Nguyện Vì Người

Chương 19


Đọc truyện Nguyện Vì Người – Chương 19


Trở lại chân núi, Tiêu Chiến nhẹ nhàng đặt nam tử xuống, Vương Nhất Bác cũng không ngại vết máu trên người nam tử kia, hắn cẩn thận xem mạch cho người kia.

Tiêu Chiến lẳng lặng nhìn, tuy rằng kiếp trước y cùng với người này chỉ có vài lần gặp mặt, hiện giờ trên mặt người này bầm tím loang lổ máu, nhưng dung mạo đẹp vẫn khiến Tiêu Chiến nhìn thấy liền nhận ra ngay.
– Sao rồi? – Tiêu Chiến hỏi.
– Còn cứu được.

Cơ bản đều là vết thương ngoài da, cũng không có nhiễm cổ trùng.

May là đến sớm, nếu chậm một chút sợ rằng hắn không trụ được.

– Vương Nhất Bác nói xong định cởi áo choàng khoác bên ngoài cho nam tử liền bị Tiêu Chiến ngăn cản.
– Tiểu đông tay này, cẩn thận lạnh.
Trong mắt Tiêu Chiến lộ ra ý cười bất đắc dĩ.

Là thầy thuốc, Tiêu Chiến rất tán thưởng thiện tâm của hắn, nhưng tái sinh vì Vương phi, Tiêu Chiến không muốn nhìn hắn chịu lạnh.
Cởi áo choàng của mình bọc kỹ nam tử kia, Tiêu Chiến không có động tác gì thêm.

Vương Nhất Bác từ trong hòm thuốc lấy ra một viên dược, mở miệng nam tử ra nhét vào.
– Giữ mạng trước, nhanh chóng quay về vương phủ đã.
– Trực tiếp đưa đến phủ Tam ca đi.

– Tiêu Chiến không do dự mà nói.
– A? – Vương Nhất Bác khó hiểu nhìn y, người hắn muốn cứu sao lại đưa đến phủ Tam ca?
Tiêu Chiến khẽ xoa xoa vành tai Vương Nhất Bác, nói.
– Ta không thích trong phủ có người ngoài như vậy sẽ khiến ngươi phân tâm.

Trong phủ Tam ca hạ nhân nhiều, có thể chiếu cố chu toàn.

Ngươi nếu muốn chữa trị, cũng có thể trực tiếp qua đó, dù sao cũng không xa.
Vương Nhất Bác đối với lý do này nửa tin nửa ngờ.

Tiêu Chiến mỉm cười nói tiếp.
– Ở trong phủ, lòng của ngươi chỉ được phép đặt ở trên người một mình ta.
Vương Nhất Bác bất đắc dĩ cười, mặc kệ lý do này là thật hay giả, hắn đều miễn cưỡng có thể chấp nhận.

Cho dù đây chỉ là cái cớ, Vương Nhất Bác tin tưởng Tiêu Chiến có lý do riêng của y, tạm thời không cùng y tranh cãi nữa.
– Việc này không nên chậm trễ, đi nhanh.

– Vương Nhất Bác vội vàng thu dọn hòm thuốc.
– Bên kia thì sao? – Tiêu Chiến nhìn về bãi tha ma phía sau.
Vương Nhất Bác lúc này mới nhớ đến còn có chuyện cổ trùng.
– Nơi này đúng là chỗ nuôi thi tuyến cổ.

Vừa mới nãy ta dùng thuốc bột chỉ dẫn ra ấu trùng thi tuyến cổ, đám ấu trùng đó phải cắn nuốt lẫn nhau, con mạnh sẽ lưu lại, cũng trong quá trình cắn nuốt mà lớn dần.

Cổ trưởng thành không dễ dàng bị dẫn như vậy, chỉ có người nuôi cổ mới có cách.


Mà biện pháp tiêu diệt thi tuyến cổ đơn giản nhất là thiêu cháy.

