Nguyễn Trần Ân Tĩnh

Chương 9: Quyển 8 - Chương 46


Bạn đang đọc Nguyễn Trần Ân Tĩnh FULL – Chương 9: Quyển 8 – Chương 46


Dịch: Duẩn Duẩn
Chẳng qua lần này Ân Tĩnh không còn buồn bã với việc anh nhượng bộ với Hà Thu Sương nữa.

Trầm mặc hồi lâu, cô tự thú nhận: “Thật ra lúc đó anh tin Hà tiểu thư là đúng.

Vì quả tình em đã nhìn cô ấy dưới con mắt chủ quan và đầy thành kiến.”
“Đó không phải là lỗi của em.” Giọng Nguyễn Đông Đình có chút trào phúng: “Suy cho cùng thì Hà Thành quá lọc lõi, đến cả con mình ông ta cũng đẩy vào vũng bùn thì mấy ai không tin chuyện này được cơ chứ?”
“Anh không tin đấy thôi.”
“Đó là vì anh hiểu với sự thông minh và lòng gan dạ của Thu Sương, cô ấy không có khả năng trù tính một kế hoạch như vậy.”
Cô cười nhạt, không muốn nghĩ đến những chuyện cũ nữa, khi mà mọi sự giờ đây đã sáng tỏ.
Thế nhưng nếu không đề cập đến chuyện này thì hình như cũng chẳng có chuyện gì để nói.

Ân Tĩnh cúi đầu, nhìn bàn tay phải của anh vẫn đan chặt mười ngón tay với mình.

Khớp xương tay của anh gồ rõ, chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út đến nay vẫn chưa từng tháo ra.
Cô bất chợt nhớ đến cái hôm mà hai người kết hôn, khi cha xứ yêu cầu hai người trao nhẫn cưới cho nhau, cha đã hỏi họ rằng: “Anh chị có biết tại sao lại đeo nhẫn cưới trên ngón áp út không? Trong phong tục của người Hoa có một quan niệm rất hay thế này: năm ngón tay trên một bàn tay sẽ tượng trưng cho các mối quan hệ trong cuộc đời ta, ngón tay cái tượng trưng cho cha mẹ ta, nhưng rồi một ngày nào đó cha mẹ sẽ rời xa ta vì chẳng ai sinh ra trên đời mà không vướng phải quy luật sinh, lão, bệnh, tử cả.

Ngón trỏ tượng trưng cho anh chị em ta, và một lúc nào đó họ cũng có gia đình của riêng mình.

Ngón út tượng trưng cho con cái ta, sau khi lớn rồi, chúng cũng sẽ rời xa ta.

Còn ngón áp út tượng trưng cho vợ chồng ta, sẽ bên ta trọn đời, sau khi kết hợp lại làm một rồi, vĩnh viễn cũng không thể tách rời.

Thế nên, nhẫn kết hôn được đeo trên ngón áp út không chỉ bởi vì nó có một sợi dây thần kinh kết nối với trái tim.”
Ngày hôm đó, vị linh mục đã làm một thí nghiệm trước mặt họ: ông mở hai lòng bàn tay ra, rồi chạm các đầu ngón tay vào nhau, sau đó gập ngón giữa của hai bên bàn tay xuống và chụm lại – điều kỳ diệu là khi ông cố mở hai ngón tay cái đang chạm nhau thì chúng rất dễ dàng tách ra; và khi thử mở tiếp hai ngón trỏ, chúng cũng tách ra một cách rất suôn sẻ, vậy còn hai ngón út thì sao? Cũng giống như thế.

Hiềm nỗi, khi ông muốn mở hai ngón áp út ra thì cô lại kinh ngạc phát hiện, cho dù ông có thử cách nào đi chăng nữa thì tất cả các ngón còn lại sẽ tách ra nếu như cố mở chúng.


