Nguyện Vì Người

Chương 17


Đọc truyện Nguyện Vì Người – Chương 17


Mặc kệ người khác có chấp nhận hay không, chuyện ma quái ở phủ Tứ Hoàng tử cùng chuyện của thiếp thị chấm dứt, đồn đại bàn tán cũng dần dần tan, tuy nói Đại Nghiệp tự do ngôn luận, nhưng đặt điều về Hoàng gia nếu bị quan phủ nghe được cũng không gánh nổi tội.
Biên quan ở phương Bắc truyền đến tin tức, Lục Hoàng tử đã thu thập xong lương thảo cho quân đội, số lượng đủ để dùng trên nửa năm.

Đối với tin này, Hoàng Thượng phi thường hài lòng, xem xong tấu sớ, nói ngay ba tiếng “Tốt”.

Mà đại quân đến biên quan cũng báo thắng lợi trận mở màn, thu phục Hàn Quan thành.
Ngày hôm sau hạ triều, Hoàng Thượng gọi Tiêu Chiến vào ngự thư phòng.

Đem tấu sớ Tiêu Thanh gửi về đưa cho y, nói.
– Nghe nói chuyện tá lương lần này là chủ ý của con?
Chuyện này rơi xuống người Tiêu Thanh, mượn lương thực từ chỗ Nhị Hoàng huynh là chuyện phải làm, Tiêu Chiến cũng không có ý che giấu.
– Vâng, Nhị Hoàng huynh tuy có đất phong nhưng vẫn là hài tử của Phụ hoàng, vì Phụ hoàng phân ưu cũng là theo lý phải làm.

Hơn nữa Nhị Hoàng huynh là người nhân từ hiếu thảo, trọn đạo làm con, nhân tử chi đức.

Còn ngại trưởng thành phong vương, không thể ở bên Phụ hoàng báo hiếu.

Hiện giờ có cơ hội này, vừa lúc thành toàn một mảnh hiếu tâm của Nhị Hoàng huynh đối với người.
– Mẫu phi Tiêu Cảnh xuất thân không cao, học vấn của nó mặc dù tốt nhưng tâm quá mềm, trẫm chưa bao giờ muốn lập vị liền phong vương.

Đứa nhỏ này cũng rất hiếu thảo, chỉ cần hồi kinh nhất định sẽ chuẩn bị một phần lễ vật tự tay làm cho trẫm.

Hiện giờ, nó có thể giúp đỡ trẫm, trẫm cũng cảm thấy được an ủi sâu sắc.

Niệm hiếu tâm của nó, trẫm cũng phải ngợi khen một chút mới đúng.

– Hoàng Thượng trầm giọng nói.
– Phụ hoàng thánh minh.

– Tiêu Chiến cung kính nói.
– Nhìn các con huynh hữu đệ cung, trẫm cũng rất vui.

Con lui ra đi.

Ngày hôm qua chỗ Hoàng nương con mới nhận loại trà thượng phẩm, con đi lấy về một ít cho thê khanh.
– Vâng, đa tạ Phụ hoàng.

– Tiêu Chiến hành lễ, lui bước rời đi.
Tiêu Chiến gần đây ham mê lớn nhất là thấy Hoàng Thượng Hoàng hậu có cái gì tốt, chỉ cần không phải của tổ tiên, y đều sẽ lấy một ít mang về cho Vương Nhất Bác.

Lâu dần, Hoàng Thượng Hoàng hậu cũng phát hiện thói quen này của hài tử nhà mình.

Cười trêu chọc y mấy câu, cũng nhận ra thói quen này, có cái gì thứ tốt cũng nhớ giúp y.
Ngày hôm sau, Hoàng Thượng hạ chỉ triệu Lục Hoàng tử về kinh, ban thưởng Nhị Hoàng tử Tiêu Cảnh danh hiệu Trấn Bắc nhất đẳng công để ca ngợi hành động tá lương lần này.
Ba ngày sau, Tiêu Chiến không đợi đến khi Tiêu Thanh trở về, đã gặp ảnh vệ bên người Tiêu Thanh.

