Nguyện Vì Người

Chương 3


Đọc truyện Nguyện Vì Người – Chương 3


Nhận được tin Tiêu Chiến đã tỉnh, Lục Hoàng tử Tiêu Thanh cũng an lòng phần nào.

Tiêu Hoàng sai người nói hắn không cần phải vội vàng trở về, để Tiêu Thanh an tâm xử lý tốt chuyện Phụ Hoàng giao cho, lúc này mới trở lại kinh thành.

Từ ngự thư phòng đi ra, liền đi thẳng đến cung điện Tiêu Chiến dưỡng thương.
– Lục ca.
Trác Hồ mời Tiêu Thanh vào, Tiêu Chiến buông sách trong tay xuống chào hỏi.

Nghĩ đến vị huynh trưởng thất thanh khóc thương trước linh cữu của mình, trong mắt Tiêu Chiến thêm sầu não.

Kiếp trước y không để ý cảm nhận của người khác, thế nên bỏ qua rất nhiều lúc thân cận mà huynh đệ nên có, cũng may hiện tại đã có cơ hội bù lại.
– Sao lại dậy đọc sách rồi? Đệ bị thương phải nghỉ ngơi nhiều, ít hao tâm tốn sức.

– Tiêu Thanh tao nhã cười nói.
– Đã khỏi hơn một nửa rồi, hai ngày nữa là có thể hồi phủ nghỉ dưỡng.

Nói thật, trong cung mặc dù tốt, nhưng nhiều ít gì vẫn phải thận trọng ít nhiều.

Vương phủ vẫn tự tại hơn.
– Đúng vậy, trước đây hoàn toàn không cảm thấy như vậy, chờ tự mình ra khỏi cung xây phủ, rồi lại hồi cung, đúng là ràng buộc.

Bất quá ở trong cung tiện dùng dược, đệ cũng đừng tham tự tại, thân thể vẫn quan trọng hơn.

– Tiêu Thanh nói.
– Ta biết.

Vết thương đã kết vảy rồi, không sao.
Tiêu Thanh chăm chú nhìn thần sắc của Tiêu Chiến, thật lâu sau gật gật đầu, nói.
– Tiêu Chiến, sau khi đệ tỉnh lại nét tàn khốc trong mắt hình như phai nhạt một chút rồi.
– Vậy sao?
Tiêu Chiến đã nhiều ngày chưa soi gương, bản thân như thế nào cũng không biết.
– Ừ.

Nét tàn khốc của đệ trên chiến trường là uy nghiêm, nhưng ngày thường, đúng là làm cho người ta sợ hãi.

Ba huynh đệ chúng ta ngày ngày ở cùng nhau, lâu dần cũng quen.

Nhưng đệ nhìn xem, người hầu trong cung cùng trong phủ của đệ, người nào người nấy thấy đệ không phải cũng cúi thấp đầu đó sao.
Tiêu Chiến khẽ nhíu mày, nghĩ đến thì đúng là như thế thật.

Trong phủ trừ Trác Hồ từ nhỏ đi theo y, không ai dám nói hơn một câu với y.


Nét tàn khốc của y là trời sinh, mẫu hậu vì thế cũng có chút ưu sầu, có đôi khi nhìn thấy y cũng sẽ kinh hãi bất động một lúc, đây cũng là nguyên nhân mà kiếp trước bất hòa với mẫu hậu.
Hiện tại nghĩ đến, Hoàng nương kỳ thật cũng không phải không thích y, cũng không phải sợ y, chỉ là bị nét tàn khốc của y làm cho kinh sợ mà thôi.

Vậy cũng không thể trách nàng, dù sao nàng cũng là nữ tử được nuôi dưỡng từ khuê phòng, lá gan không bằng nam tử cũng bình thường.
– Được rồi, không nói cái này nữa.

Ta nghe nói có người đổi tính rồi, còn muốn cưới Vương Nhất Bác.

– Tiêu Thanh nói sang chuyện khác.
Nói đến Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến thoáng lo lắng, biểu cảm ôn hòa đi rất nhiều.