Cha xứ bảo rằng: “Bởi vì vợ chồng thì phải ở bên nhau trọn đời.”
Thành thử một khi đã đeo nhẫn cưới vào ngón áp út, thì ngày nào đó còn chưa tháo nó ra thì ngày đó vẫn còn một mong muốn được bên nhau lâu dài.
Nguyễn Đông Đình nhìn theo ánh mắt của cô, đại khái cũng đoán được cô đang nghĩ gì: “Sau này em có từng thử mở ngón áp út ra không? Giống như cha xứ đã làm vậy?”
Cô cười nhạt: “Em không.”
Vì lúc đó cô tin chắc rằng hai ngón áp út trong đời này sẽ vĩnh viễn không bao giờ tách rời.
Nghĩ vậy, Ân Tĩnh cười nhẹ, rồi buông lỏng tay anh: “Mình đi thôi.”
Đến khi cô đẩy cửa xuống xe thì bất chợt nghe thấy tiếng anh dịu dàng gọi cô lại: “Ân Tĩnh.”
“Vâng?”
“Ngày mai có một tửu lâu mới khai trương, em đến tham gia với anh Cả một lát nhé.” Anh dừng lại: “Tới lúc đó anh sẽ đưa đơn thỏa thuận cho em.”
Trong cái chớp mắt ấy cũng không phải là cô không thấy mất mát – đơn thỏa thuận, phải rồi, cô vẫn chưa chính thức ký tên với anh.

Về mặt pháp lý, thật ra hai người vẫn còn là vợ chồng.
Có điều hôm nay thấy anh chủ động lên tiếng như vậy, khoảnh khắc ấy, trong lòng Ân Tĩnh đột nhiên thấy ngũ vị tạp trần.
Nhưng rất mau sau đó cô gật đầu: “Được.”
Đoạn mở cửa xuống xe.
Tửu lầu mới mở mà anh Cả nói không phải nằm ở Tuyền Châu mà là ở Hạ Môn, gần bãi biển ở Tăng Thố Am.
Những địa điểm quen thuộc luôn dễ dàng gợi lên trong ta miền ký ức xưa cũ.
Cô gặp Nguyễn Đông Đình lần đầu tiên ở Hạ Môn vào năm 1979, khi ấy Tăng Thố Am vẫn chỉ là một làng chài nhỏ, Cổ Lãng Tự cũng chỉ là một hòn đảo với vẻ đẹp hoang sơ đến ngỡ ngàng nằm ở ngoài khơi tỉnh Phúc Kiến.

Giữa bọn họ cách nhau một vùng biển, đêm đó mưa phùn kéo rả rích, cô theo con thuyền trôi lênh đênh trên mặt biển, và đêm đó cô đã gặp được anh.
Nguyễn Đông Đình nói hôm nay tửu lâu khai trương, vậy mà thực tế hôm nay nó lại không có chút náo nhiệt nào.

Không có khách thì thôi đi, ngay cả nhân viên phục vụ cũng chẳng thấy, Ân Tĩnh vừa bước chân vào cửa đã cảm thấy mình bị lừa, nhất là khi nhìn thấy người thợ decor đang bàn bạc kế hoạch trang trí với Nguyễn Đông Đình, thì cô biết ngay, tên lừa đảo này chắc mẩm lại có chuyện gạt cô.
Mà lần này, người gạt cô không chỉ có mình anh.
Thấy Ân Tĩnh đã đến, Nguyễn tiên sinh bèn gác lại công việc rồi đi tới chỗ cô: “Đi thôi.”
“Đi đâu cơ?”
Anh khẽ mỉm cười, im thin thít như miệng ngậm hột thị dẫn cô ra khỏi tửu lâu, băng qua một bãi cát lớn, rồi đi tới một chiếc du thuyền đang neo bên bờ biển.
Trời đã chạng vạng tối, nhưng hoàng hôn treo ở phía chân trời vẫn còn chói chang gay gắt lắm, Nguyễn tiên sinh trỏ chiếc du thuyền bị bao phủ bởi ánh mặt trời rồi hỏi cô: “Có phải năm ấy anh cũng bao một chiếc du thuyền lớn như thế, rồi gặp được em không?”