Cổ trùng gặp lửa tất vong.
– Được.

Ta sai người trông coi chỗ này, quay về xin chỉ thị Phụ hoàng rồi quyết định.
Việc này nếu Hoàng Thượng không biết, y đã trực tiếp đốt đi nhưng hiện tại là Hoàng Thượng muốn điều tra, y phải nghe ý kiến từ Phụ hoàng.
– Cũng tốt.
Nói xong, Vương Nhất Bác lại lấy ra mấy loại dược hoàn cho Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến gọi mấy ảnh vệ, phân chia dược ra, nói họ ở chỗ này âm thầm giám sát, xem có kẻ tình nghi nào tới gần không.
Phân phó xong, Tiêu Chiến ôm Vương Nhất Bác, một ảnh vệ ôm nam tử trọng thương chạy về hướng Dịch Vương phủ.

Ngựa của Tiêu Chiến được một ảnh vệ khác mang đến sau đó.
Tiêu Chiến cũng không phải cố ý gây khó cho Vương Nhất Bác, chỉ là sự tình liên quan đến đời trước, y cũng không biết phải nói làm sao.

Nam tử bị thương kia tên là Mộ Thần, đời trước nghe nói vì phụ thân Mộ Thần phạm tội, chưa đầy 14 tuổi bị bắt xung quân làm nô.

Sau đó được lão bản Phong Nhã các trong Nghiệp kinh mua về, dạy ra một thân tài nghệ, cũng trở thành cầm linh đứng đầu của Phong Nhã các.
Phong Nhã các là kỳ danh, là nơi các tài tử công tử trong thành tụ tập, đàm thi thưởng cầm.

Nơi này Tiêu Chiến không thích đến, nhưng Tiêu Thanh rất thích, rồi Tiêu Hoàng cũng đi theo, cũng gặp được Mộ Thần.

Qua vài câu đối thoại ngắn gọn khiến Tiêu Hoàng sinh vài phần hảo cảm với Mộ Thần.

Thêm nữa Mộ Thần cầm nghệ xuất chúng, Tiêu Hoàng lại hơn vài phần tán thưởng với hắn.
Vốn muốn chuộc hắn vào phủ, nhưng Mộ Thần lại nói cả đời không vào cổng vương phủ Hoàng cung, không vào nhà quan gia phú tộc.

Phong Nhã các từ trước đến nay tôn trọng ý kiến của họ, cho nên Tiêu Hoàng cho dù thích hắn cũng không thể đưa hắn đến bên mình.
Tạo hóa thật trớ trêu, sau khi Hoàng Thượng cải trang đi tham quan, lại vào Phong Nhã các, nghe được tiếng cầm của Mộ Thần, hạ một đạo thánh chỉ triệu hắn vào cung.

Tiêu Chiến còn nhớ rõ khi hạ thánh chỉ, nét mặt tái nhợt lại cô đơn của Tam ca nhà mình.
Vốn tất cả mọi người nghĩ Hoàng Thượng triệu Mộ Thần vào cung là muốn dưỡng làm nam sủng, tuy nói phi tần của Hoàng Thượng theo tổ chế đều phải là nữ tử, nhưng chuyện lén nuôi nam sủng cũng không phải chưa từng xảy ra.

Mọi người cũng chỉ là mở một mắt nhắm một mắt, chỉ cần không có con nối dòng là được.
Nhưng Hoàng Thượng không giống như mọi người suy đoán, Người thu Mộ Thần vào cung rồi sắp xếp người tới giáo phường ty (bộ phận dạy âm nhạc) làm giáo viên, chuyên dạy cầm linh đánh đàn.

Tuy nói Hoàng Thượng chỉ muốn hắn dạy đàn, nhưng Tiêu Hoàng cũng không dám xin người từ chỗ Hoàng thượng, một khi tiến cung, sẽ là người của Hoàng Thượng.

