Đọc truyện Nguyệt Lại Vân Sơ – Chương 10
Trên núi Mặc Lưu, cuộc chiến đang diễn ra vô cùng ác liệt.
Số đệ tử lên núi thăm dò vốn không nhiều lắm, lại bị rất nhiều ma vật vây hãm tấn công, đương nhiên không cân sức. Hai gã nam tử kia chưa ra tay, nhưng các đệ tử đã bắt đầu rơi vào thế thất thủ.
Lâm Xuyên nhìn đám ma vật hung ác kia, tay cầm kiếm nắm thật chặt. Nếu dùng bảo kiếm Tinh Lưu, thì có thể đối phó dễ dàng với đám ma vật. Thế nhưng hôm qua khi hắn nghe thấy những lời nói đó, lại khiến hắn do dự. Mặc dù không rõ chữ “tổn hao” kia có nghĩ gì, nhưng “không động võ” thì lại rất rõ ràng. Nếu bây giờ hắn dùng bảo kiếm Tinh Lưu này, có lẽ sẽ có chuyện không tốt phát sinh…
Nhưng rất nhanh sau đó, hắn thu lại sự do dự của mình. Tình hình thực sự quá nguy cấp, nếu còn kéo dài thêm, chỉ sợ các sư huynh sư đệ sẽ phải bỏ mạng trong tay ma vật. Nếu lúc này Phương Thanh ở đây, cô cũng sẽ không trơ mắt đứng nhìn.
Lâm Xuyên nghĩ đến đó, liền giơ kiếm thi triển chiêu thức, quát: “Phi Sương!”
Tức thời, thanh kiếm lóe sáng như tuyết, bắn ra vô số tia sáng. Ngay lập tức đánh lùi đám ma vật.
Lâm Xuyên đắc thủ được một đòn, quay ra nói với các sư đệ: “Đi mau!”
Mọi người nghe vậy, vội vàng rời khỏi cuộc chiến, chạy xuống chân núi.
Lâm Xuyên cầm kiếm cản phía sau, khẩn trương nhìn chằm chằm từng hành động của đám ma vật. Nam tử áo bào tro kia vốn đang đứng yên xem cuộc chiến thì người hắn bỗng chuyển động, đánh bật bọn ma vật đang chặn đường, đứng ở trước mặt Lâm Xuyên.
“Tinh Lưu…” Nam tử áo bào tro nhìn chằm chằm bảo kiếm trong tay Lâm Xuyên, ánh mắt âm lãnh vô cùng.
Lâm Xuyên cảm thấy hung hiểm, đang định lui về phía sau, thì nam tử áo đỏ kia lại phi thân đến, chặt đứt đường lui của hắn.
“Cảnh Phương Thanh là gì của ngươi?” Nam tử áo đỏ mở miệng hỏi.
Lâm Xuyên cẩn thận nhìn xung quanh, thấy các sư huynh sư đệ đã rời đi hết mới yên tâm, ngạo nghễ đáp: “Các ngươi mà cũng xứng hô thẳng tục danh của sư phụ ta sao?”
Hắn còn chưa dứt lời, nam tử áo bào tro kia đã ra tay đánh bất ngờ. Chỉ thấy ngón tay hắn xòe rộng hết cỡ, rồi biến thành bạch cốt, móng tay nhọn hoắt, tựa như đao nhọn.
Lâm Xuyên tránh không kịp, đành phải giương ngang kiếm cản lại. Móng tay vừa chạm đến kiếm phong, lại phát ra âm thanh thanh thúy, như tiếng đao kiếm chạm vào nhau. Nam tử áo bào tro kia thần sắc âm trầm, lạnh lùng nói: “Cảnh Phương Thanh ở đâu?”
Lâm Xuyên hừ lạnh một tiếng, dồn lực nâng kiếm, đẩy nam tử kia ra. Hắn vừa định đứng vững để đánh tiếp, thì nam tử áo đỏ từ phía sau nhấc chân quét ngang, tấn công xuống chân hắn.
Lâm Xuyên nhún người nhảy vọt lên, vung kiếm trảm xuống, quát: “Thương Đào!”
