Nguyệt Lâm Cửu Thiên: Tuyệt Thế Chí Tôn Khuynh Thiên Hạ

Chương 100: Thí luyện phong vân (1)


Đọc truyện Nguyệt Lâm Cửu Thiên: Tuyệt Thế Chí Tôn Khuynh Thiên Hạ – Chương 100: Thí luyện phong vân (1)

Hôm nay sinh thần bổn toạ, Tiểu bão chương (◍•ᴗ•◍)

Hoan nghênh khách ghé qua:>

_________

“Chủ tử, ngươi cứ vậy để hắn rời đi sao?”

Diệp Tu nhìn Lam Nguyệt ngồi vắt vẻo trên cửa sổ, không khỏi nghi hoặc hỏi.

Lam Nguyệt ngậm phiến lá trong miệng, liếc nhìn hắn một cái, khoé môi cong cong:

“Yên tâm, Long Thiên Quân không phải hung quân, ta tin hắn sẽ có lựa chọn đúng đắn a”

“Lam Nguyệt, ta từng nghe sư phụ nhắc đến Linh trận sư, rất lợi hại nha! Ngươi thật sự là Linh Trận sư sao?”

Diệc Chân đến chỗ Lam Nguyệt, đôi mắt sáng rực nhìn nàng.

Đôi mắt Lam Nguyệt hơi loé lên, lại là sư phụ nàng.

Vị sư phụ này của Diệc Chân xem ra cũng không phải một người đơn giản.

“Ta thực sự rất mong gặp được sư phụ ngươi một lần a”

Lam Nguyệt hơi híp mắt, quay đầu nhìn ánh sáng từ từ loé lên phía đông.

Mặt trời mọc lên, chiếu những tia nắng đầu tiên xuống mái hiên, phủ lên người nàng một vầng hào quang nhàn nhạt.

“Tất nhiên a, khi nào gặp lại sư phụ, ta nhất định sẽ giới thiệu ngươi với người”

Diệc Chân tươi cười, khi nhắc đến sư phụ, Diệc Chân luôn vui vẻ như vậy, xem ra nàng rất yêu quý vị sư phụ kia.

“A, thí luyện hẳn là sắp bắt đầu, chúng ta về học viện thôi”

Lam Nguyệt từ trên cửa sổ nhảy xuống, vươn vai đi ra ngoài.


Đến cửa, nàng quay đầu lại, nhìn Diệp Tu nói:

“Đúng rồi, chuyện còn lại của Túy Nguyệt Lâu, ngươi toàn quyền xử lí, không cần báo cáo với ta”

“Vâng”

Diệp Tu gật đầu đáp một tiếng.

Lam Nguyệt hài lòng xoay người rời đi, Diệc Chân cũng đi nhanh theo sau, miệng nói liên tục:

“Lam Nguyệt, ta cũng muốn gia nhập Cửu Thiên Điện của ngươi a!”

“Tại sao?”

“Ta rất thích nha! Hơn nữa ta là Thiên Dương Cảnh cao thủ! Ta chắc chắn sẽ có ích a!”

“Tùy ý”

“Thực sự? Aaa, Lam Nguyệt ngươi thật tốt”

“Lam Nguyệt…”

Diệp Tu nhìn bóng hai người dần dần đi xa, gương mặt tuấn mỹ một mảnh suy tư, bàn tay cầm kiếm vô thức siết chặt.

Chủ tử…

Làm thế nào mới có thể đuổi kịp nàng đây?

_______

Học viện thí luyện là cuộc thi lớn nhất của Học viện tại Huyền Linh đại lục. Đợt thí luyện này dành cho những học sinh dưới 20 tuổi tham dự, tất nhiên, người bên ngoài cũng có thể tham gia thi đấu, tuy nhiên đây là chuyện rất ít xảy ra, vì hầu như toàn bộ đều không đủ yêu cầu. Học viện thí luyện bảy năm tổ chức một lần, mà năm nay đúng là Học viện Vân Uyên chủ trì tổ chức.

Túy Nguyệt Lâu, buổi sáng.

“Các ngươi nói năm nay sẽ là học viện nào đứng đầu a?”


