Đọc truyện Nguyện Vì Anh – Chương 1: Nam sinh lưu manh
Tiết tự học cuối cùng, thầy giáo của lớp số 4 sơ trung [1] đột ngột tuyên bố làm bài kiểm tra, nói cho lịch sự là kiểm tra sau kì nghỉ hè.
[1]Tương đương lớp 8D ở Việt Nam
Trong phòng học lập tức nháo nhào lên:
– Ái, làm quái gì vậy.
– Quên hết rồi còn đâu!
– Cũng phải thông báo trước một tiếng chứ?
. . . . . .
“Im lặng”. Hai tay thầy giáo theo thói quen đập xuống trong không khí, bắt đầu phát bài thi.
Thẩm Tư Kỳ và Tạ Thần ngồi cùng bàn ngây ngốc nhìn chằm chằm vào bài thi mất ba giây, lại liếc nhìn nhau, đồng loạt phát ra tiếng bi thương. Thảm kịch nhân gian, cư nhiên toàn bộ đều là hệ phương trình hai ẩn số khiến người ta phát điên lên!
Bốn mươi lăm phút sau bài trắc nghiệm xong xuôi, ánh mắt lợi hại của thầy giáo nhìn quét toàn học sinh trong lớp: “Thật ra, thầy đều biết, bạn học nào là tự mình nghiêm túc chăm chỉ làm bài tập nghỉ hè, bạn nào là đi sao chép lại của người khác. Các em à, các em cũng không còn nhỏ nữa rồi, hẳn là hiểu được đạo lý đúng không, học tập là chuyện của chính mình…”
“ …nên tự mình phụ trách, nên vì tương lai của chính mình mà phụ trách, ứng phó cho có lệ với thầy là vô dụng!” Thẩm Tư Kỳ rung đùi đắc ý dùng khẩu hình phát âm bắt chước giọng thầy.
Tạ Thần che miệng cười trộm, thực chuẩn, một chữ cũng không thiếu. . . . . .
“Thầy thấy còn không ít bạn học vẫn chưa nhận rõ tình trạng của mình”, gõ hai tiếng lên bục giảng, thầy giáo lạnh lùng liếc qua liếc lại, “bài thi cuối kì của học kỳ trước được bao nhiêu điểm, thầy ngược lại rất muốn biết trải qua kì nghỉ hè, là nâng cao được điểm số hay vẫn giữ nguyên điểm số cũ”.
“Nữu Nữu ơi. . . . .”. Bàn sau đá ghế, âm thanh kì cục nhỏ giọng kêu.
Thẩm Tư Kỳ quay đầu cười:
– Trên đùi hết sẹo rồi hả?
Thành công làm cho tên nhóc có bài kiểm tra môn Anh văn đội sổ ở học kỳ trước phải câm miệng. Đúng là thần kỳ, viết có 26 chữ cái thế mà chỉ được 3 điểm, dầu gì điểm môn toán học của cô cũng lên được hai con số: 23.
Bài thi còn chưa sửa xong, sớm đã có bạn học gấp gáp xách túi xách lên đi ra ngoài lớp, thầy giáo nói với theo: “Em kia, chữ viết ra thành cái dạng này nhìn không rõ ràng! Em kia, mấy câu hỏi đằng sau sao lại bỏ trống hết thế. . . . . .”
“Còn trẻ mà sao lại giống một ông già thế chứ…”. Ngữ khí của Tạ Thần tiếc hận.
“Đúng vậy, chỉ biết nói tớ”, Tư Kỳ níu chặt quai đeo cặp sách oán trách, “Tớ cũng đâu phải là xếp thứ bét”.
“Không phải cậu thì là ai”
“Trương Hoa đó, 14 điểm, tớ còn hơn cậu ấy 9 điểm nha.”
“Trương Hoa không phải là học sinh lưu ban sao?”, Tạ Thần thương hại nhắc nhở, “Đứng thứ nhất từ dưới lên vẫn là cậu.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức chảy dài thật dài. Quay đầu nhìn thấy thầy giáo đang ôm chồng bài thi đi về hướng ký túc xá, cô quay đầu lại căm giận than thở:
– Đại quần cộc!
Tạ Thần phốc một tiếng, hai nữ sinh cười lăn cười lộn.
Năm ngoái vừa mới vào trường trung học Danh Dương, nhìn thấy vị thầy giáo dạy môn toán học này, chỉ cảm thấy trước mắt sáng rực rỡ, tuổi trẻ đẹp trai, nụ cười như ánh mặt trời, so với mấy vị thầy giáo lứa tuổi trung niên nghiêm khắc ít nói của những môn khác kia hình thành nên một sự so sánh rõ ràng. Không ngờ ba tuần lễ sau, đột nhiên có một buổi xế chiều nào đó anh đẹp trai mặc một chiếc quần đùi hoa lá cành mà người ta hay mặc lúc đi biển, trên chân là đôi dép lê xỏ ngón, trong miệng ngậm một điếu thuốc lệch một bên, tóc tai bù xù rối tung vừa đi vừa ngáp bước vào lớp, ngay lập tức bóp chết hoàn toàn chồi non vừa mới manh nha của đám học sinh nữ, từ đó về sau đối với tiết học của người này không hề cảm thấy hứng thú nữa. Thẩm Tư Kỳ còn phong cho một biệt hiệu: Đại quần cộc.