Nghĩ đến mười năm phụ bạc ở kiếp trước, món nợ trước khi chết cùng với ba năm chờ đợi kiếp này, Tiêu Chiến thấp giọng nói.
– Nghĩ đến thì…!mấy năm nay cũng là ta nợ hắn.

Từ đầu đến cuối hắn cũng chưa làm sai cái gì.

Vốn tưởng rằng hắn là người của Hoàng Quý phi, mới không muốn cưới hắn.

Nhưng năm đó ta cự tuyệt hôn sự, trừ việc Phụ hoàng giận dữ ra, Hoàng Quý phi một câu cũng không nói.

Muốn ta cưới Vương Nhất Bác, hẳn là chủ ý của Phụ hoàng.

Hắn đợi ta ba năm, cũng sắp qua lứa tuổi đẹp nhất.

Kỳ thật ta cùng với hắn sớm có duyên nợ, chính là ta đã quên.

Gần đây mới nhớ ra, vẫn có chút buồn bã.

Nếu hắn không phải thật tình với ta, có lẽ đã không chờ đợi.

Dù sao ta lúc ấy đã nói nhất định sẽ không cưới hắn rồi.
– Lâu ngày sẽ thấy tâm, đệ đã nhìn thấy tâm của hắn, sau này phải đối đãi với hắn thật tốt.

– Tiêu Thanh gật đầu tán thành.
– Vâng.

Phụ hoàng vốn có tính toán cho huynh lấy hắn, là ta cầu Phụ hoàng thay đổi chủ ý.
Trong các huynh đệ, trừ y ra thì còn lại Tiêu Thanh là không có thiếp thất.
– Ta chưa bao giờ gặp Vương Nhất Bác, tất nhiên cũng sẽ không có tình cảm, cho nên hắn cùng ngươi với ta mà nói không sao cả.

Hơn nữa Phụ hoàng muốn cho ta lấy hắn, cũng chỉ là chủ ý của Người, chưa quyết định, càng chưa ban chỉ.


Huống chi trong lòng hắn chỉ có ngươi, ta lấy hắn cũng là hủy cả đời người ta.

Lục ca cũng muốn tìm một người có lòng, bên nhau đầu bạc.
Tiêu Thanh cười nói.

Nếu Phụ hoàng hạ chỉ cho hắn cưới Vương Nhất Bác, hắn không thể cự tuyệt, nhưng sau này hai người cũng chỉ có thể tôn trọng nhau như khách, không có tình cảm gì.
– Mặc kệ như thế nào, đệ đệ tạ ơn Lục ca giúp ta hoàn thành tâm nguyện.
Mọi thứ liên quan đến Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến nguyện ý đem tất cả cấp bậc, lễ nghĩa đều làm chu toàn.
– Tạ ơn thì không cần thiết, đợi ngày ca ca có người trong lòng, ngươi thay ca ca ở trước mặt Phụ hoàng nói tốt vài câu, làm cho Phụ hoàng tứ hôn cho ta là được.

– Tiêu Thanh cười vui vẻ.
– Nhất định.

– Tiêu Chiến gật đầu nói chắc nịch.
Vì hôn sự của Lân Vương vào tháng sau, trong cung cao thấp đều bận rộn, ai cũng không dám chậm trễ.
Số lượng nữ tử của Đại Nghiệp vương triều chỉ chiếm gần một phần tư nam tử, tỉ suất mang thai lại cực thấp.
Tổ tiên hạ chỉ chiêu nạp y giả tài ba trong thiên hạ, thăm dò sách cổ, nghiên cứu chế tạo ra một loại dược có thể khiến nam tử mang thai.

Nam tử ăn loại dược này được gọi là Khanh tử, chỉ có thể gả đi, không thể cưới.

Tuy rằng Khanh tử mang thai so với nữ tử còn khó khăn hơn, rất nhiều Khanh tử cả đời cũng không có con, nhưng có chút ít còn hơn không.

Cũng bởi vì sự xuất hiện của Khanh tử, Đại Nghiệp bắt đầu thừa nhận hôn sự giữa nam tử cùng Khanh tử.

