệt
Thủy, thờ ơ mà thật giống như bọn họ vẫn đang ở trong Kiếm Nhu sơn trang đùa giỡn.
“Vô liêm sỉ…!” Triệt Thủy nổi giận, mở
song phiến, gió táp cuồn cuộn phóng đến, mũi chân mới vừa dừng trên cành cây, đã lập tức tránh sang bên trái, bên tai truyền đến một trận gió
thổi, còn chưa phản ứng, trường kiếm của Hoa Vô Song đã vung đến, Triệt
Thủy xoay người tránh được, nhảy lên thật cao muốn rút lui, đối phương
càng nhanh hơn hắn, chỉ nghe phía sau kêu một tiếng, vừa mới quay đầu,
lại là một kiếm hướng về phía hắn bổ tới phủ đầu!
Keng!
Âm thanh sắt thép giao nhau át cả tiếng mưa rơi tí tách.
“Khụ…!” Hoa Vô Song nhíu mày, cắn chặt răng dùng lực áp chế vũ khí của mình.
Không hổ là lâu chủ Trọng Trọng Lâu, nội công không phải là mạnh bình thường.
Giương mắt nhìn lên, ánh mắt Triệt Thủy chỉ toàn băng giá, không còn cười ngây ngô, phong lưu giống khi xưa say rượu, như bóng đen mất hồn, sát khí uy nghiêm lạnh lẽo từ trên người hắn tản ra, thoạt nhìn như không dùng
lực, khẽ nhướn mày, hơi tức giận nói: “Vì cái gì?! Vô Song, ngươi làm
hết thảy những điều này, rốt cuộc là vì sao?”
“Ha ha…” Hoa Vô Song cố gắng bật cười, dùng hết sức gập quạt của đối phương lại: “Nếu như đánh thắng ta, ta sẽ cho ngươi biết!”
Triệt Thủy nhíu mày, tức giận nói: “Thật là rượu mời không muốn lại muốn uống rượu phạt! Được lắm, ta sẽ thành toàn cho ngươi!” Hắn thấp giọng quát,
tay phải đã đánh ra.
Người tới hiển nhiên đã là không cách nào trì hoãn được nữa, liền lui lại phía sau hai bước để tránh đòn phản kích.
Hai người cùng lui đến trên cột đá phía sau, dùng ánh mắt sắc bén để đánh giá đối phương.
Hơi thở tản ra sát khí lạnh lẽo, đường nét gương mặt rõ ràng, đều là dục vọng khát máu.
Bỗng một trận gió thổi qua, lá cây xào xạc, cành cây khẽ cong, trái phải lay động.
Mấy phiến lá thu xoay tròn rơi xuống, nhưng còn chưa chạm tới mặt đất, đã bị cắt thành từng mảnh!
Bầu trời vang lên tiếng leng keng trong trẻo.
Triệt Thủy mở song phiến trên tay, dài hơn kiếm thường vài tấc, nhìn thì cồng kềnh, nhưng ở trong tay hắn lại nhẹ như lông chim, đối phương công kích từ dưới ngược lên, mãnh liệt xông thẳng, Triệt Thủy lùi mấy bước, thấy
vai trái của hắn ta có sơ hở, khẽ quát một tiếng, tay phải cầm Tả phiến
đâm lên, Hoa Vô Song nghiêng người tránh, hơi lui nửa bước, không để
Triệt Thủy công kích lần nữa, tay trái đã đánh cây quạt văng trên mặt
đất.
Nhưng Triệt Thủy lại khẽ mỉm cười.
Hoa Vô Song thấy thế, đáy mắt vụt qua một tia kinh ngạc, thốt lên: “Không ổn…!”
Lời còn chưa dứt, chỉ cảm thấy bên cạnh hình thành một trận lốc xoáy khổng
lồ, lá và cành cây xung quanh đều cuốn hết về chỗ bọn họ, người nọ khẽ
quát một tiếng, song phiến chém ra, cát đá bỗng chốc bay mù trời, một
trận sát khí giận dữ không cách nào hình dung từ vòng tròn hắn tạo thành gào thét bắn ra, Vô Song không kịp dứt ra, lập tức bị quăng về phía bụi cây phía sau, âm thanh răng rắc bên tai mãi không thôi, hẳn là cả người bay về phía sau, lại bị hất cách xa lôi đài, rơi thẳng vào trong rừng
cây, làm gãy luôn cả mấy cành cây.
“Hự!”. Hắn kịp
thời túm được một nhánh cây, dùng sức kéo lại, mượn lực đó hướng bắn
ngược về phía Triệt Thủy, tay cầm trường kiếm hét to một tiếng, đánh tới nhanh như gió. Triệt Thủy hừ lạnh một tiếng, bay vọt lên cao, hai quạt
trái phải đồng thời vung về phía hắn, xoẹt, ngân châm nhọn hoắt trên nan quạt bắn ra, Hoa Vô Song nghiêng người né tránh, trường kiếm theo hình
chữ cung mà đâm, nhưng tốc độ của Triệt Thủy còn nhanh hơn hắn nhiều,
sau mấy chiêu, lần nữa đem quạt mở ra khua về phía hắn; Vô Song lùi lại
mấy bước, dễ dàng tránh ra, nhưng khi quạt kia còn cách mặt không đến
nửa thước, đột ngột chuyển hướng, đâm về phía vai trái của hắn, chỉ nghe một tiếng kêu đau đớn, Hoa Vô Song đã lùi lại mấy bước, gương mặt Triệt Thủy nở nụ cười lạnh, xoay người bay lên, song phiến giương ra, lóe
sáng sắc bén, hét to một tiếng lần nữa đánh tới. Ngân châm trên quạt
cũng chợt ngắn chợt dài, xoèn xoẹt quét tới, dù chưa từng chạm vào Vô
Song, cũng đã cắt xuống mấy sợi tóc đen của hắn.