Bạn đang đọc Nguyện Yêu Em Lần Nữa – Chương 26 – 52
Chương 51
“Đừng làm rộn?” Tôi vừa nghe lời anh, giận dữ dồn thành một cục, hung hăng vung tay, “Ai rảnh mà làm rộn với các người? Anh mang em gái anh biến đi là vừa.”
Trình Gia Gia không chịu buông tay, chỉ chán nản không thôi: “Anh không phải nói em làm rộn, Nha Nha, em đừng nóng, anh chỉ nói chúng ta đừng thế này nữa, chuyện Tiểu Thanh với Thôi Nam anh sẽ xử lý, em tin anh, anh sẽ không để chúng tới làm phiền em nữa đâu.”
Tin anh? Tôi cười khục khặc: “Trình Gia Gia, anh muốn tôi tin anh, sao anh không tự hỏi vì sao tôi không thể tin anh hả, anh rốt cục đã giấu tôi biết bao nhiêu việc rồi, anh nhìn tin nhắn của em gái anh kìa, nó có chìa khóa nhà anh, anh không phải đã nói là không mang phụ nữ về nhà, ngay cả em gái cũng không được sao? Vậy chuyện gì đã xảy ra? Có phải anh nói dối nhiều lắm rồi không, cho nên mình đã nói gì cũng không nhớ được nữa?”
“Không có, Tiểu Thanh không hề có chìa khóa nhà anh.” Trình Gia Gia mới đầu kiên quyết thề thốt phủ nhận, sau lại nghĩ tới điều gì, lại níu lấy tôi lắc lấy lắc để, như muốn nhét lời mình vào đầu tôi: “Nó nhất định là lấy bên chỗ Thôi Nam, hồi đó anh có đưa chìa khóa cho Thôi Nam. Nha Nha, anh không có, anh thật sự không có mang phụ nữ về qua đêm mà, Tiểu Thanh cũng chỉ theo Thôi Nam qua chơi một hai lần thôi.”
Có lẽ lời Trình Gia Gia nói là thật, nhưng hiện tại tôi mệt mỏi quá rồi, thật sự không phân biệt được câu nào anh nói là thật, câu nào là giả, tôi nhìn nhìn đồng hồ treo trên vách tường, lại bị muộn, sau khi hẹn hò với anh, số lần đi trễ của tôi tăng vọt vượt mức quy định, may mà Ứng Nhan đã đi tập huấn rồi, hẳn hôm nay sẽ không ai đi kiểm tra chuyên cần.
Tôi nhìn Trình Gia Gia: “Mặc kệ anh mang hay không mang, việc này khiến tôi rất khó chịu, đặc biệt là em gái anh, ngày hôm qua anh say không hề biết cô ta ăn nói đến thế nào, dù sao tôi cũng không muốn gặp lại cô ta lần nào nữa, cố ở lại bên anh, chỉ khiến tôi thấy mình bị dối trá lẫn lừa gạt.”
“Cái con bé chết tiệt kia, là phá chuyện gì nữa?” Trình Gia Gia giận điên rồi, gân xanh trên trán nổi lên, anh buông lỏng tay tôi, quơ lấy điện thoại bấm số Gia Thanh.
Con bé chết tiệt kia, con bé chết tiệt kia, trong lòng tôi có chút chua, xưng hô thế này nói lên vấn đề rất rõ ràng, anh đúng là nổi giận thật, nhưng trong lòng vẫn xem cô ta như con nít chưa hiểu chuyện, đối với dạng nhi đồng này, anh sẽ giận điên, sẽ mắng té tát, nhưng trong lòng vẫn không cho rằng nó rồi tệ, chỉ biết nó là con nít, nó không hiểu chuyện.
Hay là thôi đi, mắt tôi lại nhìn đồng hồ trên tường, muộn quá, cũng nên nói cho rõ ràng, tôi phải đi rồi.
Ừm, tóm lại vẫn nói thật rõ ràng là tốt nhất, tôi hít mạnh một hơi sâu, nói: “Chúng ta chia tay đi.”
Trình Gia Gia vừa mới bấm xong dãy số, nghe thế thì cứng người lại, anh vẫn không nhúc nhích mà đứng ngây ra, gắt gao nhìn tôi chằm chằm, nắm chặt điện thoại di động trong tay.
