Đọc truyện Nguyện Vì Người – Chương 8
Từ ngày Tiêu Chiến làm y phục đỏ cho Vương Nhất Bác, trong Lân Vương phủ có thêm một thân ảnh màu đỏ.
Tiêu Chiến cảm thấy rất tươi đẹp, đám hạ nhân cảm thấy không khí cực kỳ vui vẻ, mỗi lần Vương Nhất Bác đi qua, đám hạ nhân đều sẽ nhìn trộm vài lần, cảm thấy Vương phi vừa nhân hậu lại đặc biệt.
Lúc Tiêu Chiến hồi phủ, Vương Nhất Bác đang tựa vào nhuyễn tháp đọc sách.
Thấy y vào cửa liền buông sách đứng lên.
– Bên ngoài lạnh không?
Tiêu Chiến sợ hắn lạnh nên sai người bỏ vài chậu than ở trong phòng, lại căn dặn hắn không có việc thì không cần ra khỏi phòng, cho nên hắn cũng không biết hôm nay tiết trời thế nào.
– Không lạnh lắm, có thể mấy ngày này thời tiết khá tốt.
Ngày mai ta mang ngươi tiến cung sớm để ngươi xem mạch cho Hoàng nương.
– Tiêu Chiến cởi áo khoác ra đưa cho Trác Hồ vừa nói.
– Được.
– Vương Nhất Bác đáp lời.
Đang nói, Thanh Mẫn bưng trà nóng vào cho hai người, rồi cùng Trác Hồ đi ra bên ngoài chờ.
– Chuyện hương liệu ta đã nói với Hoàng nương, người trong cung luôn khó lòng phòng bị, ngày mai ngươi vào cung phải thật cẩn thận.
Tiêu Chiến đưa tay đặt ở phía trên chậu than làm ấm, mới ngồi vào tháp.
– Ta đã biết.
– Ngày mai sẽ mặc bộ nào? Ngươi nếu không muốn mặc đồ đỏ cũng có thể không mặc.
Tiêu Chiến nhìn khuôn mặt của Vương Nhất Bác bị y phục đỏ tôn lên làn da trắng nõn, nhịn không được giơ tay nhéo hai má hắn.
Thiết yến mừng năm mới xem như gia yến, y phục không cần chú ý nhiều cũng không cần mặc quan phục, chỉ cần đúng mực là được.
– Ta cảm thấy bộ màu đỏ thêu quân tử lan không tệ, ngày mai mặc cũng phù hợp hoàn cảnh, màu đỏ cũng có không khí tân niên vui mừng.
– Vương Nhất Bác ngẩng mặt lên, cười nói.
– Ừm, vậy mặc bộ đó.
Tiêu Chiến lập tức gật đầu, Vương phi nhà mình tất nhiên là mặc cái gì cũng đều khí độ bất phàm.
Vào đêm, hai người tắm rửa rồi lên giường, Vương Nhất Bác ngẩn người nhìn chằm chằm đỉnh giường, trong phòng ngủ lưu lại một chén nến nhỏ, ánh sáng chập chờn khiến người ta có cảm giác buồn ngủ.
– Nghĩ cái gì vậy? – Tiêu Chiến thấy hắn trừng mắt tựa như không muốn ngủ.
– Không có gì.
– Vương Nhất Bác nhẹ giọng nói.
Tiêu Chiến nắm lấy tay Vương Nhất Bác ở trong chăn, nói.
– Ta đã sai người chuẩn bị lễ, sáng mai đưa đến phủ Vọng Dương Bá, một nửa là cho người trong phủ, một nửa cho cha ngươi.
Vương Nhất Bác kinh ngạc quay đầu nhìn về phía y.
Tiêu Chiến cười cười.
– Ngày mai ngươi không thể trở về mừng năm mới, cha ngươi lại là thị quân, nếu không có ngươi, chắc hẳn Người cũng quạnh quẽ.
Cho gia nhân đến tặng chút đồ tốt, cho cha một chút không khí vui mừng của tân niên, cũng không khiến người trong Vọng Dương quý phủ coi thường Người.
Mấy thứ này theo lý mà nói là do Vương phi tự chuẩn bị, chỉ cần đem danh mục quà tặng cho Hoàng tử xem qua là được rồi.
Nhưng thời gian Vương Nhất Bác nhập phủ ngắn ngủi, trong nhà một vài khoản cũng không rõ ràng, cho nên Tiêu Chiến liền thay hắn thu xếp.