Kiếm khí dồn lực ập đến, như con sóng dữ cuộn trào. Chỉ nghe thấy ầm ầm một tiếng, mặt đất rạn nứt, tràn ra một mảng khói đen, lấp đi bóng dáng hai người kia.
Lâm Xuyên rơi xuống đất đứng ổn định, nhìn xuyên qua đám khói đen dày, dần dần thấy rõ ràng thân hình hai người kia. Vậy mà một chiêu vừa rồi, lại không mảy may làm bọn họ bị thương.
Thân hình hai người kia mờ ảo ẩn hiện, bỗng nhiên di động, một trước một sau vây bọc hắn. Lâm Xuyên tâm trầm xuống, sự sợ hãi cũng tự nhiên mà dâng lên. Hai người này không phải là ma vật bình thường, thực lực quá mạnh, và mạnh hơn hẳn hắn. Chỉ sợ hôm nay, hắn không còn toàn thân trở ra.
Nam tử áo đỏ kia phát hiện ra sự sợ hãi của hắn, khóe môi nhếch lên, cười nói: “Không ngờ ngươi là đệ tử của Cảnh Phương Thanh mà lại vô dụng như thế.” Ngay lúc hắn nói chuyện, có luồng ánh sáng màu đỏ lượn lờ trên người hắn, như khói như sương. Nhất là khi đôi mắt hắn biến thành màu xanh biếc, trông vô cùng yêu dị.
Cùng lúc đó, nam tử áo bào tro kia cũng bắt đầu biến hóa, dung mạo vốn anh tuấn chỉ chốc lát đã vặn vẹo. Da thịt teo vào trong, xương cốt gồ lên. Răng nanh dài ra hàng loạt mà trắng nhởn, rất đáng sợ.
Nghe đồn môn nhân trong phủ Cức Thiên sẽ đem nội đan của ma vật cấy vào trong cơ thể, những người đó được gọi là “Ma chủng”. Phàm là ma chủng, thì sẽ có được sức mạnh phi phàm. Nhưng loại nội đan đó cực kì hung ác, không phải ai cũng có thể dung nạp. Hầu như những người sau khi cấy ma chủng vào người, sẽ bị ma lực phản phệ, chết bất đắc kỳ tử.
Hai người trước mắt này, hiển nhiên là đã hấp thụ thành công ma chủng, chỉ sợ đây đúng là môn hạ của phủ Cức Thiên.
Ngay lúc Lâm Xuyên đang suy nghĩ, nam tử áo bào tro kia lại tấn công một lần nữa. Tốc độ của hắn cực kỳ nhanh, nhanh đến nỗi mắt thường cũng không thể bắt kịp. Lâm Xuyên vội vung kiếm lên phía trước, tạm thời làm thế phòng thủ.
Nam tử áo bào tro kia cũng chính trực, không hề lươn lẹo, trực tiếp tấn công chính diện. Lâm Xuyên dứt khoát vung kiếm, chống chọi lại hắn. Bỗng nhiên một luồng ánh sáng màu đỏ bồng bềnh trôi tới, nhẹ nhàng quấn lên chân tay hắn, rồi đột ngột thít chặt lại. Lâm Xuyên cảm thấy đau nhói, cúi đầu nhìn thì thấy luồng ánh sáng màu đỏ kia đã biến thành bụi gai, đỏ thẫm như máu, gai nhọn như móc câu. Hắn đang định chặt đứt bụi gai, nam tử áo bào tro kia đã tiếp cận, một chưởng bóp lấy cổ họng của hắn, nhấn hắn ngã xuống đất.
Trước mắt Lâm Xuyên tối sầm, trí óc đình trệ. Đám bụi gai đang trói tay chân ngày càng thít chặt, khiến gai nhọn càng đâm sâu thêm, đau đớn vô cùng. Cổ họng thì bị đè mạnh xuống, khiến hắn nghẹt thở. Sự sợ hãi dâng lên như nước thủy triều, từ từ đánh chìm hắn. Ngực hắn run lên, máu nóng lên như ngọn lửa đang lan tỏa, toàn thân chợt nóng rực. Hắn không biết luồng khí lực đó từ đâu mà đến, chỉ bằng huyết nhục trên thân thể mà giằng đứt bụi gai, rồi một cước đá văng nam tử áo bào tro kia ra, xoay người đứng lên.
