Nguyện Ước Song Song (Phần 1) - Nơi Bắt Đầu Mối Thù Hận

Chương 34: Bức thư từ quê hương


Đọc truyện Nguyện Ước Song Song (Phần 1) – Nơi Bắt Đầu Mối Thù Hận – Chương 34: Bức thư từ quê hương

– Này cả hai người, mọi người cảm thấy thế nào? (Mozart)

– Tuyệt vời thưa bệ hạ. Chúng thần đều mong chờ tin tốt từ nữ hoàng điện hạ và người. (Annabelle)

– Thì, cũng không có gì xảy ra cả. Đúng không, Lisa? (Mozart)

– Đúng vậy. Nhưng tôi mong anh nên để ý mình là nhà vua một chút đi chứ. (Lisa)

Vua Mozart và công chúa Lisa ngồi xuống đối diện với Annabelle rồi bắt đầu trò chuyện thân thiện với nhau. Ể, cái tình huống gì thế này? Tôi và Annabelle đang ngồi đối diện vua Mozart và nữ hoàng Lisa, với một cô Dark Elf tôi gặp lúc ở quán café đang đứng gác gần cửa.

Rồi vua Mozart chuyển đề tài về phía tôi.

– Hulbert, cậu đã quen với quân đội Hoàng gia chưa? (Mozart)

– Vâng thưa bệ hạ! Không có vấn đề gì ạ! (Hulbert)

– Đừng cứng nhắc như thế. Thái độ hùng hổ của cậu trước đây đâu rồi? (Mozart)

– Thần thực sự xin lỗi vì lần đó! Mặc dù thần chỉ là một tên lính quèn thế mà thần lại dám mạo phạm tới người. (Hulbert)

– Đây là lệnh. Dừng việc xưng hô trịnh trọng như vậy đi. Và cũng không vần gọi ta là bệ hạ, chỉ Mozart là được rồi. (Mozart)

– Không, nhưng mà….. (Hulbert)

– Hal, cậu không nghe rõ à? Đây là mệnh lệnh. (Mozart)

– …. Thần xin tuâ-, thần hiểu rồi…. Mozart (Hulbert)

– Tốt lắm. Ngay cả khi ta có rất nhiều hầu cận ở trong lâu đài, không có ai để ta có thể trò chuyện cả. Ta chỉ ước gì có một cậu bạn gần bằng tuổi để ta có thể trò chuyện cùng. (Mozart)

Vua Mozart… không, Mozart gật đầu hài lòng. Người đó đang nói cái gì vậy, xì. Nhưng vì chính người đó đã nói rằng điều đó ổn, nên chắc sẽ không sao đâu, tôi nghĩ vậy. Dù sao tôi cũng không dành nhiều sự tôn trọng lắm cho người này.


– Vậy…. Ngài đang làm gì ở đây vậy? (Hulbert)

– Đi thị sát. Ta muốn thấy tiến độ công việc xây đường đến đâu rồi. (Mozart)

– Không cần phải nói, chúng thần đã làm hết sức, người biết đó (Hulbert)

– Có vẻ là vậy. Ta cũng đã thấy được kết quả trong chuyến đi rồi. (Mozart)

– Thật vinh dự cho chúng thần. Vì chúng thần đã gặp khó khăn đến nực cười khi làm việc này. (Hulbert)

– Nhưng chẳng phải ta đã có phần thưởng sang trọng bằng những bữa ăn ngon sao? Việc đền bù cũng thỏa đáng đấy chứ. (Mozart)

Chúng tôi nhanh chóng quen với cách xưng hô thông thường. Ngay từ đầu Mozart đã không có khí chất của nhà vua.

Khi Mozart đoán giờ nghỉ trưa đã kết thúc, ngài ấy đứng dậy.

– Vậy cả hai người, liệu có thể dẫn ta đi thị sát đường xá không? Ta muốn giải thích đôi chút về việc làm đường cho Lisa. (Mozart)

– ….. Chẳng phải Annabelle có thể tự mình làm sao? Cô ấy là người giám sát mà đúng không? (Hulbert)

– Không, vì ta muốn tận mắt chứng kiến công việc. Bên cạnh đó, nếu cậu quen với công việc khi cấp trên hạ lệnh cho cậu, trong tương lai mối quan hệ này có thể có ích cho cậu đấy. (Mozart)

– Có ích như thế nào cơ? (Hulbert)

– Để xem… Hiện tại ta đang nghiên cứu về phương pháp làm Mì Khoai Tây thành đồ ăn liền. Nó sẽ là đồ ăn mà chỉ cần đổ nước sôi vào bất kể ở đâu và khi nào, cậu cũng có thể thưởng thức Mỳ Khoai Tây. Ngay cả khi ở trong trại quân đội. Liệu ta có nên gửi một vài sản phẩm thử nghiệm không nhỉ… (Mozart)

– Làm ơn đi lối này thưa bệ hạ. Hãy để thần làm người dẫn đường cho người. (Hulbert)

Tôi đứng dậy và dẫn đường cho nhà vua.


