Đọc truyện Nguyệt Loan Loan – Chương 11
Võ lâm đưa ra hai cáo thị, khiến giang hồ càng thêm náo nhiệt.
Thứ nhất, có một tên vô danh tiểu tốt đã dâng tặng cho danh môn chính phái một nữ nhân, nghe nói nữ nhân này là tình nhân của Yến Thập Tam, vì thế trên cáo thị nói, đến ngày đó tháng đó không thấy Yến Thập Tam, nữ nhân đó liền sẽ như vậy như vậy, vân vân.
Thứ hai, Yến Lục đánh giá cái này có sức nặng hơn, đến từ quan phủ, Lãnh Thanh Thanh vì tàng giấu tội phạm nên bị tống vào ngục, những lời ác ý phía sau thì không cần phải nói.
Yến Lục nghe thủ hạ hồi báo, ngồi trong đại thính rất lâu, Thập Tam, rốt cuộc đã chọc đến những ai?
Đã là buổi chiều ngày thứ hai, Yến Lục mặc trường bào da hồ ly, trên tay cầm bông vải đi vào băng thất, cho dù mặc nhiều như vậy, vừa đi vào băng thất hắn vẫn run rẩy một cái. Thập Tam quỳ bên cạnh giường, quay lưng với Yến Lục.
Yến Lục cẩn thận đi vào, lại cầm một chiếc trường bào phủ lên người Thập Tam, tay Thập Tam nắm chặt Đại Ngưu, tiêu hao chân khí quá độ khiến hắn có chút kiệt quệ, sắc mặt tái nhợt, đôi môi tím tái. Hắn quay đầu nhìn Yến Lục một cái rồi không lý tới nữa, nhắm mắt dựa vào cạnh giường, hắn đã không còn sức lực thừa để để tâm đến người khác.
“Đi nghỉ ngơi một chút đi.” Yến Lục cầm một chút lương khô, “Cứ tiếp tục như vậy, y còn chưa khỏi thì ngươi đã ngã quỵ rồi.”
Thập Tam nâng một tay lên đón lấy lương khô, cắn một miếng rồi nhai, khô khan nuốt xuống, Yến Lục vội vàng lấy bát canh còn chút nhiệt độ đưa cho Thập Tam, Thập Tam nhận lấy uống một ngụm lớn, tùy tiện giải quyết xong bữa cơm trưa, tiếp tục truyền nội lực cho người trên giường, bảo trì nhiệt độ của Đại Ngưu.
Yến Lục biết sự cố chấp của Thập Tam, lại nhìn thời gian, hắn biết Thập Tam chắc còn có thể chống đỡ sáu canh giờ nữa. Từ nhỏ Thập Tam chính là điển hình của cái loại không rớt vào Hoàng Hà thì không chết tâm, lúc này đến hắn dám cưỡng chế lôi Thập Tam ra, đợi khi Thập Tam tỉnh lại, phân đàn này cũng sẽ bị phế đi. Để mặc hắn vậy, Yến Lục than dài, thò đầu nhìn thử người trên giường, sắc mặt vàng vọt, gầy đến trơ xương, hắn đoán không ra quan hệ của hai người này. Có thể là do Yến Lục ở lại đây quá lâu, Thập Tam liền ném một ánh mắt sắc như dao qua, Yến Lục hậm hực một chút, rồi bỏ đi.
Sinh mạng của Đại Ngưu giờ như đang chạy đua với thời gian. Tám con ngựa, phân thành hai hàng, phi trên quan đạo, Yến Thập Tứ cưỡi con đi trước, bách tính đang đi đường xung quanh đều cuốn quýt nhường đường, xem thanh thế này, còn cho rằng có vị hoàng thân quốc thích nào đó xuất tuần, nhưng tốc độ của xe ngựa nhanh đến mức người ta chỉ nhìn được một vòng quay, thế là trong chợ, lại nhiều thêm một truyền thuyết.