Vị ảnh vệ này vốn tên gì Tiêu Chiến cũng không rõ, chỉ biết là Lục ca vẫn luôn gọi hắn Tiểu Ảnh.

Hắn là ảnh vệ duy nhất bên người Lục Hoàng tử, nghe Tiêu Hoàng nói, Khanh tử Phi Hồ hầu hạ Tiêu Thanh nhiều năm như vậy mà vẫn chỉ là tiểu thị, chắc chắn có liên quan đến Tiểu Ảnh này.
Về phần cụ thể như thế nào, Tiêu Hoàng cũng không rõ, chỉ biết là Tiểu Ảnh mỗi đêm đều canh trong phòng Tiêu Thanh, những ngày hắn không đi làm nhiệm vụ, Tiêu Thanh sẽ không cho phép ai khác tiến vào phòng ngủ.
– Đứng lên đi.

Ngươi không đi theo Lục ca sao? – Tiêu Chiến miễn lễ, hỏi.

Ngay cả Lục ca cũng không để hắn quỳ, thì y càng không muốn.
– Là chủ nhân phái thuộc hạ đi suốt đêm tới.

– Tiểu Ảnh đứng dậy, cúi đầu nói.
Tiêu Chiến với hắn mà nói cũng không xa lạ, hắn chỉ là một trong những ảnh vệ Tiêu Chiến huấn luyện ra.

Chỉ là khi thông qua sát hạch liền trực tiếp tặng đến chỗ Tiêu Thanh, cho nên Tiêu Thanh mới là chủ nhân đầu của Tiểu Ảnh, cũng là duy nhất.

– Lục ca sao rồi? – Tiêu Chiến khẽ nhíu mày.

Theo lý mà nói, Tiểu Ảnh sẽ không rời khỏi Tiêu Thanh.
– Chủ nhân không sao, Vương gia không cần lo lắng.

Chủ nhân phái thuộc hạ tới là muốn nói cho Vương gia, trong quân Dịch Vương gần đây hình như có chút dị thường.

Mười mấy ngày gần đây, cứ cách vài ngày, ban đêm sẽ có một hai quân sĩ giống như mộng du tỉnh lại, giết hại nhóm binh sĩ chung trướng.

Lần đầu không ai phát hiện, toàn bộ 20 người trong một trướng đều chết.

Sau hai lần có người phát hiện, chỉ chết mấy người, đại đa số chỉ bị thương.

– Tiểu Ảnh nói đầu đuôi.
Tiêu Chiến nhíu mày sâu hơn, việc này xảy ra dưới quyền Tam ca, không phải tướng sĩ, y không có quyền hỏi đến.

Tiêu Hoàng không nói cho y, có thể chỉ xem như việc nhỏ mà xử lý.
Tiểu Ảnh đang định tiếp tục, chợt nghe Trác Hồ sau cửa nói.
– Vương phi, Vương gia đang đàm sự bên trong.
Bình thường khi Tiêu Chiến gặp ảnh vệ, hoặc là bàn chính sự gì, đều không cho người khác làm phiền.
– Ta biết.

Lát nữa ngươi đưa cho y cái này.
Vương Nhất Bác đưa một cái rổ nhỏ trong tay Thanh Mẫn cho Trác Hồ.

Trong rổ là những quả quýt vàng óng được đặt chỉnh tề, Tiêu Chiến giữa trưa hôm nay muốn ăn nhưng trong phủ không chuẩn bị nên quản gia vội vàng sai người đi mua, còn chọn loại ngọt.
Tiêu Chiến nhĩ lực rất tốt, từ lúc Vương Nhất Bác vào y đã biết, nói.
– Trác Hồ, còn không thỉnh Vương phi vào.
Nếu là người khác, y nhất định đã mắng một trận, nhưng Trác Hồ đời trước cùng y xuất sinh nhập tử, tất nhiên không đành lòng trách móc nặng.
– Vâng.

Là tiểu nhân hồ đồ, Vương phi mời.
Vương Nhất Bác nhận cái rổ trong tay hắn, chia mấy quả quýt cho hắn cùng Thanh Mẫn, cười nói.
– Trung tâm khó có.
– Tạ ơn Vương phi.
Trác Hồ mỉm cười nhận quýt, mở cửa cho Vương Nhất Bác.

