Nguyện Vì Anh

Chương 12: Sự kiện xuất phát từ một cái tát


Đọc truyện Nguyện Vì Anh – Chương 12: Sự kiện xuất phát từ một cái tát

Mở cửa, Đàm Vi vừa cởi áo vừa đi về hướng toilet. “Thuốc ở phía dưới tủ TV, cậu tìm xem.”

Nữu Nữu không dám đi vào,víu ở khung cửa lén lút ngó vào trong.

“Vào đi. Ba tớ ra ngoài không về đâu, trong nhà không có người.”

“A. . . . . .” Cô nhóc chạy tới ôm cái hòm thuốc ra. Cầm chai cồn trên tay cũng không dám xuống tay, miệng vết thương không đổ máu, nhưng xung quanh mảng vết máu lớn màu đen loang lổ làm cho người ta run sợ. “Vẫn nên đi bệnh viện xem sao. . . . . .” Cô nhóc nhỏ giọng thương lượng.

“Đã nói là không đi!” Đàm Vi không kiên nhẫn vắt khô khăn lông chuẩn bị chà vài nhát cho xong việc.

Cô nhóc cuống quít giằng lấy khăn ném đi. “Không được, như vậy sẽ bị nhiễm trùng.” Dùng bông băng chấm chút cồn nhẹ nhàng lau đi vết máu.

“Cậu lau chậm muốn chết.” Hắn chê cô nhóc tay chân lề mề, duỗi thẳng tay muốn lấy cái khăn lông.

“Không được chính là không được!” Nữu Nữu dựng thẳng yết hầu rống, khuôn mặt nhỏ nhắn đang chảy mồ hôi sung huyết đỏ bừng, hai bàn tay nhỏ nắm thật chặt, giống như nếu hắn còn dám nói thêm một chữ nữa cô nhóc liền liều mạng đấm hắn.

Đàm Vi thất thần, khẽ cười một tiếng đi trở về phòng khách ngồi trên sofa không hé răng nữa.

Nữu Nữu đi theo qua, giống như thêu hoa vậy chậm rãi đem chung quanh miệng vết thương của Đàm Vi xử lý sạch sẽ, lại xát thêm chút thuốc bột chống viêm và ít dầu Vạn Hoa, cuối cùng băng lại. “Cứ như vậy là được rồi sao?” Cô nhóc lo lắng theo dõi hắn.

“Được rồi. Tớ làm chút đá cục cho cậu chườm mặt.”

“Tớ tự đi!” Đứng dậy vội vội vàng vàng vọt tới dưới bậc thang, không biết nên đi nơi nào.

“Bên kia.” Hắn buồn cười chỉ cho cô nhóc phương hướng, “Lấy khăn lông bọc lấy mấy cục đá.”

Trong phòng bếp không có mùi dầu khói gì, chủ nhân tựa hồ không thường nổi lửa nấu cơm. Trong tủ lạnh cũng không có chứa nhiều thức ăn gì, mấy cây cải trắng, có một chút trái cây. Nhưng Nữu Nữu thật vui sướng khi phát hiện có kem.

“Muốn ăn cái gì thì tự lấy.” Phòng khách truyền đến tiếng nói.

“Ừ.” Đương nhiên là ăn kem . . . . . . Cầm một hộp ra hỏi hắn có muốn ăn không.

“Không thích ăn.” Hắn lấy khăn lông nhẹ nhàng đặt trên mặt cô nhóc.

Món ngon thế mà không ăn! Nữu Nữu lười khách khí, lấy muỗng nhỏ múc kem vừa ăn vừa đánh giá xung quanh. Phòng khách rất cao rộng, nội thất không nhiều lắm, vào cửa bên trái là một bộ sofa bằng vải, trên tường bên phải treo một màn hình lớn, mặt đối diện còn lại là cầu thang xoay tròn lên lầu, ban công lầu hai với ra giữa không trung, nhà ăn ở mặt sau thang lầu. Trang hoàng gì đó cô nhóc nhìn không hiểu, nhưng chỉnh thể cho cảm giác rất đơn giản nhưng lại không hề đơn điệu. Khiến mọi người chú ý nhất là thanh kiếm treo trên tường, dưới ánh sáng của ngọn đèn trên trần nhà rọi xuống khiến thân kiếm toát ra thứ ánh sáng lạnh lẽo. Nhà của xã hội đen quả nhiên khác biệt, còn có hung khí. . . . . .

