Nguyện Vì Anh

Chương 30: Gặp phải kẻ bắt cóc?


Đọc truyện Nguyện Vì Anh – Chương 30: Gặp phải kẻ bắt cóc?

Những mạch máu trong người phút chốc như đông đặc lại, Đàm Vi cứng đờ người.

Cửa sổ xe đóng lại, Nữu Nữu giẫm mạnh chân ga tuyệt tình lái xe đi. Từ kính chiếu hậu nhìn thấy chiếc Land Rover kia càng ngày càng xa, bóng dáng cao gầy ấy cũng càng ngày càng mơ hồ, cuối cùng biến thành một điểm nhỏ xíu….Tìm lối ra ngoài đường cao tốc rồi rẽ vào đậu ở ven đường, cô mới phát giác trong lòng bàn tay tất cả đều là mồ hồi, trên mặt hơi lạnh, vừa sờ lên tất cả đều là nước. Rút tờ khăn giấy bên cạnh ra vừa hỉ mũi vừa mắng bản thân: khóc khỉ mẹ gì a, đổ xăng không cần tiền sao, xe không hao tổn sao, đuổi theo xa như vậy, trên đường một cái hố to còn ngu ngốc cố mà đâm đầu vào, cũng không biết xe hư hay chưa nữa… Thật không biết tự trọng mà.

Chiếc QQ như gió bão không thấy bóng dáng, Đàm Vi mới lạnh mặt đi vào trong xe.

“Về công ty?” Đông Tử quan sát nét mặt mở lời, trong lòng lại mặc niệm một lần bảng số xe QQ kia.

“Về nhà.”

Một đường trầm mặc. Đàm Vi tựa lưng ngồi nhắm mắt dưỡng thần, sắc mặt ngoại trừ có chút tái nhợt ra hết thảy đều bình thường. Đến nhà thay quần áo, uống trà, đọc báo, xem TV, sinh hoạt y như bình thường chả khác gì mấy.

Tiểu Tạ kéo Đông Tử qua nhỏ giọng nói: “Lão đại có chút không bình thường.”

“Đúng là có chút.”

“Có phải nhìn trúng con bé kia rồi không?”

“Hình như…..” Đông Tử chống cằm suy tư, “Thoạt nhìn có chút là lạ…. Mày nói xem lão đại và con bé kia có quen biết sao?”

“Không biết.”

“Nói không chừng trước kia có quen. Nếu đã quen biết thì tốt quá, không cần vất vả giới thiệu, lão đại chưa từng để ý đến đứa con gái nào, dù gì cũng nên giúp hắn hoàn thành tâm nguyện này?”

“Ý mày là gì?” Tiểu Tạ không hiểu.

Đông Tử búng tay một cái, thần bí cười. “Cứ đợi đi.”

Nữu Nữu ngủ mơ cả đêm, trong giấc mộng gặp người thiếu niên đạp chiếc xe địa hình luôn lộ ra hàm răng trắng tinh cười rạng rỡ nhìn cô, tiếng chuông xe vang vọng cả sân trường. Cô hi hi cười giang rộng hai tay hoan nghênh hắn, hắn lại từ từ lùi về phía sau, cô đuổi theo nhảy lên yên xe sau, cái mông lại ngã bịch trên đất, vô cùng đau đớn. Bèn gào lên khóc lớn, có người vây lại an ủi cô, Cẩn Ngôn, Nhất Nhất, Minh Nguyệt, Gia Vũ…. Chỉ là không có cậu thiếu niên ấy.

Cậu ta đi đâu rồi?

Khi tỉnh lại thì chiếc gối đã ướt, nhìn đồng hồ đã bảy giờ bốn mươi, hốt ha hốt hoảng lao vội vào toilet rửa mặt.


Minh Nguyệt ngồi ở trên bồn cầu kinh ngạc nhìn cô. “Sao thế này, mắt bị ong mật đốt rồi hả?”