Trừ phi tử của Hoàng Thượng phải toàn bộ là nữ tử ra, từ thân vương hoàng tử, cho tới lê dân bách tính, đều có thể cùng Khanh tử lập gia đình.
Tiêu Chiến nghe nói nam tử muốn biến thành Khanh tử, phải theo yêu cầu uống thuốc ba lượt, mỗi lần uống thuốc, thân thể đều sẽ vô cùng đau đớn.

Hơn nữa đã dùng một lần, nhất định phải phải dùng hai lần còn lại, nếu không thân mình sẽ bị phế.

Mặc dù Đại Nghiệp luôn luôn chiếu cố đối với Khanh tử, đại bộ phận nam tử cũng không nguyện ý biến thành Khanh tử.
Tiêu Chiến hồi phủ dưỡng thương cũng không nhàn rỗi, nghĩ đến bộ giá y cuồn cuộn như ngọn lửa của Vương Nhất Bác trước khi chết của kiếp trước, Tiêu Chiến liền cảm thấy Vương Nhất Bác gả cho mình, y phục nhất định phải càng hoa mỹ so với bộ y phục đó.

Vốn giá y là bên xuất giá làm, nhưng Tiêu Chiến lo lắng nhà Vọng Dương Bá bạc đãi Vương Nhất Bác, cho nên thỉnh mẫu hậu ra mặt, hỉ phục sẽ do trong cung chuẩn bị.
Nội vụ phủ sai người mang không ít kiểu hỉ phục cho Tiêu Chiến chọn lựa, nhưng Tiêu Chiến vẫn không vừa lòng, cuối cùng đơn giản tự mình vẽ a, ra lệnh phường may trong cung làm gấp suốt đêm.
Thời điểm thành thân tiết trời khá lạnh, giá y nếu bị gió tung bay thì cho dù có đẹp đẽ quý giá bao nhiêu, cũng thật sự không đủ giữ ấm.

Tiêu Chiến nghĩ đi nghĩ lại, quyết định dùng sợi bông may áo lót và áo trong, áo khoác vẫn là dùng tơ lụa, như vậy không chỉ thỏa mãn mục đích muốn đẹp đẽ quý giá của y, lại thêm giữ ấm.
19 tháng mười một, Tam Hoàng tử thân làm huynh trưởng, mang theo bà mối đi hạ sính lễ.

Mọi thứ đều làm theo trình tự nghiêm túc tiến hành.

– Con đứa nhỏ này khó có được cẩn thận như vậy.
Hoàng hậu vuốt bộ hỉ phục làm gấp gáp trên tay, trong lòng cảm thấy rất ấm áp.

Xem ra đứa con này muốn cưới Vương Nhất Bác cũng không phải làm cho có lệ với nàng.
Nghĩ đến con sắp thành thân, làm mẫu thân luôn khó tránh khỏi phải nhắc vài câu.
– Vương Nhất Bác tuy là thứ tử, nhưng mà con trai đầu cũng là thứ tử, con chính thất chỉ có hai nữ tử, cho nên con thỉnh cầu Hoàng thượng sắc phong hắn làm chính phi cũng hợp tình lý.

Con cũng cần chỉnh đốn lại người trong phủ, không được để cho bọn người hầu khinh thường hắn.

Mặt khác, chuyện con nối dòng cũng phải quan tâm.

Tuy không có con cũng là thông thường, nhưng Hoàng nương chung quy vẫn hy vọng con có người kế tục.
– Con đã hiểu.
Y đối với chuyện con cái cũng không có yêu cầu gì, nhưng vì trấn an Hoàng nương, y vẫn đồng ý để người yên lòng.
Bát tự của hai người ba năm trước đây đã hợp, tuy là tục lệ ấn hôn cần làm chu toàn, nhưng quá trình đơn giản hoá rất nhiều.