Mỳ Khoai Tây ăn liền à. Liệu có ngon không nhỉ?

Đây là cơ hội để cải thiện độ phong phú của thực đơn mà vốn đã rất quý hiếm ngay cả lúc bình thường, tôi sẽ không bỏ lỡ cơ hội này.

Nhìn tôi thay đổi chóng mặt. Nữ hoàng điện hạ và Annabelle nhìn tôi lạnh lùng, nhưng tôi không quan tâm.

Sau cùng, đồ ăn là ưu tiên hàng đầu!

– ———————

Annabelle, Mozart, nữ hoàng Lisa, Alisa và tôi, năm người, đến một nơi mà con đường đang trong giai đoạn lát gạch. Ở đó, Soma quan sát công việc được giao cho chúng tôi. Vì hiện tại vẫn còn đang giờ nghỉ, nếu có thể tôi muốn nghỉ ngơi, tuy vậy thì hoàn toàn là vì lợi ích của món Mì Khoai Tây ăn liền.

Trước tiên chúng tôi đi xem chỗ đất được đào lên hai bên đường.

– Vì vậy, chỗ này được lấp đầy ở giữa bằng hợp chất nhờn và được ngăn hai bên bởi đất đá (Mozart)

Mozart đang giải thích về việc làm đường cho nữ hoàng Lisa.

“Mà hợp chất nhờn đó là gì vậy?” (Lisa)

“[Bê tông thời cổ đại]. Một hỗn hợp của tro núi lửa và đá vôi. Nó có tính chất cứng dần sau một thời gian mà vẫ giữ được độ nhớt của nó. Điều này làm nó khó vỡ và độ bền thì… Dù sao thì cũng dễ hình dung hơn nếu cô nhìn nó?” (Mozart)

Mozart nói vậy và chỉ vào con kì đà có kích cỡ bằng cả tòa nhà. Con kì đà này đang kéo một công-ten-nơ với rất nhiều bánh xe. Chiếc công-ten-nơ này chở đầy các vật liệu xây dựng và vật phẩm cho quân lính.

Con kì đà đó gọi là Rhinosaurus.

Nó có thể liên tưởng tới [Kì đa nhiều sừng], hai chiếc sừng lớn mọc ra từ đầu chóp và có hình dấng giống kì đà khổng lồ (sự kết hợp của con tê giác và rồng komodo, nhưng kích cỡ thì lớn hơn tới 10 lần). Nó là động vật ăn tạp, hiền lành và dễ thuần hóa, nên nó được nuôi để làm việc chở nhiều hàng hóa trong các thành phố lớn. Dù vậy, chúng cũng có sức lực phi thường khi mà chúng cảm thấy khó chịu hay nổi điên mất kiểm soát, nên chúng cũng có thể dùng làm vũ khí vây thành.


– Sức bền của bê tông đến mức mà, ngay cả khi một con Rhinosaurus đâm thẳng đầu vào bằng tất cả sức lực, nó vẫn không bể. (Mozart)

– Wow, cứng đến mức đó sao? (Lisa)

– À, không phải vậy. Đúng hơn là nó có sự đàn hồi giúp phân tán lực tác động lên nó. Đó là tại sao ở thế giới của tôi, ngay cả bê tông được xây từ 2000 năm trước vẫn còn đứng vững đến ngày nay. (Mozart)

(TN: chính xác hơn thì có lẽ là đá ong)

Tòa nhà từ hơn 2000 năm trước à? Lâu hơn gấp 4 lần từ thời đất nước này được thành lập nữa. Quả thực tuyệt vời.

– Và rồi, đèn đường lắp hai bên đường cùng loại với đèn dùng ở thủ đô. Mặc dù tôi tin nó sẽ làm giảm sự xuất hiện của động vật hoang dã, nhưng với cái này, người ta sẽ không bị lạc đường vào ban đêm. Và rồi, về những cái cây trồng hai bên đường, cây đó xuất xứ từ Rừng Thiêng có tên là [Cây trừ tà]. (Mozart)

– [Cây trừ tà]? (Lisa)

– Alisa tôi nhường phần giải thích cho cô. (Mozart)

– Vâng thưa bệ hạ! Cây trừ tà này luôn phát ra loại sóng mà quái vật ghét, nên chúng sẽ không đến gần. Có lẽ hiệu ứng này là nhờ cơ chế tự bảo vệ để tránh bị quái vật ăn. Vì thế nên các làng xung quanh Rừng Thiêng thường trồng cây này để bảo vệ khỏi quái vật. (Alisa)

– Tôi hiểu rồi. Nó giống như kết giới đúng không? (Lisa)

Sau câu trả lời của công chúa, Mozart gật đầu hài lòng.