– Cám ơn.
– Vương Nhất Bác cảm kích dịu giọng nói, cũng không biết nên nói thêm cái gì.
Một kẻ bạc tình, cho dù có trả giá bao nhiêu cũng không có được nửa phần hồi báo, nhưng nếu đã đối tốt với một người, cũng sẽ suy nghĩ chu toàn, khiến người ta cảm động.
– Ngủ đi.
Mấy ngày nữa muốn làm gì thì làm, ta cũng chưa chắc phải vào triều có thể ở phủ cùng ngươi.
– Được.
Dưới ánh nến, một giấc an nhàn.
Ngày hôm sau, Tiêu Chiến ôm Vương Nhất Bác ngủ một giấc dài đến khi mặt trời lên cao mới chịu rời giường dùng cơm.
Hai người không phải kiểu thích ngủ nướng, nhưng thời gian nhàn rỗi khó có được, lại là trừ tịch, làm biếng một chút cũng chẳng sao, mà thật ra cũng có một chút thú vui.
Buổi chiều, hai người vào cung, Hoàng hậu vừa ngủ trưa dậy, đang ngồi ở tẩm điện uống trà.
Thấy hai người tiến vào liền khoát tay cho hai người miễn lễ, cười nói.
– Ta còn đang đoán xem các con khi nào mới đến đây.
– Nhi thần sợ đến sớm sẽ quấy nhiễu Hoàng nương nghỉ ngơi.
– Tiêu Chiến kéo Vương Nhất Bác ngồi xuống.
– Nhất Bác đúng là rất phù hợp với màu đỏ, trông rất đẹp.
Hoàng hậu đánh giá y phục của Vương Nhất Bác, vừa nghĩ đến lời của Lục tử hôm qua.
– Tạ ơn Hoàng nương.
– Vương Nhất Bác ôn hòa cười nói.
Kiên Quả có lẽ là nghe được tiếng của Vương Nhất Bác, nó mừng rỡ từ buồng lò sưởi chạy đến, thả người nhảy lên định lao vào lòng Vương Nhất Bác nhưng cái đầu nhỏ của nó cho dù có linh hoạt mấy cũng phóng không được.
May mắn Vương Nhất Bác giơ tay đỡ lấy nó, bằng không bé con này không đụng vào đầu gối thì cũng là ngã trên mặt đất.
– Bé con này quả nhiên hiểu nhân tính.
Hoàng hậu nhìn Kiên Quả nằm trên đùi Vương Nhất Bác lăn lộn làm nũng, cười nói.
– Con nuôi nó từ nhỏ, nó đã quen với mùi trên người con.
Vương Nhất Bác đưa tay xoa bụng Kiên Quả, sau đó nói với Hoàng hậu.
– Con xem mạch cho người một chút.
– Được.
– Hoàng hậu gật gật đầu, để tay lên bàn tròn.
Ngón tay thon dài của Vương Nhất Bác đặt lên cổ tay Hoàng hậu, cẩn thận chẩn đoán.
Tiêu Chiến chăm chú nhìn nét mặt hắn, hy vọng có thể nhìn ra chút manh mối gì đó, nhưng rồi lại không thu hoạch được gì.
Một lát sau, Vương Nhất Bác bỏ tay xuống, hành lễ với Hoàng hậu, nói.
– Hương liệu còn sót lại trên người Hoàng nương rất ít.
Đốt thêm một canh giờ nữa, rồi cho người hủy bỏ lư hương, mở cửa sổ tẩm cung để thoáng khí, đệm chăn màn đều phải thay mới, sau đó đem giải dược còn lại trộn vào nước, dùng khăn sạch thấm nước thuốc lau dọn tất cả gia cụ vật phẩm là ổn.
– Được, chuyện lần này con vất vả rồi.
– Hoàng hậu vỗ lên tay Vương Nhất Bác, phân phó tiểu thị bên người đi làm.
– An nguy của Hoàng nương liên quan đến hậu cung Đại Nghiệp, hậu cung gặp chuyện không may tất sẽ liên lụy chính sự, nhi thần tất nhiên tận tâm.
– Vương Nhất Bác nói.
– Ngoan.
– Hoàng hậu cười gật gật đầu.
Một canh giờ trôi qua, nhóm tiểu thị bắt đầu theo lời Vương Nhất Bác sửa sang lại tẩm điện, Hoàng hậu đưa Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác đến chính điện ngồi uống trà.