“Nó tên là Xích Tiêu, ba tớ sưu tầm.” Đàm Vi chỉ vào kiếm nói.

“A?” Cái gì vậy?

“Xích Tiêu là đế vương kiếm, truyền thuyết là Công Tôn Dã phải dùng tám năm mới đúc ra được, sau nó được Lưu Bang dùng để diệt Tần với Sở. . . . . .” Thấy ánh mắt cô nhóc càng ngày càng mờ mịt, hắn cảm thấy bản thân đang ông nói gà bà nói vịt. “Chính là một thanh kiếm.”

Nữu Nữu xị mặt. “Tớ biết nó không phải là đao!”

Hắn cười ha ha, lấy tay sờ lên dấu hằn trên mặt cô nhóc. “Còn đau hay không?”


“Tốt hơn nhiều rồi.” Ánh mắt không quen dừng trên nửa thân trần của hắn, muỗng nhỏ chỉa chỉa vào sợi dây chói lọi trước ngực. “Ai mua cho cậu ?”

“Mẹ tớ.” Hắn hái xuống nhét vào túi quần, “Không cho cậu xem.”

Không xem thì không xem. . . . . . Lại nói cũng không đẹp. Cô nhóc tóm lấy cái re-mote không ngừng đổi kênh.

“Cậu về sau làm hộ lý đi.” Hắn buồn cười nhìn băng gạc quấn từ cổ xuống nách kia.

“Tớ muốn làm bác sĩ, về sau cậu có bất cứ bệnh nào đều có thể tới tìm tớ.” Lại nói bác sĩ kiếm tiền chắc nhiều hơn y tá hộ sĩ chứ.

“Cậu mới có bệnh.”

“Cậu hiện tại còn đang bệnh đó.” Cô nhóc cãi hắn. “Bị cảm đã khỏi chưa?”

“Khỏi rồi.”

Nghe giọng Đàm Vi còn có có chút khàn, nhưng tinh thần có vẻ tốt hơn. Nữu Nữu liếc đồng hồ treo tường, sắp mười một giờ? “Tớ phải về nhà rồi.”

“Bộ dạng này sao có thể về?” Kéo lấy áo cô nhóc lôi cô nhóc lại, “Mẹ cậu nhìn thấy không phải sẽ bị hù chết sao. Gọi cuộc điện thoại xin mẹ nói ngủ ở nhà bạn học một đêm.”

“Sao được chứ, cậu là con trai.”

Hắn bới tóc. “Kêu Đinh Nhất Nhất qua đây đi, mẹ cậu sẽ không lo lắng rồi.” Cầm lấy ống nghe gọi đến nhà Nhất Nhất, nha đầu kia vừa nghe thấy được đến nhà lão đại chơi, hưng phấn la hét ồn ào. Hắn nói địa chỉ cho cô nhóc. “Bác tài đều biết chỗ này, cậu bắt xe qua đây đi.”

Nữu Nữu tiếp theo gọi điện thoại về nhà, thình lình một ngón tay ấn lên bên miệng, cô nhóc dựng thẳng lông mày lên trừng hắn.

Lại không có. Đàm Vi nới tay, cô nhóc nói chuyện với mẹ thỉnh thoảng không tự giác cười lên, hắn liền cố ý ấn hai cái lúm đồng tiền nhỏ kia. Cô nhóc trừng mắt, hắn liền nới ra, chờ cô nhóc cong lên khóe miệng lại ấn lên. Nhóc cười lên thật đáng yêu. . . . . .

“Làm gì hả!” Cô nhóc buông ống nghe ra nổi giận đùng đùng nhéo mũi hắn. Nhéo cho nó bẹp dí luôn ! Ai kêu nó cao như vậy!

“Con nhóc chết tiệt kia. . . . . .” Nhéo thật đau a! Hất ra móng vuốt của hắn thay đổi cánh tay giúp cô nhóc chườm lạnh. “Trễ như vậy đi Hà Tây làm gì?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức cúi xuống, hơn nửa ngày mới ngập ngừng nói: “Đi chơi với bạn học.” Nhớ tới tên say rượu kia bị đánh cho đổ máu be bét, nhịn không được rùng mình một cái, xem ra lời đồn đãi bên ngoài vẫn là có căn cứ nhất định, hắn một khi hung dữ lên thì rất dọa người.

“Lạnh à?” Điều hòa mở thấp quá?

