Bạn đang đọc Nguyện Yêu Em Lần Nữa – Chương 35 – 70
Chương 69
Lúc tôi đi vào, Ứng Nhan đang đứng xuất thần bên cửa sổ, vẻ mặt này rất ít khi nhìn thấy ở hắn, hắn trước mặt người khác luôn là thần thái phấn chấn năng động, trào dâng nhiệt tình làm việc. Tôi cân nhắc, hắn đã được công ty coi trọng, nên giờ phải là lúc thỏa nguyện cho con đường thăng quan tiến chức đang rộng mở chứ, sao lại ảm đạm thế kia, là đang lo vấn đề chọn trợ lý tâm phúc đấy sao.
Nghe thấy động tĩnh của tôi, Ứng Nhan xoay người lại, trên mặt đã trở lại vẻ bình tĩnh như trước: “Nha Nha, trong nhà khỏe cả chứ?”
Tôi nôn nóng, vội vàng gật đầu, mở miệng liền đi thẳng vào vấn đề: “Vâng, tốt cả ạ. Ứng kinh, nghe nói anh sắp đi ngoại tỉnh, trợ thủ anh đã tìm được hay chưa?”
Ứng Nhan cúi đầu, nhìn văn kiện trên bàn, nửa ngày mới mở miệng: “Chưa quyết, thế nào, cô muốn đi?”
Nghe được lời ấy, lòng tôi thở dài một hơi nhẹ nhõm, lập tức xua tay liên tục: “Không không không, tôi là người vội vội vàng vàng, không đủ tinh tế tỉ mỉ, còn không có cái nhìn bao quát, làm việc toàn nhờ chút tài mọn, làm sao có thể thành trợ thủ của anh được.”
Ứng Nhan còn đang xem tập văn kiện, đầu cũng không ngẩng lên: “Thái độ làm việc của cô rất kiên định, làm việc kĩ lưỡng, giao nhiệm vụ cho cô thì cô không hề bê trễ, Nha Nha, cô là một trợ thủ giỏi.”
Ứng Nhan nói một nửa bỗng dưng ngẩng đầu lên, nhìn thẳng tôi: “Hiện tại tôi chỉ hỏi cô, có nguyện ý ra ngoài cùng tôi làm một số chuyện không?”
Tôi đang muốn cự tuyệt, thì lời tiếp theo của Ứng Nhan đã khiến tôi đóng cái miệng đang há một nửa lại: “Đi ra ngoài có thể sẽ rất vất vả, không an ổn như ở đây, nhưng các khoản thu vào và phụ cấp hơn xa bên này, tôi cho cô một chức vị, tính sơ sơ ra, tổng thu nhập một năm gấp đôi bên này, nếu nghiệp vụ của chúng ta phát triển tốt, cô hoàn toàn có thể hơn cả Thọ Phương Phương ở bên đây.”
OMG, tôi thừa nhận, Ứng Nhan đã đánh trúng điểm yếu của tôi, viễn cảnh tuyệt vời hắn vẽ ra thật là hấp dẫn, Thọ Phương Phương sao, thu nhập của cô ta luôn là điều khiến mấy nhân viên bọn tôi ứa nước miếng đó.
Tôi không có khát vọng gì lớn, nhưng có thể kiếm thêm chút tiền, cải thiện điều kiện kinh tế trong nhà, luôn luôn là mục tiêu của tôi.
“Bên kia tôi đã khảo sát qua, là một thị trường hoàn toàn mới, chúng ta cũng đúng thời cơ, khoảng thời gian này vừa lúc nền kinh tế đang vực dậy, cố gắng chừng hai ba năm là đã có thể xây dựng lực lượng nghiệp vụ bằng một nửa bên này.” Nói lên dự án tương lai, hai mắt Ứng Nhan bắt đầu tỏa sáng, trên mặt đã tràn ngập thần thái phấn chấn, nhiệt tình của hắn lây cả sang tôi, tôi cảm thấy phía trước có rất nhiều tờ nhân tệ đang vẫy tay với tôi.
Đầu nóng lên, tôi mở miệng: “Ừm, như vầy đi, để tôi về thương lượng với cha mẹ một tiếng đã.”