Trong điện thoại truyền tới giọng mềm mại dễ nghe của Gia Thanh: “Anh Gia Gia ——“
Trình Gia Gia giống như bị kim châm, lập tức bấm ngắt máy.
Tôi lắc đầu, thừa dịp anh ngớ ra, nhanh chóng xoay người, mang giày, ra cửa. “Đừng tới tìm tôi, thời gian này tôi sẽ ở nhà bạn, anh tìm không được đâu, còn có, càng đừng tới công ty tìm tôi, nếu anh không muốn tôi vì tránh anh mà đổi cả công việc của mình.”
Tôi không biết Trình Gia Gia có đuổi theo tôi hay không, tôi chạy xuống lầu trước, vừa lúc ngồi lên được xe buýt trước tiểu khu, thuận lợi tới công ty.
Tôi thực bội phục mình, thời khắc mấu chốt, tôi lại là một Tiểu Cường. Cả ngày này, tôi gọn gàng ngăn nắp sắp xếp lại tất cả hạng mục, phái cậu thực tập sinh Tiểu Vương kia đi vòng vòng, hiệu suất làm việc so với bình thường cao hơn gấp mấy lần, Ứng Nhan nếu ở đây chắc sẽ mừng hết biết.
Đại tỷ An An vẫn thật trượng nghĩa như thế, ngồi ăn trưa nghe tôi xì xào một hồi, lập tức tống bạn trai mình về nhà chồng chỉ bằng một cú điện thoại, tôi bắt đầu cuộc sống tá túc An An.
Buổi tối đầu tiên, An An với bạn trai mình ra ngoài chọn sofa cho nhà mới, tôi nằm trên giường nhịn không được lại nhớ tới anh những mười lần, trong đó có tới năm lần bất giác lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi, đương nhiên cuối cùng tôi vẫn nhịn được, mặt khác, điện thoại di động của tôi khóa cả một ngày.
Buổi tối thứ hai, An An bồi tôi tâm tình, tôi thành công giảm đi số lần nhớ nhung anh, chỉ nhớ năm lần, cũng không lôi di động ra, vẫn tắt máy cả một ngày như trước.
Ngày thứ ba, bạn trai An An giữa rịt lấy cô ấy, lôi cô ấy đi xem phim. Tôi nhớ anh năm lần, không động vào di động, vẫn tắt máy cả một ngày.
Ngày cuối tuần đầu tiên, tôi cùng An An đi dạo phố, cùng cô ấy xem áo cưới, sau đó nối gót cô ấy đi ăn thịt nướng, nhớ tới anh hai lần, buổi sáng mơ hồ tỉnh thì tắt máy, đêm ngủ lại bật lên.
Một tuần này, Trình Gia Gia gọi điện cho tôi, đi tìm An An, thậm chí còn tới chỗ An An, An An khuyên tôi, Lục Tử cũng nói đỡ với tôi, Trình Gia Gia lần này đúng là giận lôi đình, hung hăng giáo huấn Tiểu Thanh một trận, Lục Tử còn cảm thán nói, không ngờ anh có thể hung dữ với Tiểu Thanh đến thế, Tiểu Thanh bị anh mắng tới khóc váng lên chạy đi.
Tôi không nói, không có nghĩa tâm tôi không động, không phải vì lòng tôi cứng rắn, tôi không muốn quay đầu, vì tôi với anh hiện giờ không chỉ đơn giản như thế. Trình Gia Gia vì tôi mà nghiêm khắc dạy dỗ Gia Thanh, nhưng mà mắng một lần, thì còn có lần sau, còn mắng sao, cô ta cuối cùng cũng vẫn là em gái anh, đây là quan hệ huyết thống không cắt đứt được, tình yêu và tình thân cùng đấu đá nhau, dù tình yêu có thắng, thì sao đó cũng bại dưới tình thân. Huống hồ hiện tại tín nhiệm giữa tôi và anh cũng không còn.