“Không phải…..” Cuống quít lấy khăn lông che mắt đi, “Tối hôm qua xem tivi.”

“Tối hôm qua không phải là xem Võ Lâm Ngoại Truyện sao, cười cũng có thể sưng đến thế này à?”

“Fuck….. Cười ra nước mắt không được à!”

A, đã hiểu. Giải quyết xong xuôi đi rửa tay, Minh Nguyệt chậm rãi đến bên cạnh cô nhỏ giọng hỏi: “Nằm mơ rồi hả? Hay là….. Biết cái gì rồi?”

“Biết cái gì?”

“Cái kia, ai đó đã trở lại.” “Ai ?”

“Biết rõ còn cố hỏi.”

“Có trở về hay không thì quan hệ gì đến tớ,” Nữu Nữu vỗ vỗ lên khuôn mặt chút kem dưỡng, “Sớm đã quên người này rồi.”

“Vậy cậu khóc cái gì?”

Thực không thức thời, đọc sách nhiều năm như vậy quăng đi đâu hết rồi hả! “Khóc là một cách phát tiết cảm xúc, trước kia các cậu không phải luôn nói tớ rất thích khóc sao.” Cô nói mà mặt không biểu cảm phủi phủi vài sợi tóc ngắn trước trán, “Công việc áp lực lớn, tuổi cũng lớn theo, cậu nhìn đi nếp nhăn cũng đã xuất hiện rồi kia, thỉnh thoảng khóc một chút sẽ hữu ích cho sự khỏe mạnh về thể xác và tinh thần.”

“Cậu mà đến tuổi thế thì tớ xù xì thành cóc rồi à….” Minh Nguyệt không cùng cô phí lời, giải thích, “Nhất Nhất nói cho cậu hả, kỳ thực tớ cũng sớm biết cậu ta đã về, sở dĩ không nói với cậu là sợ cậu…..”

“Liên quan tớ cái rắm ấy!” Cô ngắt lời cô bạn mình nói. “Sữa hâm nóng chưa?”

“…… ” Minh Nguyệt bất đắc dĩ gõ vài cái trên trán cô, “Con gái con đứa đừng suốt treo bên miệng cái từ đó, tục tằng.”

Cô cười ha ha. “Có thể đem rắm cùng nước tiểu treo bên miệng đó là người sao? Đó là siêu nhân. Bà chị thân mến của tôi ơi mau làm bữa sáng đi thôi, đến muộn bị trừ tiền .”

Nụ cười chỉ nổi trên mặt, vừa nhìn là biết rất giả. Minh Nguyệt xót xa nhìn đôi mắt Nữu Nữu sưng như hai quả hạch đào, không nói nhiều, đi một mạch xuống bếp lấy ít cục đá cho cô bạn đắp lên, lại hâm nóng sữa và bánh bao.

Khóa cửa đi ra ngoài, một người đi gara lấy xe một người đi ra trạm xe bus chờ xe. Minh Nguyệt vụng trộm cầm điện thoại ra ấn dãy số, bị một bàn tay đoạt đi. “Đừng nói với bọn Nhất Nhất.”


Không nói thì không nói, cũng không biết ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì, dù sao bọn họ đến lúc đó tự nhiên sẽ biết thôi. Minh Nguyệt gãi gãi da đầu, vẫn là nhịn không được mở miệng đề nghị: “Bình thường chúng tớ rảnh rỗi sẽ tụ tập với nhau uống trà tán dóc, cậu có muốn đi hay không?”

“Không đi.” Nữu Nữu không quay đầu lại, “Người xa lạ có gì mà gặp.”

Quả thật chính là một người xa lạ. Không phải đã bỏ đi rồi sao, Trở về làm gì? Áo gấm về quê à.