Ứng Nhan cho tôi một tuần để suy nghĩ, bảy ngày tiếp theo, tôi vô cùng bối rối không biết nên chọn thế nào, một bên là nơi quen thuộc có song thân an ổn cùng bạn bè thân hữu, bên kia lại là cảnh lóng lánh ánh kim tiền, tôi lưu luyến gia đình mình, không muốn xông pha đi xứ người, như thu nhập mà Ứng Nhan miêu tả quả thật rất hấp dẫn tôi.
Đi hay không, là cả một vấn đề…
Rất nhanh đã tới cuối tuần, tôi vì chuyện này mà trở về nhà, muốn thương lượng với cha mẹ một chút, kỳ thật cũng chính là thông báo. Tôi không dám nói trước thái độ của họ sẽ thế nào, từ nhỏ đến lớn, cha mẹ luôn dùng chính sách nuôi thả với tôi, trước đây được nuôi ở thôn quê thì tôi là nha đầu đánh nhau với một bầy con nít, lớn lên rồi, nha đầu kia tự thân đi thi đại học, tự thân tìm việc làm. Cha mẹ luôn rất tin tưởng tôi, thấy tôi làm việc gì cũng tốt, cho tới tận bây giờ mỗi lần tôi thương lượng với họ điều gì thì cũng chỉ nhận được một câu: “Cha mẹ không biết, con thấy tốt là được rồi.”
Nhưng tôi không nghĩ tới, bọn họ lần này thế mà lại phản đối. Lúc ăn cơm chiều, tôi tùy tiện nhắc đến việc đó, bọn họ nghe xong, cha không lên tiếng, mẹ thì mở miệng: “Nha đầu này, con đi xa như thế làm cái gì? Về nhà cũng không có phương tiện để về, hiện giờ tuy con không về mỗi ngày được, nhưng gọi con một cú, còn có thể về nhà ngay…”
“Tiền lương bên kia rất cao, gấp đôi bên đây đó mẹ!” Tôi kéo tay mẹ già, tràn ngập khát khao nói, “Lần này vì đóng tiền chữa bệnh cho bác, tiền mua ghế mát xa cho mẹ đã dùng hết rồi, nếu con đi, đừng nói là ghế mát xa, giường mát xa cũng không thành vấn đề.”
Mẹ thở dài, rút cánh tay ra khỏi tay tôi, bắt đầu thu thập chén đũa trên bàn: “Nha đầu à, chúng ta đều đã già rồi, nhiều tiền cũng chẳng có ích lợi gì, không chừng cũng giống như cô của con, vừa nhắm mắt đã đi, người một nhà có thể ở cùng nhau, là điều quý nhất rồi.”
Cha đứng lên ngắt ngang lời mẹ già: “Hai người già chúng ta không sao đâu, cứ để cho nha đầu nó quyết định đi, công việc của nó bên kia chắc là tốt lắm nhỉ?”
Cha tuy rằng nói thế, nhưng ánh mắt vẫn nhìn tôi chằm chằm, cùng đợi câu trả lời của tôi. Tôi không lên tiếng, lời của bọn họ khiến tôi cảm động, tôi lại lần nữa lo lắng về việc này, cảm thấy suy nghĩ trước đó của mình còn quá qua loa. Chuyện của cô ảnh hưởng rất lớn tới nhà chúng tôi, cha tôi thân thể không tốt, nhà chúng tôi chỉ mình tôi là con một, tôi nếu đi rồi, để lại hai người già cả bọn họ, vạn nhất có chuyện gì, tôi sẽ hối hận cả đời.
Cái cuối tuần tưởng chừng chỉ cần phải làm một lựa chọn, đi hay không đi, còn chưa quyết xong lại xuất hiện một chuyện mới cần phải chọn lựa.
Nhà tôi nằm ở ngoại ô thành D, chung quanh không có chỗ ăn chơi nào, trời vừa tối thì trên đường đã chẳng còn ai, tôi ở trong nhà không có việc gì làm bèn online QQ, ngày cuối tuần, diễn đàn thư hương cực kì náo nhiệt, nhưng mà có rất nhiều gương mặt lạ hoắc, như là “Ông chú háo sắc”, “Nấm nhỏ mùa đông”, “Tiểu Tuyền thật dịu dàng”, vân vân và mây mây, cùng chat chit sôi nổi trên diễn đàn, giữa đám người lạ đó, tôi thấy hai người quen – Đào Chi Chi và Một Đêm Mười Lần.
