Nguyện Vì Anh

Chương 25: Ai cũng sẽ phải trưởng thành


Đọc truyện Nguyện Vì Anh – Chương 25: Ai cũng sẽ phải trưởng thành

Hai nam sinh đối với những đồ ăn chiên dầu mỡ không có mấy hứng thú, ăn đại vài món sẽ không ăn nữa. Đám bạn Nữu Nữu vẫn có tính cách con nít, len lỏi khắp quầy hàng, đột nhiên ngửi thấy mùi thơm của ngô, bèn kéo tay Gia Vũ đi tới góc đường đó.

Đàm Vi chăm chú nhìn bóng lưng cô nhóc bật cười. “Thích ăn ngô như thế.”

“Thích mới mẻ. Cậu xem con nhóc kia kìa” Cẩn Ngôn hất cằm hướng về phía người nào đó, “Nóng thế cũng không biết thổi.” Nóng bỏng tay đến nỗi la làng mà cũng không chịu lãng phí thời gian thổi, xiên que vừa ra lò là đã cắm đầu vào gặm.

“Ma đói . . . . . .” Đàm Vi buồn cười liếc mắt qua chỗ đó, rút trong túi áo ra một điếu thuốc. Gió lớn, bất lửa bật lên mấy cái cũng không có lửa, hắn cau mày đi đến bên hông quầy hàng che tay châm thuốc mới được.

Cẩn Ngôn cùng đi qua.” Bên kia tình huống mẹ cậu thế nào rồi?”

“Phiền toái.”

“Sao vậy?”

Hắn rít hai hơi mới mở miệng: “Lúc này không chỉ có mẹ tớ đổ bệnh, ông cụ cũng bị mợ tớ chọc giận đến nỗi bị trúng gió, tuần trước mới xuất viện. Hai bà dì cũng không chịu ngồi yên, liên thủ với cậu hai chỉnh mẹ tớ, bọn họ suy nghĩ thật hay ho a, định đuổi mẹ tớ đi rồi mới âm thầm đấu tiếp.”

“Ý ông ngoại cậu ra sao, muốn gọi cậu đi qua đó hỗ trợ?”

“Uhm.”

“Mẹ cậu thì sao?”

“Bà ấy còn có thể nói gì nữa, ông cụ đã quyết định thế.”

“Nhưng cậu còn đang đi học, giúp thế nào?”

“Ông cụ nói để tớ vừa đi học vừa vào công ty rèn luyện. Hắc, ông cụ cũng thật thú vị, cũng chưa gặp qua tớ được vài lần sao liền khẳng định tớ đảm đương nổi.”

Cẩn Ngôn vỗ bả vai hắn. “Là vàng thật thì sẽ tỏa sáng, con mắt ông cụ nhà cậu rất tinh tường.”

“Mệt . . . . .” Đàm Vi cười khổ.

“Buổi sáng tớ có thử dò ý con bé.”

“Tớ biết, vừa rồi còn oán giận cậu đó. Cô ấy không tin.”

Nha đầu ngốc. . . . . . Cẩn Ngôn bất đắc dĩ lắc đầu. “Đừng yêu cầu quá cao với con bé, con bé vẫn còn là một đứa trẻ.”

Đàm Vi lặng im hút thuốc, quay đầu nhìn về phía bên kia nơi có mấy đứa trẻ đang đùa giỡn. Cuộc sống bọn chúng thật đơn thuần, sao có thể tưởng tượng ra được sự tranh giành trong gia tộc khốc liệt kéo dài ra sao.

Hắn muốn đi qua chỗ mẹ hắn rồi sao? Nhưng mỗi ngày đều đến đón cô bé đi học, trên mặt cũng không nhìn ra điều gì khác thường nha. . . . . . Trên bảng đen viết đầy chi chít công thức, Nữu Nữu phồng má hai mắt mở thật lớn, không chớp mắt. Thấy giáo nhìn thấy học sinh nghiêm túc cẩn thận nghe giảng như thế thật cao hứng, giơ lên bài tập hỏi: “Thẩm Tư Kỳ, em cho rằng câu này nên chọn đáp án nào?”

