Nguyện Ước Những Vì Sao

Chương 13: Đồ Thối...!?


Đọc truyện Nguyện Ước Những Vì Sao – Chương 13: Đồ Thối…!?

Chương 12: Đồ thối…!?
An Nhi vẫn không hề biết Nguyệt Mai, Trúc Phong, Thiên Lam là bạn từ nhỏ đến lớn. Cô mơ hồ, ừ thì chuyện Trúc Phong và Thiên Lam là bạn từ nhỏ thì cô biết. Nhưng còn chuyện này thì …
Nhìn thấy cái vẻ mặt ngơ ngác của An Nhi Trúc Phong ngay lập tức hưa tay trước mặt An Nhi nói:
– Này, cô sao vậy, sao cứ đơ mặt ra thế?
Giật mình, cô lúng túng nói:
– Ơ hơ không có gì… Chỉ có điều khi biết ba cậu là bạn từ nhỏ nên hơi ngạc nhiên…
Trúc Phong ngạc nhiên hỏi cô:
– Chả lẽ Nguyệt Mai không nói cho cô biết chúng tôi là bạn từ nhỏ của nhau à?
Sau khi nghe câu hỏi của Trúc Phong, cô chợt nhớ ra Từ khi cô vào lớp đến giờ, hầu như Nguyệt Mai chưa bao giờ nói rằng Trúc Phong là bạn từ nhỏ của cô. Thỉnh thoảng, Nguyệt Mai cũng có nhắc đến Trúc Phong nhưng toàn là mấy cái chuyện mà cả lớp này ai cũng biết trừ An Nhi: “Trúc Phong cậu ta hay đánh người cậu ta là đầu gấu đó, cứ ai chọc giận thì cậu ta sẽ đánh nhưng chỉ với bọn con trai thôi, Trúc Phong thường hay nghỉ học nhưng cậu ta vẫn học rất giỏi…” Dĩ nhiên như vậy có trời mà biết là họ là bạn từ nhỏ của nhau. Và Thiên Lam nữa, khi cậu chuyển vào lớp Nguyệt Mai như fan cuồng chạy đến tán tỉnh rồi giả vờ ngã để cậu ta đỡ nữa chứ rồi lại còn trả vờ xin lỗi này nọ một cách rất thật. Như vậy thì làm cho người khác có cảm tưởng giống như fan cuồng chứ không phải là bạn từ bé… -_- Thế nên, khi biết ba người bọn họ là bạn từ bé An Nhi đã rất rất là ngạc nhiên và cô cũng đặt ra một dấu hỏi to đùng về việc Nguyệt Mai đã không nói ra về việc ba người họ là bạn từ nhỏ đã vậy lại còn diễn kịch coi họ chỉ là những người bạn bình thường, mới quen biết… Tại sao chứ?
…………………
Nhận thấy được vẻ bất thường lần hai trên khuôn mặt của An Nhi Trúc Phong lại hưa hưa tay mình trước mặt An Nhi, Thiên Lam chỉ lặng lẽ nhìn cô bằng một đôi mắt lạnh giá còn Nguyệt Mai chỉ đau khổ nhìn cô.
[ 1 tiếng sau đó ]
Sau khi nghỉ ngơi và dóc chuyện xong, cả bốn người họ đứng lên và đi ra ngoài sân tìm một chỗ râm mát để chờ xe riêng của nhà Nguyệt Mai đến. Cả lũ rất thắc mắc khi Nguyệt Mai còn mang theo một cái vali nhỏ (*Đi chơi công viên mà chuẩn bị chu đáo thế thế cơ à?*)