Chi Chi muội rốt cục cũng thăng lên hàng tỷ, bị một đám nhỏ vây quanh, mà Mười Lần ca ca cũng đã thăng lên hàng đại thúc, bất quá vẫn đáng khinh như trước, trêu chọc bọn con gái õng ẹo trên diễn đàn.
Tôi đặt chế độ ẩn, mỉm cười nhìn bọn họ tám nhảm, cũng giống như bọn tôi vui vẻ trước kia, cười cười đùa đùa, tôi như thấy được mình hồi đó.
Chi Chi muội mắt vẫn tinh như thế, tôi vốn định ẩn, thế mà vừa online đã bị cô ấy nhìn thấy, cô ấy hét một tiếng vang cả diễn đàn: “Tiểu Nước Tương!”, như đang gọi hồn tôi vậy.
Tôi vừa hiện lại đã bị cô ấy ôm lấy, siết chặt một hồi lâu, thân thiết vô cùng.
Chi Chi muội sau khi hoàn thành một loạt động tác thân thiết, sau đó lại tàn nhẫn đấm đá tôi: “Tiểu Nước Tương nhà cô, chết ở đâu mà lâu vậy vẫn không lên hả, tức chết tôi mà.”
Nhất thời mấy cô em trong diễn đàn không hề lên tiếng gì, chẳng biết tôi là thần thánh phương nào, khiến đại tỷ của bọn họ nhiệt tình như lửa đến vậy.
Một Đêm Mười Lần cũng rung đùi đắc ý xáp lại: “Ấy da ấy da, xem ai này ai này, tôi không hoa mắt đấy chứ hở, là Nước Tiểu hay Tiểu Nước Tương cửu biệt tương phùng đấy, Nước Tương, lại đây, anh muốn thổ lộ thâm tình với em.”
“Nấm nhỏ mùa đông” là một đứa nhóc lớn gan, trong lúc mọi người trầm mặc lại nhảy ra, dũng cảm xé toạc hư tình giả ý của Một Đêm Mười Lần, “Chú Mười Lần, bình thường chú trêu bọn này còn chưa tính, vậy mà giờ còn trèo tường trước mặt Chi Chi tỷ nữa chứ.”
Lời tiếp theo của Chi Chi vô cùng tốc độ, cô ấy vừa nói xong, ai cũng phải ngậm miệng: “Lắm chuyện, Nước Tương là nguyên phối của ổng đó, chị đây chỉ là thiếp thôi.”
Cả bọn náo nhiệt hẳn lên, con chim cánh cụt nhỏ dưới màn hình bỗng nhiên nhảy ra, trong lòng tôi run bắn, cái avatar kia tôi vô cùng quen thuộc – Thiện Giải Nhân Y.
Thiện Giải Nhân Y, Trình Gia Gia, anh sao lại online?
Thiện Giải Nhân Y: Đi làm có mệt hay không, chuyện trong nhà giải quyết xong hết rồi chứ?
Tôi: Ừm, tốt hết rồi. Chuyện lần này thực sự cảm ơn anh.
Thiện Giải Nhân Y: Còn khách khí như thế…
Tôi: Thành tâm thật ý cảm tạ.
Thiện Giải Nhân Y: …
Nhất thời trầm mặc, tôi không biết, trừ cảm ơn ra, tôi còn có thể nói gì với anh đây? Trước kia khi chúng tôi chat đều làm nhiều loại động tác, gửi n emo, tùy tâm sở dục, muốn làm gì thì làm, hiện tại chúng tôi không chỉ nói chay bằng chữ, ngay cả gõ chữ cũng trở nên tẻ ngắt.
Trình Gia Gia trầm mặc một lúc rồi bỗng như gọi tôi một tiếng: “Nha Nha, chúng ta…”
Anh do dự một chút, tựa hồ không biết mở miệng thế nào, lòng tôi bỗng nhiên có một loại cảm giác, cảm giác rằng không được để anh nói tiếp, liền chặn lời trước khi anh mở miệng: “A, cha em gọi, em phải out đây.”