Ba người đang nói chuyện về cảnh tượng lễ mừng năm mới bên ngoài hoàng cung, chợt nghe ngoài cửa truyền đến một tiếng.
– Hoàng Thượng giá lâm.
Hoàng hậu nhanh chóng đứng dậy đón tiếp, hai người từ phía sau cũng thỉnh an hành lễ với Hoàng Thượng.
– Đều miễn, người trong nhà không cần câu nệ.
– Hoàng Thượng ngồi vào chủ vị, tiểu thị đưa trà nóng lên.
– Hoàng Thượng sao lại đến đây lúc này? – Hoàng hậu hỏi.
– Không có việc gì, tới đây thăm nàng.
Hoàng Thượng uống một ngụm trà, lại nhìn về phía hai người.
– Các con tới sớm vậy.
– Nhi thần đưa Vương phi tới thỉnh an mẫu hậu, nếu tới muộn, trong cung lại nhiều người, Hoàng nương cũng bận rộn.
– Tiêu Chiến nói rất hợp tình hợp lý.
– Ừm.
Hôm nay Hoàng Quý phi giữa trưa phái người đến thỉnh trẫm, nói là bị con mèo của nàng dọa, tinh thần cả người đều có chút uể oải.
– Kiên Quả sao? Hôm nay phi tần trong cung đến thỉnh an, Kiên Quả nằm trong lòng thiếp, đôi mắt luôn nhìn chằm chằm vào Hoàng Quý phi, thiếp còn nghĩ nó vì thấy muội muội đẹp mới nhìn chằm chằm, không ngờ lại dọa đến nàng.
Hoàng hậu hôm nay cũng cảm giác được Kiên Quả vô cùng cảnh giác đối với Hoàng Quý phi, nhưng cũng không có động thái gì, nghĩ có thể là mùi hương trên người Hoàng Quý phi khiến nó bất an nhưng không tới mức gây hại.
– Kiên Quả?
– Là tên của con mèo kia.
– Hoàng hậu cười nói.
– Khởi bẩm Phụ hoàng, Kiên Quả là con mèo nhỏ do nhi thần tặng Hoàng nương giải buồn, là do Vương phi nuôi từ nhỏ.
Nhi thần thấy nó nhu thuận, chủng loại lại quý.
Nhi thần và các ca ca đều đã lớn, Hoàng nương khó tránh khỏi cảm thấy dưới gối cô độc, liền đưa nó tới xem như lễ vật tân niên cho Hoàng nương, cũng có thể khiến Hoàng nương vui vẻ.
– Tiêu Chiến nói.
– Con thật có hiếu.
– Hoàng Thượng nói.
Kiên Quả uống nước trở về đúng lúc đi ra, nó đứng ở cửa nhìn nhìn Hoàng Thượng rồi liền chạy tới bên chân Vương Nhất Bác.
Hoàng Thượng nhìn Kiên Quả nho nhỏ, trong mắt có chút kinh ngạc, ngay lập tức trầm mặc như đang suy nghĩ cái gì.
Thật lâu sau mới thở dài, nhìn Vương Nhất Bác, nói.
– Mèo con nuôi rất đặc biệt, rất đáng yêu.
Nếu về sau có cơ hội, cũng cho trẫm một con nuôi đi.
Vương Nhất Bác mặc dù không rõ lời Hoàng Thượng có ý gì, nhưng vẫn đáp ứng.
– Nhi thần tuân mệnh.
– Hoàng Quý phi lúc mới vào cung cũng nuôi một con mèo tuyết trắng xinh đẹp, lớn bằng hai lần Kiên Quả.
Nô tì nhớ rõ sau khi con mèo ấy chết, Hoàng Quý phi còn thương tâm một thời gian.
Không ngờ nàng lại bị Kiên Quả làm sợ, còn tưởng rằng nàng là người thích mèo.
Là nô tì sơ suất.
– Hoàng hậu xin lỗi.
– Không liên quan đến nàng, là Hoàng Quý phi không phải.
Được rồi, trẫm về cung trước, tiệc tối các ngươi đến sớm một chút.
– Vâng, cung tiễn Hoàng Thượng.
– Cung tiễn Phụ hoàng.
Sau khi Hoàng Thượng đưa một đám người chậm rãi rời đi, Tiêu Chiến xoa xoa đầu Kiên Quả, cảm thấy con mèo nhỏ này thật đúng là rất đáng tin.
Vương Nhất Bác nhìn động tác của Tiêu Chiến, nói.