Một tuần sau, Ứng Nhan đi tập huấn về, bắt đầu an bài tiệc rượu cuối năm. Công ty chúng tôi tới cuối năm sẽ làm hai bữa tiệc lớn, một lần là tiệc rượu tạ lễ với khách hàng, tham gia tiệc rượu toàn bộ đều là khách hàng của công ty, loại tiệc này đúng là làm người ta mệt chết, an bài chỗ làm tiệc, tiết mục giúp vui cho bữa tiệc, đến chất lượng đồ ăn trong bữa tiệc, nhân viên bồi rượu, không thể để xảy ra sơ sót nào, phải làm cho cả khách và chủ đều vui vẻ, mỗi lần tổ chức loại tiệc rượu này, lãnh đạo các phòng ban đều như lâm vào đại địch, toàn lực ứng phó. Một lần khác thì là đãi nhân viên trong nội bộ công ty, nghe nói là vì để tăng thêm tính đoàn tụ, loại tiệc rượu này được gọi là ăn cơm tất niên, tiệc này tương đối nhẹ nhàng, đồng nghiệp lúc đó tận tình nâng cốc chúc mừng nhau, làm loại tiệc này chỉ cần cung cấp đồ ăn đồ uống ngon là ổn.
Lúc này đây chúng tôi đang chuẩn bị cái tiệc đãi khách hàng kia, bốn ngày tiếp theo, đến lượt tôi bị Ứng Nhan sai phái đi vòng vòng, dù tôi có giống như Tiểu Cường thì cũng mệt muốn gục luôn, mỗi ngày vừa mở mắt là hốt hoảng chạy như sợ muộn, vội vàng tới công ty xong thì một khắc cũng không ngừng chạy, mãi cho đến chín giờ tăng ca xong mới lết thây về lại chỗ An An, ngay cả sức tắm rửa cũng trôi đi sạch bách.
Như thế cũng tốt lắm, càng vội càng tốt, mỗi ngày đều có thể máy móc bận rộn, rồi mệt mỏi, có thể chẳng muốn làm gì, vừa lên giường đã vùi đầu ngủ, cuộc sống đơn giản thế này khiến tôi rất hài lòng. Cảm ơn Ứng Nhan, nhờ hắn yêu cầu nghiêm khắc mà tôi mới nhận thấy điểm tốt của công việc.
Tôi nhìn trên danh sách tham gia tiệc rượu thì thấy có tên mình, tôi nào giờ có tham gia loại tiệc này đâu, đây đều là chuyện của lãnh đạo và phòng nghiệp vụ, phòng nội vụ, nhưng trong công ty không biết từ đâu tuyền ra tin tôi uống rất cứng, tôi nghe Tiểu Lý nói, là Thọ Phương Phương dốc hết sức đề nghị tôi với Hồ tổng, để cho mấy cô gái trẻ biết uống bọn tôi lên bàn tiệc làm xôm tụ không khí.
Tuy rằng tôi biết, mấy ông già trên bàn rượu rất thích mấy thể loại này, mấy cô gái trẻ xinh đẹp cùng uống rượu có thể khiến bọn họ vui hết sẩy, nhưng trong lòng tôi vẫn ân cần thăm hỏi chín đời tổ tông Thọ Phương Phương, xôm tụ cái đầu cô á, mấy cô gái trẻ mà lên bàn rượu, chính là đi nịnh hót mấy ông già đó còn gì, cũng là để bọn họ chòng ghẹo.
Ý tứ cô ta tôi còn không biết rõ sao, chẳng phải là muốn tôi xấu mặt sao, mợ nó, con nhỏ này đúng là xấu tính, Ứng Nhan không thích thì sao chứ, mợ nó sao lại đổ lên đầu tôi, giận chó đánh mèo đẹp mặt lắm đấy à.
Tiểu Lý đồng tình nói cho tôi biết, lần này Hồ tổng đã quyết định, thì đến Ứng Nhan cũng không giúp được tôi, tôi cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể khi lên sàn thì linh hoạt một chút, nhìn tình thế mà tùy cơ ứng biến.
Sau bốn ngày khẩn trương chuẩn bị, tiệc rượu tạ lễ cuối năm của công ty tôi cũng bắt đầu rồi. Hôm nay tôi với Ứng kinh phải đi kiểm rượu với khách sạn, kiểm tra khâu chuẩn bị tiệc thật chu toàn, đừng nhìn Ứng Nhan bình thường keo kiệt hà khắc, người trong công ty đi về quên tắt đèn cũng bị hắn lôi ra nói, thế mà thời khắc mấu chốt hắn sắp xếp vô cùng thỏa đáng, tiệc rượu bất luận là nơi tổ chức, đến tiết mục giúp vui, hắn đều rộng lượng, gắng đạt đến hiệu quả tốt nhất.