Yến Thập Tứ vỗ vỗ lên lưng ngựa yêu, nhìn dịch trạm trước mặt, Vân Long đã chạy hai ngày rồi, không thể chịu nổi nữa, xem ra tới trước mặt nhất định phải đổi ngựa. Còn chưa tới dịch trạm, đã có xe ngựa mới được chuẩn bị đầy đủ, người hai bên Yến Thập Tứ xuống ngựa, đem chiếc giường hàn ngọc tỏa ra tia tia hàn ý vốn ở trên chiếc xe ngựa cũ khiêng lên chiếc mới, Yến Thập Tứ sau khi chỉ huy xong thì phóng người lên một con ngựa khác. Vân Long bất mãn không muốn tách ra với chủ nhân, ngẩng đầu hí vang. Thập Tứ bất đắc dĩ vỗ vỗ lên cổ Vân Long, cúi người xuống nói gì đó bên tai nó, Vân Long miễn cưỡng dừng lại ở chỗ cách xa hắn. Thập Tứ phất tay, đoàn ngựa tiếp tục lên đường, Vân Long sau khi đuổi theo một đoạn đường thì tự động ẩn vào khu rừng kế bên.
Buổi trưa ngày thứ ba, Thập Tứ đến khu bên ngoài không xa của phân đàn, Yến Lục nhìn tín hiệu trên không, mang người vội vàng đến tiếp ứng, “Sớm hơn suy nghĩ của ta.” Thập Tứ không kịp nói một câu liền ngã ra ngất xỉu, Yến Lục bị dọa một phát, bắt mạch, chỉ là mệt nhọc quá độ, sắp xếp những người đi theo lui xuống nghỉ ngơi, Yến Lục chuyển giường hàn ngọc vào trong phân đà.
Yến Lục an bài người đem giường ngọc vào trong băng thất, tiếng người huyên náo thế nhưng không gọi được Thập Tam, Yến Lục kinh ngây, nhảy tới cạnh Thập Tam, vừa nhìn đã đại kinh, Thập Tam không biết lúc nào đã tự động chìm vào trạng thái ngủ đông, có thể là tiêu hao nội lực và tinh khí quá độ, thân thể tự bảo hộ mình nên mới biến thành dạng này.
Gọi người nâng Thập Tam ra ngoài, Yến Lục nhíu mày bắt mạch cho Đại Ngưu, mạch yếu đến mức không thể cảm thấy nữa. Yến Lục rút cây trâm trên đỉnh đầu ra, mở phần đỉnh trâm, hai cây kim châm nhỏ tới không thể thấy rơi vào lòng bàn tay hắn, không chút trễ nãi, Yến Lục đâm kim vào huyệt đạo của Đại Ngưu.
“Đi gọi Vũ Yến lại đây, sau đó các ngươi đi nấu nước nóng, phải để nóng liên tục, cho đến khi ta cần.”
Sau khi đem giường hàn ngọc vào, những người khác đều đi ra ngoài sạch sẽ, Yến Lục tới trước giường, nhìn Đại Ngưu đã ở trạng thái hấp hối cười khổ, “Chỉ có thể xem mạng của ngươi thôi.”
Một thiếu nữ áo ngọc mang một chiếc hộp đi vào, bị băng lạnh đến run rẩy, “Sư phụ, ta đem tới rồi.”
Yến Lục quay đầu, “Sao không mặc nhiều y phục hơn. Bỏ đi, không còn thời gian nữa.” Yến Lục cởi trường bào bằng da của mình khoát cho thiếu nữ, “Trợ giúp cho ta, một lát ta sẽ tách mở lớp da của bệnh nhân, ngươi phải nhìn tỉ mỉ, cẩn thận phong trụ huyệt đạo, không thể để bệnh nhân đổ nhiều máu, nếu như huyệt đạo không phong bế kịp,” Yến Lục ngừng một lát, “thì dùng kẹp kẹp lại.”
Vũ Yến ngạc nhiên một chút, “Nhưng mà sư phụ, chúng ta vẫn không thể xác định có phải là huyết quản có vấn đề không, hơn nữa ta cũng không biết những huyết quản đó a.”
“Ta tin tưởng ngươi.” Yến Lục nghiêm túc nhìn Vũ Yến, “Chúng ta không còn lựa chọn, đóng cửa, bắt đầu.”
Cửa băng thất cạch một tiếng đóng chặt, tất cả hảo thủ của phân đàn đều tập trung ở viện tử của đàn chủ, nhà bếp và phòng dược toàn bộ người đi tới đi lui, duy chỉ có trước cửa băng thất, tịch mịch, mọi người trong lúc hoảng loạn không quên phong bế hơi thở, thỉnh thoảng nhìn cửa băng thất vài cái, tuy không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng họ không hẹn mà cùng bị sự khẩn trương của Yến Lục lây nhiễm. Trong viện chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân, an tĩnh đến đáng sợ.