Cảnh vật trước mắt, hơi hơi mông lung. Hắn nghe thấy hô hấp dồn dập của chính mình, từng tiếng từng tiếng, khiến tâm phách chấn động. Cơ thể có một luồng sức mạnh kỳ quái len lỏi bên trong, chạy điên loạn trong huyết mạch.
Nam tử áo bào tro kia lui lại vài bước, nhìn hắn nghi hoặc, không hề tấn công tiếp. Nam tử áo đỏ cũng hơi kinh ngạc, nhưng rất nhanh, hắn bật cười, nói: “Ha ha ha, không nghĩ tới, hóa ra là đồng loại …”
Lâm Xuyên không hiểu ý tứ trong lời nói của hắn, nhưng cũng không muốn hỏi. Giờ này khắc này, ý chí muốn sống đã lẫn áp hết thảy. Hắn không biết vì sao mình lại khiếp đảm như thế, không thể ức chế được ý nghĩ muốn chạy trốn.
Nam tử áo đỏ nhẹ nhàng búng tay một cái, luồng ánh sáng màu đỏ lan tràn ra, rồi biến thành bụi gai, kết dày đặc như mạng nhện phong tỏa chung quanh.
“Thật thú vị, Cảnh Phương Thanh lại có thể thu ngươi làm đệ tử…” Nam tử áo đỏ vừa nói vừa tiến đến bên cạnh Lâm Xuyên, tỉ mỉ đánh giá hắn.
Lâm Xuyên thấy chán ghét vô cùng, liền lui lại mấy bước.
“Trốn cái gì? Chúng ta rất đáng sợ sao?” Nam tử áo đỏ cười nói, “Không phải lúc này ngươi cũng giống chúng ta sao?”
Lâm Xuyên nghe xong lời này, vốn không để ý tới, nhưng một cơn đau nhức bỗng ập đến, chốc lát đã lan ra toàn thân. Hắn thét lớn một tiếng, quỳ sụp xuống, chỉ thấy gân mạch trên hai cánh tay mình nổi gồ lên vặn vẹo di động, giống như muốn rạch da mà ra. Màu da cũng bắt đầu biến hóa, dần chuyển sang màu xanh tím.
Tâm trí Lâm Xuyên đã loạn hết cả, không khỏi run giọng quát: “Các ngươi đã làm gì ta? !”
Nam tử áo đỏ nghe vậy, vỗ tay cười nói: “Thì ra ngươi ngay cả chính mình là ma vật cũng không biết sao?”
Ma vật?
Lâm Xuyên lắc đầu, “Ta không phải là ma vật!”
“Thân người lại mang ma chủng, thì chính là ma vật!” Nam tử áo đỏ đứng trước mặt hắn tà nịnh nói, “Xem ra ngươi đã bị thuần dưỡng đến ngay cả bản tính cũng mất… Có muốn ta giúp ngươi lột đi lớp da người này đi, để ngươi nhìn cho rõ ràng không?”
Đây là loại lời nói đáng sợ đến cỡ nào, diều duy nhất mà Lâm Xuyên có thể làm lúc này, đó là không tin. Nhưng sự đau đớn trên thân thể ngày càng tăng, hắn tận mắt thấy cánh tay của mình dần dần hóa thành dạng thú, tất cả những hoảng loạn lo sợ nghi hoặc, trong khoảnh khắc này đều hóa thành tuyệt vọng.
Nam tử áo đỏ nhìn sự biến hóa của hắn, thần sắc vừa tàn khốc vừa hứng thú. Đúng lúc này, đám bụi gai bỗng nhiên bị một lực mạnh mẽ xé rách, một bóng hình diễm sắc nhanh chóng lao vụt đến, chắn trước người Lâm Xuyên.
Vô số những cánh hoa đan quế rơi xuống trước mắt hắn, mang theo mùi hương thơm ngát. Một tia sáng tinh thuần, như một giọt nước, rơi xuống lòng biển. Khiến mặt nước gợn sóng tràn ra, dập tắt ngọn lửa đang thiêu đốt, triệt tiêu toàn bộ đau khổ. Sự biến hóa trên thân thể nháy mắt ngừng lại, phục hồi lại nguyên trạng, bình yên an tâm.