Trình Gia Gia ngừng một lát nhưng không hề nói gì: “Ừa, em đi đi, ngủ sớm một chút.”
Tôi thừa nhận, tôi đang trốn tránh. Kỳ thật tôi rất rõ ràng điều Trình Gia Gia muốn nói là gì, nhưng tôi không muốn đối mặt.
Chương 70
Điều tôi không nghĩ tới chính là, chỉ qua một ngày, cái sự trốn tránh này đã khiến tôi hối hận không thôi.
Sáng thứ hai, tôi vừa vào công ty đã lên thẳng phòng Ứng Nhan, tôi quyết định, không cùng hắn đi gầy dựng sự nghiệp, an an ổn ổn ở lại đây với cha mẹ.
Tôi rất rõ ràng khuyết điểm của mình, khi tôi gặp chuyện không đủ ứng biến và linh hoạt, lại còn dễ dàng xúc động, ưu điểm của tôi chắc chỉ có mỗi việc chăm chỉ, không nhàn hạ bao giờ. Tôi cũng không phải như Thọ Phương Phương nữ cường nhân tám mặt lấp lánh, cũng không giống Ứng Nhan dám tiến cử kế hoạch phát triển cho cấp trên, cho nên cái loại việc gầy dựng sự nghiệp này, vẫn là để cho hai nhân tài Ứng Nhan và Thọ Phương Phương thực hiện đi.
Khi tôi đẩy cửa ra thì Ứng Nhan đang nhíu chặt lông mày nghe điện thoại: “Cái gì, bị đè trúng sao? Có bị thương nặng không? Cậu cũng không rõ? Hiện tại người thế nào rồi? Cậu nói cái gì cậu cũng biết thế mà gọi một cú điện thoại cũng không thông hả? Gọi về nhà nó đó.”
Tôi thấy hắn liên tục đặt câu hỏi, dường như là việc nghiêm trọng, lặng lẽ ngồi chờ ở một bên, không quấy rầy cuộc gọi của hắn.
Ứng Nhan đứng bên cửa sổ quay lưng về phía tôi, bởi vì hắn nghe quá mức chăm chú, nên không phát hiện tôi đẩy cửa đi vào, tiếp tục lớn tiếng qua điện thoại: “Chuyện khi nào? Đêm qua? Lão tam khuya khoắt ra công trường làm gì? Cái gì? Tâm tình không tốt?”
Lão Tam Tam Tam Tam Tam Tam? Tôi như bị sét đánh, lão Tam này, không phải là nói Trình Gia Gia chứ? Đêm qua? Tâm tình không tốt? Chẳng lẽ là vì chuyện trên mạng sao? Giả như, nếu, vạn nhất… Sợ hãi dấy lên trong lòng tôi, tôi không dám nghĩ tiếp, gần đây người bên cạnh tôi xảy ra chuyện nhiều lắm, tôi không muốn Trình Gia Gia cũng xảy ra chuyện nữa, sẽ không trùng hợp thế chứ, nhất định là không thể trùng hợp như vậy được. Tôi bất tri bất giác đến gần Ứng Nhan, nín thở nghe điện thoại của hắn.
Nhưng tiếng trong loa khiến tôi hoàn toàn tuyệt vọng, Lục Tử, giọng nói truyền ra từ đầu dây bên kia chính là Lục Tử. Đúng thế, lão Tam theo lời bọn họ chính là Trình Gia Gia, Trình Gia Gia, anh xảy ra chuyện!!!
Tôi đứng quá gần, Ứng Nhan đã thấy được tôi, hắn lập tức ngậm miệng lại, nhất thời không biết phải làm sao, trong loa chỉ còn lại tiếng Lục Tử lớn giọng: “Lão Đại, hay là liên lạc với mẹ nó trước, nhưng nhỡ mẹ nó không biết chuyện này thì phải làm sao, có thể là bà ấy sợ hay không, lão Đại, lão Đại, sao thế, sao lại không còn tiếng nữa?”
Ứng Nhan lấy lại tinh thần, nhanh chóng nói vào điện thoại, “Chuyện này giấu không được đâu, cậu cứ gọi đi rồi nói sau.”, rồi cúp.