Khi Yến Thập Tứ tỉnh lại đã là gần tối, không có ai bên cạnh, “Bưng trà tới đây.” Rửa mặt xong, gọi người điểm trà, rất lâu không có tiếng đáp, Thập Tứ nhíu mày, “Người ở đây đâu?”
Đi ra khỏi phòng, trong viện trống rỗng không có một bóng người, đi ra khỏi viện cũng vậy, chẳng qua chỉ có vài người vội vàng qua lại, đầu cúi thấp, không khí có chút đè nén, Thập Tứ cũng bất giác thả chậm bước chân.
“Gia, gia, ngươi nhanh đi xem thử đi, đánh nhau rồi.” Lúc này trên con đường nhỏ bên trái đột nhiên xông vào mấy người, thần sắc hoảng loạn, bước chân loạng choạng.
“Sao vậy?” Thập Tứ dừng bước, ngăn cản người tới.
“Gia, đánh nhau rồi, thấy máu đỏ rồi, nhanh đi thôi.”
“Dẫn đường.” Thập Tứ không biết đã xảy ra chuyện gì, lẽ nào môn phái khác đến khiêu chiến sao?
Còn chưa đi tới viện tử Thập Tứ đã nghe thấy thanh âm đánh nhau, khi vào thì thấy các huynh đệ trong phân đàn ngã trong vũng máu, Thập Tứ tức giận, “Yến Thập Tam, ngươi còn là người hay không, cho dù ngươi đã tách ra rồi, nhưng trong xương cốt vẫn là người của Yến Môn, đây đều là huynh đệ của ngươi.” Thập Tứ gầm lên một tiếng rồi tham chiến, khi nhìn thấy Yến Thập Tam bị vây ở chính giữa, sau lưng Thập Tứ nổi lên một tầng da gà. Thập Tam bị vây ở chính giữa lúc này đã không còn hình thái của con người, tóc tai tán loạn, tứ chi chạm đất, y phục trong lúc đấu đá đã bị đao rạch nát, trong hắc ám hai con mắt chăm chăm nhìn vào Thập Tứ kẻ mới tham gia vòng chiến, đây rõ ràng là một con thú.
Trong lúc sợ hãi Thập Tứ vẫn cảm thấy có chút may mắn, bệnh cũ của Thập Tam lại tái phát, may mà là thú hóa, nếu như còn lúc thanh tỉnh, thì phân đàn này một người cũng không thể sống.
“Thập Tứ chủ tử, gia hỏa này cắn người.” Một người bị thương đứng bên cạnh Thập Tứ, trên cánh tay bị cắn rách một miếng thịt còn dính da lủng lẳng đong đưa, người đó đưa tay gỡ miếng thịt ra vứt đi, mắt cũng không chớp lấy một cái.
“Đi, đem dây thừng tới đây.” Thập Tứ phân phó xong, phóng người nhảy vào. Thập Tứ hiển nhiên so với những người này có kinh nghiệm hơn, hắn nhảy xung quanh Thập Tam, nhưng không tiến cận quá gần, rất lâu sau, Thập Tam bắt đầu tức giận không kiên nhẫn, dựa vào dã lực xông tới.
“Cột lại.” Thập Tứ hét lớn, xung quanh Thập Tứ không biết từ lúc nào đã đi ra tám người, dùng tám sợi dây thừng đan nhau, sau đó tám người nhân thời cơ xoay chuyển, Thập Tam bị vây trong lòng dây.
Thập Tam ngẩng cổ hú dài, đó là tiếng hú của sói, Thập Tứ nhíu mày, “Nhanh đi, dựng hết cửa lên, sau đó thông tri với bách tính gần đây không được xuất hành trong đêm, còn những đệ tử môn hạ và mọi người đều không được rời khỏi đại viện.”
Một tay và lưng của Thập Tam bị cột lại với nhau, một cánh tay khác đang ở trong không trung nắm chặt một sợi dây thừng, người ở đầu kia của dây thừng gần như bị hắn kéo vào bên trong. Thập Tứ nhảy tới cạnh người đó. “Để ta.” Tay Thập tứ quấn dây thừng thành một vòng, chân đứng ổn định. Thập Tam thấy dây thừng không kéo được, nhe răng với Thập Tứ, sau đó không chút do dự cắn dây thừng.
Dây thừng trong tay tuy có thô dày một chút, nhưng rốt cuộc vẫn là dây gai, Thập Tứ biết nó không chịu được khi bị Thập Tam cắn như vậy, “Đi gọi Vũ Yến đến đây, mang theo Mông Hãn Dược (thuốc mê) nữa.”