Tới ngày thử y phục, Lục Hoàng tử mang theo hỉ phục cùng mũ phượng đến phủ Vọng Dương Bá, Hoàng Thượng Hoàng hậu cũng ban thưởng, khiến đồ cưới của Vương Nhất Bác cũng dày thêm không ít.
Hai ngày qua đi, đợi đến ngày thành thân thời tiết đã hết rét lạnh, ánh mặt trời rạng rỡ, ngàn dặm trời quang.
Đại hôn của Lân Vương gia, đây chính là đại hỉ sự của Đại Nghiệp, dân chúng trong thành ăn xong cơm trưa, liền sớm tụ tập ở hai bên đường, xem náo nhiệt.
Giờ Thân một khắc, đội ngũ đón dâu diễn tấu sáo và trống xuất phát từ Lân Vương phủ, đến phủ Vọng Dương Bá đón dâu, tiên phong chính là Tam Hoàng tử cùng Lục Hoàng tử.

Tiêu Chiến tuy rằng trong lòng vội vã muốn gặp Vương Nhất Bác, nhưng theo quy định lập gia đình của Đại Nghiệp, cũng chỉ có thể thành thành thật thật ở trong phủ chờ.
Sau khi đã đón dâu, kiệu hoa đi vòng quanh kinh thành một vòng, mới chuyển hướng đến Lân Vương phủ, nha hoàn người hầu phía sau đội ngũ mỗi người mang theo một cái rổ, phát bánh kẹo cưới cho dân chúng đến xem náo nhiệt.
– Vương gia, tới rồi! Vương gia, ngài nhanh ra cửa đón dâu đi.

– Trác Hồ cười hì hì chạy vào bên trong, hành lễ với Hoàng Thượng Hoàng hậu đã an tọa, lại nói.
Tiêu Chiến khẽ nhếch môi, y cố gắng che giấu đi ý cười, đi theo Trác Hồ ra đại môn.
Kiệu hoa từ xa đến gần, Tiêu Chiến theo đội ngũ từ từ đi đến, trong lòng cũng bắt đầu có chút khẩn trương.

Từ lúc y dưỡng thương đến lúc thành thân, từng vô số lần nhớ đến khuôn mặt của Vương Nhất Bác, đoạn ký ức này dừng lại trước lúc Vương Nhất Bác chết, còn đối với Vương Nhất Bác khi 18 tuổi, hắn thật sự ấn tượng rất ít.
– Hạ kiệu.

Thỉnh tân lang mở cửa kiệu nghênh đón thê khanh.

– Bà mối vui vẻ nói.
Tiêu Chiến đi xuống bậc thang, đứng ở trước cửa kiệu, như sợ kinh động đến người ở bên trong, y nhẹ nhàng kéo cửa kiệu.

Gương mặt Vương Nhất Bác xuất hiện trước mắt, vẫn dung mạo khuynh thành như trong trí nhớ, chỉ là thiếu một chút ưu sầu, hơn một nét thanh lệ.
Tiêu Chiến đưa tay ra chờ Vương Nhất Bác hạ kiệu.

Vương Nhất Bác chậm rãi chớp mắt, rồi mới đưa tay đặt vào trong tay Tiêu Chiến, đứng dậy hạ kiệu.

Bàn tay lạnh lẽo làm cho Tiêu Chiến không thể không nhận ra, y nhíu mày thấp giọng hỏi nói.
– Lạnh sao?
Vương Nhất Bác giương mắt nhìn về phía y, ngay lập tức lắc đầu.
Hai tay y nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác thân thể liền cứng đờ, bên tai lộ ra một tầng đỏ ửng.

Tiêu Chiến nhờ thế mới biết tay Vương Nhất Bác lạnh không phải vì trời lạnh, mà là do hồi hộp.
Cầm bàn tay chặt thêm chút, Tiêu Chiến dẫn Vương phi của mình đi vào phủ đệ, trong tiếng hỉ bà xướng bước qua chậu than, đạp mái ngói.


Sau đó bái đường dưới sự chứng kiến của quan khách xem lễ.
Trong tục lệ kết hôn ở Nghiệp quốc, Khanh tử thành thân không cần khăn voan.