Tuy rằng thuyết phục bản thân không quan tâm đến chuyện khác nữa, Nữu Nữu vẫn nằm mơ suốt hai đêm liền, cảnh tượng mơ giống hệt nhau. Ban ngày đi làm phờ phạc không tinh thần, bị quản lý phê bình cho một trận, tan tầm lái xe về nhà thiếu chút nữa tông vào đuôi xe của người ta, may mắn lúc đó tốc độ lái cũng không nhanh nên không xảy ra việc gì.

Càng buồn bực hơn là hai hôm nay luôn cảm thấy có gì đó không ổn, chung quanh giống như bị ánh mắt luôn bám theo, cẩn thận quan sát lại không tìm ra điều gì. Đương nhiên không phải là Đàm Vi, bởi vì chiếc Land Rover không xuất hiện nữa rồi.

“Tớ luôn cảm thấy có người theo dõi tớ, có phải thần kinh quá nhạy cảm rồi không nhỉ?” Buối tối khi đi dạo siêu thị cô hỏi.

“Chắc do công việc quá mệt,” Minh Nguyệt ném đồ ăn vặt vào trong giỏ đựng hàng, “Sinh ra ảo giác rồi.”

“Chắc vậy….. ” Công ty gần đây đang cạnh tranh đấu thầu một hạng mục lớn, làm cho cả bộ phận kế hoạch của cô mười mấy người ai nấy đều bị xoay như chong chóng, bận tối tăm mặt mũi.

“Chủ nhật có thể về không?”

“Khả năng không được. Công việc chưa làm xong, ông chủ đã nói, dù có phải ngủ ở văn phòng cũng phải giao ra báo cáo trước ngày mồng 8.”

“Nhà tư bản tiêu chuẩn!”

“Làm ông chủ đều là giai cấp bóc lột vạn ác.”

“Tốt, gọi điện thoại cho Nhất Nhất,” Minh Nguyệt ra vẻ muốn móc di động ra, “Nói cho cô ấy biết cậu nói ông xã cô ấy là giai cấp bóc lột.”

“Hắc hắc….. Anh Cẩn Ngôn thuộc loại chưa mất hết lương tâm, còn có thể cải tạo.”

Mua đồ xong quay về khu dân cư đậu xe, nhìn thấy một người đàn ông ngồi bên cạnh bồn hoa. Nữu Nữu mắng lên tiếng “shit” , thiếu chút nữa đem túi đồ vừa mua ném qua đó.

“Minh Nguyệt em đi đâu vậy?” người đàn ông kia vui mừng đứng dậy nghênh đón, “Đi trường học em tìm không thấy, lại không có ở nhà, em lại không nghe điện thoại, khuya như vậy đừng chạy lung tung ra ngoài, muốn đi đâu thì nói với anh một tiếng.”


“Ngài Trần!” Nữu Nữu chặn ngang trước mặt Minh Nguyệt giành lên tiếng trước, “Bà Trần đang ở nhà chờ ngài ăn cơm đó, ngài đại giá quang lâm có chuyện gì?”

“Anh biết đều là bọn anh không đúng, Minh Nguyệt,” Trần Phương đầy mặt hối hận, “Chúng ta có thể nói chuyện riêng một lúc hay không?”

“Tôi và anh không có gì hay ho để nói.” Minh Nguyệt vô lực nói.

“Anh chỉ muốn nhìn em một chút, nói chuyện với em một chút thôi.”

Nhìn cái gì nói cái gì? Đều nói chuyện riêng nhiều lần lắm rồi, chưa thấy qua thằng đàn ông nào mặt dày thế này! Nữu Nữu tức giận chóng mặt, kéo Minh Nguyệt đi qua mặt hắn. Trần Phương không đuổi theo, ánh mắt triền miên đuổi theo sau thật lâu.

Vừa mới tiến vào cửa thì di động của Minh Nguyệt liền vang lên, là một tin nhắn cực kì buồn nôn: anh vĩnh viễn yêu em.

“Chị hai a….. ” Nữu Nữu bứt tóc chỉ muốn đâm đầu vô tường,

“Cậu đối với hắn rất nhân từ, đối với địch nhân nhân từ chính là tàn nhẫn với chính mình!”

