Nguyệt Loan Loan

Chương 16


Đọc truyện Nguyệt Loan Loan – Chương 16

“Hoàng thượng, thời gian vãn thiện đã tới rồi.” Thường công công thấy sắc trời đã tối, hoàng đế và ngũ hoàng tử trong phòng vẫn đàm chuyện rất sâu, không thể không lên tiếng nhắc nhở.

“Nguyên Nhi lưu lại trong cung dùng thiện đi.”

Dùng thiện xong Cơ Nguyên và Cơ Doanh Đế lại nói chuyện một lúc, sắc trời đã tối, Cơ Nguyên vẫn chưa xuất cung, trú lại tại biệt uyển của hoàng tử, Cơ Nguyên làm sao cũng không ngủ được, hắn không ngờ thân sinh mẫu thân của mình lại là một nữ tử cương liệt như thế, thì ra, Chấn Thiên tướng quân hiện tại là cửu cửu của mình. Cơ Doanh Đế sở dĩ nói cho Cơ Nguyên thân thế của hắn, là hy vọng hắn có thể đi tìm Chấn Thiên tướng quân Lưu Toàn giúp hắn đoạt vị. Năm đó ngài bị bức không thể không trừng phạt Lưu lão tướng quân, thời cục lúc đó, chỉ có thể thí con tốt giữ con xe, tuy sau này lật lại án, nhưng nút thắt đó đã thắt lại rồi, nhiều năm nay Cơ Doanh Đế không nguyện xuất binh, đa phần là do không yên tâm đối với Lưu Toàn.

Thực sự không ngủ nổi, Cơ Nguyên ngồi dậy mở cửa sổ, leo lên mái nhà, ngồi đó phát ngốc. Nói ra thì mẫu phi hiện tại của hắn là người gián tiếp hại chết mẫu thân của hắn. Mẫu phi của hắn, không phải Hoàn Nhan Hồng Ngọc thật sự, Hoàn Nhan Hồng Ngọc thật sự đã chết khi gặp phải mai phục trên đường trốn chạy về nước, mẫu phi hiện tại là một nha đầu của Hoàn Nhan Hồng Ngọc lúc đó, năm đó vì che giấu chuyện xấu của tôn hoàng thất, Cơ Doanh Đế không có phát tang, mà để nha đầu của Hoàn Nhan Hồng Ngọc thay Hoàn Nhan Hồng Ngọc ngồi lên vị trí Hiền Phi.

Chuyện năm đó đã hóa thành cát bụi theo thời gian, Cơ Nguyên không muốn truy cứu gì, nghe tự thuật của Cơ Doanh Đế, hắn lại có hứng thú với vị nương dám nói dám làm của mình, hắn không chút hoài nghi mình quả nhiên chính là dạng người như nữ tử đó, một dạng tiêu sái, một dạng cường liệt. Hắn cũng không hận phụ vương của mình, ngồi lên vị trí đó rồi, là đã định phải dùng mạng người để tế lễ, cho nên hắn mới không nguyện ý ngồi lên vị trí đó. Tìm một người sạch sẽ đơn thuần, lại tìm một nơi cách xa trần thế sống cả nửa đời sau cũng không tồi chút nào. Nghĩ tới nghĩ lui, Cơ Nguyên cảm thấy sợi gân não nào đó bị lệch, thế nhưng lại nhớ tới tên tiểu tử vừa thẳng vừa xấu Dương Nghị đó. Nói làm là làm, Cơ Nguyên lưu lại thư, sau đó nhấp nhô mấy cái biến mất trên không trung hoàng cung.

Quản gia của phủ ngũ hoàng tử vừa sáng sớm đã bị một tràn âm thanh ầm ầm náo loạn đánh thức, mặc xong y phục, hắn đen mặt đi ra. “Ồn ào cái gì đó, chủ tử không ở nhà thì bắt đầu muốn lật ngói sao.”

“Vương tổng quản, ngươi mau đi xem đi, chủ tử, chủ tử phong một hoàng phi, lại còn là nam, chính là, chính là cái người mà hôm đó mang về.” Nghe nha đầu nói thế, trước mắt Vương tổng quản đen đi, đây không phải là hồ nháo quá sao.