“Không lạnh.” Cô nhóc theo khóe mắt liếc trộm hắn, “Cậu xử lý tên say rượu kia thế nào?”

“Không thế nào, đánh mấy cái.” Đàm Vi nhẹ nhàng bâng quơ.

Đánh rồi. . . . . . Mấy cái? Nữu Nữu nuốt cục nước miếng, chưa từ bỏ ý định tiếp tục hỏi: “Cậu mắng tớ đi ra ngoài. . . . . . Lúc bảo tớ đi ra ngoài cậu ở bên trong làm gì?”

“Tán gẫu.”

“Thật hả?”


“Giả! Tớ còn chưa có hỏi cậu nữa, vì sao không nói thật với tớ?”

“Tớ không phải cố ý.” Cô nhóc cắn bím tóc lộ ra một bộ dạng tội nghiệp. “Chu Minh Đào học kỳ sau phải chuyển trường, cậu ấy mời tớ đi ra ngoài ca hát, tớ phải đi thôi.”

“Cứ nói thậtvới tớ là được.”

“Tớ sợ cậu giận. . . . . .”

“Giận làm chi.” Ngữ khí nghe lại hình như không phải thế. “Hắn tăm tia cậu à ?”

“Tớ lại không thích cậu ấy!” Cô nhóc ngay lập tức đỏ mặt tới cổ phản bác, “Chỉ là bạn học tốt.”

Khóe miệng gợi lên nụ cười, Đàm Vi kéo xuống dây thun của cô nhóc chỉnh lại mấy lọn tóc rối. “Kích động cái gì, Nhóc.”

Cửa mở ra, Nhất Nhất cái gì cũng chưa thấy rõ liền lớn giọng kêu: “Lão đại cậu tự mình mời chúng tớ rõ là. . . . . . A a sao thế!” Cô nhóc nhìn chằm chằm lên băng gạc trên người lão đại hoảng hốt, lại nhìn Nữu Nữu, hai mắt như sắp rớt ra ngoài. “Nữu Nữu, cậu làm sao vậy?!”

“A sao lại như vậy!” Gia Vũ cũng nôn nóng sốt ruột hét lớn, “Đánh nhau rồi ! Ở đâu thế!”

“Đừng kêu nữa, nửa đêm đánh thức người khác.” Đàm Vi nghiêng người để hai người bọn họ đi vào, đóng cửa lại. “Không có gì, chỉ là đánh nhau một trận ở bar.”

“Giỏi lắm, các cậu đi bar cũng không kêu tớ!” Nhất Nhất bất mãn cực kì.

“Cậu nếu mà đi bà chủ nơi đó sẽ tự sát mất.” Nữu Nữu không khách khí nói móc cô bạn, đã quên bản thân vừa mới đập cửa tiệm nhà người ta.

Cô nhóc thuận miệng nối luôn: “Tự sát rồi thì quán bar đó vừa vặn cho tớ.”

“. . . . . .” Đàm Vi không nói gì, cốc cho cô nhóc một cái. “Không có chuyện gì làm thì qua rót mấy ly nước lại đây.”

“Tuân mệnh.” Chạy tới máy lọc nước nóng lạnh, trống không. “Hết nước a?”

“Nếu có tớ kêu cậu làm gì? Đi nhà bếp đun nước.”

Gia Vũ có chút hả hê cười to.

“Cười tiếp nữa sẽ hất cậu ra ngoài!” Nhất Nhất trừng mắt nhìn hắn, chạy tới phòng bếp lục lọi lạch cạch mất nửa phút lại chạy ra ngoài. “Lão đại các cậu mấy người chọi mấy người? Bên nào thắng? Lấy dao chém sao? Dao dài bao nhiêu?” Càng hỏi càng khủng bố.

“Có con dao nào chứ.” Gia Vũ ghét bĩu môi, nhưng đối với vấn đề này cũng rất tò mò.

“Cậu nói bên nào thắng?” Đàm Vi tức giận.

“Đương nhiên là cậu a. . . . . . Lão đại trên con phố này ai dám chém cậu?”


“Không biết.” Hắn lười sửa chữa cách dùng từ không chính xác của con nhóc.

“Hừ, dám chém cậu! Còn đánh Nữu Nữu nhà tớ! Nếu tớ ở đó, sẽ thưởng cho hắn hai cái bạt tai, đem cánh tay hắn băm nhừ ! Lão đại, ba cậu biết không? Nếu biết chắc chắn không tha cho lũ khốn kiếp kia, dám to gan vuốt râu hùm. . . . . .”