Thấy được khuôn mặt Vương Nhất Bác, quan khách đều cảm thán thật là một đôi bích nhân, Hoàng Thượng Hoàng hậu trên chủ vị cũng không ngừng gật đầu, cười đến hài lòng.
Vương Nhất Bác được đưa vào phòng tân hôn, các quan khách cũng thả lỏng mà bắt đầu mời rượu Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến bình thường rất khó tiếp cận, hôm nay thành thân, quan viên vương hầu muốn cùng y tạo chút quan hệ tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này.

Vốn Tiêu Chiến còn nghĩ có Phụ hoàng ở đây, sẽ không ai dám làm càn, nhưng không ngờ Hoàng Thượng không những mặc kệ y, mà còn cùng vài vị cựu thần cười nói vui vẻ.
Bọn họ tổng cộng có bảy người huynh đệ, Tứ Hoàng tử cùng Ngũ Hoàng tử ở lại dùng xong hỉ yến liền rời đi, Tiêu Chiến cũng không giữ.

Đại Hoàng tử hiện tại đang ở chiến trường, có lẽ lễ mừng năm mới mới có thể trở về.

Nhị Hoàng tử đang ở đất phong, không tiện đến.

Đối với Tiêu Chiến mà nói huynh đệ chỉ có Tam ca cùng Lục ca của y, hai người này cũng thật không làm cho y thất vọng, cũng giúp đỡ cản không ít rượu.

Cho dù Tiêu Chiến ngàn chén không say, nhưng uống rượu nhiều cũng hại thân thể, dễ làm sai việc.
Trong phòng tân hôn, Vương Nhất Bác ngồi ở bên giường, nhìn thấy một đôi nến đỏ cháy sáng ngời, cảm giác vẫn không thật lắm.

Lân Vương rõ ràng quyết liệt cự tuyệt hôn sự, sao lại đột ngột thay đổi chủ ý? Di nương nói hắn là khổ tận cam lai, cha nói không biết là phúc hay họa, phụ thân trầm mặc không nói, chủ mẫu mặt mang oán khí.

Mà hắn cũng chỉ có thể đi bước nào xem bước ấy.

Đã là trò cười trong kinh thành rồi, cũng không sợ bị cười thêm lần nữa.
Tiếng hỉ yến cười đùa dần dần tan đi, Hoàng Thượng Hoàng hậu cũng đã hồi cung, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Lân Vương đâu.

Vương Nhất Bác nhìn canh giờ, rồi nói với tiểu thị yên lặng đợi ở một bên.
– Đi chuẩn bị nước rửa mặt đi.
Tiểu thị khó hiểu nhìn Vương Nhất Bác, lúng ta lúng túng nói.
– Vương gia còn chưa trở về.
Vương Nhất Bác hạ mắt, vừa định nói “Vương gia sẽ không đến”, cửa liền bị đẩy ra.

Tiêu Chiến đi đến.

Vương Nhất Bác kinh ngạc nhìn y, sau khi yến tiệc kết thúc, Tiêu Chiến vẫn đứng bên ngoài mà không vào, hắn đã nghĩ y sẽ không đến.
– Vừa nãy Vương phi còn sai tiểu nhân chuẩn bị nước rửa mặt, dọa tiểu nhân sợ một phen.

– Tiểu thị cười nói.
Tiêu Chiến chưa nói gì, y đưa cho tiểu thị một bao tiền lì xì.

Tiểu thị cười nói tạ ơn, còn chúc cát tường, sau đó cười ha hả đi ra ngoài, còn không quên đóng cửa lại.
Trong phòng tân hôn chỉ còn lại hai người, Tiêu Chiến nhìn chằm chằm Vương Nhất Bác không chớp mắt, mặt, mũi của hắn giống như trong trí nhớ, môi so với ký ức còn hồng hơn rất nhiều, y lại muốn trêu chọc người.
Vương Nhất Bác cũng nhìn Tiêu Chiến, nhưng không được bao lâu liền xấu hổ quay đi, tim cũng vì thế đập nhanh hơn, vành tai lại nhiễm nét đỏ ửng.

Hắn nhìn không ra Tiêu Chiến lúc này đang suy nghĩ cái gì, nhưng so sánh với trước đây lạnh lùng không thèm nhìn, có lẽ hắn hẳn đã cảm thấy đủ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.