Trừ phi Hoàng Thượng thưởng người, hoặc là hắn ngồi vào vị trí kia đã…
Như thế, một đoạn duyên phận liền đứt đoạn ở đó.

Hiện giờ người này được Vương Nhất Bác nhặt được, Tiêu Chiến bất luận thế nào cũng phải dốc một phần lực vì Tam ca của mình.

Mặc kệ đời này Tiêu Hoàng có thích Mộ Thần hay không, cũng phải có một cơ hội cho họ mới đúng.
Lúc hai người đến Dịch Vương phủ, Tiêu Hoàng đã trở về từ quân doanh.


Nghe người hầu bẩm báo liền nhanh chóng đi ra đón.

Nhìn ảnh vệ phía sau hai người hình như ôm ai đó, hỏi.
– Sao lại thế này?
– Chuyện nói ra dài dòng, trước hết tìm gian phòng trống cứu người quan trọng hơn.
Tiêu Chiến cũng không giải thích nhiều.

Tiêu Hoàng cũng không hỏi nhiều, chỉ nói.
– Đến viện của ta, không ai quấy rầy.
Nói xong liền dẫn đầu đi vào phía trong.

Tiêu Chiến khẽ nhướng mày, thói quen của Tiêu Hoàng giống hệt y, không thích người khác tiến vào viện của mình, nhưng lần này lại không hỏi nhiều đã dẫn họ đi, xem ra duyên phận chính là thứ thật sự rất kỳ diệu.
Vào Đông thiên phòng, ảnh vệ thả người lên giường liền lui xuống.

Vương Nhất Bác sai người chuẩn bị nước ấm, lại xin Tiêu Hoàng một bộ y phục sạch sẽ.

Trong lúc chuẩn bị, hắn viết đơn thuốc sai người đi lấy.
Tiêu Hoàng phân phó nhóm tiểu thị nghe theo Vương Nhất Bác sắp xếp, cùng Tiêu Chiến đứng ở một góc phòng, nghe y nói phát hiện về bãi tha ma.
Vương Nhất Bác cắt bỏ hết y phục của Mộ Thần trước, sau đó cầm khăn bố sạch nhúng nước, lau sạch tay cho hắn.

Mười ngón bị bẻ gãy đã sưng đỏ chuyển sang bầm tím, nhìn có chút kinh dị.

Vương Nhất Bác không thể tưởng tượng được người này làm sao có thể sống sót sau khi trải qua loại đau đớn này.

Ngón tay của Mộ Thần rất dài, móng tay cắt tỉa gọn gàng, thông qua chất da, hẳn là một đôi bàn tay trắng nõn nhưng hiện tại đã hoàn toàn thay đổi.
Lấy ngân châm ra, Vương Nhất Bác đâm mấy châm ở trên đầu hắn, cánh tay cùng mu bàn tay, loại phương pháp này có thể giảm bớt một chút đau đớn trong lúc nối xương, mà không đến mức đau chết.

Châm xong, Vương Nhất Bác lại sai người cầm cái chén, đổ vài loại thuốc bột rồi thêm nước, thuốc bột trong chén gặp nước rất nhanh trở nên đặc sệt.
Đeo bao tay vào, Vương Nhất Bác bắt đầu nối ngón tay cho hắn.

Mỗi khi cố định được một vị trí, Vương Nhất Bác sẽ bôi một lớp thuốc trị thương trước, sau đó bôi chất keo trắng trong chén lên cả ngón tay.

Thuốc bột keo trắng dưới tác dụng của nhiệt độ cơ thể rất nhanh khô lại, cố định ngón tay, không thể co lại.

Vì muốn đảm bảo sau khi khỏi hẳn còn có thể cử động linh hoạt, Vương Nhất Bác cũng rất chú ý vị trí huyết quản của ngón tay, tuy rằng tốc độ không nhanh nhưng có thể cam đoan không gì sơ suất.
Chờ mười ngón tay đều được cố định rồi, Vương Nhất Bác lại lấy vải trắng đả xé thành từng dải, băng từng ngón lại.