Tầm năm giờ, khách bắt đầu lục tục đến, tôi cùng Ứng Nhan đứng ở cửa hội trường tiếp khách, nhìn sảnh đèn đuốc sáng trưng hoa lệ, cùng một đống khách hàng khí độ khinh người, không hiểu sao trong lòng tôi có chút khẩn trương.
Lần thứ hai tôi từ nhà vệ sinh trở lại hội trường, thì Ứng Nhan quay đầu nhìn nhìn tôi, bỗng dưng nhẹ nhàng nói một câu: “Để cửa đây được rồi, đi theo tôi.”
Chương 52
Tiệc rượu bắt đầu rồi, tôi đi theo Ứng Nhan vào hội trường, tiệc rượu lần này quả thật rất lớn, hội trường nhốn nha nhốn nháo, đèn không ngừng thay đổi, nhạc không ngừng bên tai. Những năm trước tiệc rượu nghe nói chỉ mời khách hàng lớn với khách hàng bản địa, nhưng nghiệp vụ của công ty năm nay đúng là mở rộng không ít, thị trường tài chính bên ngoài ảm đạm nhưng bên trong công ty tôi lại siêu quần xuất chúng không bị quật ngã. Cho nên Hồ Thanh Thanh rất cao hứng, tiệc rượu lần này tổ chức thật long trọng, chẳng những mời khách hàng qua lại thường xuyên, mà còn mời cả khách hàng ít thường xuyên và khách hàng mới tiềm năng nữa.
Dù rằng trước kia cũng có theo Ứng Nhan và An An đi dự tiệc rượu, nhưng mấy cái đó chỉ là tiệc chiêu đãi bình thường thôi, lấy thân phận một con bé xuất thân bình dân như tôi, trước đây làm sao mà được dự trận lớn thế này chứ, nhất thời lòng tôi có phần bất an. Tôi nhìn nhìn chung quanh, rất nhiều xiêm áo đã tọa xuống các bàn, mỗi bàn đều đã có người của công ty chúng tôi, trai của phòng nghiệp vụ thì không cần phải nói, uống tới hào khí ngút trời, một ly rồi lại một ly, mấy mỹ nữ bên bàn rượu phía kia cũng thướt tha mềm mại, hào phóng tự nhiên, ngươi uống ta tiếp với khách hàng, khí khái không thua đấng mày râu, chẳng hề kém cỏi.
Sếp trẻ của bọn họ, quản lý phòng nghiệp vụ Thọ Phương Phương hôm nay giáng trần xinh đẹp tuyệt vời, cô ngồi dưới áng đèn thủy tinh cười điềm nhiên, toàn thân hình như còn phát sáng, sáng đến mức khiến mắt người ta bất giác dõi theo nhất cử nhất động của cô, chức quản lý phòng nghiệp vụ dĩ nhiên không phải hư danh, cô quả thật rất phù hợp với không khí này, cử chỉ chừng mực, tiến lùi hợp lý, như cá gặp nước, vững vàng nắm trong tay nhân viên công ty lẫn khách hàng bên ngoài.
Nhìn tôi cùng Ứng Nhan như hình với bóng, Thọ Phương Phương phía kia một bên duy trì nụ cười xinh đẹp, một bên liếc lẹ sang tôi một cái sắc lẻm như dao. Lạnh quá nha, tôi run lên, dời tầm mắt đi, đi gấp vài bước, đuổi kịp Ứng Nhan, đại tỷ à, xin lỗi nhé, mượn người trong lòng của cô một lát, tuy rằng tôi rất sợ cô hiểu lầm, nhưng mà trường hợp này, ngoài theo sát Ứng Nhan, tôi thật tình chẳng biết nên phải làm gì.
Mắt nhìn thấy cái đồng nghiệp đều uống rượu trò chuyện tự nhiên tiêu sái, lòng tôi càng thêm khẩn trương, trong bụng dâng trào nỗi niềm xấu hổ, nhìn thế nào cũng thấy mình không đủ hào phóng, tôi thật cẩn thận theo sát Ứng Nhan, một khắc cũng không rời, trộm học tập bộ dạng tự nhiên như đất của hắn, chỉ sợ sơ sót làm trò cười cho bàn dân thiên hạ.
Ứng Nhan liếc tìm chỗ ngồi, mang tôi đi tới một bàn rượu cạnh cửa hông, chúng tôi tới chậm, trên bàn này đã có một chàng trai phòng nghiệp vụ tự mình chống đỡ, nhưng xem chừng tửu lượng của anh ta cũng không tốt lắm, vừa thấy tôi với Ứng Nhan thì như trút được gánh nặng, lập tức đứng dậy nhường chỗ cho chúng tôi ngồi.