Cơ Nguyên ăn no uống say vẻ mặt lười biếng, tối qua giày vò đến hơn nửa đêm, tuy là nam nhân, nhưng thân thể đó so với tất cả nữ nhân mà hắn từng ngủ qua thì tiêu hồn hơn hẳn, còn thêm tính cách ngay thẳng đơn giản đó, sau này làm Vương phi cũng rất hợp. Hắn mới không thèm quản tới Đại Hạ vương triều gì đó, tìm một người vợ nam, không cần tôn tử gì, vô luận cuối cùng ai đăng cơ, đều không thể làm khó hắn nữa.”

“Ngươi đây là hồ nháo!” Không đến một ngày, cả hoàng thành đều biết ngũ hoàng tử muốn lấy một nam tử làm phi, ngày thứ ba Cơ Doanh Đế gấp rút triệu Cơ Nguyên tiến cung, “Ta đã phái người đi lấy đầu yêu nhân mê hoặc ngươi rồi.”

“Phụ hoàng, ngài đã phụ mẫu phi, lẽ nào còn bắt hoàng nhi không được hạnh phúc sao?” Cơ Nguyên nhìn Cơ Doanh Đế trước mặt, nam nhân trước mắt này luôn ích kỷ như thế.


“Trẫm là phụ hoàng của ngươi, biết cái gì là tốt cho ngươi, trẫm sẽ tìm cho ngươi một nữ tử tốt thành hôn.” Cơ Doanh Đế mệt mỏi ngồi lên ghế, “Trẫm biết ngươi biết chân tướng rồi sẽ hận trẫm, nhưng ngươi không thể dùng thủ đoạn ấu trĩ này để báo thù trẫm, ngươi nên nghĩ tới mẫu thân đã chết của ngươi, Yến Nhi nàng cũng sẽ không hy vọng ngươi lấy một nam nhân.”

“Phụ hoàng.” Cơ Nguyên cười lạnh, “Mẫu thân tuyệt đối sẽ không phản đối nhi thần lấy người mình yêu.”

“Chỉ cần trẫm còn sống, trẫm không thể nhìn ngươi tự hủy đi chính mình. Người đó, trẫm sẽ tiễn hắn lên đường thật tốt, ngươi trước tiên cứ đợi trong cung một thời gian đi.”

“Phụ hoàng, ngài không thể.” Cơ Nguyên không nghĩ tới phụ hoàng của mình có thể tuyệt tình như thế, nghĩ tới xú tiểu tử cương ngạnh mới vừa thừa nhận hắn đã chết mất một cách hàm hồ như thế, Cơ Nguyên cõi lòng thắt chặt, “Phụ hoàng, xem như nể mặt nhi thần, ngài không thể……”

Cơ Doanh Đế phất tay, ngài sẽ không bỏ qua cho nam nhân đã dụ dỗ nhi tử mình phạm sai lầm. Cơ Nguyên thấy có vẻ thật sự đã vô pháp vãn hồi, hắn không dự định tiếp nhận kết cục thế này, không bằng vị trí hoàng tử này hắn cũng không làm nữa, mang theo tên ngốc nghếch kia lang bạt thiên nhai. Nghĩ tới điểm này, Cơ Nguyên đứng lên, phi thân ra ngoài, không ngờ một bóng ngươi bốp một tiếng đá hắn trở về, vừa đáp xuống đã có người bắt hắn ấn xuống đất, Cơ Nguyên làm sao cũng không giãy thoát.

“Đưa hoàng tử về phòng nghỉ ngơi.” Cơ Doanh Đế quay người, “Nguyên Nhi, trẫm đều là vì tốt cho ngươi, ngươi nghĩ cho thỏa đáng đi.”

“Phụ hoàng, y nếu như chết rồi, nhi thần sẽ cùng bồi táng với y, hơn nữa, nhi thần cả đời này cũng không tha thứ cho ngài.” Diện vô biểu tình nói xong, Cơ Nguyên không thèm quay đầu đi theo đám người đó ra ngoài. Cơ Doanh Đế ho một tiếng, máu từ trong miệng phun ra, nhiễm đỏ mặt thảm phía trước.

Yến Lục từ trên nóc nhà nhảy xuống, bắt mạch cho hoàng đế, “Hoàng thượng, ngài tốt nhất gần đây đừng động khí, không thì cổ trùng đó sẽ bị kích thích nhanh chóng trưởng thành.”

“Trẫm mệt rồi, các ngươi đều lui xuống đi, gọi Thường công công vào đây.” Yến Lục lui ra, một lát Thường công công cẩn thận đi vào.

“Bí mật tuyên Lưu tướng quân nhập cung gặp trẫm. Tìm một người lanh lợi, kín miệng hầu hạ trẫm thanh y.”