Thanh Mẫn ở ngoài, cùng Trác Hồ chia quýt ăn.
– Vương phi là người một nhà.

– Tiêu Chiến nói với Tiểu Ảnh.
– Vâng.
Tiểu Ảnh trong lòng rõ ràng về vị Vương phi này, Lục Hoàng tử cũng đã nói qua với hắn.
– Quấy rầy ngươi sao? – Vương Nhất Bác vừa tiến vào liền nói.
– Không có, đều là chuyện nhà.

– Tiêu Chiến nói.
– Thuộc hạ bái kiến Lân Vương phi, Lân Vương phi vạn an.

– Tiểu Ảnh quỳ xuống hành lễ lại bị Vương Nhất Bác nâng dậy.
– Không cần đa lễ, vốn là ta tới không phải lúc.
Vương Nhất Bác cười yếu ớt nói.

Tiểu Ảnh không mang khăn che mặt, khuôn mặt song tính khiến người ta cảm thấy kinh diễm, lãnh liệt trong mắt mang vẻ cảnh giác.

Nhưng mặc dù là lãnh liệt, Vương Nhất Bác vẫn nhìn ra vài phần đơn thuần.
– Ngươi tiếp tục nói.

– Tiêu Chiến để Vương Nhất Bác ngồi bên người mình, nói với Tiểu Ảnh.
– Những binh lính mộng du này dường như sáng hôm sau sẽ thanh tỉnh, sau đó hoàn toàn không nhớ rõ chuyện buổi tối.


Nhìn qua cũng không giống giả vờ.

Nhưng nghe những người khác nói, trước khi mộng du giết người một khoảng thời gian, tính tình trở nên vô cùng nóng nảy, cũng xảy ra tranh chấp với những binh sĩ bị giết.

– Tiểu Ảnh nói.
– Phải chăng có người sai khiến? – Tiêu Chiến hỏi, việc này thoạt nhìn đúng là kỳ lạ.
– Thoạt nhìn không giống.

Lục Hoàng tử mấy ngày nữa mới quay về kinh, cho nên sai thuộc hạ đến nói với Vương gia trước.

– Tiểu Ảnh nói.
– Ừm.

– Tiêu Chiến suy tư gật gật đầu.

Nếu có kẻ sai khiến, Tam ca không thể nào tra không được.

Tiêu Chiến kể lại phần Vương Nhất Bác chưa nghe, sau đó hỏi.
– Ngươi có ý kiến gì không?
– Những người đó có những tình trạng gì khác không? – Vương Nhất Bác hỏi Tiểu Ảnh.
– Những người đó đang tạm thời bị trông coi, nghe nói một ngày sau khi bọn họ giết người tinh thần có chút mệt mỏi, sắc mặt tiều tụy.

Giống như tất cả khí lực đều dùng hết trong tối đó vậy.

– Tiểu Ảnh suy nghĩ thật kỹ rồi trả lời.
– Là trúng độc? – Tiêu Chiến nhìn về phía Vương Nhất Bác.
– Ta bây giờ còn chưa thể kết luận, phải gặp trực tiếp rồi mới biết.

– Vương Nhất Bác nói.
– Ta lát nữa đến chỗ Tam ca xem trước.

– Tiêu Chiến nói.

Lấy thân phận Vương Nhất Bác thì không thể vào quân doanh, cho dù có tâm, không thể giáp mặt chẩn đoán bệnh thì cũng vô dụng.
– Vậy thuộc hạ cáo lui trước.

– Tiểu Ảnh hành lễ định đi, lại bị Vương Nhất Bác gọi lại.
– Ngươi tới đây chắc là đi suốt ngày đêm, vẫn nên ở lại vương phủ nghỉ ngơi một đêm rồi hãy trở về.

Lục ca phái ngươi tới, chắc là có thể đảm bảo bản thân an toàn.

Ngươi cứ rong ruổi chẳng phân biệt được ngày đêm như vậy, nếu mệt mỏi suy sụp, an toàn của Lục ca sẽ thật sự khó bảo toàn.