Chờ Vương Nhất Bác xử lý xong, áo trong cũng đã ướt đẫm mồ hôi.
Thở hổn hển, Vương Nhất Bác lại bắt đầu xử lý vết thương chảy máu trên người hắn.

Đang bôi dược trên người cho hắn, Vương Nhất Bác phát hiện da chỗ bả vai hắn có chút kỳ quái, giơ tay sờ lên, đụng tới một đường nhô lên khó thấy, xé dọc theo đường đó, một miếng da giả bị xé xuống, lộ ra hoa văn lá sen của Khanh tử.
Rất bất ngờ, Vương Nhất Bác lặng lẽ buông một nửa màn, ngăn cản tầm mắt của Tiêu Chiến cùng Tiêu Hoàng, những người khác trong phòng đều là tiểu thị, cũng không cần kiêng dè.
Trong lúc bôi dược, bởi vì đau đớn mà Mộ Thần ngẫu nhiên sẽ phát ra tiếng thở nặng nề.

Tuy rằng có thể cảm giác đau đớn, nhưng hắn vẫn không tỉnh lại.


Dược có tác dụng giảm đau, Mộ Thần cũng ngủ yên hơn rất nhiều.

Bôi thuốc trên mặt cho hắn xong, Vương Nhất Bác liền mặc y phục cho hắn, cũng đắp chăn cẩn thận.

Chỉ chờ nấu dược xong liền sau cho hắn uống.
– Xong chưa?
Tiêu Chiến đã sớm nói xong việc, nhưng thấy bộ dáng của Vương Nhất Bác đang tập trung toàn bộ tinh thần, không đành lòng quấy rầy.
– Ừm, xong rồi.

– Vương Nhất Bác đứng dậy lau tay, thu dọn hòm thuốc.
Tiêu Chiến lấy khăn tỉ mỉ lau mồ hôi trên trán cho Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác mỉm cười nhìn y chăm chú mà không nói gì.
Tiêu Hoàng đến bên giường, nhìn thoáng qua người trên giường, lần liếc mắt này khiến cho tim hắn nhảy lệch một nhịp, trong mắt có vài phần đau lòng.
– Sao lại là hắn?
Trước đây người này bị áo choàng bọc quá kỹ, hắn không chú ý.

Vào nhà rồi lại cùng Tiêu Chiến nói chuyện, cũng không quan tâm.

Không ngờ, thế mà lại là người đó.
– Tam ca biết? – Vương Nhất Bác bất ngờ hỏi.
Tiêu Chiến im lặng không nói, trước đây y không chắc Tiêu Hoàng có biết Mộ Thần hay không, mà hiện tại, y lại không dám chắc tình cảm của Tiêu Hoàng với Mộ Thần ở mức độ nào.
– Hắn tên Mộ Thần, cầm linh của Phong Nhã các, ta có nói qua mấy câu với hắn.

Hắn là một tay hảo cầm rất được văn nhân nhã sĩ tán thưởng.

Tay hắn…!- Đang nói, đôi mắt Tiêu Hoàng nhìn về phía bàn tay của Mộ Thần, hỏi.
– Tam ca yên tâm.

Nối xương đúng lúc, không sao.

Chỉ là gần hai tháng không thể cử động tay, đến khi hoàn toàn khỏi mới được.

– Vương Nhất Bác nhìn ra được sự quan tâm trong mắt Tiêu Hoàng, thành thật mà nói.
– Vậy là tốt rồi.

Vất vả cho đệ rồi.

– Tiêu Hoàng gật gật đầu nói một câu cảm kích.
– Tam ca…!huynh cùng hắn…
Tiêu Chiến hơi nhíu mày, do dự hỏi.

Tiêu Hoàng cười khẽ.
– Ta rất tán thưởng hắn.
Tiêu Chiến không hỏi tiếp chỉ gật gật đầu.