– Có lẽ hương liệu Hoàng Quý phi dùng cùng với hương liệu Hoàng Thượng sử dụng là hỗ trợ lẫn nhau, hiệu quả như nhau, lại không giống trầm nguyệt hương cho nên Kiên Quả cũng chỉ nhìn thôi.
– Kiên Quả này đôi mắt đen láy trừng lên đúng là có điểm dọa người.
Hoàng Quý phi nói là bị làm sợ, kỳ thật là chính mình chột dạ thôi.
Có truyền thuyết về mèo có thể thông linh, nàng ta có lẽ cảm thấy Kiên Quả nhìn được gì đó.
– Tiêu Chiến nói.
– Đúng là có chuyện này.
Nếu Hoàng Thượng tin tưởng Hoàng Quý phi, Kiên Quả nếu có hình dạng lớn hơn hung dữ hơn một chút, có lẽ Hoàng Thượng không phải cho ngươi ôm trở về đâu, mà là trực tiếp giết chết.
Vương Nhất Bác vuốt bộ lông mềm mại của mèo nhỏ, cảm thấy bé con này cũng có chút nguy hiểm.
– Cũng may Phụ hoàng không để ý việc này, Kiên Quả cũng coi như an toàn.
– Tiêu Chiến an ủi nói.
– Ừ.
– Vương Nhất Bác gật đầu.
Hoàng hậu uống trà, nhìn hài tử cùng Khanh nhi không hề kiêng dè mà trò chuyện với nhau, nàng cảm thấy phu thê chỉ cần như vậy mới giống phu thê, mới là người một nhà.
Gần thời gian tiệc tối, Hoàng hậu đến ngự thiện phòng trước kiểm tra xem mọi thứ đã chuẩn bị ổn thỏa hay chưa.
Việc này vốn không cần Hoàng hậu tự mình đi xem, nhưng nghĩ thế cũng tốt, vào ngày vui như vầy nếu gặp chuyện không may thì sẽ không tốt, hơn nữa gần đây hậu cung không yên ổn, cho nên Hoàng hậu vẫn quyết định tự mình đi xem để chắc chắn hơn.
Trước khi đi, nàng nói tiểu thị cầm một cái hộp đi ra, giao cho Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác, nói.
– Lễ vật tân niên Hoàng nương cho các con, mong các con bình an, phu thê hòa thuận.
– Tạ ơn Hoàng nương.
– Hai người cảm tạ, rồi tiễn Hoàng hậu xuất môn.
Hoàng hậu đi rồi, Tiêu Chiến mở hòm ra xem, bên trong là một đôi vòng tay ngọc châu cho nam tử, hai bên ngọc châu cực lớn khảm một viên phật châu, mùi gỗ đàn thoang thoảng khiến người ta cảm thấy rất an bình, là vật tĩnh tâm rất tốt.
Tiêu Chiến nắm lấy tay Vương Nhất Bác đeo vòng vào cổ tay hắn.
– Hy vọng nó có thể phù hộ suông sẻ, bình an.
Bốn chữ này là kiếp trước Vương Nhất Bác nói với y, hiện giờ y mới hiểu được, “Suông sẻ, bình an” cũng không phải là một câu chúc phúc đơn giản, mà là quá mức để tâm tới đối phương, không biết phải khẩn cầu đối phương sau này như thế nào mới tốt, chỉ có thể dùng bốn chữ này bao hàm tất cả ý.
Vương Nhất Bác cười nhìn vào mắt y, thấp giọng nói.
– Quân nguyện cũng là ta nguyện, quân tâm cũng là tâm ta.
Tiêu Chiến không nhịn được giơ tay ôm lấy Vương Nhất Bác siết chặt trong lòng, giống như gửi gắm thay mọi cảm xúc, cũng như sợ buông lỏng tay, đối phương sẽ không thấy tăm hơi.
Tiêu Thanh vào cửa liền nghe nói Tiêu Chiến ở trong cung Hoàng hậu, vội vàng tiến vào xem, định cùng đi dự tiệc.
Nhưng mới vừa vén một góc rèm lên liền nhìn thấy hai người ôm nhau.
Tiêu Thanh nhanh chóng buông rèm xuống, làm như không có chuyện gì, không nhìn thấy gì, chắp tay sau lưng rồi đi ra ngoài.
Thầm nghĩ: “Tin tức mình nhận được cũng không theo kịp một phần vạn sự thân mật của hai người này a”.