Đọc truyện Nguyệt Mãn Không Sơn Hoa Mãn Thiên – Chương 27: Tiếng vọng trong núi. Này gió cuốn, này sóng cuộn (5)
Edit: Phi Anh
Beta: Ely + Hàn Phong Tuyết
Lúc này Huyền Sinh chợt khẽ động đậy, dường như vừa gặp cơn ác mộng nào đó, lập tức mở mắt. Ngỡ ngàng hồi lâu mới nhận thức chính mình đang ở nơi nào, khẽ cúi đầu, khôi phục ý chí sau đó nhìn về phía Song Tịnh: “… Môn chủ? Ngươi đã tỉnh? Ngươi không sao chứ?”.
Song Tịnh ngước mắt, một đôi mâu tử như đầm nước tĩnh lặng, nhàn nhạt nhìn về phía hắn.
Một thoáng kia, Huyền Sinh tưởng rằng môn chủ Thất Thạch môn mà mình ôm trong lòng là nữ tử tóc bạc mà bọn họ gặp nơi Lệ cốc kia, bởi khuôn mặt nàng cũng không có một chút cảm xúc cùng biểu tình nào. Hắn không khỏi buột miệng: “Song Tịnh?”.
“Huynh đã nói….”. Nữ tử trong ngực hờ hững mà cúi thấp đầu, đôi mắt rốt cục đã có một tia tình cảm sau khi nghe có người gọi tên mình: “Huynh không còn là huynh của xưa kia… Như vậy, vừa hay”.
“Sao cơ?”. Huyền Sinh nhìn nàng một cách khó hiểu. Hắn thế nào cũng chưa từng nghĩ tới sau khi nàng tỉnh câu nói đầu tiên lại sẽ là như vậy.
“Bởi vì… Muội cũng không còn là Diệp Song Tịnh ngày trước. Cho nên, như vậy chẳng phải là vừa hay?”. Chúng ta lần nữa làm lại từ đầu.
“Môn chủ…”. Huyền Sinh thở dài, dứt khoát ngồi dậy đưa tay giúp nàng bắt mạch, thấy nàng mạch tượng ổn định nhưng có điểm bị suy nhược do mất máu, bỗng nhiên cảm thấy tim đau nhói. Dù cho bình thường nàng vừa nói vừa cười, nhưng hắn vẫn hiểu rõ nữ tử này, sâu trong nội tâm nàng có vết thương nào đó hắn không cách nào lý giải được. Chỉ là hắn không biết làm sao mới có thể an ủi nàng. Vì vậy ôn nhu hỏi: “Môn chủ, rốt cuộc… Ngươi muốn nói điều gì chứ?”.
“Một câu nói”. Song Tịnh nhìn hắn, con ngươi nhuộm vẻ bi thương. Vẻ mặt mà Huyền Sinh ở trên suốt dọc đường đều chưa từng thấy qua: “Huyền Sinh, muội chỉ cần một câu nói của huynh”.
Câu gì? Huyền Sinh rất muốn hỏi như vậy, nhưng đồng thời lại có chút lo sợ nghe hồi đáp của Song Tịnh. Nhìn vào đôi mắt trong suốt nhưng lại ánh lên vẻ kiên trì cùng nghiêm túc của nữ tử kia, hắn sợ rằng chính mình không cẩn thận sẽ quẳng đi mọi thứ mà bản thân đã tin tưởng và kiên trì theo đuổi cho đến bây giờ, cùng nàng rơi vào cảnh muôn đời muôn kiếp không trở lại được.
Nhưng lúc này Triệt Thủy vừa vặn từ trong rừng cây đi tới, một tay hắn cầm vài nhánh cây xuyên mấy con cá to, một tay cầm Dạ kiếm của Huyền Sinh, ống tay áo hơi ướt, thả dài dưới ánh mặt trời giống như dải lụa sáng ngời phiêu dật trong gió. Hắn thấy bọn họ đều đã tỉnh lại liền “A!” một tiếng chạy vọt đến bên cạnh Song Tịnh, vội vàng hỏi: “Tiểu Tịnh, muội tỉnh rồi sao? Không sao chứ? Có bị thương ở chỗ nào hay không hả?” Nhìn trái một chút, nhìn phải một chút, một tay đặt ở trên cổ tay của nàng bắt mạch, một lát sau vẻ mặt mới hơi ổn định.
“Nàng sao có thể xảy ra chuyện a…”, Mai Hoa ở bên cạnh trở mình ngồi dậy, miễn cưỡng mà nói: “Ta mới là nhức eo đau lưng, cả người cảm thấy như bị một tảng đá đè ép”.
“Như vậy cũng tốt, đem nữ nhân mập như ngươi đè gầy đi một chút cũng không hẳn không phải là chuyện tốt”. Triệt Thủy không nóng không lạnh nói.
“Ngươi nói ai mập!?”. Mai Hoa thiếu chút nữa nhảy dựng lên chỉ vào mũi hắn rống giận.