Ba vị thính giả kia thở dài, quyết định không tiếp tục để ý Nhất Nhất nữa.

Ngoài thanh Xích Tiêu ở phòng khách ra, lầu hai còn có nguyên một căn phòng chuyên bày biện đao với kiếm, đều có xuất thân từ danh gia. Trong phòng Đàm Vi cũng có cái đầu lâu trâu, lúc đi Tây Tạng du lịch bằng hữu tặng cho. Gia Vũ đông sờ tây mó nhìn một cái, liên tục khen lợi không dứt lời. “Lão đại nhà cậu có vẻ thích những thứ đồ kì quái.”

“Đừng nói xấu chúng nó,” Đàm Vi sắc mặt thâm trầm, “Chúng nó là có linh tính đó.”

“Hách!” Sống lưng bỗng có chút lạnh lẽo, ba đứa nhóc tò mò theo bản năng xích lại gần nhau.

Hắn cười hắc hắc không ngừng.

“Gạt người.” Phát hiện bị lừa, Nhất Nhất cầm lấy đao cố làm ra vẻ múa vài cái, còn dùng móng tay búng lên thân đao leng keng. “Làm bằng thép hử.” Cô nhóc quay đầu nhìn Nữu Nữu, “Mặt của cậu nếu như làm bằng thép thì sẽ không có dấu rồi.”

“Da mặt cậu mới dày như vậy.” Gia Vũ mắng cô bạn.

“Cút. . . . . .Tên say rượu đánh cậu là ai?” Cô nhóc ôm lấy bả vai của Nữu Nữu hùng hổ hỏi.

“Không biết.”

“Lão đại cậu giúp cậu ấy báo thù sao?” Lão đại nhắm hai mắt lười đáp lời. “Nữu Nữu cậu nhớ được diện mạo của hắn đúng chứ, nói cho chị biết tên say rượu đó trông như thế nào, chị báo thù cho cậu! Con bà nó, đem Nữu Nữu của nhà tớ đánh thành đầu heo. . . . . .”

“Câm miệng!” Gia Vũ che miệng cô nhóc lại không để cô nhóc nói ra lời thô tục.

Nói mình là đầu heo. . . . . . Nào có khó coi như vậy! Nữu Nữu sờ mặt, mấy cục đá trong khăn tan rồi, sờ lên cái khăn ướt nhẹp. Đi toilet rửa mặt xong, nhìn chằm chằm gương mặt như đầu heo trong gương kia tâm tình nặng trĩu .

Gia Vũ một lần nữa cầm chút đá đi lại đắp lên cho cô nhóc. “Sao lại đánh mạnh như vậy, mặt đều sưng lên rồi.”

“Có phải rất xấu không?”

“Uhm. Xong rồi, lần này bị hủy dung rồi.”

“Hủy dung rồi.” Nhất Nhất tựa vào cửa đầy mặt u sầu.

Kẻ hát người hoạ khiến Nữu Nữu hoảng hốt không thôi, khuôn mặt đang trừng mắt trong gương kia càng nhìn càng khó coi, miệng nhẹt ra như muốn khóc.

“Hủy cái đầu mẹ cậu.” Đàm Vi tức giận tặng cho hai cái đầu kia mỗi cái một cái đập, “Cút. . . . . . Xem tivi đi.”

“Tớ chơi máy tính.” Gia Vũ lập tức đem khăn lông ném xuống chạymất.

Nhất Nhất không đi, vuốt gương mặt bị thương của nạn nhân tỏ vẻ đồng tình. “Tớ ở bên cậu nha Nữu Nữu, chậc chậc, một gương mặt như hoa như ngọc. . . . . .”

“A nha. . . . . .” thanh âm hưng phấn của Gia Vũ truyền đến, vừa rồi hắn đi nhầm phòng , lại phát hiện ra một chỗ chứa bảo tàng.

Mới nói muốn ở bên cạnh người bị thương mà lập tức giống như ngựa bị đốt mông phóng chạy, vừa thấy hai mắt như lòi ra. Trong phòng trên đất tràn đầy mô hình ô tô máy bay ca-nô, quả thực tựa như một nhà xưởng loại nhỏ.