– Vương Nhất Bác nói hữu tình hợp lý.
– Cũng phải.

Nói Trác Hồ đưa ngươi đi nghỉ ngơi, ngày mai hãy lên đường.

– Tiêu Chiến cũng gật đầu.
Tiểu Ảnh do dự một lát rồi cũng đồng ý.
– Thuộc hạ tuân mệnh.
Trác Hồ đưa Tiểu Ảnh đi nghỉ ngơi.

Tiêu Chiến nhìn Vương phi nhà mình, hỏi.
– Trước đó ngươi nói Thanh Mẫn là tiểu thị bên người ngươi, cho nên ngươi không cần hắn hành đại lễ, vậy Tiểu Ảnh lần này lại sao cũng tính? Hắn là nam tử.
Đối với việc Vương Nhất Bác đỡ Tiểu Ảnh đứng dậy, Tiêu Chiến trong lòng có chút chua.

Vương Nhất Bác cười khẽ, nói.

– Trên người hắn có mùi của Lục ca.
Tiêu Chiến bất ngờ nhìn hắn.
– Hương liệu Lục ca sử dụng cực kỳ khó tìm, hắn có thể dính phải loại hương liệu này, một là hắn cùng Lục ca vô cùng thân cận, thường xuyên ở cùng một chỗ; hai là túi hương của Lục ca ở ngay trên người hắn, túi hương của nam tử Đại Nghiệp không dễ dàng đưa cho người khác.

Chứng tỏ Lục ca coi trọng hắn, có lẽ không chỉ là coi trọng thôi đâu.

Người của Lục ca hành lễ với ta, tất nhiên miễn được ắt sẽ miễn.

– Vương Nhất Bác cười nói.
Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác đang đắc ý mà bất đắc dĩ mỉm cười.
– Cũng ngươi thông minh.
Không đợi Tiêu Chiến đến Dịch Vương phủ, Tiêu Hoàng bên kia đã phái người đến mời y.

Đêm qua lại có binh lính đả thương binh sĩ khác, chỉ là lần này người lính kia không tỉnh táo, cứ như đã thật sự điên rồi.

Tiêu Hoàng cũng phát hiện chuyện này không đơn giản như mình nghĩ, vội vàng phái người mời Tiêu Chiến qua một chuyến.
Rất nhanh, sự tình cũng đến tai Hoàng Thượng.

Việc này đúng là kỳ lạ, Hoàng Thượng lập tức phái thái y đến khám và chữa bệnh cho những binh lính này, sự tình nhất thời chưa có kết luận.
Hai ngày sau lâm triều, Hoàng Thượng ngồi trên đại điện, từ trên cao nhìn xuống nhìn các thần tử, cất cao giọng nói.
– Trong quân doanh xảy ra chuyện binh sĩ mộng du đả thương binh sĩ khác, chắc hẳn các khanh gia cũng biết, có ý kiến gì hãy nói ra.
Quần thần trầm mặc chốc lát, Binh Bộ Thị Lang bước ra khỏi hàng cung kính nói.
– Khởi bẩm Hoàng Thượng, thần nghĩ việc này chắc hẳn có người chỉ thị, nếu không người đang yên đang lành, sao lại đột ngột mộng du đả thương người? Dùng nghiêm hình thẩm vấn những binh sĩ này, nhất định có thể lấy được đáp án.
– Thần tán thành chủ ý của Binh Bộ Thị Lang.

Việc này xảy ra đột ngột, nếu không phải có người sai khiến, cũng quá kỳ quái.

Vi thần nghĩ kẻ này rắp tâm ác độc, nhất định là muốn mê hoặc quân tâm, làm suy yếu khí thế quân ta.

Nếu triều đình không trấn an, tướng sĩ trước đây chinh chiến với bộ tộc Thát Mã cũng nhất định sẽ bị ảnh hưởng.

– Hình bộ Thượng thư cất tiếng.
Sự tình xảy ra ở quân doanh do Dịch Vương quản lý, quần thần cũng không dám nhiều lời.
– Trịnh thái y.

– Hoàng Thượng điểm mặt.
– Có vi thần.