“Cũng không đến nỗi là địch nhân.”

“Thế nào không phải ? Cậu ơi là cậu, một chút cũng không yêu quý bản thân, cái loại đàn ông này nên chửi chết hắn đi, tự cho rằng mình thơm tho lắm ấy, thứ gì không biết nữa!”

Minh Nguyệt trầm mặc đem trái cây nhét vào tủ lạnh.

Nữu Nữu giận muốn điên, người này ở phương diện khác thật sự rất thông minh, chỉ riêng về mặt tình cảm luôn không bỏ xuống được, rõ ràng là hắn phụ bạc cô ấy, vậy mà không nỡ nói nặng với hắn câu nào. Aiz, cao nhân thế nào đi chăng nửa cũng có lúc biến thành hồ đồ. “Cậu còn hi vọng với hắn hả? Thôi đi, thiên hạ đàn ông còn nhiều, cần gì nhất định đâm đầu vào hắn chứ.”

“Không phải còn hi vọng với hắn, chỉ là không thể quên được chuyện lúc trước.”

“Vậy thì tìm bạn trai mới cho hắn biết mặt! Để hắn đỡ phải tự sướng, cứ nghĩ là cậu còn đang chờ hắn.”

“Cậu cứ coi như đi mua cải trắng ở chợ hả.” Cô liếc cô bạn mình một cái, sau một lúc lâu buồn bã nói, “Nói thật ra, anh ta nói đúng, không quen bạn trai là vì tớ quả thật còn tình cảm với anh ta, không có biện pháp, có rất nhiều thứ không phải cứ nói quên là có thể quên ngay.”

“Stop….Tìm cái mới là có thể quên…..” Đột nhiên im bặt.

Có thể sao?

Đứa nhỏ này lại ngẩn người, Minh Nguyệt nâng mặt cô nhóc dùng sức lay. “Hồi hồn hồi hồn đi!” Khó gặp nhất là bộ dáng ánh mắt trống rỗng của cô ấy, giống như bị hút hết máu chỉ lại bộ xương khô. Trước kia cô ấy thích khóc, nhưng từ ngày lão đại đi rồi sau đó không nhìn thấy cô ấy khóc trước bọn cô nữa, Minh Nguyệt thà là cô ấy lớn tiếng gào khóc cũng tốt hơn cố giả bộ như thế này.

“Rơi ra bây giờ bà chị.” Nữu Nữu hất ra hai cái ma trảo đang để trên mặt cô, “Ăn gì?”


“Mì ăn liền đi, thêm hai quả trứng.”

“Đặng tiến sĩ…..” Cô thật muốn khóc, “Có thể đổi món khác không? Tớ còn nhỏ, dinh dưỡng phải đầy đủ a.”

Chủ nhật Nữu Nữu quả nhiên không thể về nhà, liên tục ba ngày tăng ca đến mười hai giờ, vốn tưởng rằng khi tan tầm hôm thứ sáu có thể hoàn thành nhiệm vụ, kết quả một cuộc điện thoại gọi đến của quản lý, kêu cô chỉnh sửa lại một bộ hồ sơ của công ty khác. Trong vãn phòng mọi người gần như tan ca hết rồi, chỉ còn lại cô và một đồng nghiệp nam mới tốt nghiệp ra trường. Muốn kháng nghị vài câu, lại nghĩ tới quản lý rất nóng tính, khi mắng chửi người ta có thể liên tục mắng mười phút không nghỉ xả hơi, đành phải ậm ừ đáp ứng, sau đó đâm đầu cặm cụi làm việc trước máy tính.

Đi ra khỏi cửa lớn công ty đã sắp mười giờ rồi, đồng nghiệp nam kia tuổi còn nhỏ không biết chiếu cố con gái, tự mình nói bye bye xong thì lái xe đi luôn. Nữu Nữu bi ai nghĩ: cậu không thể hỏi tôi một tiếng có muốn đi nhờ không hả, chẳng lẽ tôi nhìn giống nữ cường nhân…..

