Nguyện Vì Người

Chương 11


Đọc truyện Nguyện Vì Người – Chương 11


Mặc dù nói muốn dẫn Vương Nhất Bác đến Hoài Anh lâu ăn điểm tâm chỉ là cái cớ do Tiêu Chiến biện bạch để xuất cung, nhưng y cũng không nuốt lời, thật sự dẫn Vương Nhất Bác đến Hoài Anh lâu.

Đây là lần đầu tiên Vương Nhất Bác đến đây ăn điểm tâm, trừ cảm giác lần đầu trải nghiệm mới mẻ ra, bữa sáng ở nơi này khiến hắn rất thích, ăn cũng nhiều hơn so với bình thường.
Tiêu Chiến thấy hắn ăn đến vui vẻ, trong đầu chợt nghĩ ra ý định muốn cướp đầu bếp của nơi này về Lân Vương phủ.

Nhưng luật điển Đại Nghiệp có văn bản quy định rõ ràng, không được vi phạm ý nguyện chủ quan của người khác vì mục đích cá nhân.

Cho nên Tiêu Chiến không làm được.
Hai người hồi phủ chưa đến một canh giờ, trong cung đã truyền đến tin tức, nói Hoàng Thượng giận dữ, ném ngã chén trà, gọi Đại Hoàng tử vào ngự thư phòng nghiêm khắc răn dạy, lại bắt phạt quỳ ngoài ngự thư phòng, có thể thấy được Người thật sự là rất tức giận.

Mà trách nhiệm lần này tất cả là do Tiêu Quân, hắn phải chịu trách nhiệm cho sơ suất của mình.
– Ngươi có cần phải tiến cung một chuyến không? – Vương Nhất Bác hỏi, phụ thân sinh khí, hài tử phân ưu cũng là chuyện đương nhiên.
– Không cần.

Việc này tuy ta biết, nhưng không phải Phụ hoàng nói cho ta biết.

Phụ hoàng không thích người khác lén hỏi chuyện triều chính, ta cứ tiếp tục giả như không biết là được.

– Tiêu Chiến cười lắc đầu.
Vương Nhất Bác gật đầu, biết rõ Tiêu Chiến không tham công, nhân tài có chừng mực là thông minh nhất.
– Nói đến xuất môn, ngày mai ta muốn đến một nơi.

Hôm nay sớm nghỉ ngơi, ngày mai ngươi đi cùng ta.

– Tiêu Chiến nói.
– Đi đâu?
– Đến lúc đó sẽ biết.
Ngày hôm sau, Hoàng Thượng vẫn còn tức giận.

Tiêu Chiến nhàn rỗi xem danh sách chuẩn bị quà tặng trước đó đã sai người liệt kê, giao cho Vương Nhất Bác.
– Đây là muốn đến chỗ Tam ca, hay chỗ Lục ca?
Theo hắn thấy, người có thể khiến Tiêu Chiến tự đến cũng không nhiều, nhưng xem danh mục quà tặng lại không giống như cho Hoàng tử.
– Cũng không phải, từ ngày ngươi được gả đến đây vẫn ở trong phủ không trở về nhà, chắc hẳn cũng nhớ cha.

Hôm nay vừa lúc nhàn rỗi, ta đưa ngươi về thăm phủ Vọng Dương Bá.
Nghe được lời y nói, Vương Nhất Bác trong mắt xuất hiện một chút kinh hỉ, có chút khó tin hỏi lại.
– Thật sao?
Theo hắn biết, Khanh tử sau khi rời đi chậm thì 3-5 năm, lâu thì hơn 10 năm thậm chí cả đời cũng không quay về mẫu gia cũng không ít.

Hắn vốn nghĩ, nhanh nhất cũng phải đợi một năm sau mới có thể trở về, không ngờ Tiêu Chiến hôm nay lại dẫn hắn trở về thăm cha.

– Ta chuẩn bị đồ hết rồi, còn có thể lừa ngươi sao? Ngươi xem xem còn thiếu cái gì không, nói Trác Hồ thêm vào.

– Nhìn Vương Nhất Bác vui như trẻ con, Tiêu Chiến giơ tay búng mũi hắn.
– Không thiếu, đã đủ rồi.

Chỉ là trừ tịch ngươi đã sai người tặng lễ vật rồi, hôm nay lại tặng, sẽ rất tốn kém.
Hắn không muốn thêm gì, nghĩ đến trước đây cũng đã tặng không ít, giờ tặng nữa có thể sẽ khiến người ta bàn luận này nọ.
– Mua thêm đồ cho cha ngươi sao lại có thể tính là tốn kém? Cha không lo áo cơm, ngươi cũng có thể an tâm.