“Aiz.” Cô nhóc vô thức thở dài.

“Đúng, chọn A. Được rồi, các em nhìn tiếp câu sau.”

Vậy cũng được. . . . . . Tạ Thần trợn mắt, mấy ngày nay ngồi cùng bàn không biết bị chập dây thần kinh nào, lên lớp luôn thất thần. Lấy bút chì chỉ lên câu hỏi trong bài thi của cô bạn, “Vừa giảng tới câu này.”


“A.” Nữu Nữu cúi đầu cẩn thận nghiên cứu một hồi, “Chọn C đi.”

“. . . . . . Cậu mộng du a.”

Giữa trưa chuông tan học vừa vang lên, kẻ mộng du đó nhanh chân chạy xuống dưới lầu, Đàm Vi thế nhưng không ở trong phòng học. Gia Vũ thần bí nói: “Lão đại vừa nhận được cú điện thoại đi ra ngoài rồi, Diệp Lam gọi tới .”

“A?” Cũng không nói với mình. “Chuyện gì?”

“Chuyện gì?” Gia Vũ kéo dài thanh âm, “Bỏ . . . . . trốn. . . . . . cùng . . . nhau rồi… ”

Nói bậy, người của cô nhóc sao có thể bỏ trốn cùng người khác! Nhưng trong lòng vẫn là có chút không thoải mái, đi ra ngoài có việc cũng không nhắn lại một tiếng? Ngồi cho hết buổi trưa, lúc tan học đi ra khỏi phòng học, người bỏ trốn kia đang mỉm cười đứng dưới lầu vẫy tay với cô nhóc.

Xem đi, Gia Vũ đồ trứng thối! Nữu Nữu bị kích động lao qua. “Tớ biết ngay cậu sẽ quay về để lên lớp tự học buổi tối.”

“Gia Vũ nói gì?”

“Hắn nói cậu bỏ trốn cùng Diệp Lam.”

“Miệng chó không mọc ra ngà voi.” Đàm Vi mỉm cười mắng, nhận lấy cặp lồng cơm trong tay cô nhóc. “Đừng đi căn tin, ra ngoài ăn đi.”

“Uhm. Buổi chiều cậu vừa đi đâu?”

Bước chân đột nhiên dừng lại.

Nữu Nữu không đề phòng đầu đụng vào trên lưng hắn, vuốt cái mũi kêu đau. “Đang đi sao dừng lại!

Hắn kéo tay cô nhóc ra khỏi mũi giúp cô nhóc xoa. “Xin lỗi.”

Xin lỗi? Người này chưa bao giờ nói hai chữ kia, chọc giận mình chỉ biết mua kẹo cho mình ăn. Hồi hộp ngửa đầu chạm phải đáy mắt hắn, hắn không nói chuyện, con ngươi giấu trong đám lông mi dày đang cúp xuống nên không nhìn ra bất kì điều gì. Nữu Nữu giật mình, ấp úng nói: “Cậu đừng nói là cậu muốn chia tay. . . . . .” Trong tiểu thuyết đều viết như vậy .

“Nhóc ngốc.” Hắn trách nhẹ, ngón tay quấn quít lấy sợ tóc dài, sau một lúc lâu mới mở miệng. “Tớ muốn chuyển tới chỗ mẹ tớ bên kia.”

Cô nhóc ngơ ngác ngửa đầu, trong đôi mắt to nhanh chóng nổi lên hơi nước.”Diệp Lam tìm cậu chính là vì việc này?”

“Uhm, cô ấy giúp tớ làm thủ tục.”

“Cậu phải đi rồi hả ? Muốn đi bao lâu?” Giọng nói run rẩy cực kì.