Lâm Xuyên thở nhẹ một hơi, nâng mắt nhìn người đang đứng chắn trước mặt mình, dùng giọng nói khàn khàn kêu: “Sư phụ…”
Phương Thanh nghe tiếng, quay đầu cười cười với hắn.
Khi nhìn thấy cô, nam tử áo đỏ kia sắc mặt đại biến, vốn đang tà nịnh lại biến thành vô cùng khẩn trương. Nhưng nam tử áo bào tro lại không như vậy, hắn vừa thấy Phương Thanh đến, phẫn hận trong mắt bùng như lửa thiêu người. Hắn nổi giận gầm lên một tiếng, phi thân đánh tới.
Phương Thanh nâng tay, nhẹ nhàng vẫy. Bảo kiếm Tinh Lưu trong tay Lâm Xuyên rung động, bật lên lượn vòng, rồi rơi vào bàn tay của cô. Phương Thanh cầm kiếm, vừa trảm vừa quát: “Phiên giang!”
Không gian bỗng biến hóa, kiếm khí mãnh liệt, như sóng cuộn trên không. Khí thế dũng mãnh, khiến chúng sinh kinh hãi. Kiếm khí lướt qua, mạnh mẽ càn quét không gì cản nổi. Nam tử áo bào tro bị kiếm khí đánh lui, lảo đảo vài bước, bắt đầu thở hổn hển.
Phương Thanh vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve thân kiếm Tinh Lưu, nói: “Đã nhiều năm ta không sát giới, nếu không muốn chết, thì mau rời đi.”
Nam tử áo bào tro lúc này mới mở miệng, giận dữ quát: “Cảnh Phương Thanh, ngươi còn nhận ra ta không! Hôm nay ta nhất định phải báo thù cụt tay năm đó!”
Phương Thanh nhìn hắn, nói: “Năm đó yêu ma chết dưới kiếm của ta, đâu chỉ trăm nghìn? Ngươi là ai?”
Những lời này, khiến nam tử áo bào tro kia càng giận dữ điên cuồng hơn. Ma khí dày đặc trào ra từ trên người hắn, tràn ngập khắp nơi.
Phương Thanh vẫn hờ hững như trước, cô chống kiếm sau lưng mà đứng, đoan nghiêm thanh cao. Nhưng thanh âm của cô lại thật lạnh lùng, khiến người ta nghe mà kinh hãi: “Ta có thể chặt một cánh tay của ngươi, thì cũng có thể chặt nốt cánh tay kia của ngươi. Không sợ chết, cứ việc thử xem.”
Nam tử áo bào tro gầm lên hung bạo, nghe hoàn toàn không giống tiếng người. Thân thể hắn lại bắt đầu biến hóa, xương sống lưng nhô cao lên, xuyên qua huyết nhục. Xương cốt dày đặc, trùm ra bên ngoài cơ thể. Thân thể thu nhỏ lại, cuộn vào trong xương cốt. Bây giờ nhìn lại thấy hắn hoàn toàn biến thành một bộ xương. Khí đen càng dày đặc hơn, chảy ra từ trong xương, tỏa ra mùi hôi thối. Hắn gầm lên một tiếng đau đớn, thân thể cao lên hàng trượng, xòe móng vuốt đánh về phía Phương Thanh.
Phương Thanh khẽ thở dài một tiếng, nâng tay giương kiếm, quát rõ ràng một tiếng: “Vẫn Tinh!” (Ngôi sao chết chóc)
Tiếng quát vừa dứt, Tinh Lưu bỗng nứt thành từng luồng ánh sáng, bao bọc lấy thân thể cô. Bộ xương kia cả kinh, vội vàng tìm kiếm xung quanh. Rồi ngay vào lúc này, trên bầu trời bỗng hiện lên kiếm quang sáng lấp lánh, chói sáng như vì sao. Tức khắc, kiếm khí lao xuống như mưa sao băng.
Nhưng bộ xương khô lại cười khanh khách đến quái dị, vung tay lên quật bay “mưa sao” vừa lao xuống.
“Ngươi nghĩ rằng ta còn có thể thua dưới chiêu này sao!” Bộ xương khô mở miệng, lớn tiếng quát.
“Đương nhiên là không.” Phương Thanh cất giọng nói, vẫn lạnh nhạt bình tĩnh.