Tôi nghĩ sắc mặt tôi hiện tại nhất định rất khó coi, bởi vì Ứng Nhan đang bày ra vẻ mặt lo lắng, hắn cứng nhắc gọi tôi một tiếng: “Nha Nha.”
Tôi chỉ nhìn thấy miệng Ứng Nhan động đậy, hình như hắn đang nói gì đó, nhưng tôi một chữ cũng chẳng nghe được, tôi lúc này chỉ nghĩ tới cô tôi nằm trong quan tài lạnh giá như người sáp, tới con cá trong tủ lạnh kia. Tâm tình tôi lúc này giống như lúc bác sĩ bảo mang cô tôi về, vì cái gì chuyện này cứ xảy ra với tôi? Nếu, nếu, nếu Trình Gia Gia thật sự…
Sau đó, tôi mới biết được, tình cảm của tôi với Trình Gia Gia căn bản là không biến mất, chỉ là bị tôi mạnh mẽ dìm xuống đáy lòng, lúc này trải qua một lần kích thích, tất cả đều bật ra. So với sinh mệnh của anh, chút tính toán mâu thuẫn trước kia chẳng đáng gì nữa, chỉ là tôi luôn phạm sai lầm như thế, tôi cuối cùng vẫn bỏ qua người cạnh mình, bỏ qua tình cảm của mình, đến tận khi mất đi, tôi mới hối hận không thôi.
Đêm qua vì cái gì mà không nói cho hết lời với anh? Trước khi anh xảy ra chuyện, vì sao tôi không nói rõ tình cảm của mình ra? Vì cái gì mà cuối cùng tôi vẫn hậu tri hậu giác?
Điện thoại lại vang lên lần nữa, bên tai có tiếng Ứng Nhan: “Ừm, được rồi, bệnh viện Trung ương, tôi qua ngay.”
Ứng Nhan mang tôi theo cùng đi tới bệnh viện Trung ương, suốt đường đi tôi cứ một mực tự trách, không nói lời nào với Ứng Nhan, chỉ cảm thấy đoạn đường này so với bình thường dường như dài ra rất nhiều, xe trên đường cũng đông đúc hơn nữa, xe chạy tốc độ cứ như xe đạp, chẳng biết kiếp nào mới tới được bệnh viện.
Đường trước bệnh viện Trung ương là đường một chiều, không còn nhiều xe chắn trước mặt nữa, nhưng chủ xe phía trước có lẽ là mới tập lái, chạy tập tà tập tễnh chậm như rùa, ngăn chúng tôi ở phía sau. Đến giao lộ thì tự dưng ngừng lại, khiến chúng tôi không tới được, cũng không vượt được, tôi gấp đến độ hận không thể nhảy xuống lái giùm người phía trước.
Đèn xanh ở giao lộ bắt đầu chớp tắt, người tập lái phía trước như trong mộng mới tỉnh, giậm mạnh chân ga, ngay lúc đèn xanh chuyển thành đèn đỏ lủi tới, bị hắn ta cản đường nửa ngày, cuối cùng lại bị đèn đỏ chặn lại, tôi rốt cục biết vì sao các đồng chí lại thích nói tục chửi thề, bởi vì trong bụng tôi lúc này cũng không nhịn được mà hung hăng hỏi thăm mười tám đời tổ tông của tên lái xe kia.
Cuối cùng cũng đã tới bệnh viện, chúng tôi dừng xe xong rồi, lòng như lửa đốt nhào vào bên trong, thật vất vả mới tra được số phòng bệnh của Trình Gia Gia từ hộ lý, tiến vào phòng bệnh, tôi với Ứng Nhan đều hoảng sợ.
Phòng bệnh nho nhỏ đầy ắp người, tất cả đều là thủ hạ của Trình Gia Gia, người nào đó cứ tưởng là đang nằm hấp hối trên giường, lúc này thần thái tự nhiên ngồi trên giường bệnh, mở hội nghị thường vụ xử lý công việc ngay tại đó, mấy người trong phòng đang thảo luận sôi nổi ngất trời về kiểm tra đo lường chất lượng công trình.