“Hẳn là học viện Thanh La của Nam Huyền quốc đi? Nghe nói có một cặp song sinh cực kì lợi hại a!”

“Nhưng Thiên Vũ học viện cũng có thất hoàng tử của Bắc Vũ quốc a, nghe nói tu vi của hắn sâu không lường được! Vẫn là đứng đầu học viên của Thiên Vũ học viện!”

“Hoàng Linh học viện chẳng phải có thiên tài đại lục, Bắc Minh Dạ và Bắc Thanh Ly sao? Hai người này danh tiếng đều rất thịnh a!”

“Ngươi nói xem ai sẽ là hạng nhất đâu?”

“Đúng đúng, thực sự là ngang tài ngang sức, khó nói a!”

“…”

Học viện thí luyện lần này, đúng là đề tài đang được bàn tán sôi nổi tại các tửu lâu, khách điếm, khách từ khắp đại lục gần như đều đổ về Đông Nhạc quốc.

Tất nhiên cũng không phải toàn bộ, nếu không, một cái Đế Đô như thế nào chứa nổi a?

Mà sự kiện này được quan tâm như vậy, không vì cái gì khác, mà đây chính là tranh giành danh ngạch bước vào Trung Linh đại lục, trung tâm của Huyền Nguyên Thiên! Người có thể biết đến bên ngoài Huyền Nguyên Thiên tồn tại, chắc chắn có không quá nhiều người. Bên ngoài lấy học viện thí luyện danh tiếng đánh ra, thực tế lại là Đại tông môn tuyển sinh đại điển!

Mà lúc mọi người đang bàn tán sôi nổi, bỗng một thanh âm chen vào, thanh âm mờ mịt đạo:

“A, các ngươi vì cái gì không nói đến Vân Uyên học viện a? Không phải cũng là một trong tứ đại viện sao?”

“…”

Mọi người im lặng nhìn người vừa phát biểu, tên kia cũng ngây ngốc gãi gãi đầu, không biết bản thân nói sai chỗ nào.

“Hahaha…”

Mọi người xung quanh Túy Nguyệt Lâu cười phá lên, tiểu sinh kia càng lúng túng. Lúc này có một đại hán đến vỗ vai hắn, cười lớn:

“Tiểu tử, ngươi là nơi nào đến sơn dã tiểu tử a! Vân Uyên học viện hạng nhất? Haha,… Đây chính là chuyện không thể nào a!”

Phải biết, Vân Uyên học viện cũng chỉ xếp cuối cùng trong tứ đại viện! Mỗi năm đều áp chót! Hơn ngàn năm nay chưa từng ngoại lệ quá! Học viện Vân Uyên đứng đầu? Đây là sự tình dù thiên có sập xuống cũng không xảy ra!


“Phải không?”

Lúc này, một thanh âm đột ngột vang lên, không phải quát lớn mà là nhẹ nhàng chậm rãi, nhưng đủ để khiến mọi người trong lâu chú ý.

Đám người nhìn lại, chỉ thấy nam tử một thân tuyết trắng áo bào, dung nhan tuấn mỹ phi phàm, nụ cười trên môi thoáng nhẹ như gió xuân. Nhìn phong thái của hắn, khiến người khác không khỏi nghĩ đến hai câu «Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song». Hắn mỗi động tác đều mang theo quý khí, tao nhã đến cực điểm!

“Ý…ý của công tử là gì?”

Một nam tử đại diện cất tiếng hỏi, thanh âm tựa như mũi kêu, tựa hồ sợ kinh động cảnh đẹp trước mắt.

Hắn đôi mắt một mảnh thanh tĩnh, cũng không ngẩng đầu nhìn xung quanh, khoé môi khẽ cong lên, thanh âm trong trẻo như suối vang lên:

“Ta là nói, Vân Uyên học viện chưa chắc không thể giành hạng nhất a…”

Nếu thông tin không sai, nàng đã vào Vân Uyên học viện rồi, với tính cách kia, nàng như thế nào có thể chịu thua kém?

“Vương gia, chúng ta phải đi rồi.”