– Trịnh thái y bước ra khỏi hàng.
– Hai ngày nay ngươi đến quân doanh xem xét bệnh tình, kết quả ra sao? – Hoàng Thượng hỏi.
– Hồi bẩm Hoàng Thượng, vi thần vô năng.

Thần cùng vài vị đồng nghiệp đến chẩn mạch trước, người lính nổi điên kia đúng là bị chứng điên.

Mà thần trí những người trước đó làm bị thương người đã bị giam giữ coi như đã tỉnh táo, chỉ là tình trạng thân thể ngày càng suy kiệt.

Thần với các thái y khác cùng nhau phân tích một đêm cũng không đoán ra vấn đề rốt cuộc ở đâu.

Vi thần đã phụ tâm ý của Hoàng Thượng, thỉnh Hoàng Thượng giáng tội.

– Trịnh thái y cúi đầu khấu.
– Ngươi đứng lên đi.

Ngươi là viện phán của thái y viện, nếu đúng là có kẻ cố ý, ngươi lại không đoán được, chỉ có thể nói rõ ràng là kẻ kia có chuẩn bị mà đến.
– Phụ hoàng.

Chuyện xảy ra trong quân doanh của Tam Hoàng huynh, lại kỳ lạ như thế, không thể không liên quan đến việc Tam Hoàng huynh trị quân không nghiêm.

Nếu không sao lại chỉ xuất hiện ở chỗ Tam Hoàng huynh, còn những nơi khác thì không sao cả.

– Ngũ Hoàng tử lên tiếng.
Hoàng Thượng liếc mắt nhìn Tiêu Trạch thật sâu, chưa nói.
– Nhi thần nguyện ý lĩnh phạt.

– Tiêu Hoàng không biện giải quỳ xuống.

Hoàng Thượng nhìn qua chúng thần một vòng, đề cao giọng hỏi.
– Tiêu Chiến, con có ý kiến gì không?
Thấy huynh trưởng bị Tiêu Trạch làm khó dễ, Tiêu Chiến vô cùng bất mãn, nét tàn khốc thể hiện rõ ràng, y quỳ bên cạnh Tiêu Hoàng, nói.
– Hồi bẩm Phụ hoàng, chuyện này chỉ xảy ra trong quân doanh của Tam ca, rõ ràng có người nhằm vào Tam ca.


Tam ca cho dù trí tuệ hơn người cũng không thể ngăn người khác có ý định ám hại.

Hơn nữa hiện tại sự tình chưa có kết luận, nếu xử phạt Tam ca như vậy, sợ là sẽ gây tổn hại lòng quân của các tướng sĩ.
Lệ khí của Lân Vương Tiêu Chiến cả triều văn võ không ai không biết, ai cũng không dám chọc tới y, những người liên can cũng thức thời cúi đầu trầm mặc.
– Ngũ Hoàng huynh đem trách nhiệm đổ lên người Tam ca, có phải muốn nói các tướng sĩ đả thương người là Tam ca sai khiến hay không? – Tiêu Chiến nhìn về phía Tiêu Trạch đứng một bên.
– Ta không có ý như vậy.

– Tiêu Trạch bị nét tàn khốc của Tiêu Chiến doạ kinh sợ, nhưng vẫn ra vẻ bình tĩnh nói.
– Lòng người khó đoán.

Người khác nghĩ như thế nào cũng không quan trọng, nhưng huynh, ta cùng với Tam ca đều là hài tử của Phụ hoàng, huynh đệ thủ túc, gặp chuyện tất nhiên nên tận lực chiếu ứng hỗ trợ, chứ không phải nói xấu.

Tam ca sẽ không làm ra loại chuyện vô nghĩa này, cũng sẽ không muốn Phụ hoàng phiền lòng.

Mong Phụ hoàng minh giám.

– Tiêu Chiến nén giận nói.
Hoàng Thượng nhìn về phía Tiêu Trạch trong mắt rõ ràng có chút bất mãn, sau đó nói với hai người.
– Các con đứng lên đi.
– Tạ ơn Phụ hoàng.