Biệt hiệu lưu truyền rất rộng, đến nỗi toàn bộ học sinh trong trường đều học theo, chỉ vào người bạn gái mà thầy giáo dạy toán vừa tìm được nói: nhìn kìa, bạn gái của Đại quần cộc – là Tiểu quần cộc!
Bên cạnh sư tử đá trước cổng trường có mấy người đang đứng, Tạ Thần chọc chọc vào Thẩm Tư Kỳ, hai mắt hiện ra trái tim:
– A a a, Thượng Quan Cẩn Ngôn a a. . . . . .
Nổi danh vạn người mê. . . . . .
“Để tớ giới thiệu với cậu.” Tư Kỳ dắt cô bạn đi về phía bên ấy.
Cô nhóc sợ tới mức nhắm thẳng phía sau trốn: “Không thể được, anh ấy không quen tớ. . . . . .”
Mắt Đinh Nhất Nhất thật tinh, từ rất xa đã nhìn thấy bọn họ, hai tay khép tại bên miệng lớn tiếng thét to kêu hai cô đi qua.“Đến rồi hả!” Vẫy tay với cô nhóc.
Tư Kỳ lôi kéo Tạ Thần tiếp tục khuyên nhủ:“Đi thôi, giới thiệu rồi không phải sẽ quen biết sao!”
Nữ sinh nhỏ suy cho cùng là da mặt mỏng, đối với đối tượng mình thầm mến chỉ dám đứng ở phía xa liếc trộm vài cái, ngại ngùng nửa ngày bỏ lại một câu:
– Mẹ đang chờ tớ ở nhà. Đỏ mặt chạy nhanh như chớp.
Lá gan quá bé đi, nếu là cô khẳng định sẽ tự nhiên bày tỏ với người kia rằng tớ thích cậu. Tư Kỳ hướng về bóng lưng của cô bạn lè lưỡi, chạy đến cổng trường: “Đi đâu thế?”
“Đi ra ngoài ăn cơm. Tớ mời”, Trịnh Gia Vũ hào khí vỗ ngực, “Cậu nói đi đâu thì sẽ đi chỗ đó.”
“Tớ muốn đi Ngọc Lâu Đông, cậu có tiền không?” Nhất Nhất vạch trần hắn.
Gia Vũ giận dữ, giơ tay lên búng một cái vào ót cô nhóc, ngay sau đó khẩn trương chạy đi. Cô nhóc sao chịu nổi bị ức hiếp đuổi theo ngay để phản kích, vì thế hai người họ đang trình diễn phiên bản đấu võ thật.
Thượng Quan Cẩn Ngôn đối với khói thuốc súng trên chiến trường bên cạnh liên tục thở dài, khuyên cái này khuyên cái kia, nhất thời đã quên việc giới thiệu bạn nam sinh bên cạnh.
Ai vậy ta? Tư Kỳ liếc nghiêng vụng trộm đánh giá hắn. Vóc người cao ráo, hình dáng ngũ quan rất xinh đẹp, con mắt cụp xuống lười biếng dựa vào bên cạnh sư tử đá, một tay đút vào túi quần jeans một tay nghịch bật lửa. Giống tên du côn, cô nhóc kết luận.
Phát hiện cô nhóc đang nhìn lén, nam sinh kia đứng thẳng lưng lên thì đụng phải ánh mắt bối rối đang thu hồi lại của cô.
“Nữu Nữu?”
“Anh là ai hả?” Cô trừng lớn mắt phô trương thanh thế.
“Bạn học mới của chúng tớ, lão đại!” Nhất Nhất siết chặt cổ Gia Vũ, cố tranh thủ lúc rảnh rỗi làm công tác giới thiệu, nói xong tiếp tục chiến đấu, thuận tiện dùng lời lẽ khiêu khích với tên trung lập đang khuyên can kia nữa.
Ai? Tư Kỳ liếc hắn một cái, quyết định tiếp tục xem phim chiến tranh.
“. . . . . Đánh nha! Anh Cẩn Ngôn đừng kéo hắn. . . . . ..”
Trước mắt tối sầm lại, một bóng dáng vọt đến trước mặt, lui về phía sau hai bước mới nhìn rõ chính là tên nam sinh lưu manh.
Hắn bỗng nhiên giơ ngón trỏ ra ấn lên bên miệng cô, xoa bên trái ấn bên phải, lầm bầm lầu bầu: “Là thật.”
“Anh làm gì thế hả?” Cô nhóc phồng má trừng hắn.
Hắn thu tay lại hơi hơi nhếch miệng: “Không có.”
Người ngoài hành tinh nói ngôn ngữ ngoài hành tinh? Tư Kỳ nghe không hiểu, chạy đến bên người Cẩn Ngôn kéo cánh tay hắn, “Anh Cẩn Ngôn, hắn là ai thế?”