Trần Ân Tĩnh cả kinh: “Cái gì?”
Nhưng anh không nói nữa.

Cảnh tượng hân hoan sôi nổi ở trên thuyền thu hút ánh nhìn của người đứng bên dưới, và dường như Ân Tĩnh nghe thấy một giọng nói quen thuộc: “Là mẹ ư?”
Phải, rõ ràng là mẹ.
Nhưng đâu chỉ có mẹ không thôi chứ? Trên con thuyền náo nhiệt ấy…!có người nhà của cô, bạn bè của cô, và bằng hữu của anh, tất cả, tất cả đều có mặt trên con thuyền du lịch này!
Ân Tĩnh nhìn Nguyễn Đông Đình với sự kinh ngạc: “Chuyện gì vậy chứ?”
“Chẳng phải em muốn ly dị sao?”
“Nhưng bọn họ…” Cũng đến xem cô ly dị sao?
Thật ư?
Tờ đơn thỏa thuận ly hôn đã được đặt sẵn trên bàn – là tờ đơn mà cô đã ký tên.

Lúc hai người đi đến cạnh bàn, chiếc thuyền vốn náo nhiệt bỗng nhiên im bặt, hồi lâu sau, giọng Tuấn tử mới ngờ ngợ hỏi dò: “Thỏa thuận ly hôn? Chẳng phải chúng ta tới đón chị dâu về Hồng Kông ư? Sao phải ly hôn chứ?”
Cậu bạn nhỏ đang nằm rạp trên bàn, Ân Tĩnh và Nguyễn tiên sinh ngồi ở hai bên cậu, còn cậu vừa hay ngồi ở chính giữa, cau mày nhìn bản thỏa thuận không nên xuất hiện ấy.
Anh Cả không tức giận, trái lại còn tốt tính đến lạ, kiên nhẫn giải thích cho cậu hiểu: “Vốn dĩ anh không định ký đâu, nhưng anh đã làm sai một chuyện.” Mặc dù đang nói với Tuấn tử nhưng đôi mắt đen láy sâu thẳm của anh lại nhìn đau đáu vào Ân Tĩnh: “Làm sai những mười lăm năm trời.”
“Lâu thế cơ á? Nhưng anh đã làm sai gì thế ạ?”
“Lúc mới quen chị dâu, anh đã hứa một chuyện rất quan trọng với chị, nhưng sau đó anh lại quên béng mất.”
Một tiếng nấc nghẹn ngào bất thình lình vang lên từ phía đối diện, đôi mắt anh vẫn khóa chặt vào người con gái đang dùng tay bụm miệng ấy, chất lỏng nóng hổi không ngừng tuột xuống từ hốc mắt cô.
“Đợi em lớn lên, tôi sẽ lấy em.”
“Thật chứ ạ?”
“Thật.”
Vậy mà sau đó, cô đã bị cho vào vùng quên lãng.

Cô tưởng rằng anh sẽ không bao giờ nhớ nữa, thế mà hôm nay anh lại nhắc đến nó.

Sau đó anh cầm bút lên, ký tên mình xuống tờ đơn ly dị đang đặt ở trước mặt.

Mọi người xung quanh rối rít tản đi, tiếp tục thú vui của mình ở trước đó.

Thật lạ làm sao, không ai sẵn lòng nán lại đôi chút để mặc niệm cho cuộc hôn nhân đã chết này.
Trên bàn chỉ còn anh và cô, chờ mọi người đã tản đi hết, anh mới dịu dàng nói: “Năm đó anh cũng gặp em ở trên con thuyền ấy.