“Ngươi a… cũng không ngẫm lại xem ta khiêng ba người các ngươi có bao nhiêu mệt mỏi, hơn nữa các ngươi y phục toàn bộ đều ướt sũng, rất nặng đấy nha! Vai của ta mỏi nhừ rồi có biết hay không?”. Triệt Thủy quay người tát vào miệng một cái, lập tức liền đổi lại thành dáng vẻ ủy khuất làm bộ đáng thương, một tay lôi kéo Huyền Sinh một tay lôi kéo Song Tịnh: “Bả vai rất đau a, nếu như Bạch Vân hay là Cẩm Qua ở đây mà nói, đã sớm giúp ta xoa bóp…”. Hắn căng tròng mắt đầy nước nhìn Bán Nguyệt thành nhị thiếu chủ: “Huyền Sinh…”, Lại kéo dài thanh âm hơn: “Giúp ta xoa bóp xoa bóp đi…”.
“A… Ta… Ta không thể”.
“Ư…!”. Triệt Thủy gần như đã muốn khóc lên, nhưng khi nhìn về phía Mai Hoa, biểu tình lập tức thay đổi: “Ngươi! Tới đấm bóp cho ta!”.
“Ngươi đi chết đi! Ta vì cái gì phải đấm bóp cho ngươi chứ?”.
“Ngươi nói chuyện với ân nhân cứu mạng mình vẫn thường như vậy sao?”.
“Ân nhân cứu mạng cái đầu ngươi, ta đâu có yêu cầu ngươi cứu ta!”.
“Ah, ngươi vong ân phụ nghĩa, vong ân phụ nghĩa!”.
“Ngươi mới là… Ác ma, một kẻ ác ma mà! Ngươi… Ngươi! Ngươi lại nói ta mập!”. Mai Hoa tức giận đến mức đứng chỉ vào hắn nói, giận đến mắt ngày càng đỏ lên, cuối cùng không biết nói sao, giậm chân một cái xoay người, hẳn là tức phát khóc. Quay đầu lại chùi nước mắt không cho hắn nhìn thấy vừa khóc vừa nói: “Hức… ngươi không nói đạo lý! Ngươi là tên hỗn đản nói chuyện lỗ mãng! Khốn kiếp! Ta nguyền rủa ngươi tóc bị rụng sạch! Trở thành một kẻ đầu trọc xấu xí… Hức hức…”.
“…. !!!!”. Triệt Thủy hoàn toàn ngớ ngẩn, cả người hắn sững sờ tại chỗ, tay vẫn còn thẳng tắp mà chỉ vào nữ tử đang che mặt khóc nức nở, nhưng không biết phản ứng làm sao. Hồi lâu mới lí nhí nói: “Mai… Mai Hoa… Cái kia… Cái đó… Ách… Thật xin lỗi… Ta ta ta… Ta không phải là cố ý. Kỳ thực… Ngươi không phải… Ách… Ngươi không phải quá mập…”. Hắn câu cú lộn xộn mà nói, nhìn sang phía Huyền Sinh cầu cứu, lại thấy đối phương trốn tránh liền lập tức đem ánh mắt chuyển đến trên người Song Tịnh đang trầm mặc không nói.
Làm sao bây giờ? !
“Mai Hoa… Cái đó… Ngươi đừng khóc nữa… Ta ta ta…”.
“Hức hức… Ngươi cho ta năm lượng bạc ta sẽ tha thứ cho ngươi”.
…. Ngươi đòi tiền là sao?! Triệt Thủy cứng đờ tại chỗ, sau khi hiểu ra lại thiếu chút nữa nổi điên.
“Được rồi, đừng làm loạn”. Bất chợt ở bên cạnh, Song Tịnh vẫn luôn trầm mặc đột nhiên mở miệng, ánh mắt hờ hững đặt trên người Triệt Thủy: “Chúng ta đang ở nơi nào? Đã xuống núi rồi sao?”.
“Ừm”. Thấy ánh mắt nàng như vậy, Triệt Thủy biết trong lòng nàng đã có tính toán, xé một mảnh ống tay áo cho Mai Hoa lau nước mắt (giả?). Mai Hoa liền ngồi thẳng người, ngón tay chỉ về phía nam: “Đi dọc theo đường này, không đến một canh giờ, liền có thể nhìn thấy sông Đông Lâm”.
“Theo sông Đông Lâm mà đi, ba ngày ắt sẽ đến phía bắc Bạch thành, lại đi về hướng bắc, có thể so với đường chúng ta đến đây nhanh hơn rất nhiều, như vậy cũng có thể mau chóng đến Ngưng Sương môn”. Mai Hoa cũng đến ngồi bên cạnh đống lửa, nhặt lên một cành cây khô vẽ trên mặt đất vừa nói.
“Không”. Song Tịnh không nhúc nhích mà nhìn đống lửa chập chờn, ảnh lửa hừng hực chiếu sáng ở trên khuôn mặt nàng, có màu sắc hơi hơi ửng đỏ. Nàng nói từng chữ kiên định rõ ràng: “Chúng ta đi Nhu Kiếm sơn trang. Đi gặp một người”.
Mọi người sửng sốt, đều ngẩng đầu nhìn nàng. Mai Hoa cau mày nghĩ lại: “Trang chủ của Nhu Kiếm sơn trang, chẳng phải là…”.
“Mười năm này duy nhất ba người xông vào được Trọng Trọng lâu, một trong số đó – Bạch Ngọc công tử – Hoa Vô Song”.