Người khuyên can bị khiêu khích choáng váng cả đầu, lúc này mới nhớ tới vẫn chưa làm công tác giới thiệu, quay đầu chỉ vào nam sinh đó: “Cậu ta tên. . . . . .”
“Đàm Vi.” Chủ nhân của cái tên kia chủ động giới thiệu bản thân.
“Đây là Nữu Nữu nhà ta.” Nhất nhất không biết khi nào thì đã kết thúc trận chiến, vỗ bụi đất trên ống quần xuống đi tới.
Cô nhóc cải chính: “Thẩm Tư Kỳ.”
Kêu ai? Gia Vũ biểu cảm thật hoang mang, ánh mắt quét tới quét lui ở trên mặt hai nữ sinh.
“Cậu không biết Thẩm Tư Kỳ à?” Nhất Nhất chỉ tiếc rèn sắt không thành thép cào hắn một cái.
Phản ứng kịp, hắn thuận tay phản đòn. “Gọi con bé là Nữu Nữu đi, chúng mình đều kêu như vậy. Từ nhỏ đã kêu nhũ danh, tên sớm đã quên mất tiêu.”
Cẩn Ngôn hỏi Nữu Nữu: “Các em làm kiểm tra xong rồi hả?”
Vừa mới đến khối sơ trung nhìn thấy thầy giáo dạy môn toán bọn họ ôm một chồng bài thi đi tới văn phòng.
“Uhm, khai giảng ngày thứ ba liền làm kiểm tra đột xuất, thật không có nhân tính.”
“Ai nha, làm tệ lắm đúng không?” Nhất Nhất vẻ mặt từ bi, “Không hề gì, cửa nhà mình ngày ngày rộng mở, hoan nghênh cậu đến.”
Nữu Nữu trợn trắng mắt: “Cửa nhà Gia Vũ cũng luôn rộng mở đón cậu.”
Môn Anh văn của bạn học Đinh Nhất Nhất cực dở, một lần thi rớt đều trốn bên nhà hàng xóm.
Đấu khẩu không chưa đủ, hai tiểu nữ sinh vây quanh bồn hoa truy đuổi nhau, Nữu Nữu trốn được ở phía sau Cẩn Ngôn kêu gào, Nhất Nhất và Cẩn Ngôn từ nhỏ đã không cùng chiến tuyến, không dám tiến lên cướp người, chỉ có thể chống nạnh mỉa mai nói thầm: không tiền đồ, chỉ biết trốn. . . . . .
“Đừng ầm ĩ nữa, đều đi về nhà tớ ăn cơm.” Cẩn Ngôn chỉ sợ các cô nhóc cãi lộn, gây gổ không dứt.
“Không đi.” Nhớ tới chocolate nhà hắn, Nhất Nhất nuốt nước miếng cái ực, nhưng vẫn mạnh miệng: “Gia Vũ không phải nói muốn mời đi ăn sao?”
“. . . . . Tớ có 35 tệ 6 hào.”
Luôn luôn không hé răng lời nào là Đàm Vi bật cười một tiếng: “Đi thôi, hôm nay tớ mời, lần sau mới tới nhà Cẩn Ngôn.”
Hai tên nhóc sớm đã có ý muốn đầu nhập dưới trướng của Đàm Vi, thật không nguyên tắc hoan hô. Nữu Nữu không thật sự muốn đi, mới quen mà liền ăn chực rất ngượng ngùng, lấy cớ còn muốn về nhà làm bài tập.
“Vừa khai giảng nào có bài tập,” Nhất Nhất ngăn cô nhóc lại, “Không phải làm kiểm tra tệ lắm hay sao, ăn một chút gì cho tâm tình tốt lên đã.”
Nữu Nữu ghé sát cạnh tai Nhất Nhất hạ giọng nói: “Tớ cũng đâu quen hắn.”
“Trước lạ sau quen thôi!” Vỗ bộ ngực da trâu hò hét, “Đi thôi đi thôi, bạn tớ cũng chính là bạn cậu, lão đại của tớ chính là lão đại của cậu, khách khí cái gì chứ.”
“Cậu thật đúng là không khách khí.” Gia Vũ vì có loại hàng xóm này cảm thấy xấu hổ.
“Ba mươi mấy tệ của cậu mà muốn mời khách thì là khách khí?”Vừa kết thúc chiến tranh đôi oan gia lập tức lại lần nữa mở chiến trường.
Cẩn Ngôn cảm thấy vô lực sâu sắc. “Đi thôi, mặc kệ bọn họ đi. Đợi lát nữa hai người đó tự nhiên sẽ đuổi theo.” Hắn giúp Nữu Nữu xách túi xách.“Đợi lát nữa gọi điện thoại về nhà, nói với mẹ em ăn cơm ở bên ngoài.”
“Dạ.”
Đàm Vi đi theo bên người Cẩn Ngôn nghiêng đầu nhìn cô nhóc: “Nhóc. . . . . .”
“Tớ gọi Thẩm Tư Kỳ”, Nữu Nữu nghiêm túc nói, “Nếu không kêu tớ là Nữu Nữu…”
“Nhóc.”