Cũng không thèm để ý đến mình rồi hả? Nữu Nữu di chuyển tới cửa nhỏ giọng kêu: “Gia Vũ a. . . . . .”

Hai người bọn họ quỳ rạp trên mặt đất chơi vui vẻ, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên.


“Làm hư đồ của tớ sẽ lột da hai cậu!” Đàm Vi lớn tiếng cảnh cáo.

Vẫn là im hơi lặng tiếng.

“. . . . . . Mẹ nó.” Hắn tức giận đến nhức đầu, sao có thể dẫn tới hai tên mê muội này chứ! Kéo Nữu Nữu tiến vào thư phòng khởi động máy tính. “Cho cậu chơi game đó.”

“Tớ không chơi.” Nữu Nữu nghẹn ngào ngửa đầu nhìn hắn, “Hic, mặt tớ bị hủy rồi.”

“Cậu đừng nghe hai đứa nó nói bừa.”

“Là thật, cậu xem mặt tớ khó coi chết đi được, tớ không đẹp nữa thì làm sao bây giờ?”

“Xinh đẹp có thể làm cơm ăn à.”

Người này ngay cả câu dễ nghe cũng không biết nói. . . . . . Hai giọt lệ từ trong hốc mắt trào ra. “Ý tớ là nếu tớ không xinh đẹp nữa cậu sẽ không để ý đến tớ nữa.” Hắn đẹp trai mà có cô em gái xấu xí thì quá mất mặt đi.

Đàm Vi vừa bực mình vừa buồn cười, lau đi giọt lệ như hạt đậu trên mặt cô nhóc, tay đỡ lấy máy tính nhìn cô nhóc. “Không để ý cậu thì để ý ai a?”

“Cậu tìm người khác làm em gái cậu đi.”

“Cậu không làm nữa hả?”

“Không làm nữa.”

Hắn nháy mắt mấy cái. “Được.” Cúi đầu hôn một cái lên bên má sưng lên của cô nhóc.

Hắn làm gì thế? Nữu Nữu trừng lớn hai mắt, không có kinh hoảng, chỉ là kỳ quái vì sao hắn hôn mình.

“Cậu nói không làm em gái nữa.” Đàm Vi vỗ vỗ mặt cô nhóc, “Yên tâm, ngày mai sẽ không sao đâu. Ngủ đi thôi.”

“Ngủ chỗ nào?”

“Phòng tớ.” Dắt tay cô nhóc đi ra ngoài vặn mở cánh cửa bên cạnh. “Chơi đã chưa? Ngủ đi! Đinh Nhất Nhất, hai cậu ngủ phòng tớ, Gia Vũ, cậu ngủ ở sofa.”

Gia Vũ kinh hãi: “Vì sao? Không phải là có hai phòng ngủ sao, tớ với cậu ngủ chung!”

“Tớ quen ngủ một mình.”

“A!! Tớ không ở nhà ngủ giường chạy tới nhà cậu ngủ sofa? ! A. . . . . .” Hai nắm đấm dọa hắn im bặt.

Buổi sáng Gia Vũ bị một trận ríu ra ríu rít đánh thức, hai cô bạn đầu tóc rối bù đứng ở lầu hai ban công cãi nhau. Một người nói cậu lại kéo chăn của tớ còn đá tớ vài cái, một người khác nói cậu luôn chen lấn tớ, tối hôm qua thiếu chút muốn rơi xuống sàn nhà. . . .

“Các cậu ầm ĩ muốn chết!” Người ngủ một đêm ở sofa rời giường tính khí rất cáu. “Có giường ngủ còn nhiều lời thế, lão tử ngủ cả đêm ở sofa cũng chưa nói cái gì!”

“Câm miệng!” Hai cô nhóc đồng loạt rống, “Cưa cọc gỗ a. . . . . .” thời kỳ vỡ giọng của hắn còn chưa hết.

Đau thương liếc hai người một cái, hắn không hé răng nửa lời nữa, lên lầu quấy rầy chủ nhân. Đẩy cửa ra giật nảy mình, lão đại sắc mặt đỏ chẳng khác gì con cua mới luộc nóng hổi. “Lão đại?”

Đàm Vi nhắm hai mắt không phản ứng.

“Sao vậy?” Dùng tay đè lên trán hắn, nóng kinh người, lay thế nào cũng tỉnh. Gia Vũ sợ hãi, hướng về phía cửa hô to, “Nguy rồi, nguy rồi lão đại hôn mê rồi!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.