Bộ xương khô kia nhìn về hướng phát ra tiếng nói, thì thấy Phương Thanh bay vụt đến, không biết đã xuất hiện từ lúc nào. Cô vung kiếm, chém một cách dứt khoát vào thắt lưng của bộ xương khô, một chiêu này, lại là một chiêu vô cùng đơn giản —— Huyền Bộc.
Bộ xương khô không kịp né tránh, bị đánh trúng một chiêu kia. Thân thể cao lớn lảo đảo một cái, ngã xuống mặt đất.
Phương Thanh không hề do dự, tiếp tục thi triển một chiêu nữa, vẫn là Huyền Bộc như trước. Bộ xương khô thấy kiếm khí chém xuống, vội nâng tay lên, định đỡ đòn này.
Ngay sau đó một thanh âm giòn vang, là tiếng xương cốt gãy, rõ ràng đến dị thường. Cánh tay của bộ xương khô, bị chém đứt lìa, ầm ầm rơi xuống đất. Bộ xương rống lên, nghe vô cùng thảm thiết.
Phương Thanh đứng ngay cạnh người hắn, cười lạnh lùng. Cô nghiêng người tiếp tục chém xuống, quát: “Hải Nạp!”
Tiếng quát vừa dứt, kiếm khí bỗng bung to ra, khuấy trộn khí quyển, khiến cho gió nổi lên. Cả khí thanh sạch lẫn khí ô uế trong thiên địa, quy tụ thành trăm suối ngàn sông, thu hết vào thanh bảo kiếm trong tay Phương Thanh. Kiếm khí đã khai triển, khí thế mạnh mẽ không thể chống đỡ nổi. Bộ xương khô phải chịu đựng một đòn này, lập tức xương cốt vỡ vụn như cát, máu tươi phun ra như mưa. Ngay cả một tiếng kêu rên cũng không kịp phát ra, lập tức mất mạng.
Nam tử áo đỏ đứng một bên nhìn toàn bộ cảnh tượng trước mắt, đã sợ hãi đến không chịu nổi. Hắn lùi lại mấy bước, giọng nói run rẩy, nói: “… Tuyệt Cảnh…”
Nghe thấy câu này, Phương Thanh chậm rãi quay đầu, nhìn về phía nam tử kia.
Giờ phút này, quần áo của cô nhuộm đầy máu, vừa bi thương tiêu điều vừa diễm lệ không kể xiết. Thần sắc của cô lạnh lùng, trong ánh mắt ngưng tụ một loại ý chí chiến đấu nghiêm túc, cất giọng nói kiên quyết lạnh lùng, “Nghe nói sau trận chiến trên núi Mặc Lưu, phủ Cức Thiên tặng ta một danh xưng, gọi là ‘Tuyệt Cảnh’. Còn có người nói, khi trẻ con trên thế gian này gào khóc, mẹ chúng thường lôi lũ ma vật ở phủ Cức Thiên ra để hù dọa. Còn khi trẻ con trong phủ Cức Thiên kêu khóc, thì chỉ cần nói ra hai chữ ‘Tuyệt Cảnh’, lập tức sẽ khiến chúng câm nín…” Phương Thanh nói đến đấy, liền mỉm cười, quay ra hỏi nam tử áo đỏ kia, “Nhìn ngươi tuổi còn nhỏ như vậy, không biết lúc ngươi kêu khóc, có từng nghe đến tên của ta?”
Tác giả có việc muốn nói: hoắc hoắc hoắc… Phương Thanh sư phụ, cô rất hung tàn nha … 囧 ~
[ Phương Thanh: dám ngược đồ nhi của ta… Cho ta tốc độ đi SHI nhất SHI đi! ]
[ áo đỏ: T_T mẹ ơi… ]
[ áo bào tro: T_T quá không khoa học… ]
[ na chích: đúng là lười đến mức ngay cả tên của nhân vật phản diện cũng không đặt sao… ]
[ hồ ly: … Không lấy tên là vì không thích nha! ! ! Nga nha! ! ! ]
[ hồng y: … ]
[ áo bào tro: … ]
Chương sau:
Chân tướng rất trọng yếu sao? Không trọng yếu sao? Trọng yếu sao? Không trọng yếu sao?