………..
Trên chiếc xe riêng bảy chỗ Toyota Fortuner của nhà Nguyệt Mai, An Nhi cứ trầm khen ngợi rồi liếc ngang, liếc dọc. Tuy rằng nó cũng không phải là xe khủng cho lắm nhưng đối với An Nhi có một chiếc xe hơi thôi là cũng đã quý hóa lắm rồi. Thấy được cái vẻ phấn khích này của An Nhi, Nguyệt Mai chỉ mỉm cười…
………
Đáng lẽ ra hôm nay theo như dự định thì cả lũ sẽ đi ra “công viên Ánh trăng” chơi nhưng đột dưng Nguyệt Mai lại đổi ý muốn đi “công viên nước” chơi. Báo hại cả lũ không có đồ bơi đành ngồi ngắm cô nàng gian xảo Nguyệt Mai chơi đùa vui vẻ một mình cùng với anh vệ sĩ nhà cô – anh Tùng. Đã thế cô còn động chạm tới nỗi đau phải ngắm người khác chơi mà mình không được chơi của An Nhi, Trúc Phong, Thiên Lam bằng cách gọi với lên, tươi cười:
– Kìa, các cậu xuống đây chơi đi vui lắm đó!
Trúc Phong ngay lập tức hét lên, giọng đầy phẫn nộ:
– Này, bà bảo là đi “công viên Ánh trăng” chơi nhưng giờ lại đổi ý là đi “công viên nước”. Đổi ý thì phải nói trước chứ! Báo hại người ta không được chơi, vậy mà còn rủ rê hả!?
Nghe vậy Nguyệt Mai cười lớn, nói:
– Ờ thì xin lỗi, tôi quên. Nhưng mà tôi nhớ là có mang đồ bơi cho mấy cậu mà. Để trong vali ấy! Tôi chưa nói cho mấy cậu hả?
Trúc Phong hét lên đến nổ đầu sau khi nghe Nguyệt Mai nói câu này:
– TRỜI, sao cậu không bảo trước, báo hại người khác không được chơi !?
Xong, cậu lập tức chạy đi bỏ lại Thiên Lam và An Nhi ở trên bờ tiếp tục ngắm Nguyệt Mai. Tầm khoảng 10 phút sau, cậu quay lại trên tay cầm theo một cái túi nhỏ đựng đồ bơi. Rồi cậu giơ cái túi ngay trước mặt hai người nói với cái vẻ hùng hổ:
– Nè! Lấy đồ ở trong đây rồi đi thay đi. Chúng ta sẽ trả thù đồ thối Nguyệt Mai kia!

Cả An Nhi và Thiên Lam đều không phản ứng gì. Thấy vậy, Trúc Phong tức giận hét toáng lên:
– NÀY! HAI CON NGƯỜI KIA…! MẤY CẬU PHẢI TRẢ THÙ ĐỒ THỐI KIA CHỨ!? CẬU TA LỪA BỌN MÌNH LÀM BỌN MÌNH KHÔNG ĐƯỢC CHƠI MÀ!
Vẫn không phản ứng…
Thấy cách này không xi nhê, Trúc Phong lập tức chuyển kế hoạch. Cậu dí sát, khoác tay lên vai Thiên Lam thầm thì nói với một cái giọng ngọt ngọt, bùi bùi nghe mà phát sợ ” Này! Lam thân…” Ngay lập tức Thiên Lam rùng mình, hỏi:
– Có…chuyện gì…?
Vẫn với cái giọng kinh dị Trúc Phong đáp:
– Ờ! Xuống chơi đi…cầu xin mày đó…
Thiên Lam đẩy tay cậu ra, lạnh lùng nói:
– Không…?
– Thôi mà, mày không biết là chúng ta là bạn nối khố của nhau từ bé, đi đâu cũng có nhau à…? Cho dù mày không thích thì mày cũng nên nể tao chứ! Mày có biết tao đã làm gì cho mày không hả?…
Trúc Phong xổ ra một tràng dài cho tới khi Thiên Lam chấp nhận mới thôi. Ngay khi Thiên Lam đi thay đồ, Trúc Phong quay lại nói với An Nhi:
– Cả cô nữa, đi thay đồ đi
An Nhi ngay lập tức chối ngay bởi vì cô không muốn phá ba người vả lại cô cũng không biết bơi:

– Thôi! Tôi…không biết bơi…
Trúc Phong hơi ngạc nhiên, nhưng cậu chỉ cười nhẹ, nói:
– Không sao, dù sao chúng ta chỉ chơi ở chỗ cao đến bụng thôi mà!
Nhưng An Nhi vẫn chối không muốn xuống. Thấy vậy, Trúc Phong tức giận nói:
– Này, cô làm sao vậy? Mọi người đều đã xuống hết rồi, cô còn ở đây làm gì? Chẳng lẽ cô lại thích ngắm bọn tôi chơi.
– Nhưng…nhưng…
– Không nhưng nhị gì hết! Chúng ta là bạn, phải chơi với nhau chứ!
Nghe xong từ ” bạn ” từ miệng Trúc Phong, An Nhi lập tức ngây người ra
” Bạn à? Cậu, Mai và Lam là bạn tôi…Bạn…”
– Này còn ngây người ra gì thế, thay đồ đi chứ
– À! Ừ…
Nói rồi cô lập tức chạy đi thay đồ, câu nói của Trúc Phong vẫn còn văng vẳng lên trong đầu cô ” Chúng ta là bạn, phải chơi với nhau chứ! “
………….
Sau 2 tiếng vui chơi cả lũ đã mệt lừ, nhưng vẫn chưa xong bởi Nguyệt Mai lại dẫn cả lũ ra công viên trò chơi, chơi đủ thứ kiểu rồi ăn uống, mua sắm đến tận tối muộn. Rồi sau đó lại đi karaoke đến tận nửa đêm mới được về. Cả lũ lúc ấy đã rất mệt rồi, nhưng Nguyệt Mai lại định đi ăn tiếp thế là Trúc Phong và Thiên Lam sợ hãi, đòi về. Mãi, Nguyệt Mai mới đồng ý chở ba đứa về. Sau khi chở Trúc Phong và Lam về xong, chỉ còn Nguyệt Mai với An Nhi lúc này mới lên tiếng:
– Nè! Hôm nay cậu có vui không?

An Nhi lúc này đang nhìn đường phố tự dưng lại được hỏi mới ngạc nhiên quay lại trả lời:
– Có! Vui lắm…
Nghe An Nhi nói vậy, Nguyệt Mai cười nhẹ rồi bảo anh tài xế đỗ lại cửa hàng đồ ăn chạy đi 5 phút rồi quay lại với một suất cơm mang về. An Nhi ngạc nhiên nhưng không dám hỏi chỉ lẳng lặng nhìn cô.
………
5 phút sau đến nhà An Nhi, cô mở cửa xe chào Mai và anh tài xế xong định vào nhà thì Nguyệt Mai đã gọi giật lại:
– Này…bà kia…
Cô quay lại thì thấy Nguyệt Mai cầm cái túi thức ăn vừa mua giơ trước mặt cô nói:
– Này! Mang vào đi, thức ăn đêm cho bà và mẹ bà đó…
An Nhi ngạc nhiên, cô đón lấy cái túi từ tay Nguyệt Mai cảm ơn rồi bước vào nhà. Nguyệt Mai ngay lập tức hét to cho tới khi cô vào nhà vẫn còn nghe rõ.
– Ăn ngon nhé! Ngủ ngon nha tình yêu, mai gặp….
An Nhi mỉm cười đứng bên cửa ngó cho tới khi xe của nhà Nguyệt Mai đi khuất. Nhưng xe của Nguyệt Mai vừa đi khuất, cô lập tức tắt nụ cười, nhìn hai hộp thức ăn trên tay rồi quay ra nhìn mẹ, thấy mẹ cô đang ngủ nên cô không muốn gọi mẹ làm phiền bởi mai mẹ cô phải đi sớm. Đặt nhẹ hộp thức ăn xuống bàn, mở ra. Mùi mỳ spaghetti thổi lên mũi thơm ngào ngạt. Cô khẽ tách đôi đũa ra rồi ăn. Vừa ăn, cô vừa nghịch con búp bê lúc đi chơi Nguyệt Mai đã mua cho cô.
Nhìn cô búp bê tóc đen, mắt nâu, xinh đẹp bất chợt lại nghĩ đến Nguyệt Mai, khẽ mỉm cười. Nhưng lại nghĩ đến việc Thiên Lam, Trúc Phong và Nguyệt Mai là bạn từ nhỏ mặt cô lạnh lại. Thật sự, cô rất muốn biết tại sao Nguyệt Mai lại giấu cô chuyện này nhưng cô lại không muốn hỏi điều này một chút nào.
Hết chương 12


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.