Em hát bài “Tử dạ ca” nghe rất hay.”
Đó chắc chắn là ca khúc rung động lòng người nhất mà anh từng nghe được trong cuộc đời này.
Giọng Ân Tĩnh đã run run: “Làm sao anh…”
Làm sao anh nhớ ra được? Rốt cuộc là làm sao anh nhớ ra được? Ai nói với anh? Hay là anh tự mình nhớ ra?
Cô không hỏi, nhưng anh ngầm hiểu được.
Có điều anh cũng chẳng trả lời.
Anh chỉ khẽ giục: “Đi thôi, tiễn anh một đoạn hành lang chứ.”
Hành lang không bóng người, chỉ có thể nhìn thấy biển cả vô tận, mà hoàng hôn đã hoàn toàn tắt ngấm.
Trong khoang thuyền có tiếng đàn khoan thai vẳng lại, không biết lần này là bài gì?
Cô còn chưa kịp nghe thấy thì anh đã dang tay ra, ôm chầm lấy thân hình gầy nhỏ của cô vào lòng theo làn điệu du dương ấy.
Làn điệu mềm mại, bước nhảy lả lướt.
Anh khẽ đặt cằm lên tóc cô, thủ thỉ với một giọng trầm khàn: “Hôm đó em nói với anh rằng, suốt từng ấy năm anh chưa từng hiểu em muốn gì.

Khi đó anh đã nghĩ, nếu như muốn níu kéo em, vãn hồi lại cuộc hôn nhân này, thì anh bắt buộc phải bắt đầu từ gốc, thành thử khoảng thời gian này, anh vẫn ở Tuyền Châu, từ chỗ gia đình và bạn bè của em tìm hiểu về quá khứ của em, và cuối cùng em có biết anh phát hiện gì không?”
Thì ra hôm đó sau khi cãi nhau dữ dội như vậy, anh vẫn không bỏ cuộc.
Rõ ràng dáng người cao lớn đã rời khỏi sân nhà cô, nhưng anh vẫn chưa từng có ý định bỏ cuộc.
Ân Tĩnh cười – phát hiện ra gì chứ? Cô cũng lờ mờ đoán được, vì phát hiện ấy nên mới có phần du thuyền ngày hôm nay, không phải sao?
“Hóa ra là em,” Anh lại thở dài bên tai cô, vòng tay anh lại siết chặt cô hơn: “Ân Tĩnh, hóa ra cô bé gầy nhom của năm ấy chính là em!”
“Vì em quá gầy nên anh mới quên em phải không?” Trong giọng của cô ẩn chứa chút trêu chọc.

Đọc truyện hay, truy cập ngay [ TRÙMtruу ệИ.v n ]
Nhưng anh rất nghiêm túc: “Không phải, chuyện này em cũng không thể trách anh được.

Vì khi ấy em vẫn còn là một đứa trẻ, anh lại đâu phải biến thái, làm sao có thể ấp ủ hình bóng của một bé gái trong lòng mãi không quên như vậy? Rồi lần thứ hai gặp lại diện mạo của em đã thay đổi quá nhiều, em lại chẳng nhắc anh, còn anh thì hoàn toàn không nghĩ đến phương diện đó – thử hỏi, trên đời này làm gì có nhiều cơ duyên trùng hợp như vậy chứ?”
Vậy mà nó lại xảy ra trên người anh và cô hết lần này tới lần khác.

Cô ca nữ anh tình cờ gặp mười mấy năm trước trên du thuyền, mười mấy năm sau lại trở thành vợ mình.
“Cho nên sau khi biết chuyện này, anh nghĩ giữa anh và em chắc chắn là có duyên.