Ứng Nhan sau khi bảo tôi ngồi bên cạnh hắn, thì bắt đầu chào hỏi khách hàng trên bàn ăn. Mấy khách hàng này một người tôi cũng chả biết, chỉ biết nhìn Ứng Nhan nói chuyện cười đùa với họ, nâng chén cùng nhau, nhưng lại chẳng nói xen vào câu nào, cảm thấy càng ngồi càng không được tự nhiên.
Tôi nhàm chán ngồi, trong lòng đang do dự không biết có nên đứng lên mời rượu hay không, chợt nghe một khách hàng đối diện nói đùa: “Này, một cô gái trẻ đẹp thế này sao không thấy cậu giới thiệu hả?”
Lúc này tôi đang ngẫm nghĩ phương pháp làm thế nào để không bị người khác chú ý, thì lại bị chỉ mặt điểm danh, trong lòng căng thẳng liền nhìn chỗ người khách hàng vừa nói, đó là một người trung niên mập mạp, không biết có phải là ông tổng công ty nào không, nhưng vừa rồi khi nghe Ứng Nhan mời rượu, tôi thấy hắn gọi ổng là Vương tổng.
Trang phục quý báu trên người Vương tổng cũng chẳng che được cái bụng mập, mắt ông ta rất nhỏ, nhất là khi cười thì híp lại thành một đường chỉ, nhìn qua thấy sao mà đáng yêu ngây thơ chân thành (=.=), khiến tôi nhớ lại con mèo hay nằm sưởi nắng của nhà Tiểu Mỹ, lúc này ông ta đang cười híp mắt nhìn tôi và Ứng Nhan, vẻ mặt hòa nhã vô hại.
“A, đúng rồi đúng rồi, tôi quên giới thiệu, đây Tiểu Lý của công ty chúng tôi, cô Tiểu Lý không uống được nhiều.” Ứng Nhan tùy ý giới thiệu với Vương tổng, thuận tay bưng ly rượu của mình cụng với ly Vương tổng, nhẹ nhàng chuyển đề tài: “Vương tổng, chúng ta tiếp tục.”
Vương tổng bưng ly rượu lên uống một hơi cạn sạch, sau khi buông cái ly ra tôi còn thấy ông ta cười cười với tôi rất hòa nhã, rót thêm rượu vào ly, hướng về phía tôi nâng ly lên: “Tiểu Lý, rượu đỏ này dưỡng nhan, mấy cô trẻ uống vô có lợi lắm, giúp làm đẹp.”
Vừa nãy không phải Ứng Nhan vừa nói tửu lượng tôi không tốt sao, ông ta thế nào mà lại nâng chén với tôi, tôi ngẩn người, chưa nghĩ ra phải làm thế nào, Vương tổng đối diện vẫn giữ nguyên thế đưa ly ra với tôi, tôi xấu hổ, trong lòng quýnh lên không nhớ tới phải hỏi ý Ứng Nhan, học người khác nâng ly rượu, cụng với Vương tổng, ực một cái uống cạn ly rượu đỏ.
Đôi mắt nhỏ của Vương tổng lại híp híp, quay đầu cười nói với Ứng Nhan: “Này, cậu nói không đúng rồi, nhìn bộ dạng uống rượu này của Tiểu Lý thì làm sao nói là không biết uống rượu được, tôi thấy bọn tôi không phải là đối thủ của cô ấy đâu.”
Lòng tôi thầm than hỏng bét, vừa rồi uống vội lộ cả nội tình. Ứng Nhan quay đầu nhìn tôi, rót thêm vào trong ly tôi ít rượu, hắn cúi thật là gần, nhỏ giọng hỏi tôi: “Ba ly rượu đỏ có uống nổi không?”
Tôi gật gật đầu, Ứng Nhan khi chuyển hướng về lại Vương tổng thì gương mặt đã tươi cười: “Tôi thật không nói xạo đâu, Tiểu Lý bình thường chưa uống rượu bao giờ, bất quá khó có được ngày mọi người vui vẻ như hôm nay, Tiểu Lý cũng có thành ý, đáp lễ với Vương tổng một ly.”