“Đừng khóc.” Chạm nhẹ vào mí mắt của cô nhóc, hai hàng lệ lập tức chảy xuống khuôn mặt. Đàm Vi thở dài, “Không đi bao lâu.”

“Đó là bao lâu? Ba tháng? Nửa năm? Một năm?”

“Một năm.”

“Cậu làm tớ sợ muốn chết, còn tưởng rằng rất rất lâu chứ.” Trừng mắt nhìn hắn, Nữu Nữu chật vật kéo tay áo hắn lên lau lệ. “Có phải học xong học kì này mới qua đó?”


“Uhm.”

“Một năm cũng không tính là dài, vừa khéo học xong cấp ba trở về thi đại học cũng vừa. Tớ cảm thấy có đi cậu mới thi đại học được, chỉ cần môn Anh ngữ đầu tư thêm là ổn, đến lúc đó mỗi ngày tớ đều lên mạng dạy thêm cho cậu.”

Giống hệt khẩu khí với thầy chủ nhiệm của hắn, Đàm Vi bật cười.”Nếu thi trượt thì sao?”

“Thi không đậu thì xuống học cùng lớp với tớ, vừa khéo hai đứa mình cùng thi.”

“Nếu tiếp tục thi trượt?”

“Còn thi không đậu. . . . . .” Cắn móng tay suy nghĩ, “Quên đi, đừng thi nữa, thương lượng với ba cậu để ông nuôi cậu thêm vài năm xem sao, chờ tớ tốt nghiệp đại học tìm được công việc có tiền rồi tớ sẽ nuôi cậu.”

“Ba tớ nếu không nuôi tớ?” Hắn cố ý chọc cô nhóc.

“Để mẹ tớ nuôi cậu a?” Cô nhóc nóng nảy, “Cậu còn chưa kết hôn với tớ đó!”

Hắn phì cười. “Nhỏ tiếng chút, đừng để thầy nghe được.” Hắn thì không quan trọng, học kỳ sau sẽ rời đi rồi, học sinh ba tốt này vẫn còn phải tiếp tục học tập dưới mái trường này.

“Nghe thấy chết cũng không thừa nhận.” Nữu Nữu kiên quyết quán triệt danh ngôn học trưởng đã dạy.

Hắn coi như đã hiểu đạo lý học cái xấu dễ dàng còn học điều tốt đẹp thì khó rồi.

Học kỳ sau của lớp 11 chương trình học thật khẩn trương, muốn đuổi theo tiến độ còn phải chuẩn bị tham gia cuộc thi toàn quốc. Tuy rằng sắp rời trường, nhưng Đàm Vi vẫn chăm chỉ đến trường mỗi ngày không đến trễ về sớm, bài tập cũng hoàn thành kịp thời, duy nhất có một khuyết điểm là lên lớp chỉ toàn là ngủ gật. Chủ nhiệm lớp đối với biểu hiện của hắn coi như vừa lòng, ông trời con này so với học kì trước thì quy củ nhiều rồi, cho nên lần thi cuối cùng trong tháng thành tích môn tiếng Anh của hắn chỉ đạt có một con số cũng không hề phê bình hắn.

Ngược lại Nữu Nữu đối với bài thi của hắn thì tức giận muốn vỡ đầu, cả bài thi để trống quá trời, cho dù có làm đại vài câu cũng không đến nỗi bị điểm có một chữ số a! Người lười thành như vậy thật sự là chưa từng gặp bao giờ.

“Cũng không phải thi lên lớp, điền làm chi.” Trả lời rất dứt khoát.