Bên kia Thập Tam trừng trừng Thập Tứ, trong miệng thì hung hăng nhai nghiến dây thừng, không bao lâu khóe miệng Thập Tam tràn ra vết máu, dây thừng đã bị cắn thủng một lỗ.
“Tiểu thư và Lục chủ tử đang ở trong băng thất.”
“Đi, tùy tiện bảo ai đó mang Mông Hãn dược tới, ít hay nhiều mặc kệ.” Thập Tứ thấy sợi dây thừng càng ngày càng nhỏ, bất giác gấp gáp, hắn biết lần này không cột được Thập Tam, kẻ chịu thiệt tuyệt đối là hắn, nhiều người như thế, nhưng con mắt đỏ máu của Thập Tam chỉ trừng trừng nhìn hắn, hắn đã trở thành con mồi trong mắt của Thập Tam.
“Động.” Vì kéo dài thời gian, Thập Tứ và những người khác chậm rãi di động, Thập Tam ngậm miệng, nhìn theo hành động của họ, nhưng mắt vẫn đăm đăm vào Thập Tứ. Sau đó Thập Tứ dừng lại, Thập Tam bị cột chặt khống chế nửa đứng thẳng. Đột nhiên Thập Tam dùng lực bổ nhào về hướng Thập Tứ, người xung quanh không kịp chuẩn bị, Thập Tam xém chút đã đụng vào Thập Tứ.
Thập Tứ nắm chặt sợi dây nhảy về sau, “Giữ vững.”
Thập Tam tứ chi chạm đất, ngẩng đầu cao, con mắt đỏ máu dán chặt vào Thập Tứ, sau đó ngẩng đầu, một tiếng hú xé gió rạch bầu trời, dài đăng đẳng, giống như đang hiệu triệu cái gì.
Thập Tứ rất rõ đó là thanh âm gì, bao nhiêu năm không nghe thấy, nhưng lại nghe vào lúc này. Thập Tứ bắt đầu di động, ý đồ muốn cắt đứt tiếng hú của Thập Tam, Thập Tam nhìn ra ý đồ của Thập Tứ, đứng ổn lại, để mặc đám người lôi kéo, ngẩng đầu hú dài, Thập Tứ không thể tổn thương Thập Tam, ít nhiều vẫn phải thả lỏng lực đạo.
Mông Hãn dược được đem tới không có một chút tác dụng nào với Thập Tam, hai bên đối kháng rất lâu, sắc trời dần dần tối lại, “Đem tất cả đèn có thể chiếu sáng treo lên hết.” Sau một câu nói của Thập Tứ, trong viện được treo đèn sáng tỏ, vừa nhìn cứ ngỡ ban ngày.
Nương theo tiếng hú dài liên tục của Thập Tam, từ một nơi rất xa bắt đầu có hồi ứng, mới đầu chỉ là một hai tiếng, sau đó từ xa xa tiến gần kéo dài không dứt, Thập Tứ nghe thấy sắc mặt tái xanh, “Đi, đi gọi thêm nhiều người một chút, cầm lửa ra, đứng ở cầu thang dựa vào vách tường, gọi những người lớn gan một chút, nếu có thấy sói thì đừng sợ hãi, chỉ cần bảo đảm ngọn lửa có thể vây chặt xung quanh viện tử thì không có vấn đề gì, đừng để tắt lửa.”
Khi Thập Tứ phân phó thủ hạ thì ánh mắt vẫn nhìn đăm đăm Thập Tam, Thập Tam hình như cũng biết quân mình gọi đã đến rồi, ánh mắt khi nhìn Thập Tứ mang sự khinh thường, Thập Tứ tức giận không thôi, hận không thể giết chết gia hỏa trước mặt này, vì mỗi lần gặp phải chuyện này nếu hắn không xử lý thỏa đáng, thì so với chuyện bị điệu về tổng đàn còn đáng sợ hơn.
Đám người lúc mới đầu không hiểu lắm lời của Thập Tứ, đợi đến khi từ xa xa bắt đầu xuất hiện từng tốp tốp mắt sói màu xanh lục, tất cả mọi người đều rợn cả sống lưng, lá gan nhỏ một chút sớm đã mềm nhũn, lá gan lớn một chút thì đứng trên cầu thang chân run rẩy, vì để bảo đảm mỗi một đầu tường đều có lửa sáng, ngay cả những tì nữ tay chân yếu đuối cũng phải đứng vững ở góc tường.