– Tiêu Hoàng cùng Tiêu Chiến đứng dậy.
Trầm mặc thêm một lát, Hoàng Thượng lạnh giọng nói.
– Từ trước đến nay Tiêu Hoàng làm việc cẩn thận có chừng mực, trẫm tin tưởng chuyện này không liên quan gì đến nó.

Về phần trị quân không nghiêm, theo trẫm biết, những binh sĩ đả thương người đều thuộc một đội mới tạm thời điều đến quân doanh của Tiêu Hoàng trước đó không lâu, mà đội đó vốn theo Tiêu Quân xuất chinh bình định tộc Thát Mã.

Tiêu Hoàng chỉ tạm thời giám thị thôi.

Việc này nếu thật sự là thế, như vậy những binh lính này là tai họa ngầm từ lúc nào mai phục vẫn chưa biết được, không thể chỉ thế đã nói là lỗi của Tiêu Hoàng.
Tiêu Quân không có binh quyền, khi đến bình định tộc Thát Mã mới nắm binh quyền tạm thời.

Sau đó chuyện ở Hàn Quan thành xảy ra, hơn phân nửa tướng sĩ vốn đi theo Tiêu Quân trở về biên quan, một bộ phận khác sau khi Tiêu Quân bị thu hồi binh quyền, tạm thời phân tán biên chế.

Đợi bình định Hàn Quan thành rồi tổ chức lại.

Cho nên những người này rất có thể là có vấn đề trước khi phân quân cho Tiêu Hoàng, nếu không thì muốn động tay chân trong quân doanh của Tiêu Hoàng trong thời gian ngắn như vậy, tuyệt đối không có khả năng.
– Ngô hoàng minh giám.

– Thừa tướng tả hữu cùng quỳ xuống, cao giọng nói.

Những người khác cũng nghe ra ý Hoàng Thượng, vội quỳ xuống nói:
– Ngô hoàng thánh minh.
Hoàng Thượng cũng không nhiều lời thêm nữa, chỉ nói.
– Tiêu Chiến, ngày mai con đưa Nhất Bác đến xem thử, xem có thể phát hiện điểm gì hay không?
Tuy rằng đối với quyết định của Hoàng Thượng nhất thời có chút bất ngờ, nhưng Tiêu Chiến vẫn lập tức đáp.
– Vâng.
Y nhớ rõ mình không hề nhắc tới chuyện Vương Nhất Bác biết y thuật với Phụ hoàng, nhưng nghĩ lại cũng có thể là Hoàng nương nói.
– Phụ hoàng, Vương Nhất Bác là Khanh tử, sao có thể đến quân doanh? Hơn nữa Vương Nhất Bác mặc dù tài hoa xuất chúng, nhưng cũng không thể chữa bệnh a.

– Tiêu Trạch nói.
Sau đó, một đám người theo phe Ngũ Hoàng tử cũng nhảy ra phản đối, chưa từng có tiền lệ nữ tử cùng Khanh tử được vào quân doanh.

Hoàng Thượng đứng dậy quát.
– Các ngươi hoặc là ngay bây giờ cho trẫm một kết luận, còn không có thì câm miệng hết cho trẫm.
Tiêu Trạch im lặng.
– Bãi triều.

– Hoàng Thượng phất tay áo rời đi.
Tiêu Chiến liếc mắt nhìn qua chúng thần trong điện, người theo phe Ngũ Hoàng tử nhanh chóng cúi đầu, làm bộ như không phát hiện.

Tiêu Trạch cũng cúi đầu, chuẩn bị lát nữa rời đi.
Tiêu Hoàng vỗ vỗ Tiêu Chiến, làm động tác mời với ông cụ non kia.

Thừa tướng tả hữu vuốt râu gật gật đầu, dẫn đầu rời khỏi đại điện.

Sở dĩ vừa nãy hắn không biện giải gì là vì đã nhận định Hoàng Thượng sẽ đứng về phía hắn, không phải thiên vị, mà là vì trên thực tế việc này đúng là không liên quan gì đến hắn.

Bây giờ, Hoàng Thượng nói Vương Nhất Bác đi, hắn cũng an tâm không ít…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.