Thôi, để hắn đi thôi, dù sao học kỳ sau hắn khẳng định tuyển chọn khoa học tự nhiên, chỉ hy vọng hắn có thể dựa vào thành tích không tệ của các môn tự nhiên mà thi đại một đại học nào đó. Trước mắt Nữu Nữu buồn rầu nhất là, đợi hắn đi ra nước ngoài rồi làm sao liên lạc với hắn được đây. Cuộc thi cuối kỳ cô nhóc liều mạng leo lên vị trí top 5 trong lớp, mang theo phiếu điểm thương lượng với lão ba muốn mua máy tính lên mạng. Lý do thật đầy đủ, hiện tại là thời đại khoa học kỹ thuật, cô nhóc muốn tiếp thu tri thức nhiều hơn rộng hơn, không học nhiều thứ sẽ bị lạc hậu.

Lão ba thưởng cho cô nhóc hai trăm tệ tiền mặt, hứa hẹn chờ thi lên đại học mới mua cho.

Thi lên đại học? Khi đó cậu ấy đã trở lại rồi, mua để chơi game a. Nữu Nữu lần đầu tiên cực ghét bỏ nhân dân tệ, ngược lại bám lấy lão ba muốn khai thông điện thoại quốc tế đường dài trong nhà. Lão mẹ hỏi cô nhóc có bạn bè quốc tế sao? Một câu nói đã thủ tiêu hoàn toàn ý định của cô nhóc.

Keo kiệt! Lão mẹ thật nhỏ mọn! Tương lai mình có con, nó muốn cái gì sẽ mua cho cái đó, nhất định không để đứa nhỏ thất vọng. Trên đất một cái lon, cô nhóc sút một cước, cạch keng vài tiếng đụng vào cạnh tường lượn mấy vòng.

“Đừng đá đụng vào người ta.” Đàm Vi xoa tại quai hàm của cô nhóc, “Máy tính tốn mất mấy ngàn, bây giờ có nhà nào chịu mua đâu.”

“Nhà cậu có, nhà anh Cẩn Ngôn cũng có.”

Hắn thổi phồng dỗ dành: “Nhà tớ và cậu ta đều là những nhà có tiền.”

“Tớ cũng có tiền!” Lấy ra hai tờ tiền quơ qua quơ lại trước mặt hắn. “A đúng rồi, cậu muốn quà sinh nhật kiểu nào?” Qua hai tuần nữa là sinh nhật hắn, ăn xong cái sinh nhật nữa mới đi Milan.


Muốn cậu. Hai chữ đến bên bên môi lại nghẹn trở về. “Cậu để dành dùng đi.”

“Không được, tớ phải mua cho cậu một món quà mang ý nghĩa đặc biệt, cho cậu vừa nhìn thấy nó sẽ nghĩ đến tớ.”

“Cắt tóc tặng tớ đi.”

“Tớ không làm ni cô!” Cô nhóc che đầu hoảng sợ nhìn hắn, người nào mà có loại ý tưởng quái dị này!

“Trêu cậu thôi.” Hắn cười nắm lấy tay cô nhóc, dùng lực khá mạnh, bóp đau tay cô nhóc. Cô nhóc nhíu mi, bất chợt lực đạo trên tay nhẹ đi chút. “Tớ hỏi cậu,” hắn thờ ơ nói, “Có từng nghĩ tới tớ qua bên kia không trở lại?”

“Sao có thể không trở lại, một năm chưa về được, hai năm dù sao cũng phải trở về chứ?”

“Nếu tớ đi ba năm, năm năm thì sao?”

Nữu Nữu ngửa đầu sững sờ dán mắt vào hắn. “Cậu nói chỉ đi có một năm.”

“Tớ là nói nếu.”

“A, nếu. . . . . . Tớ sẽ chờ cậu.”

“Năm năm cậu cũng chờ?”

“Đương nhiên chờ, năm năm về sau tớ 21, vừa khéo có thể kết hôn rồi.”

“Mười năm thì sao?”

“Cậu có thôi đi không hả?” Cô nhóc mất kiên nhẫn, phồng má trợn mắt liếc xéo hắn, “Phiền chết, đâu có thể nào đi mười năm vẫn chưa trở lại, hỏi làm chi cái loại giả thiết này chứ!”