Bên cạnh hắn rót trà nam tử nói, thanh âm cung kính vạn phần.

“Ân”

Nam tử đứng dậy, bạch y phiêu dật, dưới con mắt của mọi người rời đi.

Nam tử rời đi thật lâu sau, Túy Nguyệt Lâu mới lần nữa náo nhiệt lên, nhưng lần này bàn tán lại là về nam tử kia.

“Kia là ai? Nhìn y phục không phải người Đông Nhạc chúng ta?”

“Khí chất bất phàm như vậy, e là cũng là một nhân vật lớn a!”

“Hừ, các ngươi đúng là kiến thức nông cạn! Đây là Nhiếp Chính Vương Mạc Tử Uyên, vị “Chiến Thần” mà tứ quốc kiên kỵ, con dân Tây Âm chúng ta kính ngưỡng!”

Người nói dĩ nhiên là Tây Âm quốc người.

“Cái gì!?”

Đám người cả kinh hô lên.

Mạc Tử Uyên! Nhiếp Chính Vương của Tây Âm quốc! Mười tuổi ra chiến trường! Mười ba tuổi phong vương! Mười tám tuổi Nhiếp chính! Tây Âm quốc quốc vương vô dụng, nhưng vị Nhiếp Chính Vương này lại khiến Tây Âm quốc hùng mạnh, trở thành một đại quốc! Hắn nhiếp chính mười sáu năm, Tây Âm quốc thịnh vượng mười sáu năm! Chưa từng suy yếu quá!


Đây chính là một truyền kỳ a! Là nhân vật cấp truyền thuyết đó! Bọn họ thế nhưng,… vinh dự nhìn đến hắn chân dung?

Phải nói vị Nhiếp Chính Vương này, muốn gặp mặt là chuyện không dễ dàng a! Ngoài người Tây Âm quốc, bên ngoài gần như chưa từng thấy hắn lộ diện quá! Hôm nay như thế nào sẽ… Xuất hiện ở Đông Nhạc!!?

Tuyên Vọng ngồi trên lầu, nhìn đám người bên dưới đang xôn xao, hắn nhìn phía bên ngoài, mắt phượng khẽ híp lại.

“Mạc Tử Uyên,… Tiểu Uyên Uyên a~, Nhiều năm không gặp, lão bằng hữu của ta…”

Hắn tranh thủ thời gian xử lí việc, vừa vặn trở về nhìn một chút tiểu chủ nhân nhà hắn chơi đùa a, không ngờ lại tại đây gặp lại cố nhân.

Hắn chợt nở nụ cười, trên khuôn mặt tuyệt mỹ lại không khiến người cảm thấy đẹp đẽ, mà là một cảm giác rùng rợn, giống như bị hắn nhìn chằm chằm con mồi, khiến người đối diện không thoải mái.

Mà lúc này, học viện Vân Uyên, Lam Nguyệt và Diệc Chân cùng các học viên khác tập trung tại nơi diễn ra thí luyện.

Hôm nay là ngày học viện Vân Uyên tự chọn ra học viên đại diện cho học viện tham gia thí luyện!

Lúc này, lão sư tại khán đài trên cao, đối với chúng học sinh bên dưới đạo:

“Thí luyện sẽ chia thành năm vòng! Vòng đầu sẽ bốc thăm ngẫu nhiên mỗi cặp đấu với nhau, đồng số chính là một cặp cùng thứ tự võ đài! Được rồi! Thí luyện bắt đầu!”

_

Đoạn ngắn ngoài lề: ///

Thương Hàn: Quân…Quân Thượng, trời sáng a, Phượng tiểu thư vẫn chưa đến, kia…

Huyền Tịch: rũ mắt, không nói.

Nàng như thế nào không đến a? Không phải liền nói tốt hẹn hắn sao?

Lam Nguyệt: “hắt xì” /đưa tay sờ sờ mũi/ ai tại nhắc tên nàng đâu?

*Mỗ nữ vì chuyện của Túy Nguyệt Lâu quên mất cùng mỗ nam hẹn.*

________

___

Có ai nhìn ra thuyết âm mưu của ta chưa?

ಡ ͜ ಡ


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.