Nếu không có gì phải thêm, chúng ta lên đường thôi.

Hiện tại qua đó, cho dù cha đang nghỉ trưa cũng có thể đã tỉnh.

– Tiêu Chiến nói.
– Ừm.

– Vương Nhất Bác nhanh chóng gật đầu, trong mắt đã có chút khẩn trương.
Tiêu Chiến mỉm cười kéo hắn lên xe ngựa, đội ngũ đi đến phủ Vọng Dương Bá liền lộc cộc xuất phát.
Chuyện dẫn Vương Nhất Bác về thăm phủ Vọng Dương Bá, Tiêu Chiến đã cho người thông báo trước.

Dù sao tiếp đón Hoàng tử cùng Vương phi phải vô cùng trịnh trọng, hẳn là đều phải chuẩn bị, hai người nếu đột ngột đến, phủ Vọng Dương Bá chuẩn bị không chu toàn, sẽ bị ngôn quan lấy tội danh bất kính kiện lên.
Khi xe ngựa của hai người tới phủ Vọng Dương Bá, người trong phủ từ trên xuống dưới đã đứng đủ số ở trước đại môn.
– Lân Vương gia, Lân Vương phi giá lâm! – Trác Hồ hô to.
– Thần cùng gia quyến cung nghênh Lân Vương gia, Lân Vương phi.

– Vọng Dương Bá dẫn đầu quỳ bái.
– Lân Vương gia vạn phúc, Lân Vương phi vạn phúc.

– Một đám người quỳ xuống hô lớn.
– Đứng lên đi.

Bổn vương hôm nay đưa Vương phi đến, một là hắn gả vào Lân Vương phủ không lâu, khó tránh nhớ nhung thân nhân trong nhà, hai là đầu năm cũng có thể để hắn cùng với sinh phụ đoàn viên thỉnh an.

Quý phủ giản lược (đơn giản và sơ lược) tất cả là được rồi.

– Tiêu Chiến thu hồi nét ôn hòa ngày thường khi ở cùng Vương Nhất Bác, bày ra uy nghiêm vốn có.
– Vâng.

– Vọng Dương Bá đứng dậy.
Vương Nhất Bác tuy rằng rất muốn đi lên nâng cha dậy, nhưng ngại lễ tiết nên buộc lòng phải thôi, chỉ ở phía sau Tiêu Chiến kêu lên.
– Phụ thân, đại phu nhân, cha, di nương.

Tiếng di nương hắn vốn có thể không gọi, nhưng nghĩ nàng cũng có chút chiếu cố đối với cha mình, Vương Nhất Bác vẫn theo lý gọi người.
Trên mặt đại phu nhân phảng phất vẻ tươi cười gượng ép, gật gật đầu, không nói gì.

Vương đa đa cũng chỉ nhìn hài tử của mình từ xa, Người từ trước đến nay không nhiều lời, tâm ý của hài tử Người có thể cảm nhận là đủ rồi.
– Cha con trông mong con mấy ngày nay.

Đại ca con qua ngọ thiện đã tiến cung, cũng không biết có chuyện gì, chắc là nhất thời không trở lại kịp.

– Chu di nương cười nói.
– Không sao cả.
Đại ca là một người anh dũng thiện chiến, học vấn cũng không tệ.

Trong nhà không có trưởng tử, hoàn toàn xứng đáng trở thành người thừa kế được ngầm thừa nhận trong nhà.
– Lần này trở về, mang riêng vài thứ cho cha, mong rằng cha thích.
Tiêu Chiến ở bên cạnh nói, từ khi y thấy Vương đa đa, đã biết người này không phải cá trong ao, về phần vì sao lại làm trắc quân của Vọng Dương Hầu thì y có chút không hiểu, cũng không tiện hỏi.
Một tiếng “cha” của Lân Vương gọi khiến mọi người mang tâm tư khác nhau, Vương đa đa lại không quan tâm thiệt hơn, hơi hơi gật đầu, nói.
– Vương gia có tâm.
Vọng Dương Bá thấy Tiêu Chiến có tâm thân cận với trắc quân của mình, lại chưa gọi mình một tiếng nhạc phụ, cảm thấy có chút bồn chồn, nhưng ngoài mặt không biểu hiện gì, nói.
– Vương gia thỉnh vào bên trong.
Tiêu Chiến khẽ gật đầu, quay lại phân phó Trác Hồ.
– Đưa hết đồ vào trong viện của cha.
– Vâng.