“Nếu thật sự rất nhiều năm sau mới trở về thì sao?” Hắn vẫn cố chấp hỏi.

Nữu Nữu hất tay hắn ra nổi giận đùng đùng đi về phía trước. “Vậy thì cả đời cũng đừng trở về nữa!”

Đàm Vi nhìn chằm chằm vào bàn tay trống không ngẩn người.

Đi được hai bước cô nhóc dừng lại, quay đầu nhìn hắn đang đứng ở đàng kia không nhúc nhích, chu miệng lên lộn ngược trở lại đến bên cạnh giật nhẹ vạt sơ mi hắn.”Nè nè, cậu đều sắp phải đi rồi tớ không nên nổi cáu với cậu. Nhưng cậu cũng đừng nói ra những lời nói thế.”

Hắn giơ tay vén đám tóc trên trán cô nhóc ra đằng sau tai. “Dạy tớ đánh bóng bàn đi.”

“Haha, cậu xong rồi, bị dán hình rùa chắc rồi.” Ngày hôm qua vài người đi chơi với nhau, Đinh Nhất Nhất hẹn hắn sau sinh nhật đọ sức một trận, kẻ bị thua sẽ phải dán tờ giấy vẽ hình rùa sau lưng.

“Khinh thường tớ phải không?”

Chơi bóng là môn thể thao dùng kỹ thuật, không liên quan đến việc có khinh thường hay không. Học suốt cả buổi trưa hắn có mỗi trái bóng cũng không biết phát, chỉ biết “Đập trứng gà”, cũng chính là đợi bóng đập xuống bàn, chờ nó nảy lên mới dùng vợt đập qua. Hơn nữa không chút nào hổ thẹn mà yêu cầu đối thủ: “Cho bóng nảy cao chút, tớ tiếp không được.”

Vốn tưởng ngon ăn, Nữu Nữu đột ngột đổi cách đánh bóng, trái bóng ở vị trí thích hợp rơi xuống. Đàm Vi tiếp thì tiếp được, nhưng đánh bay cao bay xa ra khỏi bàn, rơi xuống đất. Nữu Nữu nhặt lên thuận tay phát bóng xoáy.

“Ý?” Quả bóng nhỏ màu trắng sao lại trên cây vợt bay nghiêng đi thế kia?

“A, có ma lực a!” Cẩn Ngôn nói kháy hắn.

Đàm Vi liếc hắn một cái.”Cậu chơi đi?”

“Không được nữa, cậu chơi đi.” Nữu Nữu buông vợt nằm sấp bên cạnh bàn không muốn động. Mệt muốn chết, cả người đầy mồ hôi, đối diện với người bên kia còn rất thảnh thơi như không mất tí sức nào.


Cẩn Ngôn ở phương diện môn bóng quốc gia này cũng là tên ngốc, nhưng so với Đàm Vi có tốt hơn chút, ít ra cũng biết phát bóng. Đáng tiếc kỹ thuật thật sự quá tệ, hai người giống như con nít đánh bóng cao, động tác thong thả, như pha quay chậm trong phim, hơn phân nửa thời gian đều dùng để nhặt cầu. Nhặt lên nhặt xuống bắt đầu thấy không kiên nhẫn nữa, lầu bầu oán trách đối phương.

“Nè nè đập bóng đi!” Nữu Nữu vung cánh tay làm một động tác.

Đàm Vi hiểu ý, chờ bóng đến trước mắt giơ vợt lên như đập con ruồi vậy hung hăng đập xuống. Bốp, bóng dừng ở bên mình.

Cẩn Ngôn chống bàn cười ha ha.

“Anh cũng không biết ngượng mà cười à,” Nữu Nữu bảo hộ đồ đệ củah mình, “Sinh viên ngay cả bóng bàn cũng không biết đánh.”

“Cái này gọi là thứ bóng gì chứ?”