Từng tốp tiếp từng tốp, vô số sói từ bốn phương tám hướng ào tới, vây quanh viện tử, thỉnh thoảng sẽ hồi đáp với Thập Tam ở bên trong, nhìn sơ qua đại khái cũng có trên trăm con. Củi lửa trong viện đều đã lấy ra chuẩn bị dùng, bị cột thành từng cây đuốc lớn, đặt chỉnh tề hàng hàng.
Thập Tứ bôn ba bốn ngày ba đêm, đã kiệt quệ không chịu nổi, vừa mới nghỉ ngơi một chút cũng không phải được bù vào, lúc này đã có chút không chống đỡ nổi, tinh thần của Thập Tam tuy cũng dần dần suy sụp, nhưng sức mạnh thì không thay đổi, hơn nữa hắn là một con thú giảo hoạt, hắn nhàn tản ngồi ở đó, nhìn Thập Tứ, chỉ cần Thập Tứ có một chút buông lỏng thì hắn sẽ nhân đó tiến công.
Đàn sói bên ngoài vì rất lâu không nghe tiếng hú của Thập Tam mà bắt đầu lo lắng không yên, càng lúc càng nhiều sói đi qua đi lại quan sát muốn đột phá vòng vây, thậm chí có một vài con sói đem những con sói khác làm bàn đạp muốn vượt qua tường viện, những tì nữ lá gan nhỏ đều bị dọa kêu thét.
Đợi chờ rất lâu, Thập Tam thấy Thập Tứ vẫn căng da đầu thì bắt đầu không kiên nhẫn, mấy lần muốn xông tới hoặc lấy dây thừng mài răng. Không biết qua mấy canh giờ, Thập Tứ cảm thấy cánh tay tê liệt như không còn là của mình nữa, Thập Tam nhắm chuẩn một chút thất thần của Thập Tứ, hắn nhanh chóng phi tới cắn lên cổ tay của một người khác, Thập Tứ kinh hãi, trận thế trước đó hoàn toàn rối loạn.
Thập Tam ngẩng cổ hú dài, giống như khúc nhạc dạo đầu cho chiến tranh, đàn sói ngoài tường viện nhất tề tổng công kích, từng con từng con bước lên thân thể đồng bạn mà xông tới trước, có mấy con thậm chí đã men được tới bờ tường.
Thập Tứ thấy Thập Tam lại tổn thương ngươi, trong lòng càng gấp, “Không thể tổn thương hắn.” Thập Tam hô lớn một tiếng rồi gia nhập chiến cục. Thập Tam tuy không có thần trí của người, nhưng cũng giảo hoạt dị thường, hắn chạy xuyên giữa mấy người này, giống như có thể nhìn ra đám người này sẽ không tổn hại hắn, lớn gan vừa cắn vừa trảo, thương tổn không ít người, may mà xung quanh đều là cao thủ, mới giữ vững vẫn vây được Thập Tam chính giữa.
Khi đám người bị Thập Tam quần cho mệt mỏi bất kham, Cơ Võ từ trên trời giáng xuống, “Xảy ra chuyện gì, tại sao xung quanh viện đều là sói.”
“Nhanh đến giúp đỡ.” Thập Tứ không còn kịp để tâm cái gì, kéo Cơ Võ vào vòng chiến.
“Thập Tam?” Nhìn Thập Tam đứng bằng tứ chi ở giữa vòng vây, Cơ Võ đại kinh, “Đây là chuyện gì?”
“Xong rồi ta sẽ nói với ngươi, giúp ta đánh hắn ngất đi.”
Thập Tam đã hao hết tâm thần tinh lực để đấu đá với đám người Thập Tứ cũng kiệt quệ không chống đỡ nổi lâu nữa, một chút không cẩn thận liền bị Cơ Võ đánh một cái trúng gáy ngất đi.
Mấy người cầm dây thừng cột Thập Tam lại, sau đó nâng vào trong khách phòng ở viện tử của Yến Lục, Thập Tứ thở nhẹ nhõm một hơi, nhưng hắn biết vẫn không phải là lúc hoàn toàn thả lỏng, kéo Cơ Võ, “Đi, còn có thứ chưa giải quyết nữa.”
Hai người chỉ huy đám người thủ ở các vách thường giữ lửa, thấy chân trời đã bắt đầu mông lung tỏa sáng, đàn sói mới dần dần tản đi, Thập Tứ kiệt quệ không mở miệng nổi, Cơ Võ thì gấp rút muốn biết chân tướng sự việc, nhưng thấy Thập Tứ bước đi loạng choạng, cũng không biết nên mở miệng ra sao.