Thỉnh Nhạc Quân phu nhân cho người chỉ đường.

– Trác Hồ cũng là người khôn khéo, tự nhiên biết nên lấy lòng ai.
– Không cần đâu, Nhất Bác, ngươi cùng cha đến tiểu viện đi, ta đến chính sảnh.
Y đoán Vương Nhất Bác hẳn là có rất nhiều điều muốn nói cùng cha, Vương đa đa tuy rằng nhìn lãnh đạm, nhưng nhìn vào đôi mắt cũng biết Người quan tâm Vương Nhất Bác như thế nào, Tiêu Chiến không muốn quấy rầy họ, y ở lại ứng phó với mấy kẻ còn lại là được rồi.
– Được.
Vương Nhất Bác cũng không khách khí, đỡ cha rồi cùng Tiêu Chiến bước vào cửa trước.
Khi đang bước vào đại môn, chợt nghe một tiếng hừ lạnh.

Tiếng rất nhẹ, Vương Nhất Bác nghe không rõ, cũng không để ý.

Nhưng Tiêu Chiến nghe rõ ràng, y quay đầu nhìn thẳng vào nét mặt khinh thường của nữ nhi ruột phủ Vọng Dương Bá.
Thấy đôi mắt hung dữ của Tiêu Chiến, Vương Tố Cẩm lập tức cúi đầu, sợ tới mức tim đập dồn dập.
Vương Tố Cẩm là đứa con mà đại phu nhân khó khăn lắm mới sinh hạ được, tuy rằng chỉ là nữ nhân, nhưng ở Nghiệp quốc tỉ lệ sinh sản cực thấp, tốt xấu gì cũng kéo dài con nối dòng, Vương phu nhân rất yêu thương nàng.

Nhưng có khi yêu thương quá đáng sẽ mất quy củ.


Tựa như vừa rồi, tuy là nữ, nhưng là muội muội, mà nay Vương Nhất Bác lại là Vương phi, theo lý nàng nên thỉnh an Vương Nhất Bác.

Nhưng nàng một chữ cũng không nói, Vậy mà còn dám cười lạnh, thật bất kính.
Nhưng Tiêu Chiến cũng không vạch trần, lần đầu tiên đến phủ Vọng Dương Bá, y cũng không muốn gây khó dễ cho bọn họ, hơn nữa Vương đa đa còn phải tiếp tục sống ở nơi này, cũng cần nể mặt vài phần.

Nghĩ vậy, Tiêu Chiến không nhiều lời, vào đại môn.

Vương Tố Cẩm ở phía sau lại động tâm…
Đi vào tiểu viện, Vương Nhất Bác có một loại cảm giác như đã cách xa nơi đây mấy đời.

Đây là nơi hắn lớn lên, có cười vui ưu sầu, cũng có vất vả chua xót.

Hắn vốn tưởng rằng còn phải ở đây đợi đến khi 24-25 tuổi, sau đó tự xây nhà riêng rồi đưa cha rời đi, cũng không ngờ lại như nguyện được gả vào Lân Vương phủ.

Mặc dù rời xa tranh đấu cùng tiểu viện yên bình, lại lâm vào tranh đoạt hoàng vị của Hoàng gia.
Vương đa đa nói tiểu thị mang đồ từ chỗ Trác Hồ để sang phòng trà trước, còn mình đưa Vương Nhất Bác đến phòng ngủ.

Hai phụ tử ngồi ở bàn tròn một lúc lâu, Vương Nhất Bác mới mở miệng nói.
– Cha vẫn sống tốt chứ?
Vương đa đa gật đầu rồi nói.
– Con hiện tại thân phận khác rồi, trong phủ cũng sắp xếp lại phần lợi của ta như với đại phu nhân.

Kỳ thật bao nhiêu cũng được, cần dùng cũng chỉ có vài thứ.
– Những thứ Vương gia đưa tới rất tốt, trong phòng cha có thể thay đổi một chút.
Vương Nhất Bác đưa danh mục quà tặng cho cha, trên đó liệt kê chi tiết từ bút, mực, giấy, nghiên mực đến cầm kỳ thư họa.
– Đồ của cha có đổi hay không cũng không sao cả, chủ yếu là phủ của con có thay đổi hay không.
Hắn cũng không biết Lân Vương vì sao đột ngột muốn cưới Vương Nhất Bác, mấy ngày nay tuy rằng không có tin tức gì xấu truyền đến, nhưng rốt cuộc hắn vẫn có chút nghi ngờ cùng bất an.
– Phụ thân, con sống rất tốt.