“Hoàng thượng, vẫn là để lão nô làm đi.”

“Ngươi đi làm công chuyện, trẫm mới yên tâm.”

Thường công công khẩn trương đi ra, ngồi kiệu xuất cung.

Khi Lưu Toàn tiến cung gặp Cơ Doanh Đế thì Cơ Doanh Đế đã đỡ hơn nhiều, trừ một chút mỏi mệt, sắc mặt đã không còn trắng bệch như vừa nãy.

“Tham kiến bệ hạ. Không biết bệ hạ trong đêm triệu thần tiến cung có chuyện gì?” Lưu Toàn cung kính đứng đó, cúi đầu.

Cơ Doanh Đế chờ các cung nhân đều đi ra, mới mở miệng, “Trẫm biết ngươi hận trẫm.”

Bàn tay giấu trong áo của Lưu Toàn siết chặt thành quyền, một chữ hận làm sao có thể nói hết nỗi khổ trong lòng hắn, phụ thân bị trảm, mẫu thân không lâu thì đi, còn thêm muội muội thất tung, mà những chuyện này đều là vì Cơ Doanh Đế, nếu không phải vì phò trợ cho ngài, có lẽ cũng sẽ không phải rơi vào kết quả này.

“Là sai lầm của trẫm, nhưng hôm nay trẫm không phải nói với ngươi những chuyện này. Trẫm muốn nói với ngươi, Yến Nhi, Yến Nhi còn có một hài tử đang sống trên đời này.”

Lưu Toàn ngẩng đầu, chấn kinh nhìn Cơ Doanh Đế, “Làm sao có thể? Ta đã mười mấy năm không tìm được muội ấy rồi? Làm sao, làm sao lại có một hài tử?”


“Trẫm sẽ không lừa ngươi.”

“Là ai? Còn Yến Nhi ở đâu?” Lưu Toàn vừa nghĩ đến có tin tức về muội muội của mình, gần như quên luôn cả quân thần chi lễ, kích động hô lớn hô nhỏ.

“Chính là ngũ hoàng tử, Cơ Nguyên.”

“Cái gì?” Giống như bị dội một gáo nước lạnh, Lưu Toàn hoàn toàn mê mù, “Làm sao có thể? Làm sao có thể?”

“Ngươi cũng cảm thấy Nguyên Nhi và Yến Nhi rất giống mà, nếu không lúc Nguyên Nhi còn nhỏ, ngươi sao cứ luôn mang mấy món đồ chơi nhỏ đến thăm Nguyên Nhi.”

Khi Cơ Nguyên còn nhỏ, dáng vẻ rất thanh tú, rất giống Lưu Yến khi phẫn nam trang, cho nên Lưu Toàn mới thân cận.

“Không có khả năng, Yến Nhi đâu, ta không tin lời của ngươi, ta muốn gặp Yến Nhi.” Lưu Toàn vẫn không thể tin ngũ hoàng tử năm đó, chính là chất nhi của mình, hài tử của muội muội mình. “Yến Nhi làm sao lại có hài tử, muội ấy trước giờ chưa từng nói qua với ta, ta phải đích thân nghe muội ấy giải thích, vậy muội ấy đâu rồi?”

Cơ Doanh Đế nhìn Lưu Toàn nói năng không biết tôn ti, “Yến Nhi, đã đi hai mươi năm rồi.”

“Hoàng thượng, không cần dùng lời giả dối lừa thần nữa, hai mươi năm trước bào muội của thần để lại thư bảo đi lang bạt giang hồ, hoàng thượng làm sao biết được tin tức của bào muội?”

“Đây là thứ Yến Nhi để lại cho ngươi, ngươi có thể nhìn một chút liền biết, năm đó nàng để lại thư cũng là bất đắc dĩ, vì lúc đó nàng đã mang cốt nhục của trẫm.”

Lưu Toàn đón lấy chiếc khăn tay từ tay thánh thượng, những văn tự thon thả, “Ngô nhi (con của ta) họ Lưu tên Nguyên, muội muội châu thai ám kết (mang thai), thật sự không còn mặt mũi gặp ca ca, chỉ hy vọng ca ca chăm lo cho ngô nhi đến khi trưởng thành, xem như là hài tử của chính mình. Muội muội Lưu Yến kính thượng.”