Tôi chú ý thấy lượng rượu Ứng Nhan rót cho tôi quả thật rất ít, đại khái chỉ có một phần ba ly không tới, bàn này có chín người, như vậy kính rượu một vòng xong, tối đa cũng chỉ phải uống ba ly rượu đỏ, với tôi mà nói thì uống hai chai rượu đỏ cũng chẳng thành vấn đề, tôi lập tức có can đảm, bưng ly rượu kính Vương tổng, giọng nói cũng thanh thúy lên không ít: “Vương tổng, em kính anh.”
Mắt nhỏ của Vương tổng đảo một vòng quanh ly rượu của tôi, loại khách hàng quen với bàn tiệc như ông ta hẳn cũng hiểu ra tâm tư nho nhỏ của Ứng Nhan, nhưng tôi dù gì cũng chỉ là một cô gái trẻ, cuối cùng ông ta cười cười, không nói gì mà ngửa cổ uống sạch ly.
Tôi không biết tác phong của mình có phải là không khéo hay không, trong lòng có phần không yên, kính rượu hết một vòng rồi thì chẳng nói một lời mà quay về chỗ, bọn Vương tổng bắt đầu nói đến cổ phiếu, Ứng Nhan thừa dịp bọn họ không để ý, quay đầu lại động viên tôi: “Không tồi, cứ vậy đi, để tôi nhắc nhở cô, cô cứ từng bước từng bước mà kính rượu, kính hết một vòng rồi thì chúng ta rời chỗ này sang trốn bên Hồ tổng.”
Có được sự cổ vũ của Ứng Nhan, lòng tin của tôi tăng thêm nhiều, nhìn biểu hiện của Ứng Nhan và đồng nghiệp kia, học bọn họ, từng bước từng bước tiến quân lại chỗ ngồi của mấy ông tổng, kính đến hai ly cuối cùng thì tròng mắt tôi vô tình đảo qua đại sảnh, chén rượu trong tay tôi lập tức ngừng lại, nơi đó có một người tôi không muốn gặp nhất, Trình Gia Gia.
Trình Gia Gia một thân âu phục sẫm màu, ngồi bàn của Thọ Phương Phương, hiện giờ đang tựa lên ghế, vẻ mặt khó chịu nhìn tôi và Ứng Nhan. Thấy tôi nhìn từ bên này, mắt anh sáng rực, tựa hồ muốn đứng lên, lại bị một mỹ nữ bên cạnh kéo xuống, cô gái kia nhẹ nhàng cười rồi nói gì đó với anh, tôi nhìn thấy anh mất kiên nhẫn ngồi lại lần nữa, cũng cầm lấy ly rượu cụng với cô ta, ngay sau đó người trên bàn cũng mời rượu anh, nhất thời anh uống liền mấy ly.
Trong lòng tôi giật lên thình thịch, tôi sớm nên nhớ đến, anh là khách hàng lớn của công ty tôi, bữa nay nhất định sẽ tham gia tiệc rượu nha. Chuyện vừa rồi anh đều thấy hết sao, hôm nay Ứng Nhan rất che chở tôi, bộ dạng bọn tôi cũng rất thân thiết, ngay cả Thọ Phương Phương cũng dạo một vòng sang đây, Trình Gia Gia trước kia luôn đặc biệt nhạy cảm chuyện Ứng Nhan tiếp cận tôi, hiện tại nhất định càng thêm sôi máu.
Nhưng mà tôi lập tức thầm mắng mình, Lý Nhị Nha, mày đúng là đáng phỉ nhổ, có cái gì mà sợ, chia tay cũng đã chia tay rồi, anh còn có thể thế nào, hơn nữa trường hợp ở trước công chúng thế này, anh vướng thân phận, hẳn cũng không dám có hành động quá đáng, tiệc rượu đến nơi đến chốn xong thì tôi đã trốn đi trước rồi.
Dù vậy, tôi vẫn bất giác liếc mắt nhìn sang bên đó, tôi không thể không thừa nhận, tên Trình Gia Gia thật có phong phạm ngọc thụ lâm phong, hơn mười ngày không gặp, anh dù hao gầy đi chẳng ít, nhưng phong thái vẫn mê người như trước, mấy cô gái ở bàn bên kia toàn bộ đều vây quanh anh, nhưng anh cũng chẳng cự tuyệt ai, bất luận ai kính rượu, anh cũng chỉ trầm mặc nuốt xuống một ly rồi lại một ly.