Bạn đang đọc Nguyễn Trần Ân Tĩnh FULL – Chương 1: Tiết Tử
Dịch: Duẩn Duẩn
Chọn yêu thương hay trăm năm cô độc
Hóa ra,
Yêu thương chính là không để ta phải cô độc trăm năm
“Chờ em lớn lên,
Tôi sẽ lấy em.”
“Thật chứ ạ?”
“Thật.”
***
Cảng Victoria, Hồng Kông, năm 1992.
Ngày ở bến cảng Victoria luôn dài hơn so với đảo Kulangsu.
Hiện tại đã năm giờ rưỡi chiều mà mặt trời vẫn còn treo lơ lửng trên biển không chịu xuống.
Ánh hoàng hôn khoe sắc màu đỏ rực, tản mạn buông lơi khắp chân trời, nhuộm cả không gian và quá nửa thế giới một cảnh sắc mơ màng và bãng lãng quá đỗi.
Sự tĩnh lặng tuyệt đẹp đến kỳ lạ ấy, lại khác xa ngàn dặm so với phía bên này của Hồng Kông.
Ân Tĩnh chăm chú nhìn sự tĩnh lặng lạ kỳ ấy, đứng ngay ngắn vào chỗ, nhưng bên tai lại vang lên tiếng ồn ã giục giã.
“Nào nào, Nguyễn tiên sinh, Nguyễn phu nhân, một tấm nữa nào…”
“Tuyệt vời! Nguyễn phu nhân thật sự rất ăn ảnh…”
Bấy giờ, hai người được gọi là “Nguyễn tiên sinh” và “Nguyễn phu nhân” đang đứng thân mật dựa vào lan can bên bến cảng.
Anh bận bộ đồ vest ba lớp màu đen, còn cô thì bận một chiếc đầm dài phối với bộ trang sức kim cương đơn giản, anh thì cao ráo lạnh lùng, mà cô thì mảnh mai dịu dàng, dầu có nhìn từ xa thì cũng đích thị là một cặp trời sinh, xứng lứa vừa đôi, quả đúng với câu trai anh hùng, gái thuyền quyên của các cụ ngày xưa.
Chẳng trách mà gần nửa số danh nhân và người tài ở Hồng Kông đều tề tụ về đây.
Mà nay, hàng loạt cái cổ và ống kính của phóng viên nhà báo đều đang chen chúc hướng về phía này: “Nguyễn tiên sinh, Nguyễn phu nhân, Nguyễn tiên sinh, Nguyễn phu nhân…”
Vô số câu hỏi tới tấp hùa theo, Ân Tĩnh dần bị nắng chiều câu hồn đi mất giữa hàng đống tiếng gọi “Nguyễn tiên sinh, Nguyễn phu nhân”.
Cho đến khi một đôi tay bấu chặt lấy eo mình, cô mới hoàn hồn lại.
Ngước đầu lên thì trông thấy sắc mặt lạnh lùng nghiêm nghị của Nguyễn tiên sinh nhà cô, đường nét vốn dĩ rất cương nghị, lúc này lại càng thêm hung hăng và khảng khái.
Không cần nghĩ cũng biết đây chính là dấu hiệu báo trước sự tức giận của anh.
Ân Tĩnh vội vàng nín thở, không dám hó hé một điều chi, bấm bụng nghe câu hỏi của phóng viên.
“Nguyễn phu nhân, cô có gì muốn nói về tin tức sáng nay không?”
“Thưa phu nhân, tờ báo sáng nay đưa tin rằng, tối hôm qua Nguyễn tiên sinh đã qua đêm ở nhà Hà tiểu thư, liệu có phải hai người ấy đã nối lại tình xưa…”
Trái tim cô thắt lại, hóa ra nguyên nhân khiến Nguyễn Đông Đình đen mặt là thế ấy.
Những ký giả bu xung quanh nêu câu hỏi rất gay gắt, thậm chí gã phóng viên nào đó còn chìa hẳn micrô tới gần cô, sang sảng nói to: “Nguyễn phu nhân, nghe nói ngay tại nhà Hà tiểu thư trưa nay, Nguyễn tiên sinh đã thẳng thừng trở mặt với cô để bảo vệ người yêu cũ của mình…”
Vừa dứt lời, Nguyễn Đông Đình hoàn toàn sa sầm mặt mũi.
Các phóng viên vẫn còn đang trơ gan gạn hỏi, ai ngờ bị anh chau mày quát một tiếng: “Tránh ra!”
Hai chữ không giận mà uy, tất cả mọi người như phản xạ có điều kiện, thật sự dạt qua hai bên để nhường đường, nửa chữ “Nguyễn tiên sinh” cũng không dám gọi.