“Quạt bóng.” Thứ giả mạo .

Hai nam sinh tựa hồ tìm được lạc thú, cũng không quản thời cơ có thích hợp hay không, bắt cơ hội liền vung vợt ra quạt mạnh, tám chín phần mười là quạt trượt, không hề có hình tượng nhảy lên chửi lớn tiếng. Nữu Nữu xem mà phá lên cười liên tục, biết thế đem theo máy quay phim ghi lại khoảnh khắc này, đợi khai giảng đem khoe cho hai cô nương kia xem, thần cùng thần tượng sẽ sụp đổ như đất đá mà thôi.

Trận so tài kiểu trẻ con này kết thúc trong cú đập bóng quá lực của Đàm Vi khiến cho trái bóng xẹp lép. “Mẹ nó, có phải chất lượng có vấn đề hay không?” Hắn cầm quả bóng lên buồn bực.

Cẩn Ngôn ngồi trên bàn cầm vợt quạt gió. “Cậu tưởng chơi bóng rổ a, dùng sức lớn như vậy.”

“Mệt hơn nhiều so với chơi bóng rổ.” Vừa vung cánh tay vừa xoay người, thể lực tiêu hao cũng không ít.

“Không chơi nữa nhé? Đói bụng rồi.”

“Bóng đều hỏng rồi còn chơi gì nữa,” Nữu Nữu thu lại hai cái vợt, kéo cánh tay Đàm Vi, “Đi ăn cơm đi.”

“Hai cậu khiêm tốn chút đi.” Cẩn Ngôn kéo bên tóc sam của cô nhóc, “Mỗi ngày đều đi ra ngoài ăn, không sợ hắn nghèo rớt mồng tơi a?”

“Tớ có tiền.”

“Không đến lượt dùng tiền của cậu.” Đàm Vi quệt đi mồ hôi trên trán cô nhóc. Nhóc ngốc gần đây dính được là cô nhóc dính lấy, ăn cơm cũng ăn cùng nhau, chỉ sợ thời gian không đủ.

Nữu Nữu kiễng gót chân cũng lau đi mồ hôi cho hắn, hai con mắt to một khắc cũng không rời khỏi khuôn mặt hắn, khóe miệng cong lên lộ ra hai má lúm đồng tiền nhỏ như hạt đậu. Hắn như mê muội vươn tay ấn xuống, chạm phải ánh mắt của cô nhóc, bốn mắt triền miên dây dưa như quên mất xung quanh.

“Chịu không nổi.” Cẩn Ngôn quay mặt nói thầm.

A, còn có người. Nữu Nữu thu tay ngượng ngùng cười nham nhở. “Kêu Nhất Nhất bọn họ đi luôn nhé.”

“Em gọi đi.” Cẩn Ngôn lấy điện thoại di động đưa ra.

Cô nhóc gọi điện cho từng người, gọi tới nhà Nhất Nhất xong thì gọi tới nhà Gia Vũ, lại gọi tiếp tới nhà Minh Nguyệt. Gọi điện thoại không cần tiền a? Đàm Vi thấy cô nhóc mặt mày hớn hở thì buồn cười. Điện thoại trong túi quần vang lên, nhìn thoáng lên màn hình, đi đến bên cạnh ấn nút nghe, chỉ nói hai câu liền cúp máy.

“Sao thế?” Cẩn Ngôn chú ý tới sắc mặt ngưng trọng của hắn.

“Không có việc gì.” Đàm Vi lau trán, “Hôm nay không đi ăn cơm, tớ về nhà một chuyến.”

“Điện thoại của ai?”

“Ba tớ.”

“Không đi ăn cơm sao?” Nữu Nữu kéo ra di động hỏi, “Tớ đã thông báo hết cho bọn họ rồi.”

“Ngày mai đi. Tớ về nhà trước, buổi tối sẽ gọi điện thoại cho cậu.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.