“Làm sao có thể?” Lưu Toàn trong đầu trống rỗng, “Đây nhất định là giả,” Tựa như muội muội tinh ngịch đó vẫn còn đang ở một ngóc ngách nào đó trên giang hồ ngắm mặt trời lặn, thoải mái tiêu dao, làm sao có thể ở dưới hoàng thổ cô độc uống rượu cửu tuyền, “Ta chỉ có một muội muội này, làm sao có thể, làm sao có thể……”


“Là trẫm có lỗi với Lưu gia các ngươi.” Thấy bộ dáng thất thần của Lưu Toàn, Cơ Doanh Đế hổ thẹn càng sâu.

“Lưu gia của chúng ta, kiếp trước đã mắc nợ bao nhiêu, mà phải trả nhiều như vậy a. Muội muội của ta, khi đi, vẫn chưa quá mười bảy, ngươi sao có thể nhẫn tâm, sao có thể nhẫn tâm, ta……” Trước mặt là quân vương của mình, người chết đi là muội muội của mình, người muội muội mà mình biết bao yêu thương, thế nhưng lại lặng lẽ chết đi vào lúc mà mình không biết gì cả, ngay cả một lần gặp mặt cuối cùng cũng không có, còn mẫu thân trước khi lâm chung đã dặn dò nhớ chiếu cố muội muội, hắn còn mặt mũi nào mà đối diện với phụ mẫu đã qua đời. Một đại nam nhân, nước mắt lại như sợi châu đứt dây, từng hạt rơi xuống. “Ta làm sao đối mặt với muội ấy, làm sao đối mặt với mẫu thân đại nhân dưới cửu tuyền, ta đánh mất muội muội rồi, mất muội muội rồi…….”

Nam nhân giống như dã thú bị thương, khiến người nghe chua sót. Cơ Doanh Đế hổ thẹn nhìn Chấn Thiên tướng quân đang rơi nước mắt, rất nhiều chuyện đều đã được sắp đặt, ngài chọn lựa hoàng vị này, chính là chọn lựa phải hy sinh. “Hoàng thượng, tại sao sau bao nhiêu năm mới nói chân tướng cho thần, gia muội lúc đó muốn thần dưỡng dục ngũ hoàng tử.” Cảm thấy bản thân đã mất khống chế, Lưu Toàn ngăn chặn tiếng khóc, diện vô biểu tình hỏi.

“Trẫm có quá nhiều hổ thẹn với Yến Nhi, chỉ muốn cho Nguyên Nhi những gì tốt nhất. Hơn nữa năm đó Lưu gia không có yên ổn, trẫm cũng không yên tâm đưa Nguyên Nhi về đó.”

“Vậy tại sao lúc này lại nói chân tướng cho thần? Gia muội muốn hoàng thượng đem Nguyên Nhi cho thần dưỡng dục là không muốn nó ngồi lên hoàng vị này. Lưu gia chúng ta, không thể trở thành vật hy sinh cho hoàng vị.” Lưu Toàn cảm thấy chán nản thối chí, không còn cố kỵ gì nữa, Cơ Doanh Đế hại Lưu gia của hắn mấy phen chìm nổi, hắn đã không có chút lưu luyến nào nữa. “Hoàng thượng, thần mệt rồi, thần muốn cáo lão hồi hương.”

“Trẫm, đã định chiếu thư rồi, ngày mai sắp lập Nguyên Nhi làm thái tử.”

“Hoàng thượng?” Lưu Toàn chấn kinh nhìn Cơ Doanh Đế, “Nó là hài tử của Yến Nhi, lẽ nào ngài nhẫn tâm……”

“Trẫm sẽ giúp nó san bằng đường đi phía trước, hài tử chân chính của trẫm và Yến Nhi.”

Lưu Toàn không dám tin nhìn Cơ Doanh Đế, “Hài tử đó đã có người mà bản thân yêu thương, hoàng gia sao có thể lập một vị nam hoàng hậu?”

“Trẫm sẽ thay nó giải quyết.” Sự quyết tiệt trong ánh mắt nghiêm túc của Cơ Doanh Đế Lưu Toàn rất quen thuộc, bất giác thấy cõi lòng phát lạnh, “Hoàng thượng, Nguyên Nhi nếu là hài tử của Yến nhi, vậy thì sẽ có tính cách thà làm ngọc nát còn hơn ngói lành, ngài……”

“Trẫm đã có tính toán, trẫm chỉ cần sự ủng hộ của ngươi, trẫm muốn hài tử của trẫm và Yến Nhi quân lâm thiên hạ.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.