Ân Tĩnh à, em vẫn còn trẻ, vẫn còn nhiều sinh lực, cuối cùng sẽ bước qua được núi cao đèo dốc.”
“Thế nên anh muốn chờ em bình tĩnh lại, cũng là chờ anh hiểu em hơn để bắt đầu lại một lần nữa.”
“Nhưng khi anh nhận được điện thoại của Hà Thành ngày hôm đó.” Anh hít sâu một hơi, bàn tay đặt bên hông cô chợt siết chặt: “Anh phát hiện, anh không thể đợi nổi em vượt qua núi cao hay đèo dốc, thật ra có một việc còn khủng khiếp hơn sự chia lìa ngắn ngủi, Trần tiểu thư à.” Anh gọi cô là “Trần tiểu thư”, sau đó lại nói: “Đó là mất em.”
“Thế nên,” Anh ghì chặt cô vào người: “Anh sẵn lòng tìm hiểu em thêm một lần nữa, nhưng mà hãy để anh theo đuổi em một lần nữa, có được không?”
Có được không, một câu nhẹ nhàng và ấm áp nhường vậy, có được không.
Cô không kiềm được run run bả vai, trong mắt ầng ậc những giọt lệ, khóe miệng khẽ gợn lên.
Có còn nhớ hay chăng, nào cái năm 1987, một thoáng bên bờ biển Hạ Môn lạnh giá, anh đã đưa cô đi dọc bãi biển rất lâu, sau đó mới khẽ khàng mở miệng: “Xin lỗi, cho hỏi quý danh của tiểu thư là chi?”
“Nhĩ Đông Trần, Trần Ân Tĩnh.”
“Trần tiểu thư, tôi có một thỉnh cầu khiếm nhã, chẳng hay cô có thể lấy tôi hay không?”
Mà nay vẫn lối xưng hô ấy, trên bờ biển Hạ Môn, anh ôm cô, nhảy một điệu thong thả, khoan thai: “Trần tiểu thư, tôi có một thỉnh cầu trang nhã.”
“Vâng?”
“Chẳng hay tôi có thể theo đuổi em hay không?”
Vẫn lối xưng hô cũ, vẫn hai con người cũ, nhưng khác nhau chính là năm nay cô đã cười.
Đó là mùa hè năm 1994, Trần tiểu thư vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên, khi Nguyễn tiên sinh mở lời theo đuổi cô, khúc Nanyin trong thuyền đã hát đến đoạn “Cùng là lứa bên trời lận đận”.
Cùng là lứa bên trời lận đận, gặp gỡ nhau lọ phải quen nhau?
Anh ngừng lại điệu nhảy, tựa như trên thế gian này không có gì quan trọng hơn thế nữa: “Cho phép anh theo đuổi em một lần nữa, có được không?”
Cô khẽ cười, kỳ thật gặp gỡ nhau lọ phải quen nhau?
Thay vào đó, hãy để chúng ta bắt đầu lại lần nữa…
“Được thì được đấy, nhưng mà…”
“Hử?”
“Chấp nhận lời theo đuổi của anh, không có nghĩa là em chấp nhận anh.”
“Anh biết.”
“Trong một thời gian ngắn em sẽ không quay trở lại Hồng Kông với anh.”
“Vậy để anh ở lại Tuyền Châu với em.”
“Nếu như anh còn dám giấu giếm em, lừa dối em hoặc là không tin em…”
“Thì xin chịu bị Trần tiểu thư lăng mạ.” Bàn tay anh đang đặt trên hông cô chầm chậm di chuyển lên phía trên, cuối cùng dừng lại sau gáy cô, dịu dàng hiếm thấy hỏi: “Em nói xong rồi chứ?”
“Vâng…”
“Vậy để anh nói thêm một câu nữa.” Giọng anh nghe vô cùng trịnh trọng, trịnh trọng đến mức Ân Tĩnh những tưởng anh chuẩn bị tuyên bố một chuyện trọng đại gì đấy, thì người này lại cúi đầu xuống, lịch thiệp hỏi cô bằng một giọng vô cùng kiên định: “Anh có thể hôn em hay không?”
“…”
– — HOÀN CHÍNH VĂN —.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.