– Nó có thể gọi là hiểu biết địa phương. Mà, tôi không biết ảnh hưởng đến hệ sinh thái sẽ như thế nào nếu trồng nhiều. Vì thế nên tôi sẽ không làm một lớp [phòng thủ tuyệt đối khỏi quái vật] mà thay vào đó để các khoảng trống vừa đủ giữa các cây chỉ để đến mức [khó cho quái vật lọt qua]. (Mozart)

– Ể, tại sao vậy? Chẳng phải bảo vệ tuyệt đối khỏi quái vật sẽ hợp lí hơn sao? (Lisa)

– Vậy Lisa: Ma Sói và Gấu Đỏ sẽ chuyển địa bàn khi chuyển mùa, nhưng nếu chúng bị chặn bởi đường, nếu không có thức ăn đầy đủ chúng sẽ giải quyết bằng việc tấn công gia súc và con người. Đồng thời, nếu địa bàn của chúng bị giới hạn bởi con đường và cạn kiệt lương thực, Quỷ Hầu hay Quỷ Trư sẽ tiến đến các khu dân cư và phá hoại mùa màng trên cánh đồng. Khi chúng làm vậy, chúng có thể mang theo các loài đỉa và kí sinh trùng mà không tồn tại ở khu dân cư… Khi điều đó xảy ra, cô sẽ làm gì? (Mozart)

– Tôi hiểu là sẽ tốt hơn nếu ngăn chăn điều đó xảy ra, nhưng liệu có cần cụ thể thế không? (Lisa)

– Bởi vì các biện pháp phòng chống sinh vật có hại là vấn đề của cả cộng đồng mà các nhà chức trách địa phương cần phải làm! (Mozart)

Mozart nhấn mạnh điều này trong khi mở to mắt.

Ưm. Tôi không thực sự hiểu gì về nhà chức trách địa phương, nhưng tôi có thể thấy quyết tâm của ngài ấy. Tôi ngưỡng mộ Annabelle người đang đứng trước Mozart và có vẻ hiểu những gì ngài ấy nói.


– Oa, nghĩ xa đến vậy, bệ hạ thật sự rất tuyệt vời! (Annabelle)

– Ưm. Ta chỉ nghĩ là ta nên cân nhắc kĩ thiệt hơn khi ra một quy định nào đó và cố gắng giảm thiểu thiệt hại đến mức thấp nhất. (Mozart)

– Thực sự tuyệt vời. Quả như mong đượi từ bệ hạ. (Annabelle)

Với đôi mắt lấp lánh, Kaede nhìn Soma, người đang trở nên ngượng ngùng.

Tôi nhìn biểu hiện của công chúa Liecia có vẻ bực mình khi nhìn hai người này như vậy.

– Ưmmmm, công chúa điện hạ? (Hulbert)

– Gì vậy? (Lisa)

– Mặt người. Trông thật đáng sợ. (Hulbert)

– T-Thật sao?…. nhưng cậu cũng nhìn mặt mình đi trước khi nói người khác? (Lisa)

– Ể? (Hulbert)

Bằng cách này hay cách khác, có vẻ mặt tôi cũng trở nên cau có……

Vậy là nó đã diễn ra vào lúc đó.

– Không thể nào! (Alisa)

Alisa người đứng cách xa chúng tôi bỗng dưng hét lên. Có chuyện gì xảy ra à? Chúng tôi nhìn Aisha-dono người đang vô cùng bối rối sau khi nhìn lá thư trên tay. Một con chim trắng đang đậu trên bờ vai run rẩy của cô ấy. Có lẽ là bồ câu đưa thư chăng? Bằng cách lợi dụng bản năng và khả năng có thể nhận ra dấu hiệu của chủ nhân, bạn có thể liên lạc với từng người cụ thể. Không kể đến Hoàng thoại phòng có tác dụng như cheat, dùng bồ câu đưa thư là cách nhanh nhất để liên lạc vào thời điểm này. Giờ, điều đó có nghĩa là cô ấy nhận được báo cáo từ đâu đó à?

– Có chuyện gì vậy Alisa (Mozart)

Khi Soma hỏi, Alisa trả lời với đôi môi run rẩy.

– Vừa rồi, thần nhận được thông báo từ Rừng Thiêng: [Một trận lở đất lớn vừa diễn ra]! (Alisa)


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.