Lúc sắp về nhà trọ thì Thẩm mẹ gọi điện thoại tới, hỏi cô tuần này có về hay không.

“Ngày mai mới biết mẹ ơi, xe đưa đi bảo dưỡng rồi, ngày mai lấy.” Đại khái chính là sự kiện đua xe ngày đó xảy ra vấn đề, phía đuôi xe đột nhiên xì ra khói trắng. Đưa đi tiệm sửa chữa người ta nói một đống thuật ngữ chuyên nghiệp, cô nghe không hiểu, chỉ biết là bản thân phải móc ra 500 tệ, ai…… Hối hận xanh ruột luôn. Bác thợ đậu xe ngon lành xong đưa ra phiếu thu, cô để di động kẹp giữa vai và tai, móc tiền ra trả.

Cầm một đống tiền lẻ đi về hướng cửa khu dân cư, lão mẹ còn đang cằn nhằn “…Nếu quá mệt thi khỏi về con à, ngủ thoải mái một ngày. “

Nữu Nữu buồn ngủ đến nỗi mắt díp lại không mở ra nổi, ù ù cạc cạc đáp ứng. Cúp điện thoại, trước mặt đột nhiên xuất hiện một người đàn ông.

Ăn cướp!

Phản ứng đầu tiên nhanh chóng chiếm lĩnh toàn bộ ý thức. Khu dân cư này tương đối cũ, ở cửa không có bảo vệ canh, vị trí lại vắng vẻ, tháng trước còn có hộ gia đình bị giựt túi xách lúc đêm hôm khuya khoắt. Cô theo bản năng tự động đem tiền lẻ và di động giơ lên dâng cho đối phương. “Toàn bộ cho anh!”

Coi hắn thành dạng người gì chứ! Khóe miệng Đông Tử co rút một chút. “Cô Thẩm?”

Nữu Nữu không hiểu, nơm nớp lo sợ đáp một tiếng.

Đông Tử hỏi lại: “Thẩm tiểu thư có bạn trai chưa?” Căn cứ vào tin tức vài ngày theo dõi phản ánh lại, cơ bản đã xác định được cô ấy không có bạn trai. Danh hoa không chủ là tốt nhất, hắn cũng không muốn làm ra cái loại chuyện hạ lưu cướp bạn gái của người ta. Nhưng nói gì thì nói, chỉ cần là người con gái mà lão đại nhìn trúng, cho dù cô ấy có kết hôn sinh con rồi cũng phải giành lại bằng được cho lão đại, không thể bỏ qua!

Nữu Nữu lấy lại bình tĩnh. “Mắc mớ gì đến anh.”

Tốt lắm, đáp án trong dự liệu. Đông Tử vẫy tay, chui ra hai tên đàn ông cao to một tả một hữu đem cô kẹp ở giữa.

Bắt cóc? Cướp bóc? Giết người? “Các anh làm gì hả?!” Cô sợ hãi, thực ra nhìn cẩn thận một chút là có thể nhận ra người trước mắt này, đáng tiếc hiện tại tinh thần không tốt, ngọn đèn ven đường lại mờ, cô ấy không nhận ra.

Đông Tử đầy mặt tươi cười. “Lão đại chúng tôi muốn gặp cô.”

“Tôi không quen…..” Xoay người muốn chạy, cạch một tiếng đụng phải một trong hai người đàn ông kia.

Cảm giác phương hướng kém như vậy còn dám lái xe loăng quăng khắp nơi, Đông Tử thở dài. “Vậy thì thật xin lỗi.” Nháy mắt, hai tên đàn ông to xác kia lập tức xách cô lên nhét vào trong xe tải đậu ở ven đường. Bộ đang đóng phim hả? Nữu Nữu hôn mê luôn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.