Y cùng con cũng thân cận, việc gì cũng cùng con thương lượng.

Về phần chuyện của y, y tự có chủ ý, không cần con quan tâm.

Hoàng Thượng, Hoàng hậu, Tam ca, Lục ca trong cung đối đãi với con cũng không tệ.

Bởi vì gặp chút việc, chuyện y thuật của con cũng không giấu y, còn khiến y càng tin tưởng con hơn vài phần.

Nếu không tự mình trải qua, con cũng không biết mình lại may mắn như thế.

– Vương Nhất Bác nói.
Vương đa đa nhìn vào đôi mắt Vương Nhất Bác, xác định hài tử của mình không có nói dối, cũng an tâm.
– Vậy thì tốt, con ta cũng coi như khổ tận cam lai.

Về phần y thuật, con nói cho y biết là đúng, việc này cũng khó dối gạt, qua một thời gian sư phụ con nguôi giận trở lại, tất nhiên sẽ muốn đi tìm con.

Đến lúc đó bại lộ, không bằng cho y biết trước, cũng miễn y nghi con cố ý giấu giếm.

– Vâng, con cũng nghĩ như vậy.

Trong các lễ vật có một hộp trà thượng hạng, chờ dùng cơm chiều xong, con pha cho người nếm thử.
– Năm trước Vương gia đã sai người tặng đồ, giờ lại tặng, có chút không thích hợp.

– Năm nay có đồ của Lân Vương phủ đưa tới, hắn sắm thêm không ít.
– Đó là niên lễ, đây là lễ gặp mặt, không giống.

Phụ thân mấy năm nay sống quá mức thanh đạm, hiện giờ hài tử có chốn về, ngài cứ yên tâm hưởng phúc.

Cho dù về sau có biến cố, tốt xấu gì cũng còn có sư phụ, con tốt xấu gì cũng còn có một thân y thuật, vẫn có thể sống tiếp.
– Ừm.

Con có thể nghĩ xa một chút, có quyết định của chính mình là được rồi.

Con là đứa nhỏ có chủ ý, cũng không cần cha nói thêm cái gì.

Mà ngược lại, con phải nhớ thân làm phi, chuyện con nối dòng phải để bụng.

Cha mặc dù không hy vọng hài tử của con kế thừa cơ nghiệp Lân Vương, nhưng cầu mong ngày sau khi phụ thân không còn, cũng có đứa nhỏ có thể chiếu cố con.
– Cha, người mới bao nhiêu tuổi a, không cần nghĩ mấy cái này.

Về phần hài tử, vẫn là thuận theo tự nhiên đi.

Khanh tử mang thai vốn là không dễ, mọi việc đều xem vận số đi.
– Nói thì nói thế, nhưng phụ thân một năm cũng không gặp được con mấy lần, nên phải dặn cho con nhớ, ngộ nhỡ sau này nhớ ra lại không gặp được con nữa.
Vương Nhất Bác gật gật đầu, trong tâm cũng hiểu không biết sau này ra sao.
– Nếu con muốn cùng Lân Vương bác niên giai lão, việc nối dòng cực kỳ quan trọng.

Trong Bá phủ cũng có thể thấy, về sau đương gia nhất định là đại ca con.

Đại phu nhân mặc dù hiện tại cường thế, nhưng con người ban đầu oai phong, kết cục nghèo túng cũng chỉ có thể quy về thất vọng.

Chu di nương con nhịn nàng, cũng bởi vì nhìn thấy tương lai.

Con không vội nối dòng, cũng sẽ có người vội.

Ta tuy rằng không thích tranh giành, nhưng ta cũng không hy vọng con giống ta.

– Vương đa đa thành tâm nói.
– Hài tử hiểu được.

– Vương Nhất Bác cầm tay Vương đa đa cười cười.
Cha từ trước đến nay không tranh giành cái gì trong nhà, vốn tính tình như vậy cũng có thể được một chút an bình, nhưng sự thật chỉ có càng nhiều cô độc cùng bất hạnh.

Hắn thích tính cách của cha, nhưng nếu phải cô độc bất hạnh như thế, hắn tình nguyện từ ban đầu không có gì cả…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.