Theo y suy đoán, Tiêu Hoàng hiện đang ở giữa tán thưởng cùng yêu thích, hẳn là còn chưa có ý đưa người vào trong phủ.
– Nếu Tam ca quen biết hắn, vậy có phiền để hắn tạm thời ở lại Dịch Vương phủ không? Bây giờ đưa về, có thể sẽ làm thương càng nghiêm trọng.

– Vương Nhất Bác hỏi.
Tuy nói Tiêu Chiến muốn để người lại Dịch Vương phủ nhưng tốt xấu gì cũng cần trưng cầu ý chủ nhân đã.
– Tất nhiên là được, ta sẽ sắp xếp người chiếu cố hắn.

Đệ muốn đến lúc nào cũng được.


– Tiêu Hoàng không chối từ.
– Vậy làm phiền Tam ca.

– Vương Nhất Bác cười nói.
Đút dược cho Mộ Thần xong, Tiêu Chiến cùng Tiêu Hoàng vào cung, hồi bẩm chuyện cổ trùng cho Hoàng Thượng.

Hoàng Thượng nghe xong trầm mặc một lát, nói.
– Đi thiêu hủy bãi tha ma, không cần bứt dây động rừng, cứ làm như tự cháy là được.
Nếu để lại có lẽ càng dễ bắt được kẻ nuôi cổ, nhưng thứ này ở lâu một khắc cũng là tai họa ngầm, vì bình yên của Nghiệp quốc, vẫn nên nhanh chóng diệt trừ thì thỏa đáng hơn.
– Vâng, nhi thần sẽ tự mình đi làm.

– Tiêu Chiến nói.
– Chuyện lần này làm tốt lắm, Nhất Bác cũng không khiến trẫm thất vọng.

Trẫm muốn hảo hảo ngợi khen nó, sao nó lại không cùng con tiến cung?
– Hồi bẩm Phụ hoàng, đệ khanh trên đường về cứu được một người bị thương.

Hiện tại đang ở phủ của nhi thần chữa trị, chưa thể đến.

– Tiêu Hoàng lấy lý do nửa thật nửa giả nói.
– Đây là bổn phận của y giả.

Ngày khác nói nó tiến cung, trẫm có thưởng.

– Hoàng Thượng vui vẻ nói.
– Tạ ơn Phụ hoàng, Nhất Bác là Khanh nhi của Phụ hoàng, tận tâm hết sức vì Người phân ưu là việc phải làm, thật sự không cần thưởng.

Nhất Bác từ trước đến nay thích yên bình, Phụ hoàng nếu có thưởng, nhất định không thể thiếu lễ chúc mừng.

Hơn nữa nếu lý do ban thưởng truyền ra, không khéo sẽ bứt dây động rừng, dịch sinh sự biến.
– Cũng tốt.

Để đó về sau nhất định sẽ thưởng.

– Hoàng Thượng gật đầu.
– Nhi thần thay Nhất Bác đa tạ Phụ hoàng ưu ái.

– Tiêu Chiến nói.
– Xin hỏi Phụ hoàng, sao lại biết được chuyện đệ khanh biết y thuật? – Tiêu Hoàng hỏi.
Chuyện này trước đây bọn họ đã ở trong phủ thảo luận qua, Tiêu Chiến nói ra suy đoán của Vương Nhất Bác, nhưng tóm lại vẫn không có kết luận.

Hoàng Thượng cười không đáp, còn nói.
– Chiến nhi có phúc, Hoàng gia cũng có phúc.
Thấy Hoàng Thượng không muốn trả lời, hai người cũng không truy vấn.
– Được rồi, các con trở về đi.

Chuyện này trẫm đã có an bài, các con làm tốt chuyện của mình là được.

– Hoàng Thượng khoát tay.
– Vâng, nhi thần cáo lui.

– Hai người hành lễ, rồi rời khỏi ngự thư phòng.
Hoàng Thượng nhìn hai người rời đi, ý cười vẫn giữ trên mặt.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.