Thiếu gia nhà họ Nguyễn nổi tiếng là xấu tính trong mắt cánh truyền thông, hiềm nỗi chuyện này cũng chẳng ai trách được, ai bảo anh sinh ra đã ngậm thìa vàng, khôi ngô tuấn tú hiếm có trong đám quý tộc.
Sau khi tốt nghiệp Cambridge liền về nước, xông pha đầu quân vào tiếp quản chuỗi khách sạn họ Nguyễn, với xuất thân hiển hách có sẵn tố chất cùng với gương mặt điển trai nhường ấy, cho dù phóng viên có không ưa thì độc giả cũng thích xem!
Bởi vậy, micro vẫn tày gan hướng về phía Trần Ân Tĩnh một cách miễn cưỡng: “Nguyễn phu nhân, Nguyễn phu nhân…”
Chẳng ngờ, Nguyễn Đông Đình vừa mới bước ra khỏi phạm vi ấy bèn quay đầu xẵng giọng gọi: “Ân Tĩnh, lại đây.”
Anh đưa tay ra, vẻ mặt nghiêm nghị lạnh lùng chỉ nhìn cô.
Khuôn mặt lạnh tanh ấy đối diện với khuôn mặt thon gầy không rõ biểu cảm, đôi bàn tay to lớn hướng về phía cô, dừng lại giữa không trung.
Cánh phóng viên trố mắt nhìn nhau – Đây chẳng phải Nguyễn tiên sinh đang tỏ rõ ý với Nguyễn phu phân không được phép mở miệng ư! Còn Nguyễn phu nhân đứng giữa đám phóng viên thì sao? Chẳng chút nghĩ ngợi gì liền đi thẳng về phía Nguyễn tiên sinh.
Anh vẫn chưa nguôi giận, còn cô thì lắng dịu như nước, trước ống kính máy quay, đầu ngón tay thon gọn mảnh dẻ có hơi mất tự nhiên đặt sẽ vào lòng bàn tay to lớn dày rộng.
Trước mặt công chúng, trước mặt người khác và ngay cả trên các tờ báo, anh vẫn luôn nắm chặt tay cô và đặt hờ lên eo như vậy.
Bởi thế, xưa nay mọi người thường hay nói vợ chồng nhà họ Nguyễn tương kính như tân, cử án tề mi, cuộc hôn nhân hạnh phúc tốt đẹp như vậy, quả là hiếm có khó tìm trong đám con nhà quyền quý.
Duy chỉ mình cô biết, bàn tay ấy tuy ấm áp là thế, nhưng trót thay, từ đầu chí cuối chưa từng thân mật sưởi ấm con tim cô dẫu chỉ một lần.
Anh nắm lấy tay cô, bóng người cao lớn cùng bóng người gầy nhỏ chầm chậm đi về phía nắng chiều buông xuống không vội vã.
Các phóng viên đồng loạt thở dài, nhưng rồi đột nhiên, Nguyễn phu nhân đang đi về phía trước bất thình lình dừng bước, đoạn quay đầu lại, như thể có điều gì muốn nói.
Bọn họ tức thì nhao nhao tiến lên, chìa micro về phía trước.
Giọng cô nhẹ nhàng êm dịu, thậm chí còn nở một nụ cười hòa khí nhàn nhã: “Thực ra tôi vốn không muốn nói, vì trộm nghĩ đó là chuyện riêng của gia đình họ Nguyễn.
Nhưng nếu các vị thật sự để tâm như vậy, tôi cũng chẳng ngại nói rõ với mọi người.” Cô thoáng dừng lại, bình tĩnh nhìn đám người đông nghịt trước mắt đồng loạt lấy bút ghi âm ra, rồi nhẹ nhàng nói bằng tiếng Quảng Đông Hồng Kông trôi chảy, không nghe ra chút thổ âm địa phương nào: “Từ đêm qua đến chín giờ sáng nay, chồng tôi vẫn luôn ở nhà, hy vọng mọi người đừng tùy tiện vu khống cho anh ấy.
Chúng tôi không phải diễn viên, cũng chẳng phải ca sĩ, thế nên không cần phải phơi bày cuộc sống riêng tư của mình cho cả thiên hạ biết.
Nếu lần sau còn như vậy nữa, tôi sẽ đến văn phòng luật sư để thực hiện các biện pháp bảo vệ.”
~~~
P/s: Mở đầu nghe thấy hơi đau đau rồi đấy ạ, tớ sợ nhất mấy câu như vợ chồng “tương kính như tân” ~
À đây không phải thể loại dân quốc nên mọi người đừng nhầm lẫn nhé ^^.