“Thập Tứ chủ tử, Lục chủ tử gọi ngài.” Một hạ nhân vội vàng đi tới trước mặt Thập Tứ và Cơ Võ, Thập Tứ cười khổ nhìn Cơ Võ, xem ra vẫn không thể nghỉ ngơi.
Đến đại thính khách phòng, Thập Tứ không còn muốn nghĩ gì, ngã đầu vào giường, “Có chuyện gì nói mau, ta cần phải nghỉ ngơi một chút.”
Yến Lục cũng vẻ mặt mỏi mệt, sắc mặt có chút tái, yếu ớt dựa vào lưng ghế, Vũ Yến mệt không động đậy nổi, cũng không cố kỵ tôn ti, ngồi kế bên.
“Thế nào, người đó có tốt hơn không?” Cơ Võ nhìn Yến Lục, nhẹ nhàng hỏi.
Yến Lục gật đầu, mệt không nói ra lời.
“Cơ công tử, Thập Tứ gia không được rồi, nhờ ngài giúp đỡ vậy.” Vũ Yến hữu khí vô lực nói, “Vị công tử đó vẫn cần phải được truyền chân khí để duy trì mạng, vượt qua hôm nay thì tốt rồi, chân khí của gia đã tiêu tận cả, Thập Tứ gia cũng vẻ mặt mỏi mệt, xem ra chỉ có thể tìm ngài giúp đỡ.” Vũ Yến gắng gượng đứng lên, “Sư phụ, đi nghỉ ngơi một chút đi.”
Yến Lục nhìn Cơ Võ gật đầu, rồi được Vũ Yến dìu đi ra khỏi phòng, hắn cũng cần một gian phòng để nghỉ ngơi. Yến Thập Tứ thì đã ngủ mất, Cơ Võ nhìn Thập Tứ, bất đắc dĩ đi ra khỏi phòng, duy trì mạng sống cho bằng hữu của Thập Tam.
Khi Thập Tam tỉnh lại trong đầu có một đoạn ký ức trống rỗng, hắn không thể nhớ nổi vài chuyện không lâu trước đó, sự tình này đã rất lâu không còn phát sinh nữa, hắn biết bệnh cũ của mình lại tái phát rồi. Nhìn dây thừng trói chặt cơ thể, Thập Tam dùng lực giẫy, dây thừng liền đứt đoạn.
Thập Tam trèo dậy, ra khỏi cửa liền chạy thẳng đến phòng Đại Ngưu, chỉ thấy tay của Cơ Võ dán sát vào lưng Đại Ngưu, Thập Tam lặng lẽ xuất hiện sau lưng Cơ Võ, kéo Cơ Võ ra, tự mình ngồi trước giường Đại Ngưu, liên tục truyền chân khí vào người y.
“Yến Lục có nói qua hôm nay thì không sao nữa rồi.” Cơ Võ nhìn động tác của Thập Tam nhíu mày, từ nhỏ đến lớn hắn chưa từng bị người khác xem nhẹ như vậy. Thập Tam không để tâm, Cơ Võ đối với hắn mà nói chẳng qua là một người sống vô dụng mà thôi, không đáng để hắn tiêu hao quá nhiều tâm tư.
Cơ Võ xiết chặt quyền, bình ổn tâm tình của mình, “Ta đi gọi Yến Lục.”
Khi Yến Lục đi vào thì thấy Thập Tam đỏ mắt nhìn Đại Ngưu, Thập Tam vô pháp tha thứ cho bản thân, nếu như Đại Ngưu xảy ra chuyện gì, bản thân hắn và tất cả người ở đây đều phải bồi táng cùng Đại Ngưu.
“Qua hết hôm nay thì không còn chuyện nữa, ngươi chỉ cần dùng khăn ấm lau người cho y, xoa bóp cho thông huyết mạch.” Nghỉ ngơi một chút, Yến Lục cảm thấy tinh thần tốt hơn nhiều, hắn thấy Thập Tam tự trách, trong lòng có chút quái dị, Thập Tam trong ký ức của hắn rất ít khi có lúc tình tự hóa như bây giờ. Yến Lục nhìn nam tử sắc mặt vàng vọt trên giường, là người như thế nào có thể khiến cho kẻ vô tâm như Thập Tam động dung, hắn thật sự cũng rất hiếu kỳ.