Trình Gia Gia mặc quần áo bệnh nhân, trên đầu tóc bị cạo hết một nửa, còn bị chụp vào một cái lưới rất quái dị, nhìn thấy chúng tôi đi vào, anh nhe răng cười với chúng tôi: “A Nhan, Nha Nha, ngồi xuống trước đi, bọn tôi xong việc bây giờ đây.”
Này rốt cục là xảy ra chuyện gì, tôi cùng Ứng Nhan đưa mắt nhìn nhau, tìm một góc nhàn rỗi đứng. Trình Gia Gia rất nhanh đã kết thúc hội nghị phòng bệnh, đang muốn giải thích với chúng tôi, thì cửa phòng mở ra cái rầm, Lục Tử hồng hộc xông vào: “Lão Tam, cậu thế nào rồi?”
Nhìn thấy Trình Gia Gia khỏe như vâm, phản ứng của Lục Tử cũng giống như chúng tôi, há hốc, giống như một người muốn ngáp lại bị người ta che miệng lại, một hơi nhả không được nuốt cũng không xong, nghẹn lại đó.
Trình Gia Gia và Lục Tử bắt đầu đối đáp, nửa ngày sau mới hiểu được, hóa ra là tại một cú điện thoại sáng sớm của Lục Tử.
Hôm qua Trình Gia Gia nghe nói công trình cúp điện nên đi qua xem thử, đang sờ soạng đi vào văn phòng tối đen thì không biết mò trúng cái gì, đầu bị đập một cái, hậu cần thấy vết thương của anh lớn nên đem anh đến bệnh viện khâu lại, nhưng bác sĩ để ý, thấy Trình Gia Gia có biểu hiện buồn nôn, nên để anh lại bệnh viện theo dõi.
Buổi sáng Lục tử tìm Trình Gia Gia có việc, gọi vào di động không được, liền gọi đến công ty anh, nghe nói Trình Gia Gia bị đè trúng, lập tức cho rằng công trình xảy ra chuyện. Mà các phần tử tinh anh trong công ty đều bị Trình Gia Gia điều tới bệnh viện họp, cô tiếp tân nghe điện thoại không biết rõ sự tình, lại bị Lục Tử qua loa kích động khiến cho loạn, trở thành cục diện…như thế này đây.
Nghe xong đối thoại của Trình Gia Gia với Lục Tử, tôi với Ứng Nhan bó chiếu, tôi thấy mình cũng bộp chộp lắm, nhưng so với Lục Tử cũng không bằng nha, tên Lục Tử này, bộp chộp đến phát giận mà. Tôi ban nãy bị tin tức đó làm cho hoảng sợ, nên hung hăng trừng Lục Tử trắng mắt, tôi rất muốn nện vài cú lên đầu anh ta, tên này, chị đây xém tí bị anh hù cho chết rồi.
Thấy Trình Gia Gia không có chuyện gì, Ứng Nhan cuồng công việc lại bắt đầu đứng ngồi không yên, vừa mắng Lục Tử xong đã nhấc chân muốn đi. Lục Tử tự giác hối lỗi, chường mặt ra cho chúng tôi mắng, một câu cũng không dám cãi lại, ngượng ngùng theo sau mông Ứng Nhan chuẩn bị rời đi.
Bọn họ đều đã muốn đi, để mình tôi ở lại, lúc này cũng ngại mở miệng, mắt nhìn thấy Ứng Nhan và Lục Tử đã đi tới cửa phòng bệnh, tôi chỉ có thể đứng lên theo, xoay về hướng Trình Gia Gia cáo từ chuẩn bị rời đi.
Tôi vừa đi đến ngưỡng cửa, đằng sau đã truyền đến giọng Trình Gia Gia.
“Nha Nha.” Trình Gia Gia ngồi trên giường bệnh nhẹ nhàng gọi tôi một tiếng, rồi ngừng, rồi lại tiếp tục mở miệng. “Em ở lại đi.”
Thình thịch, tôi nghe tim mình đập mạnh trong lồng ngực, chân phải đã ra khỏi cửa của tôi ngừng phắt lại, tôi quay đầu, trong lòng mơ hồ có phần chờ đợi, trên mặt vẫn ra vẻ bình tĩnh như trước: “Chuyện gì?”